Thằng Ngốc (II): Cuộc Sống Sau Này

Chương 15: Đại Nhân Vật




HỄ MƠ TƯỞNG THÌ THỂ NÀO CŨNG CÓ CHỖ SAI XÓT.

Trịnh Tĩnh Nghiệp hi vọng có cùng tiếng nói chung với ông chủ tiếp theo, bỏ phiếu tán thành với ý định không lập chư vương lớn tuổi của Hoàng đế, ông cũng nguyện bôn ba vì ngài, nhưng, chuyện đắc tội với nhiều người, vẫn rất không muốn làm. Thanh danh đã không tốt, Trịnh Tĩnh Nghiệp chẳng muốn cố làm nó bê bối hơn. Nếu quả thật không còn cách nào khác, Trịnh Tĩnh Nghiệp ra trận cũng được, nhưng thời điểm chớm đầu thế này thì ông không muốn làm gì cả. Nhiều phiên vương như thế, đếm hết mấy ngón tay lận, cực lắm!

May mà Hoàng đế không phải là loại người gặp chuyện thì đâm chết thuộc hạ như suy nghĩ của ông, bằng không thì đến từng tuổi này mà ngài vẫn canh cánh, day dứt trong lòng về Ngụy Tĩnh Uyên mãi như thế. Nói tóm lại, coi như Hoàng đế cũng là một người có lương tâm.

Hoàng đế đã nghĩ kĩ rồi, các con của ngài, bị các đối thủ cạnh tranh cáo trạng không ít. Nhất là những người con lớn, không cùng mẹ, hử, chưa nói qua à? Lúc đó Hoàng đế giận con không noi theo gương tốt, cũng cáu đám cáo trạng không có mắt.

Giờ thì vừa vặn để lôi ra dùng. Nếu dựa theo thứ bậc, tuy nhà mẹ thanh quý, cái gì cũng ổn, nhưng bản thân không đúng mực, nói toẹt ra là dễ chuốc phiền. Chi bằng khiến các con phạm lỗi, cắt hết mọi tâm tư, cũng là để bảo vệ chúng. Ôi ôi, nghĩ tới là thấy mâu thuẫn, lúc không con thì trông mong, nay có nhiều lại lắm sầu lo.

Khó là Hoàng đế cũng tự thấy xấu hổ, tuy rằng các con có mưu đồ, nhưng làm cha mà lại tìm cách định tội chúng thì ngài cũng ngại lắm chứ.

Nếu không tại sao lại bảo Hoàng đế đại biểu cho lương tâm đất nước!

Bấy giờ nội tâm đứng ra đại diện, chịu sự lên án của lương tâm, phi tử ngài yêu thương đang khóc như hoa dưới mưa, khiến người ta càng thêm xót thương. Gần đây Miêu phi hay càm ràm, Hoàng đế nghĩ đơn giản rằng vì cô không có cảm giác an toàn. Từ đầu Miêu phi đã nói nguyện chết cùng ngài, chỉ cần chiếu cố các con thật tốt, coi như cũng là một lòng thương con. Hoàng đế hùa theo cô ta mãi, cũng rất áy náy.

Hôm nay, Miêu phi lại nhắc, rốt cuộc Hoàng đế không chịu nổi sự quấy nhiễu này nữa, úp úp mở mở nói: “Ta hiểu ý của nàng, ta sẽ không để bọn nó chịu ấm ức gì đâu, nàng đừng lo lắng nữa,” dừng một chút, “Ta thương Nhị Thập Tứ lang của chúng ta nhất, nó sẽ không cần nhìn sắc mặt người ta mà sống.”

Miêu phi kinh ngạc nhìn Hoàng đế, vẻ mặt còn chân thành tha thiết hơn cả khi trúng giải năm trăm vạn tiền thưởng, thế có nghĩa Hoàng đế đã đồng ý rồi sao? Thế thì đâu chỉ có năm trăm vạn?! Là cả nhà đều được năm trăm vạn, một người làm quan cả họ được nhờ! Cái gì mà ‘Không phải nhìn sắc mặt người ta mà sống’ chứ? Không phải ý bảo Nhị Thập Tứ lang sẽ thành Thái tử sao? Miêu phi nghĩ tới mà khoái chí cực kì, mừng đến chảy nước mắt quỳ xuống: “Thánh nhân~ ân đức của Thánh nhân, nô tì thịt nát xương tan cũng không thể báo đáp.” Nhất thời cao hứng, tự tìm lí do cho mình luôn. Coi nào, Nhị Thập Tứ lang nhỏ nhất, được thương nhất, bản thân cô lại có địa vị nhất hậu cung, còn gì phải lo chứ?

Lương tâm Hoàng đế cực kì cắn rứt, cười ha hả: “Vậy thì đừng báo.” Vì quả thật không phải như ý của nàng đâu!

Là một người đàn ông, lại lừa dối phụ nữ, điều này khiến Hoàng đế không biết để mặt mũi vào đâu. Lúc này lão ấy vẫn chưa nghĩ tới thời điểm ngài lập Thái tử chính thức, biết Thái tử không phải con mình, Miêu phi sẽ có phản ứng gì! Dù sao bây giờ ngài đã lừa Miêu phi rồi, lại còn tự an ủi lương tâm, đã phong vương cho hai đứa con trai đủ cả, ngài cũng sẽ che chở nửa đời còn lại của Miêu phi. Người cha như ngài, coi như đã đủ tư cách.

