Thằng Ngốc (II): Cuộc Sống Sau Này

Chương 18: Thời Điểm Tới




MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐÃ TRƯỞNG THÀNH.

Điều tra một nhà vốn không chỉ để ý đến những chuyện họ đã làm cách đây một hai năm trước, hơn nữa nhà người ta lại không thu hút ánh nhìn hay gây sự chú ý gì, bọn họ làm chuyện thần thần bí bí rất cẩn thận, sợ người khác phát hiện, hận không cất vào túi tiền như thế, phải tra thế nào đây?

Trịnh Diễm khiêm tốn hỏi cha.

Biện pháp của Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng rất đơn giản, sai người đi làm, từ khi ông thành Kinh Triệu, cũng khá là quen thuộc với đám du côn lưu manh trong kinh. Sau này không làm Kinh Triệu, bộ phận tài nguyên trong tay cũng thay đổi, nhưng hiện Lý Ấu Gia trông coi Kinh Triệu, đương nhiên cũng có ít tài nguyên, các tay anh chị đời trước vẫn hợp tác với Trịnh Tĩnh Nghiệp. Nhưng, bọn họ không hề coi trọng đám này, quan viên ấy mà. Sau khi Trịnh Diễm đưa ra quan điểm rằng tình báo rất quan trọng, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã chuẩn bị sẵn, quầy hàng chưa có cửa tiệm mở to, tra những chuyện thế này thì cũng chẳng phải yêu cầu gì quá cao, vẫn có thể làm được.

Nếu Trịnh Tĩnh Nghiệp nói có thể tìm ra, Trịnh Diễm cũng an tâm, cũng như Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Diễm tin tưởng một trăm phần trăm về năng lực của cha mình. Ngoài ra, Trịnh Diễm tin rằng, ngoại trừ Tiểu Lục nương bị đột biến gien, chỉ cần Trịnh Tĩnh Nghiệp tìm rõ chân tướng chuyện này thì có thể biến nó thành lợi ích lớn.

Trịnh Diễm quẳng hết trách nhiệm cho Trịnh Tĩnh Nghiệp, vui vẻ phủi váy: “Vậy con đi chơi đây~”

Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Đừng vội, ta có chuyện muốn hỏi con.”

“?” Nhìn gương mặt nghiêm trọng của Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Diễm vội ngoảnh lại, muốn hỏi gì nhỉ? Chuẩn bị truy cứu tại sao gần đây mình ra ngoài nhiều hơn bình thường, sau đó còn lăm le tới chỗ Trì Tu Chi chăng? Hay chuẩn bị thông qua mình để cảnh cáo cấm Trì Tu Chi không được mượn cớ tới nhà thầy giáo để lén hẹn hò với sư muội? Nhưng mà Trịnh Diễm tin chắc rằng nàng không hề để Trì Tu Chi được ăn lời (?), hơn nữa, hai người đều được ăn của nhau cơ mà.

Không ngờ, Trịnh Tĩnh Nghiệp lại nói một câu khiến nàng giật nảy: “Con xem thử trong đám tiểu nương tử bình thường, ai được?”

“Dạ?” Nhất thời Trịnh Diễm không kịp phản ứng, do dự hỏi lại, “Cha nói gì cơ?” Về mặt mới được? Không đầu không đuôi, hỏi tiểu nương tử nhà người ta làm gì chứ?

Trịnh Tĩnh Nghiệp cười rất ôn hòa: “Năm tháng chẳng tha ai! Đám Đức Hưng đều đã trưởng thành, nên lập gia đình rồi. Cha và mẹ đã bàn với nhau, cũng chọn mấy nhà, chỉ là chưa quyết định. Con cũng xấp xỉ tuổi với các tiểu nương tử, bình thường chơi chung với nhau, có thấy ai thích hợp không?”

“…” Vì sao nàng không biết cha mẹ đã bắt đầu lo chuyện cưới cháu dâu? Trịnh Diễm cẩn thận hỏi: “Mẹ nói thế nào ạ?”

“Mẹ con cũng có để ý, nhưng vẫn chưa quyết định. Anh trai và chị dâu con không ở trong kinh nên phải hết sức cẩn thận.”

