Thăng Long Đạo

Quyển 1 - Chương 51





Bạch Nhược Hàm cười lên, bộ dáng mị hoặc ngàn vạn nhìn qua Tần Mục, cũng không có trở ngại gì. Tần Mục tửu lượng rất lớn, nhưng mà hôm nay chẳng biết vì sao lại say, lảo đảo đi đến tủ rượu và mang theo một chai độ cồn cao.
- Tần Mục, theo tây bình sau khi rời khỏi, ngươi mấy năm này là như thế nào qua, nói cho ta nghe một chút đi a.
Bạch Nhược Hàm hơi nhắm mắt lại, nói ra:
- Kinh thành không có mấy người bạn, ở đây rất mệt mỏi.
Tần Mục gật gật đầu, sau khi rót cho mình một ly, ngửa đầu uống xong, bắt đầu nói chuyện con đường hành tẩu quan trường với Bạch Nhược Hàm. Bạch Nhược Hàm vừa nghe vừa cười, còn thỉnh thoảng chen vào mấy câu, bưng chén rượu lên uống một chén với Tần Mục, thời điểm gần mười giờ hai người đã uống sạch hai bình rượu.
Kỳ thật trong lúc này Tần Mục ít nhất uống một cân hai, còn lại thuộc về Bạch Nhược Hàm uống rơi vãi.
- Chúng ta, chúng ta lại uống.
Bạch Nhược Hàm đứng dậy, lắc lư đi qua tủ rượu. Tần Mục sợ nàng ngã sấp nên đứng dậy.
- Như thế nào, sợ em ngã sao, đừng có mà hiến xum xoe đấy?
Bạch Nhược Hàm lúc này hương vị u hương đã biến mất, con mắt tuy híp lại nhưng có hào quang phát ra.
Tần Mục xấu hổ cười cười, nói ra:
- Anh...
Bạch Nhược Hàm dùng sức vung tóc lên, đem bím tóc đuôi ngựa tới trước và tháo dây thun, xõa tóc ra, giống như cười mà không phải cười nhìn Tần Mục, nhìn Tần Mục nhoẻn miệng cười, cười nói:
- Hoặc là Tần khoa trưởng hiện tại có quyền thế, muốn tình cũ lại cháy?
Tần Mục lắc lắc đầu, đi tới trước mặt Bạch Nhược Hàm, mùi rượu dâng lên khiến hắn không khống chế mình nổi, vươn tay nâng cằm Bạch Nhược Hàm lên, khàn khàn nói:
- Nhược Hàm, em là của anh!
- Ba!
Bạch Nhược Hàm xuất kỳ bất ý tát Tần Mục một cái, trong ánh mắt đã bao hàm nước mắt. Tần Mục cười khổ một tiếng, thì thào nói ra:
- Đáng đánh, đánh rất khá.
Bạch Nhược Hàm nức nở nghẹn ngào một tiếng, vùi đầu vào trong ngực Tần Mục, dùng sức đánh ngực Tần Mục, khóc lớn lên. Tần Mục trong lòng đau đớn, hai tay ôm Bạch Nhược Hàm vào trong ngực.
- Đều tại anh, đều tại anh, Tần Mục, anh không phải người, anh biết em chờ anh bao nhiêu thời gian không? Vì sao anh không tới tìm em, vì sao không có tới?
Vài năm mang theo nghẹn khuất vì đi tới tủ rượu nên Bạch Nhược Hàm đã được phát tiết, gào khóc khiến cho Tần Mục có cảm giác hận mình muốn chết.
Bạch Nhược Hàm nắm đấm càng ngày càng nhẹ, Tần Mục không ngừng vuốt nhẹ lưng của nàng. Chậm rãi, Bạch Nhược Hàm cảm xúc ổn định lại, thân thể mềm nhũn, tựa vào ngực của Tần Mục ngủ say.
Hoặc là nói nàng đã quá say rồi.
Cảnh này khiến Tần Mục có chút đau đầu, cuối cùng khẽ cắn môi, gọi cho Hạ Uyển Nhi, bảo Hạ Uyển Nhi hỗ trợ đưa Bạch Nhược Hàm tới phòng của mình ở kinh thành.
Hạ Uyển Nhi tới rất nhanh, vịn Bạch Nhược Hàm và trong miệng không ngừng lầm bầm:
- Hoa tâm đại củ cải!
Lúc Tần Mục trừng mắt thì nàng mới le lưỡi nâng Bạch Nhược Hàm dậy.
Tần Mục móc chìa khóa bảo Hạ Uyển Nhi buổi tối cũng nên ở bên kia, thuận tiện giúp bề bộn chiếu cố chiếu cố Bạch Nhược Hàm. Hạ Uyển Nhi tiếp nhận chìa khóa, có chút hoài nghi nói ra:
- Tôi nói Tần khoa trưởng, trên tay anh còn có một cây dự bị đúng không?
Tần Mục hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ngày mai khảo hạch nghiệp vụ của cô, nếu để cho tôi không hài lòng sẽ trừ lương.
- Đừng ah, Tần khoa trưởng, anh không thể như vậy mà.
