Thằng Ngốc (II): Cuộc Sống Sau Này

Chương 10: Bố Cục Phần Đầu




TRỊNH DIỄM KHỔ SỞ MẤP MÁY: “… MẸ, CON KHÔNG CÓ BẮT NẠT CHÀNG.”

Nếu mà ấy quá sớm thì rất có hại tới sự phát triển của thanh thiếu niên.

Cơ thể người mẹ chưa dậy thì hoàn toàn dễ dẫn tới khó sinh.

Những điều này đều là kiến thức thông thường, nhưng ‘cổ nhân’ thì không quan tâm! Theo sự hiểu biết của ‘cổ nhân’, từ khi một thiếu nữ dậy thì lần hai, dì cả thường xuyên tới nhà, có khả năng sinh sản, là có thể kết hôn. Không phải lúc nào cũng đúng mười lăm tuổi, mà trong tình trạng dinh dưỡng không đầy đủ, mười lăm tuổi chỉ là lúc bắt đầu dậy thì thôi. Còn con nhà quan như Trịnh Diễm, mỗi ngày trôi qua quá thoải mái, dậy thì sớm, trong mắt ‘cổ nhân’ như Đỗ thị là có thể kết hôn rồi.

Trịnh Diễm cũng lo lắng xuýt xoa. Nàng lăn lộn tới giờ, cũng vì có thể tìm được điểm mấu chốt. Chẳng như trong chuyện cưới xin này, nếu nàng không thích Trì Tu Chi thì thôi, nhưng đã đồng ý, lại còn thân thiết dính sát vào nhau, chẳng khác nào ngầm đồng ý chuyện kế tiếp. Phản đối, chính là cố tình sinh sự, hay còn gọi là không hiểu chuyện. Dù có ‘thường thức’ của bao nhiêu năm sau, nhưng trong chuyện này cũng thành ra vô dụng.

Mà khó ngờ hơn nữa chính là, trong chuyện này, một nhạc phụ đại nhân luôn có thái độ thù địch với con rể như Trịnh Tĩnh Nghiệp, nay lại chung một chiến tuyến với vợ mình! Muốn hại đời con gái thật sao?

Trịnh Diễm cố gắng giảng đạo lý cho Trịnh Tĩnh Nghiệp, giãy dụa ngọ nguậy: “Rõ ràng cha đã nói là sau khi cập kê cơ mà, nay mẹ lại bảo sang năm, thay đổi xoành xoạch, người ta biết nghe ai!”

Trịnh Tĩnh Nghiệp tức cười xoa đầu con gái, cảm giác khi những sợi tóc mềm mỏng trơn bóng dưới tay rất thoải mái, cũng chẳng dùng sáp bôi tóc gì đó, không kiềm được lại xoa thêm hai cái. “Năm sau con cập kê, tới năm sau nữa, cũng không khác lắm.” Lại xoa mạnh thêm hai cái, trong lòng rất tiếc nuối, con gái nuôi lớn nhiêu đây, thế mà tiểu tử thối kia lại được hời, đúng là ức chế! Trong lòng Trịnh Tĩnh Nghiệp rất khó chịu, nhưng lại không thể không để ý tới suy nghĩ của Đỗ thị: Xà nẹo nhau suốt, dễ có chuyện không hay.

Nếu Trịnh Tĩnh Nghiệp không thích Trì Tu Chi thì thôi, nhưng vấn đề ở chỗ, ông thích, thấy con gái cưới Trì Tu Chi thì không có gì không tốt, nhưng vẫn có một cái cảm giác thù địch, dưới tình thế khó xử này, Trịnh Tĩnh Nghiệp nghe theo vợ.

Xong xuôi! Hoàn toàn không vui chút nào! Trịnh Diễm lí nha lí nhí hỏi: “Chàng vẫn chưa biết à?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp kiêu ngạo hất đầu: “Nói cho nó một tiếng, chắc chắn vui như lên trời!” Mỗi ngày thằng lỏi đó cứ quay tới quay lui, vì cái gì? Trịnh Tĩnh Nghiệp biết rõ lắm.