Thế mới nói, tình yêu của đàn ông không đáng tin, hứa hẹn của cánh đàn ông cũng không thể tin được. Tiếc thay, Miêu phi vẫn còn trẻ, số cây cầu Hoàng đế bước qua còn nhiều hơn đường bộ cô đi, cô vẫn bị lừa. Mà mấy gã đàn ông lớn tuổi càng không đáng cmn tin! Nhất là với lão Hoàng đế chui vào bụi hoa yêu đương âu yếm với gái trẻ như thế. Chứ không thì bạn nghĩ tại sao Dương Quý phi lại chết hử?

Vấn đề là hiện tại Miêu phi không biết đạo lý nhân gian, cô đang chìm trong ảo mộng về cuộc sống tương lai tươi đẹp. Hoàng đế thấy vậy, hoảng quá chuồn mất. Không thể không nói, mặt đã nhiều nếp nhăn, ngay cả chòm râu trắng cũng thấy chột dạ mà rũ rượi, vén vạt áo choàng, nhón chân, bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu, nếu không phải mọi người ở cung Đại Chính đều biết ngài, nhất định sẽ tưởnglà lưu manh mà bắt lại báo quan.

Dầu gì thì Hoàng đế cũng xuất thân quân lữ, nghe kể đã từng tham gia mai phục, miệng ngậm tăm, ngựa bọc vó, thừa dịp Miêu phi đang xúc động mơ tưởng, biến mất không thấy tăm hơi.

Miêu phi tưởng tượng về cuộc sống sau này của mình, nếu Nhị Thập Tứ lang làm Hoàng đế, cô sẽ thành Hoàng thái hậu, còn ai dám nói cô ở điện Chiêu Nhân là danh không chính, ngôn không thuận? Ôi ôi, Hoàng đế cần phải phong cô làm hậu thôi, có điều… Miêu phi thở dài, bây giờ Hoàng hậu đều phải xuất thân danh môn, như mẹ ruột của Hoàng đế, người mẹ chồng mà cô chưa từng gặp mặt cũng chỉ được tôn làm Thái hậu sau khi con trai đã đăng cơ, trong khi con trai bà đã là Thái tử ngay từ đầu.

Quên đi quên đi, phải hiểu chuyện một chút chứ. Miêu phi nhướng mày, đến lúc đó, Thục phi, Hiền phi hay Chiêu nghi gì đó đều phải thành thật ngoan ngoãn, trước đây bọn họ lên mặt với cô bao nhiêu! Không phải sau này phải chịu sự quản lý của cô sao? Nghĩ đến đó Miêu phi liền cảm thấy hết giận, khi ấy cô và Hoàng đế, có Nhị Thập Tứ lang, à, cả Nhị Thập Tam lang nữa, một nhà bốn người thật là vui, khiến đám đàn bà đó tức điên! Há há!

Í? Hình như có gì đó không đúng? Là gì nhỉ?

Bỗng nhiên Miêu phi nhận ra, đm! Thái hậu là quả phụ đó! Phụ nữ không chồng, sau này biết sống thế nào~ Miêu phi sợ đến ngây người. Lúc cô tự tranh chức Thái tử cho con trai, muốn sau này con sẽ thành Hoàng đế, vô tình lảng tránh rằng chuyện đó chỉ xảy ra khi Hoàng đế đương nhiệm xuống đài (đa phần là qua đời), Thái tử mới có thể đăng cơ. Ước mơ về cuộc sống tươi đẹp mai sau, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Thánh nhân!” Bỗng Miêu phi cảm thấy đau như bị kim châm vào tim, không biết tại sao tim bỗng đập rất mạnh.

Lương Thu nghe giọng Miêu phi có vẻ không ổn, vội vàng chạy lên báo: “Nương tử sao vậy? Thánh nhân mới rời đi rồi, xua tay bảo không được quấy rầy Nương tử.”

Miêu phi bám vào tấm đệm dưới người, vẻ hoảng sợ bất an lộ rõ trên mặt.

***

Hoàng đế không ngờ cô vợ trẻ đáng yêu của mình lại luyến tiếc lão lưu manh như ngài mà muốn tìm chết, nếu biết, e rằng càng bị lương tâm lên án. Ngài đang thẩm duyệt báo cáo cưới xin cho con trai con gái, con đông, đương nhiên hôn tang gả cưới cũng lắm, tuy có quan lại phụ trách nhưng ngài cũng muốn xem qua lần cuối. Nếu như trước đây, nghe bảo ‘đã làm xong’ thì chỉ liếc qua báo cáo một cái rồi bỏ qua. Nếu bây giờ muốn chọn Tân Thái tử trong bầy con nhỏ, không khỏi cần để ý hơn. Cũng vì tự cảm thấy thấy thời gian không còn nhiều nên càng quan tâm con cái hơn, cũng cực kì áy náy: Trước đây đã lơ là nhiều.

