Tháng Ngày Ta Đã Qua

Chương 20




Hai ngày ở lại nơi kỳ quái ta và Khương Tử Nha vẫn chưa tìm được lối ra, sương mù mờ ảo làm chúng ta đi rồi lại quay về chổ cũ. Trong khu rừng có rất nhiều loại trái cây kỳ lạ, nhờ đó mà chúng ta có thứ bỏ bụng, cũng may chúng không có độc. Theo thói quen ta nhìn thấy hoa là sẽ hái mang rồi mang tặng cho tướng công Nha Nha, chúng ta bây giờ khác trước rất nhiều rồi. Chẳng hiểu sao khi đối diện với ta Khương Tử Nha có chút ngại ngùng nữa. Ta tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra, vì thế Khương Tử Nha càng ngại thì ta càng bám dính chàng hơn.

Ta giơ cao váy chạy đến nơi Khương Tử Nha đang ngồi điều khí, ta chu mỏ:

-Tướng công, quần áo thiếp rất dơ, phải làm sao bây giờ?

Khương Tử Nha mở mắt nhìn ta, ánh mắt chàng bối rối. Khương Tử Nha thở dài rồi nói:

-Ta cũng không biết phải làm sao...ở đây không có quần áo cho nàng thay rồi!

-Hay thiếp cởi hết trầm mình xuống sông, còn chàng ở trên bờ giúp thiếp giặt quần áo rồi mang đi phơi nga... Ta cố tình trêu ghẹo.

-Chiêu Đệ... Khương Tử Nha đỏ mặt quay đầu đi chổ khác.

-Chàng cởi y phục ngoài sau đó đưa thiếp mặc, chàng mặc một lớp là được rồi! Ta chớp mắt nhìn Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha im lặng một lúc sau đó gật đầu cởi y phục đưa ta. Ta mỉm cười đón lấy bắt đầu cởi y phục trên người mình ra. Nhìn bóng lưng Khương Tử Nha thật tức cười mà, nương tử của mình mà cũng xấu hổ. Mặc vào y phục của Khương Tử Nha ta thấy mình nhỏ bé vô cùng, vạt áo dài rộng, bê bết trên mặt đất, ta buột chặt dây lưng rồi ôm lấy y phục của mình ra bờ sông giặc. Để lại Khương Tử Nha một thân chỉ còn lại lớp duy nhất bên trong đang đứng ngẩng ngơ.

Ta định bụng sau khi giặt xong y phục của mình sẽ chờ nó khô rồi mặc vào, tiếp đến sẽ giặc y phục cho tường công Nha Nha. Giặc xong y phục ta nhìn về ngọn núi đối diện bên kia sông. Nếu ta còn pháp thuật ắt hẳn sẽ đạp nước rồi phi lên ngọn núi kia. Hình như có rất nhiều loài hoa mọc xung quanh trên thân núi.

Sợ Khương Tử Nha lo lắng ta nhanh chóng quay về, Khương Tử Nha vẫn ngồi bế khí. Ta ngồi xuống cạnh chàng.

-Tướng công, dạy thiếp pháp thuật nữa đi!
Khương Tử Nha mở đôi mắt đen câu hồn nhìn ta mỉm cười.

-Được, ta thấy nàng thật chăm chỉ nên sẽ tận tâm dạy nàng, phải học nghiêm túc đó!

-Đương nhiên rồi, không chừng trò sẽ giỏi hơn thầy nga... Ta nghiêng đầu mỉm cười.

Khương Tử Nha phì cười, chúng ta bắt đầu luyện pháp thuật.

1 tháng sau...

Ta ngồi bên bờ sông hai tay chống cằm nhìn trời than thở. Đã hơn một tháng rồi mà chúng ta vẫn chưa tìm được đường ra ngoài, hơn một tháng chúng ta chỉ ăn có mỗi trái cây. Xung quanh đây trăm dặm không có lấy một con thú. Rắn thì có đấy, nhưng ta tuyệt đối sẽ không dám ăn chúng rồi. Ta nhặt mấy viên sỏi trên bờ sông ném xuống nước nghe tủm tủm, nhìn bóng mình dưới nước ta thở dài “trắng hơn một chút rồi”. Nơi này luôn mát mẽ, có lúc lại mờ sương ít nắng nên ta có xu hướng ngày càng trẻ hóa.

