Tháng Ngày Tìm Chết Gian Nan Ở Mạt Thế

Chương 2: Người này sao lại có tật xấu như vậy, tốt xấu đều không nghe là sao đây




Lâm Phong hết sức kích động, trong lòng hò hét: “Lão đại, tốt lắm, ngươi mới là mạnh nhất!”

Trương Nhược Dao mắt lóe hơi nước, mặc kệ kết quả như thế nào, giờ khắc này nàng cũng kiêu ngạo vì Lục Vũ.

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên đã quên khóc, hoàn toàn bị thực lực của Lục Vũ khiến cho ngây ngẩn.

“Chuyện này không thể xảy ra!”

Sở Tam Thu, Phương Thanh Sơn, Tần Vân, Âu Tuấn đều âm thầm gào thét, không tiếp nhận được kết quả như thế này.

Vân Nguyệt Nhi ngạc nhiên, đáy mắt đau nhức không nói nên lời.

Những người khác hoặc trợn mắt há hốc mồm hoặc kinh hô kêu to, trong lúc nhất thời toàn trường oanh động.

Lục Vũ y phục phất phơ, tóc dài tung bay theo gió, hai mắt băng lãnh lạnh lẽo nhìn Tiết Kim Long.

“Đệ nhất hạch tâm cũng chả hơn gì!”

Tiết Kim Long cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, trong lòng giận dữ.

“Khiêu khích ta, ngươi tính thứ gì? Ta có Huyền cấp võ hồn, trực tiếp trấn áp ngươi.”

Dưới cơn thịnh nộ, Tiết Kim Long phóng xuất ra võ hồn Hoàng Kim mãng, nhìn qua tựa như một con kim long đang chiếm cứ trên đầu hắn, hai mắt băng lãnh khiến võ hồn của người khác run rẩy.

Đây là võ hồn áp chế, Huyền cấp võ hồn có thể khắc chế Hoàng cấp võ hồn, có ưu thế tuyệt đối.

Theo võ hồn hiển hiện, khí thế của Tiết Kim Long tăng lên như bão táp, bá khí cao ngạo không ai bì nổi, ánh mắt khinh thường nhìn Lục Vũ, hoàn toàn không đặt hắn trong mắt.

“Tiết sư huynh làm thật, lần này Lục Vũ phải xui xẻo rồi.”

Có đệ tử hạch tâm kinh hô, trong mắt tràn đầy trông mong.

Trương Nhược Dao, tiểu quận chúa, Lâm Phong đều xiết chặt tâm thần, rõ ràng cảm giác được biến hóa của Tiết Kim Long, thực lực tăng hơn một nửa so với trước.

“Xem ngươi có chết hay không.”

Sở Tam Thu nhe răng cười, Phương Thanh Sơn, Tần Vân, Âu Tuấn đều lộ ra thần sắc cười trên nỗi đau của người khác, mong mỏi Lục Vũ xui xẻo một khắc này.

“Lục Vũ, nếu ngươi sợ thì có thể quỳ xuống đất cầu ta.”

Tiết Kim Long cuồng vọng cực kỳ, trong mắt băng lãnh lộ ra một cỗ tự phụ, muốn nhục nhã Lục Vũ.

“Sợ?”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Xem ra ngươi nằm mơ giữa ban ngày rồi, hiện tại cũng đang nói mớ!”

“Lớn mật! Ngươi dám mắng ta.”

Tiết Kim Long tức khí, hai mắt lăng lệ xuyên suốt tạo ra một cỗ chấn nhiếp vô hình..

Lục Vũ ngạo nghễ nói: “Mắng ngươi thì sao nào, ta còn muốn đánh ngươi đây! Ngươi tưởng Huyền cấp võ hồn thì ngon à, lão tử cũng có!”

Lời nói của Lục Vũ khiến toàn trường chấn động!

Huyền cấp võ hồn, hắn cũng có Huyền cấp võ hồn, sao có thể thế được?

