Tháng Ngày Ta Đã Qua

Chương 19




Ta vất vả mở đôi mắt, ánh sáng chói lóa làm ta vừa mở mắt ra phải khép ngay lại. Ta một lần nữa từ từ mở mắt. Không có gì đặc biệt, ta không trở về hiện đại. Ta vẫn còn sống sao? Trước mắt là một con sông lớn, bên kia sông là một ngọn núi cao, mặt sông yên lặng không gợn tí sóng nào. Thân thể không hề có chút đau đớn. “Đúng rồi, tướng công đâu?” Tướng công đã theo ta, chàng đang ở đâu? Ta hốt hoảng nhìn xung quanh tìm bóng dáng Khương Tử Nha nhưng không thấy chàng. Ta vô cùng lo lắng và sợ hãi. Tất cả là lỗi tại ta, nếu không Nha Nha sẽ không gặp nguy hiểm.

-Tướng công, tướng công.... Ta ngồi khóc và gọi to.

-Tướng công....huhu....chàng đang ở đâu? Ta cắn môi.

Bốn bề chỉ vắng lặng chỉ vọng lại tiếng gọi của ta, đáp lại ta là sự yên tĩnh của núi rừng như muốn nói ta biết kết quả. Ta chua xót...ta phải đi tìm Khương Tử Nha.

-Tướng công.... Ta thổn thức.

-Chiêu Đệ....ta...ở đây!!! Một âm thanh rất khẽ vang lên bên cạnh ta.

-Tướng công, chàng đang ở đâu? Ta vui mừng rối rít.

-Ta ở đây...nàng đang ngồi trên người ta.... Giọng nói mềm mại của Khương Tử Nha vang lên.

Ta giật mình nhìn xuống đất, quả thật mông ta đang đặt trên người Khương Tử Nha, ta đỏ mặt vội ngồi dậy. Thì ra nảy giờ do quá nóng vội nên ta không để ý Khương Tử Nha bị ta “chà đạp ah”. Vì có chàng nên ta mới không bị thương sao? Ta thấy một cỗ xúc động dâng lên nghẹn ngào. Ta đỡ Khương Tử Nha ngồi dậy:

-Tướng công, thiếp xin lỗi, chàng có sao không? Ta lấy tay kiểm tra lung tung khắp người Khương Tử Nha.

-Chiêu Đệ, ta không sao, nàng đừng lo! Khương Tử Nha lắc đầu chỉnh trang lại quần áo.

-Tướng công, chàng làm thiếp sợ lắm có biết không? Ta ôm lây Khương Tử Nha, mắt đã đỏ hoe.

-Chiêu Đệ....có thể nói ta biết nàng sợ gì không? Khương Tử Nha để tay lên đầu ta vỗ vỗ.

-Thiếp....thiếp...sợ mất chàng!!! Ta thổn thức.

-Khờ quá... Khương Tử Nha cười nhẹ.

Chúng ta không chết cũng không bị thương, luồng gió lạ chỉ cuống chúng ta đến nơi này – một nơi sông núi tuyệt đẹp. Giờ ta mới thấy được từng làn khói mờ ảo, mông lung đang lướt nhè nhẹ trên từng nhành cây ngọn cỏ, ta mở to mắt “tiên cảnh sao?”. Khương Tử Nha không hề có một chút lo sợ mà đưa mắt xem xét, đánh giá nơi này. Chàng nắm lấy tay ta:

-Chiêu Đệ, nàng theo sát ta chớ để bị lạc!

-Ah...được... Ta siết chặt tay Khương Tử Nha.

-Nơi này thật kỳ quái, sương mù huyền ảo, cảnh vật đẹp một cách quái lạ cứ như ảo ảnh vô tung! Khương Tử Nha lên tiếng.

-Đúng vậy, lúc thiếp tỉnh lại có thấy một tí sương nào đâu, còn bị ánh nắng chiếu vào mắt gắt gao nữa! Ta gật gật đầu tán thành ý kiến của tướng công.

-Cơn lốc xoáy đó xuất hiện từ đâu và vì sao lại đưa chúng ta tới đây??? Khương Tử Nha lẩm bẩm.

-Tướng công, chúng ta có ra khỏi nơi đây được hay không? Ta nắm tay áo Khương Tử Nha chớp đôi mắt to tròn nhìn chàng.

-Ta cũng không biết! Dù như thế nào ta vẫn luôn ở bên nàng, nàng đừng sợ! Khương Tử Nha vỗ tay ta trấn an.

