Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 45




Lục Tân đi đến phòng ngủ thiếp thất, sườn mặt nhu hòa trong bóng sáng đèn tiên. Ánh đèn ấm nóng da thịt trắng hồng, rọi hàng mi dài phủ bóng ngũ quan tuấn mỹ thanh lệ. Vân nguyệt quan vấn tóc cố định bằng hạo ngọc hấp ánh trăng sao, nền ngọc lưu động như ngân hà tinh tú. Ba ngàn tóc ti tùy ý phiêu lượn, mềm mại gợn sóng. Bộ nguyệt bào đón gió, lớp lớp vân nguyệt phiêu dật tung bay.

Thị tì sắp hàng cúi người cung nghênh, ai nấy đều không che nổi phớt hồng lan trên da phấn. Dù cho các nàng có ngắm gia chủ bao nhiêu lần, tâm cảnh có rèn luyện nghiêm cẩn ra sao, vẫn phải rung động trước mỹ nhan âm dương giao thoa kia. Thị tì đứng đầu nén lại xuân tâm nảy mầm, khuỵu chân nâng khay đựng ngọc điểm lên qua đầu.

Lục Tân nhấc lấy ngọc điểm thị tì dâng lên, giương tay điểm đầu đèn tiên. Dầu tiên lượn lờ mút lấy đầu ngọc, sắc cam hồng nhạt dần, quyện xuyến, rồi bất chợt chuyển hẳn sang màu đỏ rực. Ánh đèn tiên rực sáng như ngọn lửa trong đêm, cháy lên độ nóng vô hình.

Đôi mắt thâm trầm của Lục Tân sáng bừng ánh đèn, tưới lên mĩ nhan thanh lệ vẻ ửng hồng vui sướng. Nô bộc ngước nhìn dầu tiên mềm mại lưu chuyển bên trong đèn ngọc. Mau chóng tản ra điểm đăng, cả Loan Di Viện ngợp ánh lửa rực rỡ. Sáng rọi, đỏ tươi một màu, như tấm lụa mỏng chứa đầy hỉ khí, bừng sáng giữa Lục phủ ánh đèn le lói đêm hôm.

Người trên chạc cây lùi mình, rúc càng sâu sau những tán lá xum xuê. Ánh đèn sáng quá, đỏ bừng nhân tâm. Thắp lên niềm vui sướng vô hạn trong con mắt đen láy Lục gia chủ và còn nhen nhóm ngọn lửa xấu xí vô hình của y sư. Hừng hực thiêu đốt, nghiệt hỏa âm ỉ nóng cháy tâm can.

Tả Ý không nhúc nhích xem hết trò hay, thu hết biểu tình chúc phúc vui sướng vào tâm khảm. Nguyệt bào đỏ rực, tựa tân lang bước nhập tân phòng. Tiếng châu ngọc đinh đương rung động, báo hiệu giờ lành đã điểm. Tiếng thị tì cung nghênh cao giọng chúc phúc, yến ngữ oanh oanh.

Đôi mắt Tả Ý mờ dần trong ánh đèn lấp ló, bàn tay vươn ra muốn bắt lấy vạt nguyệt bào nhuộm đẫm lửa đỏ. Nhưng người ở trước mắt lại nào phải kề bên, những ngón tay bắt hụt vào khoảng không trống rỗng. Hắn ngơ ngác hít một hơi khí ẩm lạnh lẽo, tâm thần mê đi trong hai bóng người trùng lặp đan xen.

Dáng lưng nguyệt bào đỏ rực đan cài với tấm lưng thanh mảnh hắt ánh củi lửa chập trùng. Duy có điều khác biệt, kẻ quấn quýt trong vòng tay ấy lại không còn là hắn mà thôi.

*******************************************

"Phu quân, đêm đã khuya rồi." Ngọc thủ âu yếm vén lại lọn tóc lạc trên trán nam nhân. Khẽ nghiêng thân thể mềm mại thơm hương, áp vào bờ vai sau lớp nguyệt bào thanh lạnh. Nửa như chăm chú quan tâm, nửa như mời gọi quyến rũ, dùng thân thể mê hoặc nhân tâm.

Lục gia chủ cười một tiếng, nhấp lấy ngụm trà nồng ấm trên tay. "Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, cảm ơn phu nhân nhắc nhở." Y quay người, đỡ nữ tử kề sát thân mình, hai cánh tay chỉ cách nhau qua lớp nguyệt bào mềm mại. Động tác thân mật vô cùng, giống như cặp phu thê tương ái lẫn nhau, không chút ngăn cách.