Ồ, là thế. Trịnh Diễm cũng không thể nói thẳng quyết định, hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp có phạm vi lựa chọn gì không đã. Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Cũng chẳng khác nhà người ta, Đức Hưng là cháu cả, vợ nó phải ổn trọng một chút, còn đám em nó, cha lại định cưới vài nương tử hoạt bát một chút.”

Trịnh Diễm vừa nghe đã hiểu, trừ khi cháu dâu cả mà Trịnh Tĩnh Nghiệp và Đỗ thị chọn ra có sai sót gì rõ rành rành, bằng không thì nàng không được chen vào, phần các cháu dâu khác thì vẫn có thể cho ý kiến đôi điều. “Con đã gặp không ít tiểu nương tử, nếu thân thì vẫn là đám A Duyệt, Hoàn nương. A Duyệt cùng họ với chúng ta, không thích hợp. Tụi Hoàn nương, A Vi thì còn nhỏ tuổi. Mà không biết anh và các chị dâu thấy thế nào? Bọn họ cưới dâu cơ mà.”

Chậc, giấu kín thế không biết, chưa hề nghe tin tức gì cả. Chậc, cũng do hai năm nay Trịnh Diễm lo yêu đương, nào có thời gian để ý cuộc sống tình cảm của ai? Không phải ai cũng may mắn như nàng và Trì Tu Chi, có thể nói chuyện yêu đương nắm tay chân. Đa phần là được trong nhà chọn cho, trước khi kết hôn thì gặp nhau một lần, thấy, ồ, nhân mô cẩu dạng, chẳng khác gì mấy, sau đó quyết định luôn. Sau khi kết hôn thì rốt cuộc là đẹp đôi hay vợ chồng bất hòa thì tùy thuộc vào số phận và thủ đoạn của mọi người.

Cuối cùng Trịnh Đức Hưng sẽ lấy vợ thế nào, đây là vấn đề mà vợ chồng Trịnh Tĩnh Nghiệp, vợ chồng Trịnh Tú suy xét từ sớm, vợ chồng Trịnh Kỳ ra ngoài làm quan cũng đã nghĩ tới chuyện chung thân đại sự của các con. Không khiêm nhường mà nói thì, hôn sự của con cái Trịnh gia, đều có vẻ cao không được thấp chẳng xong, còn thuận lợi suôn sẻ kết hôn sớm như Trịnh Diễm xem như là trường hợp đặc biệt.

Theo ý Phương thị, con dâu nhà mình chọn là thế gia thì đương nhiên rất tốt. Nhưng vì hình tượng của Trịnh gia trong mắt thế gia ngày càng xuống dốc, rể mới nhà họ lại làm một quyển 《 Thị tộc chí 》 khiến thiên hạ ném đá, đắc tội với thế gia. Muốn kết hôn, khá khó. Phương thị kết hôn nhiều năm vậy, vẫn khá hài lòng về chồng con, nói bóng gió với chồng, viết thư về, xem trong các cháu gái nhà mẹ, nhà thông gia có cô cháu ngoại nào thích hợp hay không.

Phong tục cho phép, Trịnh Tú cũng muốn con dâu thế gia, những chuyện khác chưa nói, chỉ cần nhìn vào cô con dâu thì biết. Im lặng, không tranh cãi ầm ĩ, không sinh sự, lúc ở chung với cha mẹ thì chưa đâu, ra ngoài nhậm chức mới nhận ra. Trong nhà ngoài ngõ, nội trợ xã giao đều xử lý ngăn nắp gọn gàng, một cô dâu như vậy thật khiến người ta yên tâm.

Đương nhiên Trịnh Kỳ, Quan thị cũng chọn muốn con nhà quyền quý, vì Quan thị không phải thế gia, nên cũng chẳng khăng khăng. Tiêu chuẩn thấp nhất của bọn họ, ít ra cũng phải huân quý chứ?

Trịnh Tĩnh Nghiệp lại có suy nghĩ khác, bây giờ nhà của ông đi đến bước này, mở rộng quan hệ thông gia cũng chỉ là mây bay, ông cần phải tìm cho cháu cả một người cha vợ đáng tin cậy. Chẳng những Trịnh Đức Hưng, mà các cháu khác cũng vậy, thông gia phải đáng tin mới được. Bởi vậy, không nhất định cứ phải chọn thế gia.

