Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 37




Ngọc Hoa Viên được hạ nhân Lục Phủ cất công điểm tô, châm đèn thắp hoa vô cùng lộng lẫy. Ngỡ như viên minh châu xinh đẹp, sáng rọi cả góc trời. Yến tiệc gia quyến nhưng không kém phần trang trọng, tiểu Minh quả thật rất được coi trọng.

Hắn khẽ liếc qua hai thị tì vẫn chờ ngoài cửa, gật đầu đồng ý hai nàng dẫn đường. Mặc dù Tả Ý ở tại Lục phủ đã hơn 4 năm, hắn chỉ biết vài con đường cần thiết. Lục phủ quá rộng lớn, hắn lại bận rộn, hơi đâu thăm thú thưởng ngoạn cảnh sắc.

Cho nên Lục Tân tổ chức yến tiệc mà hắn bắt buộc phải tham dự, y đều cho thị tì đến dẫn dường. Tả Ý cũng biết điều đó, ngầm thuận theo ý Lục Tân, cho phép thị tì đứng đợi ngoài thư phòng. Nhưng là hôm nay không hiểu sao hắn lại có chút vướng bận.

Cảm thấy bất an, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Tả Ý vừa đi theo hai thị tì vừa nheo mắt suy tư. Hắn có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó quan trọng, có thể sẽ gây nên hậu quả to lớn. Càng cố suy nghĩ lại càng mờ mịt, cuối cùng chỉ đành ghìm lại bất an trong lòng.

Hai thị tì dừng chân trước cổng hoa viên, tản ra hai bên, vươn tay mời Tả Ý bước vào. Tả Ý chậm lại bước chân, nghi hoặc sao Ngọc Hoa Viên rực rỡ lại không hề náo nhiệt. Xung quanh yên tĩnh, duy chỉ có tiếng bước chân người hầu và tiếng côn trùng rả rích đêm hôm.

Tả Ý im lặng không bước làm hai thị tì run sợ, hai người liếc nhau một cái. Càng thêm cung eo, kính cẩn mời Tả tiên sinh. Tả Ý cũng không làm khó người khác, dù sao cũng đã đến đây rồi, về có ích gì. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hắn không tin có gì làm khó được mình.

Y sư điềm nhiên bước vào hoa viên. Bên trong trang trí thập phần đẹp đẽ, tập trung trang trí quanh thủy các hồ Liên Hoa. Đèn lồng xanh đỏ tranh nhau chiếu sáng, rọi bóng lên cảnh sắc hữu tình của Ngọc Hoa Viên. Ngọc Hoa Viên lấp lánh như viên dương ngọc ấm áp, thơm ngát hoa hương đua nhau bung nở.

Ở giữa thủy đình Liên Hoa đã bầy sẵn tiệc rượu, nhưng là chỉ có hai bóng người ở đấy. Một hạ nhân đứng hầu đằng sau, kẻ còn lại quay lưng về phía Tả Ý, mải mê ẩm rượu. Tả Ý nhíu mày, bóng lưng quen thuộc như thế, dù là trong đêm tối hắn cũng nhận ra được.

"Lục Tân, hôm nay không phải tiệc cho gia quyến đúng không?" Tả Ý thản nhiên ngồi lên ghế, nhìn thẳng vào nam tử vẫn bình tĩnh ẩm rượu trước mắt. Cảm thấy bất đắc dĩ khi gia chủ Lục gia dùng cách này chỉ để ép hắn ra khỏi biệt viện.

"Tiệc gia quyến đã diễn ra rồi. Bây giờ là hậu tiệc ta đặc biệt tổ chức riêng với Tả y sư. Người ít không phải yên tĩnh hơn sao? Thuận tiện cho chúng ta ẩm rượu thưởng nguyệt." Lục Tân thoáng nở nụ cười, săn sóc vươn tay rót cho Tả Ý chén rượu.

Tả Ý cau mày, không phủ nhận lời Lục Tân. Hắn nâng chung rượu, một hơi cạn hết. Sau đó đứng dậy khẽ cung người, xin phép cáo từ. "Thế thì cho phép Tả Ý cạn ly cáo lỗi. Thứ ta bận rộn không thể phụng bồi."