Sau một tháng chúng ta cũng tìm được đường lên đỉnh núi cao đối diện con sông, tướng công Nha Nha nói chỉ cần lên được đỉnh núi thì khả năng chúng ta tìm được đường ra khỏi nơi này sẽ cao hơn. Vì đứng trên đỉnh núi cao tầm nhìn sẽ rất xa, có thể sẽ thu được tất cả khu rừng này vào tầm mắt.

Hiệ tại chúng ta đang đứng trên đỉnh núi, gió nhè nhẹ thổi, xa xa ta có thể trong thấy từng màn sương mờ ảo đang trôi nổi như mây bay. Một màu xanh biếc trong tầm mắt chúng ta. Ta nhìn mà không kiềm được thốt lên.

-Tiên cảnh!!!

Khương Tử Nha nhíu mi, chàng nhìn thật kỹ rồi hai mắt chàng mở to lóe sáng. Khương Tử Nha quay sang nhìn ta:

-Chiêu Đệ, không phải tiên cảnh mà là trận pháp! Giọng nói mừng rỡ của Khương Tử Nha vang lên.

-Trận pháp? Ta mở to hai mắt ngạc nhiên, ta cứ ngỡ chúng ta lạc vào tiên cảnh kia chứ.

-Đúng, trận pháp này nếu chúng ta tìm được chìa khóa mở trận, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này! Khương Tử Nha mỉm cười vui mừng.

-Thật sao? Ta mừng rỡ nắm lấy tay chàng.

Gió trên đỉnh núi bắt đầu thổi mạnh hơn, bầu trời bắt đầu chuyển sang u ám. Chúng ta ngạc nhiên nhìn lên bầu trời đang dần thay đổi. Khương Tử Nha nắm lấy tay ta:

-Chiêu Đệ, dường như trận pháp đang khởi động! Gương mặt Khương Tử Nha căng thẳng.

-Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Ta lo lắng.

-Đi thôi, chúng ta mau xuống dưới! Khương Tử Nha nắm tay ta kéo ta đi.

“Đùng...” một tia sét từ trên trời đánh xuống ta, đánh lên chiếc vòng của ta làm ta văng khỏi tay Khương Tử Nha, ta không kịp hô lên thì đã thấy mình rơi xuống núi:

-Chiêu Đệ! Khương Tử Nha quay đầu gọi ta mà không kịp bắt lấy ta.

-Nha Nha.... ta hô to.

Ngọn núi rất cao, ta biết chắc mình sẽ rơi xuống con sông thường ngày ta hay tắm nên ta không hề sợ hãi, ta biết bơi mà, bơi rất giỏi nữa.

Ùm....ta rơi xuống nước, vì độ cao quá lớn cộng thêm sức nặng cơ thể nên khi tiếp nước ta chìm rất sâu. Ta nín thở, cố gắng vận khí. Cảm nhận linh lực mình dồi dào trong cơ thể, cùng một dòng linh khí chuyển động trong cơ thể “Tu vi của ta trở lại rồi? Luồng sét vô tình phá vỡ phong ấn trên chiếc vòng hay chiếc vòng hút sét để phá vỡ phong ấn?”

Ta chuyển động thân thể, phía xa có bóng dáng Khương Tử Nha bơi tới gần ta, chàng ôm lấy ta một tay rẽ nước bơi lên. Ngoi lên mặt nước ta hít vào một hơi thật sâu:

-Chiêu Đệ, nàng có sao không? Khương Tử Nha vuốt mớ tóc ướt đang nằm lộn xộn trên trán ta, giọng nói lo lắng, ôn nhu.

-Thiếp không sao! Ta lắc đầu.

