Thang Máy Kinh Hoàng [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Chương 22




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Đáng chết!

Vân Phi Dương dừng lại, một tay sờ sau lưng, nói:

- Ngươi chỉ biết một chiêu này sao?

- Đối phó với ngươi thì một chiêu này đủ rồi.

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng đáp, khí chất cao ngạo càng thêm mãnh liệt, tựa như nữ đế Vương bễ nghễ thiên hạ.

Xoát

Đột nhiên Vân Phi Dương dùng Loạn Đôn Tạp Quái Bộ xông lại rồi thi triển Thương Cốt Chưởng!

Hắn mặc dù đã hiểu rõ toàn bộ đạo lý của Ám Kình trong một tháng qua, nhưng át chủ bài chân vẫn là Thương Cốt Quyền, bởi vì có vũ kỹ gia tăng sức mạnh vẫn hơn xa sức mạnh đơn thuần!

Quả nhiên.

Sức mạnh ẩn giấu trong một chưởng này của Vân Thi Dương đã tăng vọt lên ba ngàn cân!

Ở tháp luyện võ đã tăng lên hai ngàn cân, một tháng trôi qua hắn không tăng được chút nào là chuyện không thể nào.

- Lực lượng chân chính của hắn đây sao?

Quyền pháp đột kích, chứa đựng lực đạo cường đại, trên gương mặt ngạo nghễ của Lâm Chỉ Khê hiện lên vẻ thất vọng, dưới góc nhìn của nàng thì sức mạnh của hắn phải cao hơn nữa.

Hưu

Đột nhiên nàng vung tay ngọc lên, trước người hình thành đồ án Thái Cực tỏ vẻ muốn đối đầu với một chiêu này của Vân Phi Dương.

Bành!

Sức mạnh ba ngàn cân của Vân Phi Dương đánh vào đồ án Thái Cực nhưng nó lại không hề rung chuyển!

- Đây chính là khác biệt thực lực.

- Vân Phi Dương không thể lay động được đồ án Thái Cực.

Mọi người nhao nhao lắc đầu.

Trước đó hắn mấy lần bị đánh trúng mà không thể né tránh, bây giờ trực tiếp đối đầu cũng không thể lay động được đồ án Thái Cực, trận chiến này Vân Phi Dương chắc chắn thất bại a!

- Phiền phức.

Bảo Lỵ nhíu mày lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Trước khi dự thi, nàng tràn ngập lòng tin với Vân Phi Dương, nhưng mà sau khi chứng kiến Lâm Chỉ Khê cường hãn, nàng mới hiểu được hắn vẫn còn yếu một chút.

- Tu ca, Phi Dương ca sẽ không thua chứ.

Hắc Mao thấp giọng lo lắng hỏi, nghe vậy Diệp Nam Tu đánh vào trên ót hắn chửi ầm lên:

- Phi Dương ca làm sao thua được!

- Đúng đúng.

Hắc Mao vội vàng gật đầu.

Quý Thủy Đường tuy vẫn còn động viên vì Vân Phi Dương. Nhưng thực tế trong lòng bọn hắn lại cảm thấy kết cục đã định, bất quá có thể cầm được Á Quân thì cũng đã là anh hùng của Quý Thủy Đường!

Dường như mọi người đều đã khẳng định rằng Lâm Chỉ Khê chắc chắn đoạt chức vô địch, Vân Phi Dương thua chỉ còn là vấn đề thời gian!

Nhưng mà.

Rất nhiều người không biết rằng mặc dù Lâm Chỉ Khê nhìn có vẻ hời hợt chặn được Thương Cốt Chưởng, nhưng bởi vì ám kình mà thân thể nàng hơi rung động một chút. Nàng thản nhiên nói:

- Ta đã nói, ngươi không phải đối thủ của ta.

Vân Phi Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên mỉm cười và nói:

- Thật sao?

Nụ cười này rất quỷ dị, khiến Lâm Chỉ Khê hơi hoảng hốt.