"Tiệc mãn niên của hài tử ta ngươi không được bỏ về. Ngươi không muốn gặp tiểu Minh sao? Hơn thế nữa, chúng ta nửa tháng không gặp, ngươi phải cùng ta không say không về mới được." Lục Tân mau chóng kéo lại Tả ý, nhanh nhẹn rót thêm chén nữa nhét vào tay y sư. Một bộ bắt buộc phải chè chén suốt đêm mới thôi.

Tả Ý bất đắc dĩ tiếp rượu nhưng lại không uống. Hắn nhấm nháp vài đũa cho át bớt vị đạo cay nồng của rượu, như có như không liếc nhìn Tư Văn vẫn đứng đằng sau Lục Tân. "Tiểu Minh đâu? Tiểu Tư không truyền lời ta muốn tái chẩn cho nó sao?"

"Ta chờ ngươi đến mới đưa tiểu Minh ra. Hài tử cần bảo mẫu dùng khí an dưỡng ban đêm, không lại khóc nháo khó miên." Lục Tân khẽ lia mắt qua Tư Văn, thư hầu cung kính cúi đầu, phi thân nhanh chóng đi đón thiếu gia.

"Tiểu Tư, không cần gấp, ta chờ được. Thiếu gia an toàn quan trọng, gọi theo bảo mẫu luôn đi." Tả Ý lo lắng gọi với theo. Tiết trời hôm nay mát mẻ nhưng lại đang lúc giao mùa, vẫn còn gió độc, rất dễ bị bệnh. Hắn không muốn vì mình mà Tiểu Minh lại bệnh tật quấn thân.

Lục Tân không quan tâm cười nói với Tả Ý, y tin chắc chút thường thức ấy Tư Văn là hiểu rõ. Y không hiểu tại sao y sư lúc nào cũng lo lắng thái quá về tiểu Minh như vậy. Nếu nói Tả Ý niệm tình hộ sinh cho hài tử, y nghĩ mình càng ngày càng không hiểu rõ y sư nữa.

Tả Ý là một y sư tài giỏi, vô cùng quan tâm bệnh nhân của mình. Nhưng chỉ trong thời gian chữa bệnh mà thôi, dứt bệnh thì quan hệ cũng như bèo nước gặp nhau. Dù cho là thân thích hay đồng tộc đi nữa, y đã không phải một lần thấy Tả Ý vân đạm phong khinh bỏ qua nhiều kẻ giao hảo.

Tiểu Minh nói thật cũng chỉ là một đứa nhỏ trong vô vàn đứa nhỏ Tả Ý đã cứu. Đúng hơn thì có thêm cái mác một nửa đồng tộc và con trai của gia chủ Lục gia này. Nhưng thế cũng chưa đủ để Tả Ý quýnh quáng lên như vậy, chút ít gió độc, vài tật bệnh cỏn con đâu thể cướp nổi tính mạng con cháu thế gia.

Con cháu dòng tộc có thể khó khăn sinh sản nhưng một khi ra đời, huyết mạch thần nữ sẽ đảm bảo bọn họ lớn lên không bị tật bệnh quấn thân. Gia tộc nào cũng đều có an chú như vậy, không thì sao có thể gìn giữ nòi giống cao sang này được. Việc này ai chẳng biết, ngay cả Tả Ý cũng rõ ràng.

"Chủ tử, tiểu mang thiếu gia đến rồi đây." Tư Văn phá vỡ bầu không khí có phần trầm lặng của y sư và gia chủ. Hai người đồng sàn dị mộng, các hữu tâm tư, nào để ý chuyện trò cái gì. Chỉ chăm chăm phần mình nhấm nuốt đồ ăn, uống rượu.

Đôi mắt giấu trong hàng mi thưa của Tả Ý lưu chuyển quang mang, vươn tay muốn đón lấy anh nhi Tư Văn đang bồng từ đằng xa. Lục gia chủ gợn nhẹ chén rượu, không kiềm được dõi theo y sư. Dù nửa khuôn mặt Tả Ý bị che khuất trong bóng sáng đèn lồng, đôi mắt tinh tường của Lục Tân không hề để lọt biểu cảm nào của hắn.

Khuôn mặt tuấn tú bất biến ấy như hòa tan trong ánh cam vàng ấm áp. Đôi môi mỏng của Tả Ý khẽ cong lên và đuôi mắt thùy xuống. Y sư trở nên ôn nhu và dịu dàng đến bất ngờ. Y chưa bao giờ biết y sư cũng có thể vui mừng ra mặt như thế.