Vân Nguyệt Nhi là người đầu tiên không tin, năm xưa Lục Vũ ngay cả thức tỉnh võ hồn cũng không được thì làm sao có thể có được Huyền cấp võ hồn chứ?

“Không thể nào, ngươi đánh rắm!”

Sở Tam Thu, Tần Vân, Phương Thanh Sơn và Âu Tuấn đều tức giận mắng to, căn bản không tin lời Lục Vũ.

Trương Vân Sơn ngạc nhiên, Trương Nhược Dao thì kích động trong mắt.

Một đạo huyền quang hiển hiện, phóng xuất ra ba động kỳ dị hấp dẫn toàn trường.

Trên đầu Lục Vũ, thảo hồn dáng dấp yểu điệu đang chìm trong vòng sáng óng ánh, phóng xuất ra hồn lực cường đại chấp nhiếp.

“Trời ạ! Thật là Huyền cấp võ hồn! Thật quá bất ngờ!”

“Lục Vũ cũng có Huyền cấp võ hồn, khó trách hắn có thể vượt cấp khiêu chiến, đánh bại Phương Thanh Sơn và Sở Tam Thu.”

Thạch viện trưởng, Lỗ viện trưởng đều sợ ngây người.

Sở hữu Huyền cấp võ hồn, vạn người không được một, là nhân vật thiên kiêu có thể gia nhập Huyền cấp tông môn.

Ai ngờ lại bị Sở Hoài Nam trục xuất khỏi Thanh Sơn tông, điều này thật đáng tiếc.

“Chưởng môn, kỳ tài bực này quyết không thể để dạng người như bọn hắn mưu hại được.”

Hứa tiễn sư nhìn Trương Vân Sơn, muốn mời hắn ra sức bảo vệ Lục Vũ.

Trương Vân Sơn cũng có ý đó, trầm giọng nói: “Sở đốc tra, Lục Vũ có Huyền cấp võ hồn, chuyện trục xuất tông môn xin hãy nghĩ lại.”

Sở Hoài Nam biến ảo hai mắt, trên mặt nóng bỏng, khá khó xử.

Thân là đốc tra nhưng lại trục xuất một đệ tử sở hữu Huyền cấp võ hồn, đây chẳng phải là thất trách đó ư?

Việc này truyền đi há không làm trò cười cho người khác?

Nhưng hắn đã tuyên bố trục xuất Lục Vũ khỏi Thanh Sơn tông trước mặt mọi người, nếu giờ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra há chẳng phải tự đánh mặt mình ư?

“Thảo hồn mà thôi, chẳng có giá trị mấy.”

Sở Hoài Nam ngữ khí hờ hững, không để ý đến thỉnh cầu của Trương Vân Sơn.

Đỗ vương gia mắt lộ kỳ quang, tâm tư khó lường.

Tiết Kim Long ngơ ngác nhìn võ hồn của Lục Vũ, một hồi lâu mới giật mình tỉnh lại.

“Thảo hồn mà thôi, có ích lợi gì!”

Lục Vũ mắng: “Ngớ ngẩn, ai bảo ngươi thảo hồn thì vô dụng? Hôm nay ngươi ắt phải thua trong tay thảo hồn.”

Tiết Kim Long cười giận dữ nói: “Chỉ bằng ngươi? Thật không biết tự lượng sức mình.”

Lục Vũ lười nói nhảm với hắn, vận chuyển Tam Huyền Ngự Linh quyết, võ hồn trong nháy mắt trở nên sinh động, chiến ý trong lồng ngực mãnh liệt, cả người thế như bão táp, trong mắt bắn ra hàn quang kinh khủng khiến người run sợ.

Cuồng phong tùy ý, nộ lôi phun trào.

Lục Vũ tựa như bạo phong chiến thần, cả người biến hóa cực lớn, trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu, tựa như biến thành một người khác.

Tóc dài tung bay, y phục vỡ vụn, hai mắt cực nóng, bất khuất ngông nghênh!