Mặt nước bỗng tràn ra một làn sương dày đặt che lắp tứ phía vây chúng ta lại trong một diện tích cực kỳ nhỏ. Ta nhìn màn sương mà há mồm. Khương Tử Nha lên tiếng.

-Chiêu Đệ nàng nắm lấy vai ta, theo sát ta!

-Tướng công như vậy sẽ là gánh nặng cho chàng, thiếp biết bơi mà, thiếp sẽ luôn theo chàng, chàng đừng lo! Ta nhìn Khương Tử Nha khẳng định.

-Không được, nàng không biết pháp thuật! Khương Tử Nha vội vàng.

-Thật ra trước đây thiếp có theo học đạo 5 năm! Ta cắn môi.

Khương Tử Nha hai mắt lóe lên ngạc nhiên nhìn ta.

-Tướng công, thiếp không cố ý giấu chàng đâu, vì lúc trước gặp một chút vấn đề.... Ta ấp úng.

-Không sao, ta không trách nàng. Hiện tại không phải là lúc nói nhiều, nàng bay lên khỏi mặt nước thử xem! Khương Tử Nha nhìn đám sương mù cách mình không xa quay sang nói với ta.

-Ân... ta nhanh chóng vận khí bay lên.

Khương Tử Nha nhìn ta bay khỏi mặt nước có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó rất nhanh chàng thu hồi tầm mắt cũng bay lên khỏi mặt nước như ta. Đứng trên không trung nhìn đám sương mù đang lơ lửng trên mặt sông rộng lớn chúng ta định bay vào bờ thì từ trên bầu trời rạch xuống từng tia sét, cầu lửa từ đâu bay tới tấp.

-Cẩn thận! Khương Tử Nha hô lên xuất thuật đối phó cầu lửa, đánh những quả cẩu lửa văng ra xa.

Lửa chắc hẳn sẽ kỵ nước, ta dang hai tay ra từ lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng xanh nhạt, nước từ dưới sông nhanh chóng bị hút lên, ta điều khiển nước phóng đến hòng dập tắt cầu lửa. Lơ lửng trên không trung đánh là một chuyện khó khăn chứ không phải dễ, linh lực vì duy trì trạng thái lơ lửng mà mau sụt giảm hơn rất nhiều so với đứng trên mặt đất. Khương Tử Nha có tu vi gần 50 năm, còn tu vi của ta chỉ vỏn vẹn 5 năm. Nếu lúc xuyên qua ta không có sẵn một ít tu vi từ đó mà trong 5 năm tu vi tiến triển thì hiện tại ta không thể nào đối phó được mấy thứ này.

Cũng như trồng cây vậy, cây đã được trồng chỉ chờ kết trái rồi thu quả. Tu vi có sẵn chờ phát huy mà thôi. Cầu lửa biến mất, sấm sét vẫn tràn lan cứ nhắm vào hai chúng ta mà bổ xuống. Càng ngày sấm sét càng nhiều. Khương Tử Nha cứ né qua né lại. Với bản tính của ta, ta sẽ dùng tất cả loại pháp thuật có thể chặn lại sấm sét mang ra dùng. Đánh nhanh thắng nhanh nếu không sẽ tiêu hao thể lực. Hai tay ta vung lên tạo tư thế chống trời, ánh sáng màu trắng từ tay ta phát ra một vòng sáng nhỏ rồi càng ngày càng lớn tạo thành một cái vòng ngăn chặn sấm sét.

Khương Tử Nha dừng lại nhìn ta:

-Chiêu Đệ! Chàng tiến đến bên ta, vận pháp trợ giúp ta.

Vận sự khó lường, chỉ là mấy đạo sấm sét thế mà chúng ta không đối phó được, chúng vẫn xuyên qua vòng bảo vệ. Mắt thấy một đạo sấm sét lớn sắp đánh vào người ta, Khương Tử Nha đẩy ta ra. Ta không phòng bị lại bất ngờ rơi ngay xuống sông “Không thể nào, một đạo sấm sét nhỏ làm sao phá vỡ nổi pháp thuật của ta?”.