Trịnh Diễm rầu lắm.

Trịnh Tĩnh Nghiệp thấy con gái nghe lời, vui vẻ đi gặp vợ báo cáo: “Xong rồi!”

Đỗ thị chắp tay: “Cám ơn trời đất! Oan gia có tin gì, ta cũng có thể an tâm. Chuyện này mà nói trực tiếp với cô gia thì có vẻ gấp quá, ngày mai ta đến chỗ sư mẫu nó, nhờ sư mẫu của nó dàn xếp từ trong.”

Đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp không có ý kiến gì khác: “Nếu bà thấy không tiện thì để ta và Tư Huyền nói cũng vậy thôi.”

Đỗ thị cảm khái: “Lúc A Diễm mới sinh, như con mèo con, thế mà bây giờ sắp lấy chồng, năm tháng không buông tha ai.”

“Có thời gian cảm thán, chi bằng nghĩ cách xử lý chuyện của A Diễm ra sao đi!”

“Đúng đúng đúng!” Đỗ thị không phản bác gì mà đồng ý, “Còn của hồi môn cho nó nữa, nô tì đi theo, mấy đứa bên người nó lớn cả rồi, ta muốn gả bọn chúng cho người thích hợp, tìm cho A Diễm vài đứa nhỏ tuổi để đi theo hầu hạ cho tốt…”

“Năm trai hai gái, chỉ có nó là nhỏ nhất, đồ cưới nhất định phải cho nhiều vào! Không thể vì trong nhà cô gia không có người lớn mà kém đi.”

“Chuyện này còn cần ông nói à?” Trì cô gia chịu nhận lấy trùm gây họa này, Đỗ thị rất cảm kích, chi phí bồi thường tinh thần phải đầy đủ.

Đỗ thị nghĩ về hôn lễ của Trịnh Diễm, hưng phấn cả đêm không ngủ, khiến Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng phải thức đến nửa đêm, hôm sau dậy đi làm, hai mắt có quầng thâm. Đỗ thị thì ngược lại, tinh thần vui khỏe, chân đi như gió, vẻ mặt tươi tắn, so với bộ dạng sầu khổ hai ngày trước phải gặp Trịnh Du than vãn thì như hai người khác biệt. Bữa sáng Trịnh Tĩnh Nghiệp chỉ húp chừng nửa bát cháo, ngủ không đủ giấc, không nuốt trôi.

Đỗ thị cũng không ăn nhiều, vì bà đang rất hưng phấn.

Trịnh Diễm ăn sáng cùng cha mẹ, nàng cũng không ăn nhiều lắm, tại rầu.

Hôm nay, hầu như cả nhà không đụng vào bữa sáng mấy, đám nô tì có lộc ăn, nhưng trong bụng thấy khó hiểu: hôm nay có chuyện gì à? Không ai ăn cơm cả.

Trịnh Tĩnh Nghiệp chân trước đến cung Đại Chính, Đỗ thị theo sau tới chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trịnh Diễm cũng rầu rĩ đi cùng, bây giờ nàng không có việc gì làm, suốt ngày chỉ nói chuyện yêu đương, cùng cha bàn mưu hãm hại trung lương. Bây giờ Trì Tu Chi và Trịnh Tĩnh Nghiệp đều đã đi làm, nàng chỉ còn biết đến Cố Trạch.

***

Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng đang ngồi nhà chán chường, đang lúc lập trữ, bà rảnh rỗi, không đi lại nhiều như năm ngoái, hầu như là giống lúc chưa cưới. Theo Trưởng công chúa Khánh Lâm, làm vậy là sáng suốt nhất. Trưởng công chúa không phải là kiểu người ẩn nhẫn, nhưng là lại rất kiên nhẫn. Thuộc tuýp ‘Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn’ ‘Không phải không báo, chẳng qua chưa tới lúc’, nếu điều kiện chưa cho phép, bà sẽ ẩn nấp, điều này không có nghĩa bà chấp nhận. Đối với thế gia, chỉ số nguy hiểm của người phụ nữ này là bốn sao, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng mới được bốn sao rưỡi, gần trăm năm nay chỉ có hai người vượt trội cấp năm sao: Trương Trí (*), Ngụy Tĩnh Uyên. Thế đủ thấy Trưởng công chúa Khánh Lâm đáng sợ thế nào.