Những cháu trai khác, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã suy nghĩ kĩ rồi, chỉ cần cháu dâu không ngốc là được, trong Trịnh đảng cũng có thể cung cấp người để chọn lựa số lượng lớn. Như những tiểu cô nương Trịnh Diễm vừa nêu tên, cũng đều không tệ. Có điểm Trịnh Tĩnh Nghiệp không nói, trong đám con gái, có Trịnh Diễm xấp xỉ tuổi với đám Đức Hưng nhưng lại lớn hơn một bậc, các tiểu cô nương rất phục nàng. Không còn lựa chọn nào tốt hơn. Cho dù là nội bộ đồng đảng thì cũng không ngừng đòi hỏi được hưởng lợi ích chung, nếu làm cho tăng tính liên minh giữa hai bên, trở nên càng sâu sắc thì có gì không phải?

Thế nên, Trịnh Tĩnh Nghiệp sắp xếp để Trịnh Đức Hưng cưới con gái Khánh quốc công Tề thị, cho Trịnh Đức An cưới em họ mình, Phương thị, Trịnh Đức Khiêm cưới Vu Vi. Tên nhóc Trịnh Đức Bình tốt số, Trịnh Tĩnh Nghiệp thấy để cậu cưới Lâm Dung khá hợp; Đức Lương, em ruột Đức Bình cưới Lý Hoàn nương.

“Hả? Nhiều vậy à?” Trịnh Diễm ngây người, không phải đang bán sỉ cháu dâu số lượng lớn sao? Một lần mà kết thân nhiều thế á? Hơn nữa, hầu như đều là trong Trịnh đảng. Như vậy có thích hợp chăng?

“Không gọi là nhiều đâu!” Trịnh Tĩnh Nghiệp cảm thán, ông vẫn chưa định hôn cho tất cả các cháu trai mà, trước đây luôn xem chừng, bây giờ cũng đang quan sát, đại cuộc bây giờ xem như đã định, trước quyết cho đám này trước đã. Tốp sau, chờ tân quân đăng cơ rồi tính tiếp, thế cũng tiện sửa đổi nếu cần.

Trịnh Diễm nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: “Đều đáng tin cả. Nhưng tiểu nương tử nhà Khánh quốc công thì con chỉ mới làm quen dạo gần đây thôi, rốt cuộc thế nào thì phải hỏi sư mẫu một chút.”

“Ta hỏi rồi.” Chuyện không nắm chắc thì Trịnh Tĩnh Nghiệp không nói, ông thiên về chuẩn bị kĩ càng, một phát là dứt điểm.

Sao con không biết gì cả? Trịnh Diễm oán thầm, lại không biết rằng, không phải chuyện gì trong nhà cũng sẽ bàn với tiểu cô nương tuổi nàng. Nhưng nàng đã đủ khả năng tham dự mọi việc trong nhà rồi mà? Chán nản ngồi nghịch ngón tay, không đợi đến khi Trịnh Tĩnh Nghiệp trách mắng về hành động này, Trịnh Diễm nghĩ tới một việc khác: “Nói vậy, mọi người đều đã tới tuổi, còn đám A Duyệt thì sao? Sắp xếp thế nào? Chỉ sợ gặp phải người có tật hay soi mói xuất thân, chị em A Duyệt tốt tính lắm, tiếc là dung mạo không quá xinh đẹp, phải làm sao đây cha?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Ta cũng có để ý cho tụi nó nhiều. Đáng tiếc, cha chúng theo họ nhà ta, nếu không… chậc!” Trước đây nào đoán trước được nhiều vậy?