-Uhm... ta gật đầu mỉm cười, có Khương Tử Nha ở bên dù có yêu ma, quỷ quái gì ta cũng không sợ.

Hai chúng ta đi xung quanh tìm đường ra ngoài nhưng đám sương mù ngày càng dày đặt hơn khiến chúng ta khó xác định phương hướng chính xác. Đi rồi lại đi, cuối cùng chúng ta dừng lại bên bờ sông. Cả thân người ta đổ mồ hôi nhễ nhại, ta bắt đầu thấy khó chịu rồi, chỉ muốn tắm thôi. Hoàn cảnh bấy giờ gây khó khăn cho ta rất nhiều, nếu không mau ra ngoài thì ta sẽ bị bại lộ nhan sắc ah.

Khương Tử Nha nhìn ta chau mài đẹp, chàng tiến về phía ta ôn nhu:

-Chiêu Đệ, nàng rửa mặt đi!

-Không cần đâu.... Ta bối rối.

-Nhìn nàng đổ nhiều mồ hôi lắm, nàng khát không? Khương Tử Nha cúi người vốc một nhúm nước lên xem.

-Thiếp...cũng có chút... Ta quả thật có chút khát nước rồi.

-Nước suối này không có gì là bất bình thường, nàng uống một ngụm đi! Khương Tử Nha kéo tay ta ngồi xuống cạnh chàng.

Ta mỉm cười vốc một ngụm nước vào miệng, mùi vị nước suối mát lạnh chảy xuống bụng làm ta rùng mình, nơi này nhiệt độ khá thấp ah. Khương Tử Nha cũng uống vài ngụm nước sau đó quay sang ta thấy ta uống xong thì chàng lấy nước suối rửa mặt. Ta nhìn động tác nhẹ nhàng, tao nhã vốc làn nước mát lên mặt mình của Khương Tử Nha mà đôi mắt như bị yểm chú, cứ nhìn chàng không chớp. Chàng đẹp như một vị thần.

Dẫu biết khả năng ra khỏi nơi kỳ quái này là rất ít nhưng chúng ta vẫn luôn hi vọng dù rất nhỏ nhoi. Đi vào một nơi khá rậm rạp, dây leo chằng chịt ta nhìn Khương Tử Nha gương mặt không biểu lộ cảm xúc, vẫn không đoán ra được lòng chàng như thế nào. Do mãi suy nghĩ nên chân ta mắc vào một sợi dây leo, ta mất thăng bằng ngã xuống.

-Ah.....(huỵch)..... Đầu gối ta đau nhói, ta cắn môi dưới. Khương Tử Nha đang đi phía trước quay đầu chạy lại đỡ ta.

-Chiêu Đệ! Mau đứng lên! Khương Tử Nha ôm lấy ta đứng lên.

Vết thương trên chân ta vì va phải đá vụn trên mặt đất nên chảy máu, trong rừng rậm này đá vụn mọc đầy rong rêu rất nhiều. Khương Tử Nha dìu ta đến ngồi trên một gốc cây khô rồi vén cao váy xem xét vết thương trên đầu gối của ta.

-Chảy máu rồi! Khương Tử Nha nhíu mài.

Nhìn vết thương đang rỉ máu ta không hề cảm thấy đau mà đôi mắt vẫn chuyên chú nhìn biểu hiện trên mặt Khương Tử Nha. Khương Tử Nha ngẩng đầu nhìn ta, ta vội thu tầm mắt.

-Chiêu Đệ, nàng ở đây chờ ta, ta đi tìm thảo dược trị thương cho nàng! Giọng nói ôn nhu Khương Tử Nha nhìn ta bằng đôi mắt đầy thâm tình.

-Được, chàng nhớ mau trở về nha! Ta gật đầu.

-Uhm, nàng chờ ta! Khương Tử Nha gật đầu dứng dậy.

Trong khi chờ đợi Khương Tử Nha trở lại ta liên tục nhìn xung quanh, một mảnh rừng toàn cây cổ thụ dây leo chằn chịt. Ruốt cuộc đây là đâu? Xa quá rồi, đi xa kịch bản mà ta biết quá rồi. Ta cúi đầu nhìn đôi chân trắng hồng của mình vội vàng kéo váy phủ lên. Tướng công Nha Nha nhìn thấy chân ta rồi!

-Chiêu Đệ! Tiếng Khương Tử Nha gọi ta làm ta đang thất thần bị kéo trở về.