Lục gia chủ trầm ngâm liếc qua hài tử của mình. Càng thêm vững chắc tin tưởng nghi ngờ trong lòng. Y khẽ đánh mắt với Tư Văn, ánh nhìn âm hàn lạnh lẽo làm thư hầu không chịu được rùng mình một cái. Thư hầu giấu diếm thò tay vào trong cổ anh nhi, khẽ động đậy ngón tay linh hoạt nhỏ nhắn.

Tả Ý đứng bật dậy, tự mình ra đón. Hắn nôn nóng được cảm nhận độ ấm của đứa nhỏ, đã quá lâu từ lần cuối y sư được ôm tiểu Minh trong lòng. Tư Văn nhẹ tay trao anh nhi cho Tả Ý, cẩn thận dém lại tấm màng mỏng chắn gió xuống, lộ ra gương mặt bầu bĩnh hồng hào.

Anh nhi ngoan ngoãn nằm yên, mở to cặp mắt đen láy. Hiếu kì muốn xem người nào giấu mình sau tấm chắn trong suốt. Đứa nhỏ ngơ ngác nghiêng đầu, hé mở đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận. Tiểu Minh ưỡn người, cánh tay non mịn xinh xắn quơ ra, bắt lấy những ngón tay thô ráp vuốt dọc tóc mai mềm mịn của mình.

Đứa nhỏ tóm được những ngón tay ấy, thành công bắt lấy ánh mắt nam nhân. Bé chun chun cái mũi con con, bặm chặt đôi môi, hốc mắt hoen đỏ. Nỉ non như con mèo hen, thút thít âm mũi trong cuống họng bé nhỏ, khẽ khàng nấc nghẹn.

Bé con luôn là một đứa bé im lặng và ngoan ngoãn từ lúc sinh ra. Thiên phú huyết mạch thuần khiết ban cho bé sự thông tuệ ngay khi còn quá nhỏ. Tiểu Minh biết rõ nhu cầu của một đứa trẻ và ghi nhớ những ai chăm sóc mình. Nhưng trong vô vàn những đôi tay bồng ẵm bé, bé không thể nào quên nổi đôi tay thô ráp của người trước mắt.

Kẻ đầu tiên ôm lấy và trao cho bé những nụ hôn ấm áp, kẻ thân cận nhất từ khi bé lọt lòng. Tiểu Minh ủy khuất khóc, nước mắt quanh quẩn không rơi. Người yêu thương nhất, đã một tháng không gặp, khiến đứa nhỏ cảm thấy người đó đã bỏ rơi nó rồi. Đã quá lâu nó không được chìm trong hơi ấm thân quen ấm nồng này.

Y sư như nhìn thấu tâm can đứa nhỏ, đáy lòng quặn đau từng nhịp. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên má đứa nhỏ, áp cái trán vào làn da mịn màng mà nỉ non. Âm ngữ mềm mại yêu thương, vuốt ve đáy lòng trống trải của tiểu Minh. "Đừng khóc, ta ở đây rồi."

"Oa...oa..." Đứa nhỏ kiên quyết lắc đầu, ăn vạ kéo những ngón tay của y sư. Khó nhọc biểu lộ niềm mong nhớ vô bề và nỗi niềm sợ hãi bị bỏ rơi lần nữa. Nó vẫn chưa quên sau khi say ngủ trong ôn ngôn nhịp nhàng của Tả Ý, mở mắt ra đã tưởng là không bao giờ nghe được lần nữa.

Tả Ý nuông chiều đứa nhỏ, cho nó cắp lấy bàn tay mình để trên thân thể bé bỏng, không chịu buông ra. Hắn tỏa ra dương khí vây quanh thân mình, ấm áp đứa nhỏ rồi chậm rãi đi về phía thủy các.

Tư Văn chậm lại phía sau, kêu gọi bảo mẫu cẩn thận đi theo hộ tống. Mặc dù nhìn Tả tiên sinh thành thục ẵm thiếu gia, thư hầu vẫn có chút lo lắng. Thiếu gia ngoan ngoãn của bọn họ đã không phải một lần tùy hứng làm khổ bảo mẫu và bọn nô tài này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.