"Phu quân, người còn chờ gì nữa. Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, hoan tửu chỉ đợi người đối ẩm tương hứa." Khương Duyệt Dung ngậm cười, mi phượng rủ xuống xinh đẹp nhu thuận. Nàng rót đầy hai ly hoan tửu, thân thể mềm mại không xương dựa vào, đáy mắt ngọt ngào hoan hỉ thấm đượm ái ý.

Lục Tân tiếp lấy chén hoan rượu, chần chừ nghiêng thân giao với nàng ta. Hai người má áp má, tay quấn lấy nhau, mười ngón đan xen. Dương khí và âm khí bốc lên như cuồng phong vũ bão. Hai người nội công đã dung nhập vào khí thể, lúc hiện ra đều mang theo màu sắc khí tức bản thân mình.

Trên thân Lục Tân dương khí màu tím quanh quẩn như cơn lốc, hùng mạnh ngang tàng lại lặng im không tiếng gió. Âm khí Khương Duyệt Dung màu hồng nhạt mềm mại, như sợi tơ mỏng manh lại bền chắc tựa roi da từ từ quấn lên cơn lốc màu tím hung hăng kia. Kiên trì nhiễu quanh, chỗ chỗ vịn vào, nhẹ nhàng muốn dung nhập vài vòng xoáy.

Dương khí và âm khí của hai người tỏa ra khắp phòng, ngay khi chạm vào ánh đèn tiên thì đều bị rút lấy một tia nhập vào. Từ đèn tiên dầu ngọc thong thả bay lên từng giọt, bốc ra sương khói màu đỏ thơm ngọt. Lượn lờ bao lấy cả khu nhà, che lấp hết thảy tầm mắt.

Mấy thị tì vui sướng kinh hô, rốt cuộc cũng đến lúc gia chủ và phu nhân giao hòa âm dương rồi. Sương khói đèn tiên đã nhập đẫm khí thể, tự động thành kết giới tạo ra tiểu thánh địa cho hai người. Bây giờ từ hoan tửu đến sương khói đều chứa đầy hoan tiên dược, vừa để thúc đẩy nghi lễ vừa để bổ trợ hứng thú, thuận tiện cho âm dương khí quấn quýt lấy nhau.

Trái ngược với vẻ mặt vui sướng mong đợi của bọn thị tì, kẻ nấp trong viện tử khuôn mặt không biểu tình xanh mét từ lâu. Hắn lợi dụng khí thể của Lục Tân chứa một phần khí thể của mình, cậy mạnh chống lại kết giới âm dương của ngọc tiên. Lợi dụng sương khói dày đặc, hắn nhấc tay gỡ xuống đèn tiên, cưỡng ép rút ra âm khí của Khương Duyệt Dung.

May mắn, đây vốn không phải hai ngọn đèn tỉ mỉ chọn lựa lúc đầu. Ngọn đèn này đã bị Tả Ý động tay động chân rút bớt hoan tiên dược, thậm chí đặt cả 1 tầng ngăn giả cản lại âm khí của sư muội. Nhưng ngay cả như vậy, dầu tiên vẫn sôi trào giận dữ cắn lên tay y sư. Tả Ý nhanh nhẹn rụt tay, vậy mà cánh tay trong vạt áo vẫn dính vào dầu tiên bỏng rát, loang ra thành một vệt to bằng cái miệng bát.

Da thịt đỏ lên một mảng, ko hề có chút gì hao tổn. Nhưng đây là trừng phạt cho kẻ quấy rầy lễ âm dương giao hòa, bất kể lúc nào giao hoan, vệt cháy rát bỏng như nghiệt hỏa đun nóng, đau đến nỗi chỉ muốn cào da cạo thịt. Bình thường dầu tiên sẽ cắn lên hết hai bàn tay để trừng phạt, Tả Ý bị nhẹ như vậy hoàn toàn do có chuẩn bị sẵn sàng.

Thị tì lại kinh hô, sương khói sao lại lẫn vào vài tia cam. Các nàng đưa mắt nhìn nhau, ma ma quản sự khẽ lắc đầu, ra hiệu việc này hoàn toàn bình thường. Các thị tì thấy thế, vỗ ngực thở phào một hơi. Ma ma mắt lạnh nhìn này đó, tầm mắt lại đưa lên tán cây phía xa, ánh mắt chứa đựng sự kiên quyết. Người phía xa không do dự bày ra một mảnh kết giới. Khá lắm, con chuột này chủ nhân nói đúng, bọn họ bắt định rồi.