Bây giờ cẩn thận nhớ lại mấy đứa con của mình, thật ra có thể phân rõ ai là ai, tính cách chung chung thế nào, chứ đời sống cụ thể ra sao, đúng là chẳng thể nhớ ra, không khỏi hồi tưởng. Ngài đã hoàn toàn hết hi vọng về Kỳ vương, đây là một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội, không có lập trường kiên định lại bạc tình. Thập Ngũ lang tên Tiêu Lệnh Kiệm, thế mà chẳng biết sống tiết kiệm chút nào, tuy rằng bản thân Hoàng đế có cuộc sống xa xỉ, nhưng rất ghét kiểu sống phung phí của con trai, cũng ném qua một bên.

Hoàng đế vừa ý Thập Thất tử, Nghĩa An quận vương Tiêu Lệnh Tiên, nếu không cũng chẳng sắp xếp Tương Thành hầu thành cha vợ y. Tương Thành hầu là khai quốc công thần, nhờ vào bản lĩnh mà kiếm được tước vị, bản thân Tương Thành hầu từng đi theo Hoàng đế xuất chinh, Hoàng đế không biết xấu hổ phong mình thành chủ soái, lệnh Tương Thành hầu làm tiên phong, lúc xuất chinh suýt nữa chìm trong nước mắt của Đại trưởng công chúa Giang Âm, trở về thấy quý bà diễn tuồng ngất lịm trước mặt bọn họ. Bạn cũ của Tương Thành hầu không ít, lúc Lão Tương Thành hầu còn sống có năm anh em trai, ba chị em gái, hôn nhân không tệ.

Thập Bát tử Thừa Khánh quận vương Tiêu Lệnh Cung lại rất giống ông chú Vệ vương của mình, rất phong nhã! Hoàng đế muốn tìm một người có năng lực nên rất ghét, tìm cho cậu một cha vợ chẳng khác mấy so với cha của vợ kế Kỳ vương.

Thập Cửu tử Kỳ Dương quận vương Tiêu Lệnh An là một người văn thanh nhu nhược, tính cách khá mâu thuẫn, vừa hẹp hòi nhưng cũng có phần ôn nhu. Nói đơn giản, là một trẻ vị thành niên có tiềm năng biến thái. Hoàng đế không nghĩ cậu ta có thể đảm nhận trọng trách, bỏ qua.

Nhị Thập Nhất tử Trường Thủy quận vương Tiêu Lệnh Tín càng khiến Hoàng đế không còn lời nào để nói, gần đây ngài biết cậu con trai này là khoái giả trang! Trên đời này có trăm ngàn loại thích giả trang, Tiêu Lệnh Tín lại mê giả làm gã sai vặt, lần nọ, cậu ta truyền lệnh để Trường sử trong phủ đi công chuyện, còn mình giả làm thằng nhỏ chạy việc ở đại môn, giam thằng bé sai vặt của Trường phủ trong vương phủ lại, tự mình dắt ngựa cho Trường sử suốt nửa ngày, Trường sử không hề phát hiện ra, qua đó có thể thấy nghệ thuật diễn xuất tốt đến chừng nào. Đến khi trở về mới phát hiện, mặt Trường sử xanh mét. Khi Hoàng đế biết được thì quả muốn chết quách cho xong!

Thập Thất lang vẫn là người tốt nhất! Hai mắt Hoàng đế rưng rưng. Quyết đoán, nhạy bén, thông minh, làm việc không do dự, hơn nữa sau khi biết bạn trẻ Chu Nguyên có suy nghĩ cưới công chúa không bằng cưới con gái thế gia, bèn đi qua châm biếm mỉa mai em rể một bữa. Lúc báo cáo được lần lượt đưa đến tay Hoàng đế, ngài đã có quyết định. Lúc thử hỏi ý Thập Thất lang về chuyện cưới xin, đứa nhỏ này lại đáp: “Thế gia cũng được, không phải thế gia càng tốt, xin cha làm chủ cho con.” Lúc nói về con gái thế gia thì y khẽ cau mày, vậy thì tốt rồi, nếu con trai cũng là fan cuồng thế gia, nhất định Hoàng đế cũng hộc máu cho mà xem!

Trước khi lập Thập Thất lang làm Thái tử, Hoàng đế muốn khảo sát một phen, ví dụ như phái làm nhiệm vụ gì đó. Việc gấp rút hiện nay là thúc đẩy hôn sự của các con, sau khi kết hôn, Hoàng đế tuyên bố lập Thập Thất lang làm Thái tử, trong huân quý có Tương Thành hầu hưởng ứng, triều thần có Tể tướng tri kỉ Trịnh Tĩnh Nghiệp, Hoàng đế định đánh cho vang thật to.

Thậm chí ngài cũng từng ám chỉ với Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng dần buông nỗi băn khoăn. Ông hiểu rõ chư vương hơn cả Hoàng đế, cũng rất xem trọng Thập Thất lang, ngẫm về tính cách của y, về những người xung quanh, thế là không lo nữa. Ngay cả cha vợ của y cũng không phải thế gia, chẳng sợ bị ảnh hưởng xấu.