Hô hô hô

Bên trong thân thể Vân Phi Dương bỗng xuất hiện sức mạnh còn cường đại hơn lúc trước gấp mấy lần, tựa như sóng biển gào thét, tóc đen tung bay, mặt đất vụn vỡ!

Thấy vậy, Lâm Chỉ Khê biến sắc, muốn hủy bỏ đồ án Thái Cực nhưng đã quá muộn.

Bành!

Dưới sự tăng trưởng của sức mạnh, đồ án Thái Cực bỗng nhiên vỡ nát.

Xoát

Tay Vân Phi Dương xuyên qua làn khói xanh của đồ án Thái Cực đã vỡ nát bắt lấy cổ tay Lâm Chỉ Khê, hắn dùng lực kéo nữ nhân cao ngạo kia một cái, trầm giọng nói:

- Không nên xem thường ta.

Trong âm thanh ẩn chứa uy nghiêm không cho phép kẻ khác khinh thường, đây chính là Chiến Thần chi uy!

Xoát

Rất nhiều gia chủ nhao nhao đứng lên, trong mắt bọn họ tràn đầy chấn kinh, bởi vì vừa rồi Vân Phi Dương bạo phát lực đã đạt tới năm ngàn cân!

- Vũ Đồ đỉnh phong?!

Cao Viễn Chúc đứng lên, sắc mặt đầy sợ hãi.

Lâm Chỉ Khê nằm trong ngực Vân Phi Dương, vẻ mặt băng lãnh ngạo nghễ biến mất. lúc này mặt nàng chỉ hiện ra một tia chấn kinh, hiển nhiên lực lượng cường đại mà đối phương bộc phát ra đã vượt qua tưởng tượng của nàng!

Nữ nhân lòng dạ kín đáo này từng dự đoán chính xác rằng Vân Phi Dương ở trong tháp luyện sẽ võ đột phá Vũ Đồ, cũng đoán ra trong một tháng tu luyện thì lực kình hắn cũng khoảng chừng ba ngàn cân.

Quả nhiên tất cả đều diễn ra như ý nghĩ nàng.

Vân Phi Dương thành công đột phá. Giao đấu ngày hôm nay cuối cùng cũng bộc phát ra ba ngàn cân lực đạo có thể so với Vũ Đồ trung kỳ.

Nhưng mà.

Khi Vân Phi Dương dùng sức mạnh tuyệt đối đánh vỡ Thái Cực Linh Phù, Lâm Chỉ Khê mới biết được tên này vẫn còn ẩn giấu thực lực, lực đạo chân chính bạo phát có thể lên tới năm ngàn cân, theo khí thế mà nhìn thì rõ ràng đã đạt đến cấp bậc Vũ Đồ trung kỳ!

Nàng nói:

- Ngươi đột phá Vũ Đồ trung kỳ?

Vân Phi Dương cười nói:

- Đột phá Vũ Đồ trung kỳ rất khó hả?

Rất khó?

Với nhiều người mà nói thì rất khó!

Dù võ giả có thiên tư không tệ, muốn từ Vũ Đồ sơ kỳ đột phá lên Vũ Đồ trung kỳ, chí ít cũng phải cần hơn mấy tháng.

Nhưng đối với Vân Phi Dương, đột phá thật ra rất đơn giản. Chỉ cần hắn nghiêm túc tu luyện, hai ba ngày có thể không được chứ một tháng đột phá Vũ Đồ trung kỳ vẫn có thể làm được!

Mà tên này vì không bại lộ thực lực nên vẫn luôn không xuất ra toàn lực, dù vừa rồi bị Thái Cực Linh Phù công kích thì cũng chỉ đang phán đoán cường độ lực đạo của nữ nhân này.

Sức mạnh cao nhất của Vũ Đồ trung kỳ là ba ngàn cân, vừa rồi hắn bạo phát lực kình lại đạt năm ngàn cân, hoàn toàn sánh ngang với Vũ Đồ đỉnh phong!