Hạ Uyển Nhi nói:
- Chẳng lẽ anh muốn tôi về nhà là bị cha giáo huấn sao?
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Chiếu cố tốt bạn của tôi, sau đó sẽ có chuyện tốt cho cô!
Hạ Uyển Nhi lại è hèm một câu, lúc này vịn Bạch Nhược Hàm đi ra ngoài. Bạch Nhược Hàm giãy dụa vài cái, trong miệng nói xong lời say, lảo đảo rời khỏi.
Tần Mục không có vịn Bạch Nhược Hàm, nếu không ở kinh thành hắn không có cố kỵ gì, nhưng ở đây thì có người nhìn chằm chằm vào, vậy thì sẽ phiền phức. Hắn hiện tại mới vào kinh thành, còn không có tiến vào vòng tròn luẩn quẩn, chỉ mới vừa hợp tác tuần trăng mật với Trương Tử Bình, bị người khác bắt lấy tóc thì khó coi. Đừng nói hắn cùng Bạch Nhược Hàm hiện tại không có gì, nếu tiếng gió truyền đi thì trắng cũng biến thành đen, đây không phải Tần Mục hy vọng nhìn thấy.
Nhìn qua thân ảnh hai người rời đi, Tần Mục cảm thấy tim ẩn ẩn làm đau. Một vân anh chưa gả, một lại trải qua sinh hoạt vợ chồng, có đôi khi vận mệnh chính rất kỳ diệu.
Đợi đến lúc Hạ Uyển Nhi lái xe rời đi Tần Mục mới đi xuống lầu. Quý Chí Cương đã uống xong rồi, đang chờ ở cửa ra vào. Nhìn thấy Tần Mục lảo đảo đi tới, Quý Chí Cương mang theo ít xấu hổ, thấp giọng nói ra:
- Tần khoa trưởng.
Tần Mục gật gật đầu, thở dài nói ra:
- Chí Cương! Anh cũng thấy rồi?
Quý Chí Cương vẻ mặt mờ mịt, giống như không hiểu Tần Mục đang nói cái gì. Tần Mục thở dài lắc đầu, nhìn Quý Chí Cương nói ra:
- Đi thôi, hôm nay tôi đi tới chỗ anh ở.
Quý Chí Cương vội vàng đở lấy Tần Mục, mang xe ra. Quý Chí Cương hôm nay cũng có gia có nghiệp, có lái xe chuyên môn.
Tần Mục tâm tình có chút trầm thấp, ngồi trong xe nhìn ra ngoài. Đêm ở kinh thành muôn màu muôn vẻ, Tần Mục nghiêng nghiêng dựa vào ghế, thấp giọng nói ra:
- Chí Cương, chúng ta quen nhau cũng năm sáu năm rồi nhỉ?
Vấn dề này Quý Chí Cương ăn không thấu, nhưng thời điểm hắn nhìn thấy Bạch Nhược Hàm thì hiểu nguyên nhân tâm tình Tần Mục sa sút, liền vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy a, có năm sáu năm, thời gian qua thật nhanh.
Con mắt Tần Mục cũng trở nên thâm thúy, nhàn nhạt nói ra:
- Đúng vậy a, năm sáu năm trong nháy mắt đã qua, đời người có bao nhiêu cái năm sáu năm?
Những lời này nói rất sâu, Quý Chí Cương trầm mặc. Xe chạy đi thật nhanh, Tần Mục chậm rãi nhắm mắt lại, trong nội tâm buồn vô cớ thở dài: nếu muốn đạt được một ít, tất phải mất đi một ít, cuộc đời con người chẳng có thập toàn thập mỹ.
Ngày hôm sau sắc trời còn không có sáng, Tần Mục đang ngồi cúi đầu xuống, tuy hôm qua uống rượu nhưng sau khi quay về với Quý Chí Cương nói chuyện gì hắn cũng nhớ rõ.
Lam Uân, cuộc chiến Hacker! Lại nhớ lại trước kia, Tần Mục cũng nhận thức rõ một chuyện, cứu nữ hài Lam Uân này ra ngoài là chuyện vô cùng trọng yếu. Nhưng mà kinh động CIA thì không dễ làm, hắn không thể ra mặt, thậm chí còn phải trả cái giá gì đó không biết.
Hoa kiều không có quốc tịch Trung Quốc.
Nữ hài tử này năng lực phi thường lớn. Tần Mục vốn không hiểu máy vi tính là cái gì cả, dù hắn không có tiếp xúc qua nhưng trong tai cũng nghe nhiều, đương nhiên nhớ rõ truyền kỳ Hacker Trung Quốc Lam Uân. Trong trí nhớ của hắn sở dĩ Lam Uân được thả ra hình như là đối thủ công tác của nàng chuẩn bị thả một loại virus, virus máy tính rất lợi hại.
Tần Mục lắc đầu, sau rượu làm đầu của hắn nặng trĩu, vuốt quần áo tử tế, đi đến toilet rửa mặt. Quý Chí Cương đêm qua đưa tới hắn đây thì rời đi, ở cùng chỗ với lãnh đạo, Quý Chí Cương không có bài lớn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.