Bên trong gian nhà, hoan tửu cạn ly, âm dương lễ đã phải hoàn thành. Vậy nhưng cơn lốc dương khí của Lục Tân lại chẳng chút lưu tình, xé âm khí mỏng manh của phu nhân mình tan tác mảnh nhỏ. "A đau quá...phu quân..." Khương Duyệt Dung đau hô, sợ hãi co lại âm khí. Nàng ta rưng rưng nước mắt lùi ra đằng xa, tay siết lấy mảnh gỗ của mình. Trong đầu điên cuồng hò hét, sao lại không được, khí thể của sư huynh ở đây, kết giới bên ngoài vẫn còn...

Chẳng lẽ...nàng ta lén lút lau mắt, thực ra dùng mảnh gỗ chà qua mí mắt mình. Y rằng, khí cam hồng bên trong mảnh gỗ dắt thành một đường kéo dài nối vào mảnh khí nhỏ quyện lẫn bên trong cơn lốc dương khí tím của Lục Tân. Một dải cam hồng đơn bạc mơ hồ lại nhất quyết níu giữ không buông dương khí màu tím thô bạo xoay vòng. Thậm chí lấy khí thể đơn bạc ấy hắt ra hết thảy âm khí cam hồng của nàng.

Lục Tân lúc này đã không hề tỉnh táo, hoan tửu nhập hầu dường như kích phát thứ gì đó vẫn rục rịch ngo ngoe bên trong đan điền. Y thất thần giương đôi con ngươi, màu tím hồng quay cuồng nơi đáy mắt, hô hấp dồn dập khó khăn mà cơ thể lại lạnh băng đông cứng. Dục hỏa âm ỉ tràn lan bắp thịt, lại cũng tê cứng xương cốt, băng hỏa giao phiên, giày vò khó chịu.

Khương Duyệt Dung kinh hoàng che miệng. Nhìn phản ứng của Lục gia chủ, đây không phải là hoan tiên dược a. Hoan tiên dược là tiên dược trợ hứng, ôn hòa, đại bổ, cốt lợi cho đường sinh sản. Đây chắc chắn là dâm độc...chỉ có dâm độc mới ma mị thần chí, hỗn loạn khí thể, dày vò thân tâm. Biểu hiện kia, nhìn thế nào lại như dâm độc Tiên Bồng. Có lẽ nào....

Từ đằng sau một đôi tay giữ lấy nàng ta, giọng nam tức giận gằn từng tiếng. "Sư muội, trốn ra khỏi đây mau. Lục Tân sắp không kiềm nổi nữa rồi." Khương Duyệt Dung giật mình dò hỏi. "Sư huynh...dâm độc Tiên Bồng..." Tả Ý không nghe nàng ta nói hết, kéo vội ra cửa. "Là ta, ta chính là giải dược. Đi mau, không được để kẻ nào vào đây." Sư muội của hắn lấy lại tinh thần, trịnh trọng gật đầu, dứt khoát phi thân ra khỏi sương khói.

Ám vệ vội vàng bám theo nàng ta, tưởng Duyệt Dung là con chuột to bự chủ tử muốn bắt. Nàng ta không quay đầu lại, xé vạt nguyệt bào che lấp dung nhan. Nàng ta khó chịu cựa mình, trên thân có sợi xích vô hình giằng lên, lôi kéo bọn ám vệ theo đuôi không bỏ. Khương Duyệt Dung thực bình tĩnh, ám vệ phía sau lại càng kiên trì chờ đợi con chuột bự tiêu hao năng lượng. Trò mèo vờn chuột này đã định sẵn chiến thắng trong tay Lục gia chủ rồi.

Nàng ta không sợ này đó, dù có bị giam lại, tính mạng vô ưu. Sư huynh hay Lục gia chủ, đều cần thông tin Khương Duyệt Dung sở hữu. Lòng nàng giờ này lại không nhịn được nôn nóng chuyện khác, nàng ta thực không hay biết thứ hai người kia từng trải là dâm độc Tiên Bồng. Các trưởng lão lần này tính sai cả rồi.

Nụ cười khổ nở trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành. Nàng không biết nên phản ứng thế nào đây. Vui sướng vì không cần thực hiện nhiệm vụ này hay đau lòng thay vị sư huynh ngốc nghếch kia đây.

Lời tác giả: bắt lỗi sau a, đăng trước đã:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.