Khương Tử Nha thấy ta rơi xuống nước vội nhảy theo, phía trên bầu trời đã không còn sấm sét nữa. Khương Tử Nha toàn thân ướt sủng nhìn ta:

-Lúc nảy khi đẩy nàng ra vì ta rất sợ nàng bị thương....sấm sét là ảo ảnh! Khương Tử Nha bồng bền giữa sông giọng nhẹ nhàng.

-Thiếp biết! Hèn chi có thể xuyên qua vòng bảo vệ của chúng ta, thì ra do chúng ta bị ảo ảnh nga.... Ta gật đầu,...ngay sau đó phải há mồm nhìn phía trước.

Trước mắt ta là những vòng xoáy nước to nhỏ khác nhau đang tiến về phía hai người chúng ta. Ta hốt hoảng gọi Khương Tử Nha.

-Tướng công, chàng nhìn xem! Ta chỉ tay ra sau lưng Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha quay đầu nhìn những vòng xoáy nước rồi bắt lấy tay ta, hai ta chưa kịp làm gì thì bầu trời bỗng tối sầm lại.

-Ah.... ta hét lên, một lực hút thật mạnh hút ta và Khương Tử Nha xuống đáy nước.

Ta rơi một cái phịch, chính xác là rơi nghe một cái phịch, bên cạnh ta Nha Nha tướng công cũng mất đi phong độ khi mà chàng cũng rơi giống ta. Thật kỳ lạ, chúng ta bị hút xuống sông mà rơi vào không gian khô ráo.

-Quả nhiên là trận pháp! Khương Tử Nha ngồi dậy nhìn xung quanh.

-Tướng công, chàng thật nhẫn tâm! Ta bĩu môi hô lên.

-Ah...xin lỗi, ta nhất thời quá kinh ngạc nên quên mất nàng! Khương Tử Nha tiến lại đỡ ta lên, giọng nói ôn nhu đầy vẻ hối hận.

-Hừ....nếu còn có lần thứ hai thiếp sẽ đánh mông chàng! Không cho chàng ngủ chung luôn!

-Ta.... Khương Tử Nha đỏ mặt.

-Ha ha..... Ta đắc ý nhìn chàng cười to.

Phân cách tuyến....

Đôi phu thê “số khổ” chúng ta nắm tay nhau dạo xung quanh hang động mà chúng ta đã rơi xuống. Hang động không rộng lắm, một màu vàng cũ kỹ. Chúng ta ngồi trên tảng đá lâu năm nghỉ ngơi bế khí một lúc. Ta mở mắt ngó xung quanh “Có khi nào có bảo vật gì ở đây không ta? Mình phải tìm thật kỹ mới được! he he”

Ta đi tới đi lui, lật tung mọi ngõ ngách... Không hề có gì đáng chú ý, aizzz.... đôi mắt ta dừng lại ở một bụi cây duy nhất có lá cao khoảng 20cm, mắt ta sáng rực “Nhân sâm???”, ta chạy như bay tới bên bụi cây. “Nhìn giống như lá củ cải vậy? Đừng nói là củ cải nha?” Ta tóm lấy một cây nhổ lên thử.... Cứng quá, ta dùng hết lực....Cây được nhổ lên khỏi mặt đất, ta té ra sau, hai mông tiếp đất đau ê ẩm.

Khương Tử Nha đã phát hiện ra hành động ngây thơ, đáng yêu và hài hước của nương tử hắn, hắn vẫn nhắm hai mắt điều khí cho đến khi nghe một tiếng “bịch” vang lên. Khương Tử Nha vội vàng mở mắt, chỉ thấy Mã Chiêu Đệ đang đưa tay xoa xoa cái mông của mình. Hắn mỉm cười rộ lên. Nhắm mắt lại tiếp tục điều khí xem như không thấy gì.