Đây chính là Lục Vũ, một thiếu niên mười sáu tuổi trong mắt tràn đầy tang thương, thể nội nhiệt huyết như lửa.

Một khắng này, tất cả mọi người cảm nhận được một loại cuồng nhiệt, bị chiến ý của Lục Vũ khơi dậy dấu chí trong lòng, muốn chiến đấu cùng một chỗ với hắn.

Tiết Kim Long khẽ biến ánh mắt, cả giận nói: “Muốn đấu với ta, không có cửa đâu! Kim Đấu Phá Sơn!”

Tiết Kim Long bắn người lên không, hồn võ hợp nhất, Hoàng Kim mãng to lớn chui vào trong cơ thể, tương dung với hắn, trong nháy mắt bộc phát ra ba động khủng bố.

Tiết Kim Long đấm ra một quyền, hư không run rẩy, một cự ảnh hình rồng dung nhập vào trong nắm đấm, phối hợp với cảnh giới Tụ Linh bát trọng của hắn khiến thế tới kinh khủng tựa như một con cự long đang tắm rửa kim quang liệt diễm, như thái sơn áp đảo, phóng tới phía Lục Vũ.

Đây là một kích nén giận của Tiết Kim Long, bạo phát ra sức chiến đấu mạnh nhất, đủ để chống lại cường giả Tụ Linh cửu trọng.

Trương Vân Sơn và Thạch viện trưởng đều cảm thấy kinh tâm, bị thực lực của vị đệ tử hạch tâm này thuyết phục.

“Chỉ sợ Lục Vũ không đỡ nổi một kích này.”

Trong lòng nhiều người lóe lên ý nghĩ này, bởi khí thế của Tiết Kim Long quá mạnh.

Lục Vũ mắt sáng rực, võ hồn trên đỉnh đầu chấn động, Vạn Pháp Trì đang phân tích độ mạnh yếu trong đó.

Tiết Kim Long rất mạnh, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng mà Lục Vũ cũng không yếu, hắn có Thiên mạch trong người, có Vạn Pháp Trì tương trợ, chỉ cần không phải vượt qua đại cảnh giới thì vẫn có hy vọng cắn răng liều mạng.

Cảm giác lực của thảo hồn tăng lên cực hạn trong nháy mắt, dưới sự dẫn đạo của Tam Huyền Ngự Linh quyết, tốc độ phân tích của Vạn Pháp Trì nhanh hơn dĩ vãng rất nhiều.

Cất bước, vọt tới trước, Lục Vũ đột ngột từ dưới đất lao lên như kiếm phá thương khung!

Hắn nhanh, mãnh liệt tựa như đang tranh phong với trời, nhuệ khí như hồng!

Đối mặt với một kích mạnh nhất của Tiết Kim Long, Lục Vũ không hề tỏ ra yếu thế chut nào, hắn giận dữ hét phá tầng mây, hô lên chấn sơn hà, khí thế toàn thân ngưng tụ, Thiên mạch trong cơ thể chấn động, Thốn Tâm như hỏa, linh chủng xoay tròn, chiến ý tuôn ra.

Một khắc này, dưới sự dẫn đạo của võ hồn, Lục Vũ dung hợp lực lượng toàn thân, trong quá trình xông lên không thì hai chân xếp bằng, tay trái giơ ngang ngực, tay phải vỗ ra một chưởng.

Tư thế kia tựa như một tôn phật ngồi, sau lực ẩn chứa hắc nguyệt đang lưu động.

Một chưởng này ẩn chứa thiên địa tạo hóa, hết sức thâm ảo và huyền diệu, chỗ lòng bàn tay chỉ tới, hư không sụp đổ, đạt tới trình độ kinh khủng khó có thể miêu tả.

Đây là cái thế kỳ học xuất ra từ Thông huyền thạch tường, Lục Vũ vẻn vẹn nắm giữ chút da lông nhưng trải qua sự thôi diễn của Vạn Pháp Trì cùng sự giúp đỡ của Thiên mạch, thành công thi triển ra một chiêu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.