Hoàng đế cho rằng ngài hiểu con, Trịnh Tĩnh Nghiệp tưởng mình đã nhìn đúng trọng tâm, nhưng không ngờ Thập Thất lang lại có một khuyết điểm: Trên đời ghét kiểu phụ nữ hung hăng kiêu ngạo nhất! Tật này từ Miêu phi mà ra, trước mặt Hoàng đế, Miêu phi cực kì hoạt bát đáng yêu, nhưng trong mắt hậu cung thì lại là bát phụ (người đàn bà chanh chua đanh đá). Hoạt bát và bát phụ, chỉ khác một chữ, nhưng nghĩa thì một trời một vực.

Vợ tương lai của y là Từ Oánh, một cô bé hoạt bát, tính tình thẳng thắn. Điều này, Trịnh Tĩnh Nghiệp biết, Hoàng đế thì không, Nghĩa An quận vương cũng không. Trong mắt Nghĩa An quận vương, Từ Oánh có tiếng là hiếu thảo, Đại trưởng công chúa Giang Âm yếu ớt nhiều bệnh là thế, Từ Oánh còn nhỏ mà đã luôn hầu hạ, có thể thấy dịu dàng cỡ nào, kiên nhẫn bao nhiêu! Nhưng y quên mất một điều – các em gái thời này, nhất định sẽ kiên nhẫn với bà nội mình, nhưng với đức ông chồng, thì chưa chắc.

Cuộc sống khổ sở của mọi người cũng từ đó mà bắt đầu.

Đương nhiên, lúc này Nghĩa An quận vương vẫn chưa biết, tính tình lại không chịu khuất phục, y vẫn hẵng là một thiếu niên, còn khát khao tuổi trẻ, mơ về một cô vợ nhỏ tương lai, dịu dàng đáng yêu điềm đạm, bộ dáng xấu hổ của tân nương trong đêm sẽ như thế nào nhỉ!

Nghĩa An quận vương ngồi trong thư phòng bấm ngón tay. Đầu tiên là đính hôn, sau đó mới cưới, ở giữa còn nhiều trình tự khác, lễ phục vương phi, nghi trượng các kiểu, đành phải chuyển tới thư phòng, mãi đến khi gia lệnh tới xin chỉ thị: “Điện hạ, chẳng những phủ ta có chuyện vui, mà tiệc mừng của chư công chúa cũng không ít, chỉ là chưa định ngày. Bây giờ cứ chuẩn bị trước, hay chờ Vương phi xuất giá rồi hỏi ý kiến Vương phi?”

Tiêu Lệnh Tiên nói: “Thập Tứ lang, Thập Ngũ lang lớn tuổi hơn ta, chắc chắn sẽ làm trước, thế nên cứ chuẩn bị đi. Những người nhỏ hơn cũng sắp xếp sẵn, đến khi Vương phi tới rồi thì xin quyết định của Vương phi.”

Gia lệnh thoải mái đáp lời, sau đó hỏi tiếp: “Không biết đồ cưới Vương phi có bao nhiêu? Để chuẩn bị nhà kho cho tốt.”

Tiêu Lệnh Tiên cười mắng: “Ngươi chỉ cần dọn ra mấy phòng là được, hỏi đồ cưới làm gì?”

“Nhiều phòng trống, không lấp hết, Vương phi sẽ lúng túng. Ít phòng, không đủ chỗ, vương phủ sẽ mất mặt.”

Tiêu Lệnh Tiên búng vào mũ của gia lệnh: “Bớt lắm điều, Vương phi và ta là một thể.”

Gia lệnh ủ rũ thưa vâng, sau đó nhăn nhó vân vê bàn tay nói: “Vậy… hai nha đầu trong phòng ngài, phải xử trí thế nào?” Hắn đang nhắc tới hai tì nữ Tiêu Lệnh Tiên thu dụng, bọn họ ôn nhu khiêm tốn, là điểm Tiêu Lệnh Tiên thích nhất. Tuy thích, nhưng Tiêu Lệnh Tiên vẫn có chừng mực, hiện tại không thể để thứ tử thứ nữ nào ra đời – hôn sự kéo dài thêm mấy tháng nữa thì thật khó nói, quả thật hoàng gia không thường để ý đến việc này.

Tiêu Lệnh Tiên kinh ngạc hỏi: “Vậy phải xử trí thế nào?”

Gia lệnh thầm kêu khổ, Quận vương có người trước thì cũng không phải gì to tát, nếu Vương phi nổi cơn ghen thì cũng chẳng phải vô lí. Nhưng lúc đó hắn là người ở giữa, không phải sẽ ăn đủ sao? Vốn tới để hỏi ý Tiêu Lệnh Tiên, đuổi đi là tốt nhất. Nếu giữ lại, Từ Oánh hỏi, hắn cũng chỉ biết trả lời ‘Oan có đầu nợ có chủ, đi thẳng quẹo trái là chính chủ.’

Tiêu Lệnh Tiên không được dạy dỗ trong chuyện này, bản thân cha y cũng bận ôm thiếp đổi vợ bé, chuyện dụ dỗ gái nhà lành cũng làm, lại còn là một ông chú kì quái thích bé con, nào lo lắng đến chuyện lễ tiết của con trai?