Nói đến đây, Trịnh Diễm nghĩ tới một người có hoàn cảnh không khác biệt lắm: “Từ gia thì sao ạ? Con nhà họ cũng tới tuổi làm mai rồi chứ cha?” Từ Lương và Trịnh An Quốc, về xuất thân cũng chẳng khác gì nhau. Theo ý Trịnh Diễm, Từ Hân là một cô nàng có tính cách khá thoải mái, lại còn che chở cho em ghẻ, không để ai chê trách Từ Thiếu Quân, nhân phẩm chẳng có đáng phàn nàn. Tiếc là không hợp với nhà cô ta. Có ông anh đang kì nổi loạn như Từ Liệt, lại thêm một cô em gái không rõ là đáng thương hay mưu kế như Từ Thiếu Quân, Trịnh Diễm thật sự không muốn kết thân với nhà này, nếu Trịnh Tĩnh Nghiệp định làm thế, nhất định nàng sẽ ngăn cản. Dù Từ Hân có tốt hơn nữa cũng như không.

Xem như hai cha con đều nghĩ như nhau, Trịnh Tĩnh Nghiệp chưa gặp Từ Thiếu Quân, không có nhận xét gì. Nhưng từ cách ăn ở của Từ Liệt, so với Trịnh Văn Bác, có thể nhận ra trình độ của hai người cha, ít nhất về mặt giáo dục, có chênh lệch nhất định. Đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp hi vọng hai thư đồng một lòng với mình, dù thế nào thì cũng do tự mình dạy dỗ, một bầu tâm huyết, mong rằng ai cũng được kết quả tốt. Trung thành hay không chưa nói, Từ Liệt dốt nát như vậy, trong mắt Trịnh Tĩnh Nghiệp thì đúng là một kết quả giáo dục thất bại – biết thức thời một chút thì chết à?! Bởi vậy cũng có thái độ nhất định về năng lực của Từ Lương, ngay cả thằng con cả cũng chẳng dạy được, không biết nặng nhẹ! Dốt!

Không đến mức vạn bất đắc dĩ, Trịnh Tĩnh Nghiệp sẽ không để cho cháu cố của mình có một ông ngoại ngu ngốc như thế. “Từ thị đã không còn là nô bộc nhà ta từ lâu, sao lại sắp xếp thay được? Sau này con cũng phải nhớ kĩ, ra khỏi cửa nhà ta, dù ban đầu là người thế nào, chỉ cần đã ra ngoài thì cũng đừng quản nhiều làm gì! Không còn là người một nhà nữa rồi.”

Trịnh Diễm nghiêm túc vâng dạ.

“Được rồi, con đi đi, không chừng mẹ cũng đang muốn hỏi con đấy.”

“Vâng ạ~”

***

Sự phát triển của gian đảng Trịnh thị ngày càng lớn mạnh, dân số Trịnh đảng không ngừng gia tăng, tiểu bối cũng dần trưởng thành, đã đến tuổi kết hôn. Chẳng những Trịnh gia, Vu gia, Lý gia, Đường gia, vân vân, mọi người đều náo nức hẳn. Kết thân với nhau, quan hệ thông gia với đồng nghiệp, bận chết đi được. Toàn bộ kinh thành, có năm nào không vậy? Lúc nào cũng có rất nhiều thiếu nữ đến tuổi cưới xin, càng nhiều người cùng đẳng cấp, mạng lưới quan hệ chằng chịt cứ thế mà dần dệt thành.

Trịnh Diễm lại bị Đỗ thị ngăn lại hỏi han, lý do của Trịnh Diễm vẫn như cũ, lí nhí càu nhàu: “Chuyện bí mật như vậy, thế mà trước đó con chẳng nghe chút tin tức gì.”

Đỗ thị không khách khí nói: “Con mà nghe tin tức gì được, bận nghĩ cách ra ngoài thôi đã không đủ rồi! Con nghe kĩ cho mẹ, sau này ra ngoài, chẳng những phải mang tụi Ngũ lang theo, mà cũng phải đưa A Thành đi cùng cho mẹ!” Năm trước, Đỗ thị có nghe qua về công lao vĩ đại của con gái. Trốn trong nhà thầy giáo hẹn hò, bà đã mở một con nhắm một con mắt cho qua, sau khi đính hôn, chồng chưa cưới đi công tác liền chạy sang giúp đỡ chăm sóc bà cụ trong nhà, Đỗ thị thấy vui vì con gái hiểu chuyện. Bây giờ kiêu ngạo đến mức muốn hẹn hò công khai sao? Đỗ thị không thể bỏ qua chuyện như thế! Dẫu thời đại cởi mở, cha mẹ thoải mái thì cũng không thể vậy!