-Nha Nha tướng công! Ta vui mừng mỉm cười.

-Để ta đắp thuốc cho nàng! Khương Tử Nha ngồi xuống vò nắm lá cây trong tay đắp lên đầu gối ta.

Ta nhăn mặt, “rát quá đi”.Khương Tử Nha ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt chàng chớp hai cái rồi cúi đầu tiếp tục đắp lá thuốc lên chân ta.

-Nàng chịu khó một chút! Khương Tử Nha dịu dàng nói.

Ta cắn môi cố chịu từng trận rát truyền từ đầu gối lên não. Sau khi đắp thuốc cho ta xong tướng công Nha Nha cõng ta về lại chỗ cũ đặt ta ngồi trên tảng đá to. Chàng nhìn ta:

-Xin lỗi Chiêu Đệ, có lẽ chúng ta vẫn phải tiếp tục ở lại nơi kỳ quái này rồi! Khương Tử Nha giọng nói thất vọng, có chút tự trách.

-Không sao hết, chỉ cần có chàng ở cùng thiếp là được! Ta mỉm cười trấn an chàng, chàng đang trách mình khiến ta đau lòng, một người trượng phu có trách nhiệm.

Khương Tử Nha ngạc nhiên nhìn thái độ của ta rồi nở nụ cười nhẹ, chàng tiến đến ngồi xuống cạnh ta nắm lấy tay ta.

Bầu trời về đêm sao giăng đầy, không khí se lạnh. Ánh trăng hôm nay sáng nhè nhẹ soi rõ từng bóng cây. Ta ngước nhìn trời sao rồi cúi đầu nhìn y phục trên cơ thể mình “bẩn chết đi được”. Ta muốn tắm ahhh.... nhưng lạnh quá....nếu tắm thì sẽ bại lộ hết... Ta đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định đi tắm dù trời có lạnh, tướng công biết thì sao, chàng là tướng công ta tin tưởng nhất mà! Ta hướng Khương Tử Nha:

-Nha Nha, thiếp muốn đi tắm! Giọng ta nhỏ nhẹ, ánh mắt lấp lánh.
-Hummmm.....Khương Tử Nha nhìn ta, ta không hiểu chàng đang nghĩ gì.

-Người thiếp rất khó chịu, lúc nảy té quần áo thiếp vừa bẩn vừa hôi! Ta chu mỏ nhìn Khương Tử Nha.

-Được rồi, nàng đi đến bên bờ sông gột rửa một tí đi! Khương Tử Nha gật đầu nhìn ta.

-Nhưng...thiếp sợ, chàng đi canh chừng thiếp đi! Ta nũng nịu, đôi mắt tinh ranh chuyển động.

-Ta... Khương Tử Nha ấp úng.

Nhìn thấy biểu hiện của Khương Tử Nha ta rất muốn cười nhưng nén lại, một lúc sau Khương Tử Nha lên tiếng:

-Được rồi, nàng xuống sông ta sẽ đứng phía xa trên bờ trông chừng nàng, cẩn thận vết thương! Mặt Khương Tử Nha bối rối.

-Vâng! Đi thôi! Ta chạy tới nắm tay Khương Tử Nha kéo đi ra hướng bờ sông.

Đến bờ sông ta xuống còn Khương Tử Nha đứng trên bờ. Dù trời lạnh nhưng nước sông lại rất ấm, ta gặp nước thì mừng rỡ nhanh chóng cởi hết y phục trầm mình xuống. “Ấm thật, trên bờ lạnh dưới sông lại ấm”.

Khương Tử Nha dù ngại ngùng nhưng vẫn phải nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của ai kia đang ở cạnh bờ sông, nhìn nàng lưu loát cởi y phục hiện ra một thân hình yêu kiều, làn da trắng nổi bậc dưới ánh trăng. Hắn đỏ mặt quay đầu đi. Đến khi quay đầu lại thì nương tử hắn mất tiêu rồi, hắn hoảng hồn...

Ta trầm mình xuống nước, như những lúc đi tắm ta đưa tay rửa sạch những thứ trên mặt. Tắm xong hết mà ta vẫn chưa thấy đủ, làn nước ấm bao trùm lấy cơ thể ta khiến ta thích thú, không nghĩ gì nhiều ta lặn xuống. Ta cũng muốn gội đầu bắng nước ấm nga.... Đang sung sướng tận hưởng thì một bàn tay chụp lấy vai ta kéo mạnh lên. Ta giật mình mở to mắt:

-Tướng công..... Ta ở trong nước nhìn Khương Tử Nha, thì ra là chàng kéo ta lên ah.