Gia lệnh bất đắc dĩ, đành kín đáo thưa: “Trước khi kết hôn mà có thị thiếp thì khá khó coi, trong lòng Vương phi cũng thấy không thoải mái.”

Tiêu Lệnh trầm mặc bảo: “Không đến mức đó đâu.”

Gia lệnh nghĩ thầm trong bụng, đến lúc đó ngài không sao, cùng lắm bị lải nhải hai câu, nhưng ta có thể gặp tai ương, không chừng còn bị Vương phi đập cho nữa. Nhưng Tiêu Lệnh Tiên đã bảo thế, gia lệnh biết có nói gì cũng vô dụng, đành lui ra. Gia lệnh không biết, hắn đã dự đoán sai! Là hắn bị mắng, Tiêu Lệnh Tiên bị đánh, Từ Oánh rất quán triệt tinh thần ‘Oan có đầu, nợ có chủ’ – những chuyện này cứ nói sau.

***

Cuối tháng giêng, Hoàng đế ban rất nhiều ý chỉ về hôn sự cho các con. Trong đó có một số đã tiến hành, chẳng như hôn sự của Tiêu Lệnh Viện, định chồng từ sớm, đồ cưới cũng chuẩn bị ổn thỏa. Ngoài ra phải thông báo một chút, các thợ thủ công bắt tay vào việc. Bắt đầu chính thức rồi thì sẽ rất nhanh thôi. Khoảng hai tiệc một tháng, trung thu mười lăm tháng tám tới, chắc hẳn quy mô tiệc đoàn viên nhà ngài sẽ long trọng chưa từng có.

Cuối tháng giêng, các nha ti cũng lục tục đi làm.

Trịnh Diễm nhớ đã đồng ý với A Thang, đầu tiên đi tìm Trịnh Tĩnh Nghiệp. Vì đã thầm xác định Thái tử rồi nên Trịnh Tĩnh Nghiệp rất có tâm trạng nói chuyện phiếm với con gái.

Trịnh Diễm thấy tâm trạng ông đang vui, can đảm xin ý kiến: “Cha, con có việc này, cần phải nhờ đến Lý Kinh Triệu, vì đây là việc riêng của con, tự mình đi nhờ, cha thấy có thích hợp không?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn khuôn mặt đáng yêu xinh xắn của con gái, nhất thời có cảm giác hoảng hốt, con gái lớn thật rồi! Bắt đầu có việc riêng, có chuyện xã giao của mình, cũng bắt đầu tìm cách làm. Hiếm khi Trịnh Diễm thấy Trịnh Tĩnh Nghiệp không tập trung như thế, đưa tay chọt ông, Trịnh Tĩnh Nghiệp giật nảy như bị giật điện, ngẩn ngơ nửa giây, sau đó thi triển tuyệt kĩ trở mặt, hỏi Trịnh Diễm: “Trước tiên nói cho cha biết chuyện gì đã.”

“Con đồng ý với A Thang, giúp chị ta hỏi Kinh Triệu, xem có thể tra ra em trai chị ta đi đâu không.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp chau mày: “Là thế nào?”

“Em trai A Thang và chị ta chia cách từ nhỏ, chị em bọn họ từ quan nô trở thành tư nô, năm ngoái con có hỏi tâm nguyện A Thang, chị ta muốn được đoàn tụ với em trai. Con nghĩ, chị em bọn họ bị bán trong kinh thì chỉ có chỗ Kinh Triệu mới có manh mối.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp gật đầu nói: “Cũng không phải là không được, con cứ thử hỏi Lý Ấu Gia trước, không cần lộ ra, cũng chưa cần nói với A Thang. Cứ xem nhân phẩm em trai cô ta thế nào rồi hẵng báo.” Trịnh Tĩnh Nghiệp tính chuyện quan tâm hạ nhân rất nhanh, thế mới có lợi trong công cuộc mua chuộc lòng người của Trịnh Diễm, càng vui khi thấy con gái trưởng thành. Nếu thế mà lập gia đình thì ông cũng có thể yên lòng.

Trịnh Diễm được Trịnh Tĩnh Nghiệp cho phép, liền đến thăm hỏi Lý Ấu Gia. Lúc tới thì bảo là gặp Lý Hoàn nương. Nàng và Lý Hoàn nương chơi thân, tiện đường tới gặp cũng bình thường. Lý gia tiếp đón nàng rất thuần thục, Lý Hoàn nương nghe bảo nàng tới, tự mình ra đón: “Ta còn đang muốn đi thăm Thất nương đấy.”

Trịnh Diễm nói: “Cú đến nhà, không chuyện không tới, hôm nay đến đây cũng chẳng phải gì tốt, vì có việc muốn nhờ đấy.” Tuy Lý gia là tay sai Trịnh đảng nhưng Lý Ấu Gia cũng là quan lớn triều đình, không thể đối đãi như tôi tớ.

Lý Hoàn nương kéo tay Trịnh Diễm: “Có gì thì cô cứ nói đi.” Thiếu điều vỗ ngực mà thôi.

“Nhờ Kinh Triệu giúp tìm người.”

“Hả?” Lý Hoàn nương được cha thương không phải giả, nhưng vẫn không phải là ông.