Trịnh Diễm tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn dạ vâng. Oán thầm, không phải trước và sau tết, đã gì gì rồi sao? Tết đến, phải chạy sang nhà thầy giáo, vừa học hành, vừa hẹn hò, chẳng chậm trễ khoản nào còn gì.

Đỗ thị còn muốn càu nhàu tiếp thì A Thành dẫn một tì nữ bước vào: “Phu nhân, Ngũ nương sắp sinh rồi!”

Đỗ thị không nói chuyện với con gái nữa: “Bà đỡ đâu? Mau cho người đi gọi bà đỡ.” Đứng dậy đi thăm con dâu, Trịnh Diễm cũng muốn theo, bị Đỗ thị trừng mắt một cái: “Con gái chưa lấy chồng, đừng có thêm loạn?!” Trịnh Diễm muốn nói, lúc sư mẫu sinh nở con cũng được việc lắm đó, nhưng vẫn biết điều, thức thời không chọc điên Đỗ thị, ỉu xìu quay về chỗ của mình, sai người đến chỗ Quách thị, có tin tức tốt thì về báo ngay.

Càng chờ càng thêm lo, kéo tủ ra, dọn dẹp mấy món đồ nho nhỏ, chuẩn bị để làm quà gặp mặt cho cháu trai, cháu gái sắp ra đời. Trịnh Diễm dọn tất cả những thứ trong tủ ra một lần, sau đó lại xếp vào lần nữa mà vẫn chưa có tin tức gì. Trịnh Diễm hơi sốt ruột: “Sao lâu thế?”

A Tiếu nói: “Không phải lâu mà do Thất nương sốt ruột quá thôi. Chờ chút nữa là có tin tốt rồi.”

Trịnh Diễm kiên nhẫn chờ đợi, vài lần định đến xem nhưng nghĩ đến tính tình Đỗ thị lại rút về. Lẩm bẩm, gần đây mẹ nóng tính quá đi mất, chẳng lẽ sắp tới thời kì mãn kinh rồi? Giơ ngón tay ra tính, không đúng, nay đã ngoài năm mươi, sắp sáu chục rồi, chẳng lẽ mãn kinh lần hai? Không phải dì cả tới đấy chứ!

Cuối cùng cũng truyền tin mừng truyền đến, Quách thị lại sinh thêm một cậu con trai. Ở thời đại đông trai nhiều phúc, một nhóc con béo tròn quả đã vỗ về trái tim của nhiều người.

Người vui nhất đương nhiên không phải Quách thị mà mà Trưởng công chúa Nghi Hòa. Đỗ thị sai người tới nhà thông gia báo tin vui, Trưởng công chúa Nghi Hòa vui đến mức không để tâm nếp nhăn trên mặt chi sất: “Mau mau, vòng cổ vòng tay ta chuẩn bị từ trước đâu rồi? Thêm vải vóc nữa, còn có…”

Tân An hầu thấy vợ hưng phấn như thế thì rất không hiểu: “Bà làm gì mà vui thế?”

“Ông thì biết cái đếch gì!” Trưởng công chúa Nghi Hòa vui vẻ mắng chồng, đúng vậy, Quách Bái Lương làm sao hiểu được tâm tình vợ mình chứ? Bản thân Trưởng công chúa Nghi Hòa sinh một đống con gái thì mới ra được một cậu trai, bị người cười nhạo sau lưng suốt bao nhiêu năm, mà đau khổ nhất là những cô con gái đã xuất giá trước cũng chỉ sinh con gái, sinh gái rồi mới có trai, rõ ràng chỉ thấy nở hoa mà không kết trái! Vẫn là con gái tốt số, đẻ tù tì hai thằng cu, xem thử còn ai dám chê cười bà không! Bảo nghiệp vụ sinh đẻ của con gái bà không thuần thục nên mới vậy, giờ thì nhìn con gái cưng của bà đi, không phải vừa gả tới Trịnh gia liền đẻ ngay hai thằng cu đó sao? Rõ ràng là do nhà thông gia không có phúc khí!