(*) Trương Trí: Một kẻ hung tàn, từng nhắc ở chương 9, Cố Ích Thuần từng bị hứa hôn với con gái ông ta, may sao ông ta rớt đài, Cố Ích Thuần thoát được.

Đỗ thị thường xuyên đến phủ Trưởng công chúa Khánh Lâm, số lần Trưởng công chúa Khánh Lâm đến Trịnh trạch cũng xấp xỉ, hai nhà thân nhau như một, lúc Đỗ thị và Trịnh Diễm vừa tới cửa, Trường sử phủ công chúa liền đi ra, chào hỏi khách khí: “Trưởng công chúa vừa nhắc luôn đấy ạ.”

Đỗ thị hỏi: “Bây giờ Trưởng công chúa đang có khách à?”

“Phu nhân và Quận quân không phải khách đó sao?”

Đỗ thị cười: “Ngươi càng ngày càng biết đùa nhỉ.”

Đến trước hậu viện, Trường sửa cúi chào nói: “Hạ quan không vào trong được, xin Phu nhân và Quận quân cứ tự nhiên,” nói tự nhiên xong, vẫn đưa tì nữ canh cửa tới, “Đưa Phu nhân và Quận quân đến chỗ Trưởng công chúa.” Sau đó qua chỗ Cố Ích Thuần thông báo. Con gái Tiêu gia, tuy hung hãn nhưng không phải chàng rể nào cũng chịu khổ, quan trọng là chung sống với nhau thế nào, tình cảm của Cố Ích Thuần và Trưởng công chúa Khánh Lâm không tệ, hơn nữa, liêu thuộc phủ công chúa cũng biết mình có một ‘Nam chủ nhân’.

Hai mẹ con vui vẻ đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, rẽ qua con đường đá, thấy phòng trước mặt, các tì nữ cười nói: “Tới rồi tới rồi.” Trưởng công chúa Khánh Lâm khoác áo choàng lông thú, tự mình ra đón: “Lạnh lắm, mau vào phòng đi.” Xem bà buồn chán thành ra cái dạng gì này, tự mình đón khách cơ đấy.

Vào trong phòng, ba cái chuyện cởi áo khoác, tự ngồi, vấn an, dâng trà thì không cần nói nữa. Trưởng công chúa Khánh Lâm và Đỗ thị ngồi đối diện nhau trên sạp, Trịnh Diễm đứng cạnh Đỗ thị không chịu ngồi, nàng cảm thấy mình ngồi cũng chẳng yên, thế thì không ngồi vậy.

Trưởng công chúa Khánh Lâm dò xét sắc mặt Đỗ thị: “Bà cứ nói ý của mình đi.”

“Nhận ra à?”

“Sao lại không.”

Đỗ thị giả vờ ho khan một tiếng: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ tới thăm xem năm nay hai người sao rồi?”

“Vẫn thế thôi,” Trưởng công chúa Khánh Lâm thấy Đỗ thị vẫn không chịu nói, quay qua các tỳ nữ, “Các cô lui xuống cả đi.” Tỳ nữ lui hết, chỉ có Ỷ Lan đứng ở cửa trông chừng xa xa.

Lúc này Đỗ thị mới không ngại mà tiếp: “Bây giờ đã vào đông, cứ thấy lạnh lẽo, mới nhận ra sức khỏe nay đã không được như trước. Ta thấy, tuổi cô gia không nhỏ, muốn đem chuyện của hai đứa làm cho xong.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm chọc ghẹo nhìn Trịnh Diễm đang đứng cạnh Đỗ thị: “Đây là chuyện vui nha, Tu Chi cũng không chờ nổi nữa rồi. Gần đây Phò mã có nhắc, muốn bàn bạc, khuyên nhủ Trịnh tướng, dù gì cũng nên cho nó cưới vợ đưa về nhà đi thôi.”