“Ta nghĩ gặp phu nhân rồi hẵng nói sau.”

Phu nhân Lý gia cũng không làm khó, việc nhỏ như thế, đừng nói Trịnh Diễm tự tới, chỉ cần viết bức thư, Lý Ấu Gia cũng có thể làm giúp. Lý phu nhân Giang thị cười bảo: “Việc nhỏ như vậy sao phải để Thất nương đích thân đến chứ, cứ phái người tới báo là được.” Chuyện Trịnh Diễm sắp kết hôn không phải bí mật gì, Đỗ thị đặc biệt yêu thương con gái, nhà cửa ba căn, còn có biệt nghiệp ở Hi Sơn. Trịnh Diễm lập tức thành chủ gia đình, là người trong phạm vi này, đương nhiên Giang thị cũng muốn có mối quan hệ tốt.

“Vậy sao được chứ?” Trịnh Diễm cười bảo, “Làm phiền Kinh Triệu đã là không ổn, lại còn ra vẻ vậy, cha sẽ nói không biết đạo lý, không chừng mẹ biết rồi sẽ đánh ta mất.”

Giang thị nói: “Vốn không phải chuyện lớn gì, được Tướng công phu nhân coi trọng, hiếm khi nào thấy Thất nương cần nhờ đến ông ấy đó chứ.”

“Sao phu nhân lại nói thế? Ta không biết phải làm sao mới dám nhờ Kinh Triệu mà.”

Khách sáo một hồi, Trịnh Diễm nói tiếp: “Thật ra tới không phải vì một chuyện này đâu, định đến thăm Hoàn nương và phu nhân, nhân tiện nói việc này luôn. Hôm trước A Duyệt có kể Hoàn nương vừa chế một loại hương mới, có mùi thơm rất dễ chịu.”

Giang thị liền để Lý Hoàn nương đi tiếp Trịnh Diễm phẩm hương, Lý Hoàn nương rất vui vẻ: “A Duyệt nhanh miệng quá, ta còn đang nghĩ, hai ngày nữa sẽ tự mang sang cho Thất nương, vừa cho người đóng hộp, chưa mang tới nữa.”

Cô nương Lý Hoàn nương, hung hãn như phần lớn các em gái khác, chuyện nữ công thì không bằng ai nhưng lại có tài điều hương. Lý Hoàn nương rửa tay lấy rồi lấy bát hương bằng ngọc con con, mở hộp, lấy nhíp gắp vài khối hương ra, đặt vào bát hương rồi đốt.

Trịnh Diễm đưa tay quạt nhẹ để khói hương bay về phía mũi, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, khen: “Thơm quá!”

“Bây giờ chưa phải lúc đâu, đợi đến hè mà dùng thì càng thích hợp.”

“Sắp tới hè rồi, hai ngày nữa cô mang hộp tới tìm ta đi!”

“Được thôi!”

Cả hai cùng cười.

Trịnh Diễm ở chơi đến khi Lý Ấu Gia về, nghe tì nữ Giang thị đến báo: “Lang quân đã về.” Trịnh Diễm nói: “Được, ta đến nhờ một lần nữa, thế mới có vẻ nghiêm túc.”

Lý Ấu Gia nghe kể Trịnh Diễm tới tìm con gái chơi, cũng không quan tâm lắm, còn hỏi Giang thị có để ý tiếp đãi không. Giang thị nói: “Lần này tới để tìm ông.”

“Nói khùng điên, tới tìm ta làm gì?”

Giang thị thở dài: “Là Thất nương, con gái tướng công đấy!”

“Nói thừa!”

Giang thị không thừa nước đục thả câu nữa: “Ta bảo là tới tìm tức là tới tìm ông thật, ông đoán xem, có chuyện gì? –-- Là định nhờ ông tìm người, thị nữ bên người con bé có em trai, bị bán ở kinh thành.”

Lúc này Lý Ấu Gia hiểu ngay, không phải chưa từng có chuyện như thế. Vài nô tì có duyên, cũng xin chủ nhân giúp tìm người nhà thất lạc, chuộc về, cả nhà đoàn tụ. Đây không phải lần đầu Lý Ấu Gia gặp chuyện này, chỉ là đến nhờ Kinh Triệu doãn giúp đỡ trực tiếp như Trịnh Diễm thì lại ít.

“Thất nương cư xử khéo.” Giang thị cảm thán.

Lý Ấu Gia ôm trán: “Chẳng những biết cư xử mà còn biết làm việc, nếu không có con bé thì nha đầu ngốc nhà ta đã chịu thiệt rồi (chương 68). A Hoàn đi theo Thất nương, tuy hơi ngốc một chút, nhưng nếu Thất nương nhìn thấy chỗ thành thật của nó thì sẽ chiếu cố tới.”

“Thì thế,” Giang thị cũng đồng ý, đẩy Lý Ấu Gia, “Vậy ông hãy làm chút chuyện Thất nương nhờ cho thỏa đáng. Một là để con bé chiếu cố con gái nhà mình, thứ hai cũng vì Trì lang quân cũng không phải người đơn giản đâu.” Tình nghĩa, quyền lợi đều có cả, sao lại không làm.