Không thể không nói.

Yêu nghiệt như thế khi trưởng thành tăng phúc lực đạo hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của người thường, Lâm Chỉ Khê vốn cho rằng đã nhìn rõ thực lực của nam nhân này nhưng thực ra nàng chỉ nhìn thấy thực lực mà hắn cố ý biểu hiện ra thôi.

- Nam nhân của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với ngươi tưởng tượng. Không cần dùng sự khôn vặt của mình để phán đoán thực lực của ta.

Vân Phi Dương cười rất xảo trá.

Không lâu trước đây, nữ nhân đáng giận này khiêu chiến Dương Chí rồi hung hăng hố chính mình, ngày hôm nay rốt cục trả lại một ván.

Lâm Chỉ Khê khôi phục lãnh ngạo như lúc ban đầu, cũng có ý phản kháng, nhưng mà Khí Mạch ở cổ tay bị lực lượng cường đại phong tỏa nên khó có thể điều động Linh lực, sau cùng chỉ có thể lạnh lùng nói:

- Thả ta ra.

- Ta không muốn.

Vân Phi Dương ôm nàng thật chặt vào trong ngực, cơ hội chiếm tiện nghi tốt như vậy có ngu mới thả ra.

Học sinh dưới đài trợn tròn mắt.

Tình huống như thế nào đây?

Lâm Chỉ Khê đang chiếm hết ưu thế, tại sao lại bị đánh vỡ đồ án Thái Cực, sau đó còn bị tên kia giam cầm đến không thể động đậy. Còn kinh khủng hơn là hắn cứ như vậy ôm một nam nhân!

- Ta không nhìn lầm chứ?

Diệp Nam Tu dùng sức xoa mắt rồi nhìn lại lần nữa, quả nhiên vấn thấy Vân Phi Dương ôm Lâm Chỉ Khê, còn ôm đối phương thật thật chặt nữa!

Học sinh Quý Thủy Đường đều dại ra. Thần sắc Bảo Lỵ ngốc trệ, nỉ non nói:

- Tiểu tử, ngươi lại cho ta một kinh hỉ thật lớn.

Ken két!

Phía xa, Trương Hằng thấy Vân Phi Dương ôm Lâm Chỉ Khê, khí chất ôn tồn lễ độ không còn sót lại gì, sắc mặt âm trầm xuống, nói:

- Vân Phi Dương, ngươi muốn chết!

Lúc nói chuyện, một cỗ khí tức mà mắt thường có thể thấy được bỗng nhiên bay ra, đánh nát toàn bộ hòn đá bên ngoài đình nghỉ mát. Các công tử ca bên cạnh đều bị hù dọa một phen, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Vân Phi Dương cứ ôm chặt Lâm Chỉ Khê như vậy, mà nàng còn lạnh lùng nói:

- Ngươi nếu như không muốn chết, tốt nhất thả ta ra.

Vân Phi Dương dựa lại gần, thấp giọng cười nói:

- Có phải bị thực lực của ta hù sợ?

Lâm Chỉ Khê nhăn mày, nói:

- Ngươi sẽ chết.

Vân Phi Dương nói:

- Ngươi giết không được ta.

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Chỉ Khê hiện lên vẻ tức giận, sau cùng bất đắc dĩ nói:

- Ta thua.

Nghe thấy nàng đầu hàng, lúc này Vân Phi Dương mới buông nàng ra, ngửi ngửi mùi thơm lưu lại nơi ngón tay, nói:

- Làm nữ nhân của ta đi.

Hưu

Bỗng nhiên phía xa bay tới một cỗ khí kình cường đại.

Sắc mặt Vân Phi Dương biến hóa, lúc này nâng quyền đánh trả, trung hòa một bộ phận khí kình, nhưng bởi vì lực lượng quá mạnh, hắn bị chấn lui lại hơn mười bước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.