Đỗ thị thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi,” Lại bổ sung lí do, “Bọn ta đều tin vào nhân phẩm cô gia, chỉ là – cũng như lời công chúa nói – A Diễm là cục thịt của chúng ta, sao có thể để con bé chịu ủy khuất, nếu cô gia chần chừ, chúng ta sẽ không chấp nhận. Nó lại là thanh niên trai tráng, tinh lực dồi dào, làm chậm trễ nó thì không hay. Không gả sớm, lại không cho nó nạp tì, cũng chẳng tốt. Cứ để thành đôi, chúng ta yên tâm mà cô gia cũng an lòng. Nó là độc đinh, sớm có con cái, cũng dễ ăn nói với tổ tiên.”

Vẻ trêu chọc trong mắt Trưởng công chúa Khánh Lâm càng đậm, còn vẻ mặt Trịnh Diễm đau khổ, Trưởng công chúa Khánh Lâm thấy biểu cảm của Trịnh Diễm không đúng, không chọc nữa, đưa tay vẫy sang: “Đến đây, A Diễm qua đây với ta, mặt nhỏ xíu thế mà nhăn nhúm, ta thấy cũng đau lòng. Sao con không vui?”

Tóc gáy Trịnh Diễm dựng đứng – Đỗ thị quay đầu! Ba bước thành hai, Trịnh Diễm nhảy đến bên cạnh Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Không ngực không mông, không có gì hấp dẫn, sao mà gả được chứ?!” Chỉ mới dậy thì thôi mà? “Dù gì cũng phải qua mười lăm chứ!” Nàng không dám cò kè mặc cả nhiều hơn.

Đỗ thị trợn mắt há hốc, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng ngây ngẩn cả người. Cả phòng yên tĩnh, bất ngờ Trưởng công chúa Khánh Lâm cười phá lên, cười đến mức nằm sấp trên sạp, lại còn vỗ rầm rầm. Tròng mắt Đỗ thị muốn rơi ra ngoài, run run chỉ vào Trịnh Diễm: “Sao con dám nói thế hả?!” Tức giận đến mức quên xăn tay áo đánh người.

Trưởng công chúa Khánh Lâm cười đã đời, xua tay ngăn Đỗ thị: “Đừng nóng đừng nóng, con bé nói thế thì cũng là có để ý. Tiểu nương tử cưới chồng, luôn muốn ở lúc đẹp nhất, muốn làm vợ người ta nhưng lại không chịu đang còn con nít mà gặp lang quân thôi mà.”

Đỗ thị nguôi giận, nghĩ lại: “Thế cũng đúng…” Nhìn Trịnh Diễm một lượt, thấy Trịnh Diễm đang đổ mồ hôi lạnh.

Đỗ thị thầm nghĩ, chuyện cô gia luôn đặt A Diễm trong lòng không phải giả, dù sao năm nay A Diễm cũng còn nhỏ, con nít con nôi chẳng có phong tình, nếu cứ cố gả mà không hề hiểu chuyện thế cũng không hay. Vợ chồng phải luôn hòa thuận mới tốt. Nếu không thì cứ lùi lại sang năm, trong một năm thì có lẽ…

Trịnh Diễm hoàn toàn không ngờ, không dám dùng căn cứ khoa học, không dám đòi hỏi, chỉ vì lo lắng về dáng người mà đã làm cho các trưởng bối nghĩ lại về chuyện hoãn ngày cưới. Lúc Đỗ thị nói: “Vậy thì chậm lại nhé”, cả người nàng choáng váng, chuyện gì thế này?

Trưởng công chúa Khánh Lâm đánh giá Trịnh Diễm bằng con mắt của bà chủ gia đình đi chợ mua đồ ăn, phụ họa theo: “Đúng thật, đúng thật, lớn hơn tí nữa mới tốt.” Nếu Trịnh Diễm gả cho người người khác, Trưởng công chúa Khánh Lâm sẽ chẳng thèm để ý đến chuyện này, con nhà mình hung hãn là đúng, không sợ chịu thiệt. Nhưng bây giờ đứa kia cũng là con nhà mình, phải nghĩ tới cảm nhận của hai bên, tốt nhất là nên Trịnh Diễm có một chút ‘phong tình’, vợ chồng mới hòa thuận.