“Còn cần bà nói chắc?”

Lý Hoàn cùng Trịnh Diễm sánh vai đi tới, Lý Ấu Gia gặp, nghe Trịnh Diễm nói có việc muốn nhờ, liền bảo: “Chữ ‘cầu’ thì không dám, hãy mau rút lời.” Cũng chung cách nói như Giang thị.

Trịnh Diễm nói: “Tì nữ có việc cầu xin, coi là chuyện nhỏ. Chỉ là đành phải nhờ chú giúp cho, còn chuyện lớn thì không thể sơ suất.” Sau đó nịnh nọt Lý Ấu Gia một hồi, Lý Ấu Gia cũng sảng khoái đồng ý.

Trịnh Diễm thấy đạt được mục đích rồi cũng thuận tiện cáo từ: “Đã không còn sớm nữa, phải về rồi, trễ nữa thì lại phạm lệnh cấm đi lại ban đêm.”

***

Trịnh Diễm về đến nhà, bị Đỗ thị chặn lại, không đợi Đỗ thị hỏi, liền tự động khai: “Mẹ sắp ăn cơm chưa ạ? Nguy thật, suýt nữa là không kịp rồi, con đến nhà Kinh Triệu gia tìm Hoàn nương, thuận tiện nhờ Kinh Triệu một việc, cha biết hết đấy, tối về mẹ cứ hỏi cha là biết.”

Thế này Đỗ thị mới căn vặn nữa, tối lại hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp một hồi. “Đây là việc tốt, đối xử với nô tì có lòng, người có lòng sẽ được tri ân báo đáp, sao lại giấu diếm cẩn thận vậy?”

“Phu nhân nói phải.”

Lý Ấu Gia làm việc rất có hiệu quả, nhanh chóng điều tra Thang tiểu đệ bị mua đi bán lại hai lần, không cẩn thận lại trở thành Tượng hộ. Thân phận tượng hộ được xem là nửa tiện tịch, lẽ ra là dân tự do, nhưng không ruộng không tiền, không có cống hiến cho tô thuế quốc gia, hằng tháng phải tới chỗ quan phủ lao động không công hơn nửa tháng. Nhưng nhờ làm thợ thủ công, cuộc sống cũng khá ổn.

Mà hiệu quả hơn nữa là, ông lại mang người tới.

Thang tiểu đệ ngây ngây ngơ ngơ bị Lý Ấu Gia mang tới Kinh Triệu phủ, còn tưởng mình đã phạm phải chuyện gì, vẻ mặt đưa đám thưa: “Mỗi tháng tiểu nhân đều đi lao dịch đúng hạn, không hề lười nhác.”

Lý Ấu Gia dằn lại, ôn hòa hỏi tên, trong nhà còn ai không. Phù hợp với tư liệu trong tay, A Thang cũng là tại tịch, cùng nơi bán ra. Thang tiểu đệ nhớ mang máng mình còn một người chị, chỉ là không nhớ rõ diện mạo. Có vật kỉ niệm gì cũng không tiện nói, trên người cũng không thể mang của gia bảo nào để lấy ra nhận người thân – qua tay nhiều lần như vậy, chủ nhân chẳng lạ gì những món rách nát này, hơn nữa giữa chừng có thể gặp phải ác bá cường hào.

Lý Ấu Gia nghĩ, khả năng lớn là cậu ta, liền thông báo cho Trịnh Diễm, có để A Thang đến nhận hay không. Trịnh Diễm lừa hỏi A Thang: “Trên người em trai chị có kí hiệu gì?”

A Thang cũng đang canh cánh chuyện này, chỉ là không dám giục, thấy Trịnh Diễm không quên, vội vàng nói: “Sau cổ nó có nốt ruồi đen.”

Không phải chứ? Trịnh Diễm tái mét… Không phải gì đặc trưng cả! “Còn gì nữa không? Cái này hay gặp lắm, nếu không phải thì lại làm phiền người ta.” Trịnh Diễm hơi chán nản, sao lại quên không hỏi A Thang từ đầu, nếu giờ mà không đúng thì phải bổ sung điều kiện tìm kiếm cho Lý Ấu Gia, chuyện sẽ rầy rà ra.

A Thang hồi hộp bảo: “À, chân trái nó có sáu ngón!”

Uầy, thế thì xác suất nhận sai nhỏ đi nhiều. Chứ sao, sáu ngón cơ mà! Hình như liên quan tới vấn đề di truyền gì gì đó thì phải? Khụ! Giờ thì hỏi rõ, Lý Ấu Gia đã tìm được người, nếu không phải thì đành xem lại. Trịnh Diễm hận không thể tự cho mình hai tát.

Trịnh Diễm đang miên man nhớ lại những kiến thức sinh học, đưa A Thang đi gặp em trai.

A Thang vừa thấy mặt, chưa chào cậu nhỏ, liền nhào tới khóc: “Đây là em trai, đây là em trai tì, vừa gặp đã biết!”