Quách Bái Lương tự dưng bị mắng, sờ mũi, chạy đi mắng con. Đây gọi là, đánh không lại bà, ta đi đánh con bà cho hết giận.

Trưởng công chúa Nghi Hòa cực kì vui sướng, ba ngày hai lần chạy đi thăm con gái và cháu ngoại. Quách thị đang ở cữ, thấy mẹ tới thì mừng rỡ vô cùng: “Mẹ lại tới nữa à?”

“Mẹ tới thăm con, thế mà dám đuổi mẹ à!” Trưởng công chúa Nghi Hòa không tức giận chút nào, ngồi ở đầu giường nắm tay con gái, “Cám ơn trời đất, cuối cùng con có thể thẳng lưng rồi.”

Quách thị không chịu áp lực như Trưởng công chúa Nghi Hòa, nói thản nhiên: “Con vốn là thế mà mẹ.”

“Con bé ngốc!” Trưởng công chúa Nghi Hòa chọt vào trán con gái, “Nghỉ ngơi đi, ta đi nói chuyện với mẹ chồng con một lát.”

Gặp Đỗ thị liền cười: “Thế này thì ta có thể yên tâm, vậy mới không làm ông bà thông gia thất vọng.”

Đỗ thị biết bà nói gì, nhưng không hiểu tâm trạng của Trưởng công chúa Nghi Hòa. Bản thân Đỗ thị không thiếu con trai, lại càng chẳng ít cháu trai, so với đám cháu trai, bà càng muốn một cô cháu gái ngoan ngoãn khéo léo, dù hơi khờ một chút nhưng chắc chắn sẽ rất thân thiết! Bà thông gia đã nói vậy, thì Đỗ thị cũng phụ họa theo một chút.

Trưởng công chúa Nghi Hòa rất vui, liên lạc tình cảm với Đỗ thị xong thì quay sang cảm kích Trưởng công chúa Khánh Lâm, đúng là làm mai tốt! Chạy đến nhà Trưởng công chúa Khánh Lâm, buôn chuyện với em gái. Đến cửa thấy một tiểu lang quân nhảy xuống ngựa, có một người từ trong phủ chạy ra nhận lấy dây cương dắt ngựa vào. Trưởng công chúa Nghi Hòa xuống xe, thuận miệng hỏi một nô bộc của nhà em gái: “Vừa rồi có thấy một tiểu lang quân, đấy là ai vậy?” Mấy đứa nhỏ Cố gia đâu còn ở đây nữa?

Người vào cửa là Trì Tu Chi, lúc này đã sang tháng hai, trong tết bận bịu cũng thôi, bây giờ công tác xã giao của chàng đã trở lại bình thường, có nhiều thời gian chạy tới chỗ thầy giáo.

Trưởng công chúa Nghi Hòa không để ý nhiều, Trì Tu Chi là học trò của em rể bà, xuất hiện ở đây thì không có gì bất thường. Tâm trạng tốt, bước đi nhanh nhẹn, thấy ai cũng thuận mắt, không cần tì nữ giúp đỡ, lướt đi như gió tới chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm.

Trưởng công chúa Khánh Lâm không biết chị mình tới có chuyện gì, dằn nghi ngờ xuống, nói chuyện với Trưởng công chúa Nghi Hòa nửa buổi trời cũng không nghĩ ra. Phân tích đi phân tích lại, vẫn không đoán được ý định của chị mình – người vui vẻ đến ngây ngốc, những gì bà ấy nói có logic tí nào đâu?

Trưởng công chúa Khánh Lâm suy nghĩ đến phiền muộn, nói với Ỷ Lan: “Gọi A Diễm tới đi.” Biết vợ chồng son đang chàng em ta nàng, phải phá đám, phải khiến hai đứa buồn bực khó chịu theo mới được. Trưởng công chúa Khánh Lâm nghĩ vậy, tâm trạng tốt lên nhiều. Xây dựng niềm vui trên sự đau khổ của người khác, đúng là chuyện dễ làm người thỏa mãn.