Sợ bóng sợ gió một hồi.

Đỗ thị cười gằn: “Từ hôm nay trở đi, con bớt nghịch ngợm làm ba thứ vớ vẩn, bộ dạng ôn nhu một chút cho mẹ! Đừng để cô gia tưởng mình cưới phải dạ xoa!”

Trịnh Diễm khổ sở mấp máy: “… Mẹ, con không có bắt nạt chàng.”

***

Trì Tu Chi không thể khẳng định mình có bị bắt nạt hay không. Chàng là Trung thư xá nhân, thư kí của Hoàng đế, phải nắm được mọi chuyện đang xảy ra trong cả nước. Trung thư xá nhân như cục gạch, nơi nào cần thì tới nơi đó. Hổng Lư tự thiếu người, chàng bị ném qua đó rèn luyện.

Đến Hồng Tư lự, Lý Thần Sách đang rất bận. Quăng hắn tới đây là đúng lắm! Ngày nào cũng có chuyện để cãi, cuối cùng cái miệng ghê gớm của Lý Thần Sách cũng có đất dụng võ. Bấy giờ có sứ giả từ nước khác, cho dù là phiên quốc đến mẫu quốc, cũng tranh cãi đến là ầm ĩ. Hai bên cãi nhau, chẳng gì hơn ngoài khoe khoang phiên quốc (phần lớn là Địch quốc) mạnh thế nào với nước đối phương, sau đó tự tâng bốc nước mình, tiện thể mỉa mai thiên triều này nọ xọ kia, cuối cùng đòi hỏi lợi ích.

Lý Thần Sách là ai! Bạn không động vào hắn, nhưng hắn cứ khoái chọc bạn nổi điên đấy. Trừ mẹ ruột, không ai mà hắn không chửi. Không ai thích hắn cả, nguyên nhân chính là vì cái miệng này.

Cái miệng của hắn đối nội, chẳng ai thích, chỉ khi nào đối ngoại lấy độc trị độc, thì rất có tiếng tăm!

Thấy Trì Tu Chi tới, Lý Thần Sách liếc một cái rồi nói: “Đây là danh sách sứ giả, xem cho thuộc rồi quay lại nói tiếp, ta còn bận chửi lộn!” Nói xong hớp chén trà, xăn tay áo ra ngoài, “Mệ~ Tưởng thiên triều không có người sao? Dám dọa ông mày hả, nói suông ăn trắng mà muốn có lương thực vải vóc, nằm mơ nhé!”

Trì Tu Chi cầm dành sách, nhủ thầm, các người đã báo cáo tài liệu này cho Thánh nhân rồi mà? Ta đã xem qua rồi? Lại đi tìm người, chờ Lý Thần Sách chửi lộn xong.

Đến khi Lý Thần Sách chửi mắng đã đời rồi quay lại, Trì Tu Chi nói: “Hồng Lư tự đã đưa cho Thánh nhân coi qua, hạ quan cũng xem rồi, không biết có an bài gì không?”

Bộ dạng châm biếm của Lý Thần Sách hoàn toàn lộ ra: “Xem qua rồi hả? Có mở cái thứ trong tay ra coi chưa? Cứ mở ra mà đọc đi! Chưa xem mà đã nói lung tung, vớ vẩn!”

Trì Tu Chi thầm niệm không chấp kẻ điên tám trăm lần, mở bìa ra đọc, choáng. Trong đó ngoại trừ tư liệu chính quy, còn có ghi chú của Lý Thần Sách suốt mấy ngày qua, gì mà ‘Thùng nước cơm (tức sức ăn kinh người)’, nào là ‘Gớm như ma (tướng mạo có một không hai) nhưng ghét nhất bị người ta chê xấu’, nào là ‘Thứ ba phải (chỉ biết vâng dạ)’…

Trì Tu Chi: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.