Thang tiểu đệ vẫn ngây ngây ngô ngô, đầu tiên thấy thiếu nữ trẻ nước mắt chảy dài lao tới, hồn vía lên mây, cho dù là tiểu giai nhân thanh tú nhưng mắt đỏ ngầu thì cũng dọa người lắm chứ. Dọa xong không biết vì sao lại cảm thấy chị gái trước mặt này rất quen, rất thân thiết, nghe A Thang khóc, cậu cũng ngây người, tim đập bình bịch: “Tỷ?”

Trịnh Diễm tái mặt, lí trí nhờ Lý Ấu Gia xác minh chính thân. Thang tiểu đệ cũng nói: “Năm đó tỷ che chở cho ta nên bị bỏng tay, ở tay trái.”

A Thang kéo tay áo trước mặt, quả đúng thế, Trịnh Diễm thầm nghĩ: nguy hiểm thật nguy hiểm thật.

“Sao ngây ra đó, còn khóc gì? Còn không cám ơn Kinh Triệu đi?!”

Lý Ấu Gia cưới hớ hớ nói: “Ruột thịt với nhau, ta tích đức cũng vui. Còn phải tạ ơn Thất nương, nếu không phải Thất nương có lời, ta cũng không biết chuyện các ngươi đâu,” Ngẫm nghĩ, lại tiện tay thêm một cái nhân tình, “Đây là chuyện tốt, tạm thời ta sẽ nghĩ cách để nó được miễn ba tháng phiên dịch, chị em được đoàn tụ vui vẻ.”

Trịnh Diễm cười nói: “Vậy con cám ơn chú.”

“Ôi, chuyện này thì không dám!” Lý Ấu Gia cũng nhanh chóng đáp lại.

Chị em A Thang ngàn ân vạn tạ, Trịnh Diễm nói: “Đừng làm phiền công việc của người ta, nào, tới chỗ ta ngồi đi.” Đưa hai chị em đến nhà riêng của mình.

Căn nhà được giữ gìn rất rốt, lão già trông cửa còn nói: “Nương tử tới chậm một khắc rồi, ban nãy lang quân có ghé qua đây.”

Mặt Trịnh Diễm đỏ lên: “Phiền lão.”

Lão già không nói gì, tự ra ngoài trông xe.

Trịnh Diễm đưa hai chị em đến phòng khác, A Thang kéo Thang tiểu đệ quỳ xuống, dộng rầm rầm ba cái thật vang, Trịnh Diễm nghe mà cũng thấy đau hộ bọn họ. Đưa tay đỡ: “Được rồi được rồi, cuối cùng chị em hai người cũng đã được đoàn tụ. Đừng trách ta quấy rầy thời khắc đoàn tụ của cả hai, hai ngày tới sẽ để A Thang được nghỉ, hai chị em được nói chuyện cùng nhau. Giờ ta muốn hỏi – sau này hai người muốn làm gì? Hai ngày này về bàn với nhau thật kĩ, quay lại nói cho ta biết, có tính toán gì thì cũng đừng giấu diếm.”

A Thang và Thang tiểu đệ lại cùng dập đầu, dù thoạt nhìn Thang tiểu đệ có vẻ khờ khạo, nhưng trong bụng cũng hiểu chuyện, không phải chủ nhân nhà nào cũng có lòng tốt giúp nô tì tìm người thân, có điều cậu vụng về, không dám nói, mà chủ nhân gia lại vẫn là một thiếu nữ trẻ, không dám ngẩng lên, chỉ biết dập đầu thế thôi.

Trịnh Diễm nói xong, lại hỏi Thang tiểu đệ hiện làm ở đâu, tương hộ ở chung với nhau, chất lượng khu ấy cách khu văn hóa này khá xa, móc một khối bạc từ trong túi ra: “A Thang đi mướn xe, đến chỗ em trai chị đi. Hôm nay đi gấp, không kịp mang gì, trò chuyện xong rồi, ta sẽ có đồ lễ.”

A Thang nói: “Thất nương đã ban ân lớn, nô tì không dám cầu tiền của gì nữa.”

Trịnh Diễm cười không nói, A Thôi lên tiếng: “Cho cô thì cầm đi, còn khách sáo với Thất nương gì chứ.”

Trịnh Diễm khen ngợi: “Không phải cho không, đến Tượng hộ doanh, có tin gì thì về kể ta nghe. Chị cũng biết đấy, ta thích nghe mấy chuyện này nhưng mẹ lại không cho chạy lung tung.”

A Thang dạ thưa liên hồi, Trịnh Diễm thấy không có việc gì, chẳng quấy rầy họ nữa. Nhớ tới Trì Tu Chi, mang người chạy đến Trì gia, A Thang và Thang tiểu đệ vừa khóc vừa cười dắt nhau ra ngoài, đến cửa, Thang tiểu đệ lắp bắp: “A, tỷ, chờ, chờ, chờ một chút, đệ đi, đi mướn xe tới.”

A Thang dụi mắt: “Đệ đừng đi, đừng xa tỷ.” Nhờ lão trông cửa mướn xe giúp.

Thang tiểu đệ không tự nhiên nói: “Đệ… không lạc đâu.”

A Thang òa khóc. Tay chân luống cuống, không hiểu vì sao chị lại khóc sướt mướt, tay chân luống cuống dỗ dành, khó lắm A Thang mới nín được, lão trông cửa đang thuê xe đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.