***

Trịnh Diễm đang ở trong phủ Trưởng công chúa Khánh Lâm, hết tết nàng lại tiếp tục sự nghiệp học hành. Các bạn học cứ lần lượt thay đổi, các cháu đã trưởng thành, kiếm được chức quan đều ra đi làm thì đứa cháu nhỏ khác lại xuất hiện, khiến Trịnh Diễm cảm thấy mình giống học sinh lưu ban. Mỗi khi Trì Tu Chi xuất hiện thì mới khiến nàng có ảo tưởng mình được thăng cấp, lúc gặp Trì Tu Chi, thái độ của nàng cực kì ân cần thân thiết, khiến Trì Tu Chi được cưng quá hóa sợ, không biết mình đã làm chuyện gì hay ho.

Cố Ích Thuần thấy mà buồn cười, không phải lần nào Trì Tu Chi tới cũng có chỗ không hiểu muốn hỏi, nhiều khi là để nói chuyện phiếm. Bậc thầy văn hóa, không phải từ trong phòng học ra, cũng chẳng phải từ sách vở, truyền thừa, chính là tán gẫu từ trong thư phòng thầy giáo mà thành.

Hôm nay chủ đề của hai thầy trò về Địch nhân, công trạng vẻ vang của Trì tổ tông, có lẽ lưu lại không ít bản chép tay kể lại, dù sao thì nhìn chung, những gì Trì Tu Chi biết không được nhiều như Cố Ích Thuần. Trì Tu Chi mới tìm được không ít tư liệu, vừa vặn mang tới để thầy giáo xác minh.

“Thầy, con gái Địch nhân cũng có thể tiếp nhận bộ tộc sao?”

“Nói ‘tiếp nhận’ thì có vẻ hơi quá. Chỉ có những nữ tử cá biệt, muốn tự chọn hôn phu thôi. Con gái Địch nhân có trâu bò nô lệ của riêng mình, xuất giá mang theo đến nhà chồng, nhà chồng thất bại thì cô ta sẽ mang những vật, người này đến gả nhà khác. Cũng chẳng khác đồ cưới là mấy.”

“Thì ra là thế.”

Cố Ích Thuần tò mò: “Thời gian này con tìm hiểu về Địch nhân nhiều thế, Địch sứ hiểu biết nhiều vậy sao? Hỏi gì phải đáp đó?”

Trì Tu Chi mỉm cười: “Không phải Địch sứ nói, là Lý thiếu khanh.”

“Xoạch.” Trịnh Diễm đang vuốt ve chậu lan yêu dấu của Cố Ích Thuần, giật mình một cái, ngắt lá xuống.

Cố Ích Thuần nhảy dựng, không để ý tới Trì Tu Chi cũng giật mình, đau lòng ôm ấp chậu hoa: “Đáng thương quá, bị ngắt có đau không? Ngắt đã tay nhỉ, ra tay độc ác thế à!”

Trịnh Diễm: “…” Trì Tu Chi vừa nhắc tới Lý Thần Sách sao? Sao lại có thể? Trịnh Diễm mở to hai mắt nhìn Trì Tu Chi.

Cố Ích Thuần đau lòng nửa buổi trời, học trò nam nữ, chẳng có đứa nào tới an ủi, giả khóc vài tiếng cũng không ai tới dỗ dành. Căm hận ngẩng đầu lên, hai đứa học trò bốn mắt nhìn nhau. Trước mặt thầy giáo Trì Tu Chi rất quy củ, nhưng bạn gái nhìn mình chuyên chú như vậy, chàng ngượng ngùng không đáp lại thì sao được? Mặc kệ lão ngoan đồng đang đùa giỡn một bên, cong mắt, vẻ mặt dịu dàng, nhìn bạn gái vừa bị giật mình.

Cố Ích Thuần tay phải ôm chậu hoa, tay trái đuổi người: “Đi cả đi! Thấy là phiền!”

Vợ chồng son quang minh chính đại đi hẹn hò.

Sát cạnh thư phòng Cố Ích Thuần là một phòng dành riêng cho Trì Tu Chi, Trì Tu Chi kéo tay Trịnh Diễm bước vào, cầm tay nàng lên xem xét: “Vẫn ổn, không bị trầy, có đau không?”