Ta bị té ê mông, quay ra phía sau nhìn Khương Tử Nha “May quá vẫn nhắm mắt”, hành động của ta thật mất mặt mà. Nhìn củ cải màu đỏ trên tay ta bĩu môi “Hang động thần kỳ mà mọc củ cải...xùy...” Ta ngồi xuống mang vẻ ghét bỏ đưa tay nhổ luôn cái cây còn lại... Một tiếng “bịch” nữa vang lên, ta lại ôm mông xoa xoa, trong tay cầm hai củ cải một đỏ một trắng. Lần này không may mắn nữa rồi, ta lén quay lại thì thấy Khương Tử Nha đang nhìn ta mỉm cười rộ lên hai lúm đồng tiền ma mị.

Ta nhìn tướng công Nha Nha cười mà muốn chui xuống lỗ ah.... Quá mất mặt hix.... Ta mỉm cười, ôm hai củ cải vào lòng tiến đến bên cạnh Khương Tử Nha:

-Tướng công, chàng xem này! Thiếp phát hiện có hai củ cải một đỏ, một trắng nga... Ta đưa hai củ cải tới trước mặt Khương Tử Nha.

-Dưới lòng sông trong trận pháp lại có củ cải? Khương Tử Nha mỉm cười.

-Đúng nga... Lại là khác giống nữa... giống như chúng ta vậy, một nam một nữ! Ta đưa hai ủ cải lên trước mắt nhìn.

Hai củ cải này không có gì lạ hết, ta lật tới lật lui vẫn không thấy nó nạm vàng hay kim cương gì. Ta nhìn Khương Tử Nha:

-Tướng công, chàng thích củ nào? Ta nắm đầu hai bé củ cải đưa lên cao.

-Nàng thích củ nào? Khương Tử Nha không trả lời mà hỏi ngược lại ta.

-Um...thiếp thích ăn củ cải đỏ hơn! Ta lúc lắc củ cải đỏ trên tay phải của mình.

-Vậy ta sẽ lấy củ cải trắng! Khương Tử Nha đưa tay cầm lấy củ cải trắng bên tay trái của ta.

Ta mỉm cười đưa củ cải trắng cho chàng. Ta đến ngồi cạnh Nha Nha, đầu tựa lên vai chàng, tay cầm củ cải đỏ đụng vào củ cải trắng của chàng:

-Giống như đôi phu thê nha!

-Quả là giống thật! Như chúng ta... Khương Tử Nha mở đôi mắt thâm tình nhìn ta.

Ta bẽn lẽn, tướng công thích ta ư? Nghĩ đến ta nở nụ cười mỉm. Cúi đầu nhìn xuống đôi phu thê củ cải....

-Ahhhh..... ta kinh ngạc nhìn thứ mình cầm trên tay. “Củ cải đỏ của ta đâu????”

Khương Tử Nha thấy ta hét lên vội nhìn theo tầm mắt ta. Trên tay ta và tay tướng công Nha Nha đã không còn hai củ cải nữa mà biến thành hai thanh kiếm. Một trắng, một xanh tỏa hào quang lấp lánh. Đôi mắt chúng ta nhìn chằm chằm vào thứ mình đang cầm trên tay. Quá thần kỳ. Ta cầm thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng xanh trên tay dựng thẳng lên gần mặt mình, hai mắt nhìn chàng, ta nói với Khương Tử Nha:

-Kiếm!!!

Khương Tử Nha lắc đầu:

-Thần kiếm!

Ta gật gật đầu, chúng ta lại để hai thanh kiếm chạm vào nhau xem chúng nó có hóa thành hai củ cải nữa hay không? Biết đâu chỉ là ảo giác thì sao? Lần này khi hai thanh kiếm chạm vào nhau ánh sáng trắng lóe lên rồi bay ra hai dòng chữ “Thủy Nguyệt thần kiếm – Phu thê tình”. Ta và tướng công Nha Nha hai mắt mở to, sau đó ta hét lên:

-Ahhh....chúng ta tìm được bảo vật rồi! Ta phóng lên ôm lấy Khương Tử Nha, trên tay vẫn cầm thanh kiếm.

Khương Tử Nha mỉm cười, một tay ôm lấy ta, một tay cầm kiếm. Phút chốc phong cảnh thay đổi, chúng ta rơi xuống một cái phịch...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.