Khương Tử Nha không nói gì nhìn ta chầm chầm, ánh mắt lóe lên rồi nheo lại, gương mặt ửng đỏ rồi kinh ngạc không thôi. Ta biết chàng đang rất kinh ngạc. Ta chớp chớp hai mắt nhìn chàng đứng dưới nước đối diện ta, chỗ chúng ta đứng nước cao tới cổ ta nhưng chỉ cao tới ngực chàng.

-Nước này là nước thần sao? Khương Tử Nha nhìn xuống nước.

-Nước thần gì cơ? Ta không hiểu gì nên vội hỏi.

Khương Tử Nha nhìn nước rồi nhìn ta:

-Tại sao khi nàng xuống nước lại thay đổi đến thế? Khương Tử Nha nheo mắt nhìn ta.

-Thiếp có thay đổi gì đâu? Thiếp vốn là như chàng đang thấy!!!Ta chu mỏ.

-Nàng.... Khương Tử Nha nhìn ta không chớp mắt, sau đó lại nói tiếp.

-Lên bờ thôi! Khương Tử Nha xoay người lên bờ.

-Tướng công,...chờ thiếp! Nhìn thấy Khương Tử Nha sắp lên tới bờ ta lội lên hô to.

Khương Tử Nha nghe tiếng ta quay đầu lại, vừa quay đầu lại chàng đã vội quay đi. Sau một lúc chàng quay lại nhìn ta. Mái tóc ta ướt mềm mại xõa trên ngực, ta lạnh thật rồi, nữa người ta đã nhô lên khỏi mặt nước. Ta hắt xì một cái, Khương Tử Nha tiến lại cởi áo ngoài phủ lên người ta. Áo chàng ướt sủng chạm vào làn da mềm mại của ta làm ta run lên. Khương Tử Nha ôm lấy ta lên bờ. Lúc này ta mới nhận thức được mình đang không có mảnh vải che thân.

Khương Tử Nha đặt ta lên tảng đá, ta rùng mình “lạnh mông quá”. Nhìn sang bên cạnh Khương Tửu Nha đang nhóm một bếp lửa nhỏ. Chàng có vẻ lúng túng. Ta nhỏ giọng:

-Tướng công, mông thiếp lạnh quá!

Khương Tử Nha hai vai run lên, ngẩng đầu nhìn ta sau đó chàng cầm lấy y phục của ta đưa cho ta. Y phục ta lúc nảy để trên bờ nên vẫn còn khô. Khương Tử Nha xoay người lại, lưng đối diện với ta:

-Nàng mặc y phục vào đi! Giọng chàng run run.

Ta đứng dậy cởi chiếc áo ướt của Khương Tử Nha ra để lên tảng đá, sau đó mặc y phục của mình vào. Xong đâu đấy ta lên tiếng:

-Tướng công, xong rồi!

Khương Tử Nha quay đầu lại, mặt chàng ửng đỏ. Chàng đến gần ta nhặt chiếc áo của mình rồi mang đến bếp lửa hong khô. Tất cả quá trình chàng không nói gì chỉ im lặng. “Chàng giận ta sao?” Ta mon men lại gần chàng.

Tim Khương Tử Nha đập thình thịch khi Mã Chiêu Đệ lại gần, vốn định bơ nàng nhưng nàng lại tới. Khương Tử Nha bối rối, hắn thích nàng, thích nàng từ lần thứ tư nàng tặng hoa cho hắn. Dù nàng xấu xí nhưng tâm nàng rất ngây thơ và thiện lương. Hôm nay thì khác rồi, nàng rất xinh đẹp, xinh đẹp không thua hồ ly tinh Đát Kỷ. Đối diện với mỹ nhân tâm hắn không dao động nhưng đối diện người mình thích thì......aizzz.....

Ta ngồi xuống bên cạnh Khương Tử Nha, người không kìm được hắt xì một cái. Khương Tử Nha quay sang nhìn ta, rồi vội quay đi. Chàng giận ta rồi, ta muốn khóc vội ôm lấy chàng.

-Tướng công Nha Nha đừng giận thiếp có được không? Ta hít mũi, ôm chặt chàng hơn.

Người Nha Nha thoáng cứng lại, lông mi chàng khẽ rung, đôi mắt chấn động nhìn về phía trước....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.