Trịnh Diễm lắc đầu, hai người cùng ý kiến mà lọc bỏ tiếng than khóc của Cố Ích Thuần với chậu lan đi. Trì Tu Chi nắm tay Trịnh Diễm, kéo đến bên chậu rửa mặt, đổ nước từ trong bình bạc ra, chầm chậm rưới nước lên tay nàng. Ánh dương lặng lẽ ghé qua khung cửa sổ, chiếu lên tay Trịnh Diễm, tạo hiệu ứng trong suốt, Trì Tu Chi thoáng ngẩn ngơ, giống như đang cầm khối ngọc trong suốt, cẩn thận lấy khăn lau khô, càng nhìn càng yêu, kéo tay nàng đến khóe môi.

Cảm xúc ấm áp khiến Trịnh Diễm rút về, Trì Tu Chi xiết tay, nắm chặt, im lặng không nói kéo tay Trịnh Diễm xuống bên người, ngón cái khẽ khàng vuốt ve mu bàn tay người ta, không chịu buông. Miệng vẫn bình tĩnh nói: “Vì đông xuân có tuyết, Địch sứ tấu rằng đường khó đi, xin để đầu xuân băng tan mới lên đường, Thánh nhân cho phép nên ta mới bận như thế. Giờ đã sang tháng hai, đến lúc mời bọn họ lên đường rồi.”

Nói đến đây, Trịnh Diễm mới nhớ tới chuyện nàng muốn hỏi: “Lý thiếu khanh có dễ ở chung không?” Miệng lưỡi Lý Thần Sách tiên sinh ác độc nhưng không chỉ trích bậy bạ.

Trì Tu Chi mỉm cười: “Lý thần tiên là một người tài trong thiên hạ.”

“Hả?”

Bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngác khiến Trì Tu Chi không nhịn được mà nghiêng người hôn trộm một cái, Trịnh Diễm theo phản xạ muốn đưa tay che lại, nhưng tay đang bị nắm chặt mất rồi.

Lưu manh! Trịnh Diễm dùng ánh mắt lên án.

Trì Tu Chi cười như gió thoảng mây trôi, lưu manh không đáng sợ, hãi nhất là lưu manh có văn hóa, không biết xấu hổ lại có ý đồ, thấy thế nào cũng cực kì nguy hiểm. Giọng nói của nhân vật nguy hiểm lại dịu dàng nỉ non: “Đừng nói tới người khác nữa được không? Ta ghen mất.”

Bỗng Trịnh Diễm chưa kịp phản ứng thì đã bị trêu ghẹo mất rồi, nàng tự nhận mình lưu manh, cả Quý phi cũng dám xơ múi, thế mà lại bị Trì Tu Chi đùa giỡn! Nhíu mũi, hừ hừ: “Không phải chàng có ‘Thần tiên là người tài thiên hạ’ gì đó rồi sao? Còn ghen tuông gì chứ?”

Trì Tu Chi ghé vào vai Trịnh Diễm, cười khùng khục, nói đứt quãng: “A Diễm A Diễm.” Sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Cười đã đời rồi mới giải thích: “Đó là một lão già tính tình khó chịu, dạy ta không ít điều. Không phải quân tử, nhưng cũng là chân nhân. Xấu miệng thật, nhưng ít ra còn hơn những kẻ miệng toàn điều hay mà một bụng dối trá. Dẫu có gì thì ta cũng có thể ứng phó, nàng yên tâm. Ta đoán, ông ấy cũng tự cảm thấy khó thể phát huy tài năng.”

“Nên muốn gửi gắm vào chàng?”

“Ừ. Hai tháng không gặp, có nhớ ta không? Ta nhớ nàng lắm.”

“Vâng.”

“Vâng là sao? Nhớ hay không?”

“Đại khái là có nhớ, được chưa?’

“Gì mà đại khái? Nhớ hay không!”

“Nhớ nhớ, nhớ chết đi được.”

“Nhớ ta à?”

“Nhớ chàng…”

Đoạn đối thoại không dinh dưỡng cứ kéo dài, mãi đến khi Trưởng công chúa Khánh Lâm cho người tới, hai người mới lưu luyến tách ra, hơi hối hận. Cuộc nói chuyện vừa rồi quá thiếu muối! Đáng lẽ phải nói vài câu có ý tâm tình hơn mới đúng chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.