Thăng Long Đạo

Quyển 1 - Chương 44





Tổng thể mà nói Cố Miêu Miêu vẫn tương đối hài lòng với Hồ Hán, khuyết điểm duy nhất là Hồ Hán lớn hơn Cố Miêu Miêu gần mười tuổi, đây là một vấn đề.
Phải biết rằng chênh lệch mười tuổi cũng đủ làm cho việc câu thông giữa hai người biến thành chướng ngại.
- Vốn là phải về Giang Trung, nhưng bên này đã có nhà đầu tư mới đến, cho nên anh còn phải lưu lại đây vài ngày.
Hồ Hán hồi đáp:
- Nhưng như vậy cũng tốt, cùng nhà đầu tư cũng đi ra ngoài chơi, không bằng em cùng tới chơi đi, dù sao hiện tại em còn đang nghỉ đông, vừa lúc có thời gian, còn có thể giúp anh làm hướng dẫn du lịch. Trong thủ đô em quen thuộc nhiều hơn anh.
- Vậy sao, cũng được.
Cố Miêu Miêu thoáng suy nghĩ, đáp ứng, nhưng nàng còn nói thêm:
- Em mang theo một người bạn học, không có vấn đề gì chứ?
- Chỉ cần là mỹ nữ thì không có vấn đề, nam nhân thì không cần suy nghĩ.
Hồ Hán cười đáp.
- Anh nghĩ thật đẹp, em nhất định mang theo một nam nhân tới.
Cố Miêu Miêu cười nói trong điện thoại.
Thả điện thoại xuống, Hồ Hán bắt đầu cân nhắc, vì ngăn chặn người Nhật Bản, nhất định phải phơi bày một ít thực lực của mình, tỷ như sự ủng hộ của Cố lão, như vậy sự xuất hiện của Cố Miêu Miêu có thể trở thành lời dẫn rất tốt.
Tuy là dựa thế, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ.
Diệp Khai cùng phụ tử Tạ gia nói chuyện rất tốt, nhằm vào tình huống hiện tại của Tạ gia, Diệp Khai cũng đưa ra đề nghị tương đối đúng trọng tâm.
- Ngành sản xuất sắt thép? Chế tạo vật liệu nặng?
Sau khi Tạ Quân Hào nghe Diệp Khai nói xong, thật sự có chút kinh ngạc, hiển nhiên không cảm giác được cái nghề này có thể lấy được lợi nhuận kếch sù như vậy.
- Nghề này tựa hồ rất khó đặt chân vào sao?
Tạ Đồng Củ đối với việc này cũng có biểu lộ hết sức hoài nghi.
Ngành sản xuất sắt théo dính đến quốc kế dân sinh, cái này là một mặt, nhưng nghề này cũng cần đầu tư quy mô cực lớn, người bình thường căn bản là chơi không nổi, đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu khiến cho tư nhân không có tư cách tiến vào.
Hơn nữa từ hiện trạng trong nước đến xem, tiền cảnh của ngành sản xuất thép tựa hồ cũng không rõ ràng.
Mặc dù nói hai năm gần đây, bởi vì thị trường bất động sản phát triển, nhu cầu về số lượng của vật liệu xây dựng và vật liệu thép ở trong nước đều đang tăng vọt, nhưng mà chuyện này phải chăng vẫn có thể kéo dài tiếp, vẫn là cần phải thương thảo lại đấy, đoán chừng cũng không có bao nhiêu người có can đảm đem tài sản đặt lên với chính sách bất động sản của quốc gia.
Dù sao đây chính là khoản đầu tư phi thường khổng lồ, nếu như quyết sách mà đúng, tự nhiên tài phú sẽ cuồn cuộn mà đến, nhưng nếu như quyết sách sai lầm, vậy tổn thất cũng khá là nghiêm trọng đấy, chẳng khác nào đem của cải nhiều năm dành dụm của Tạ gia hoàn toàn chắp tay tặng người.
Phụ tử Tạ gia đối với loại chuyện trong nước này nhìn mãi quen mắt, nhất là thay đổi bất ngờ ở hai năm trước, số lượng người phá sản cũng không ít, rất nhiều người đem xí nghiệp của chính mình tân tân khổ khổ kinh doanh lên cũng đem tặng ra ngoài, đơn giản chính là lo lắng về phía chính trị, vạn nhất việc này xảy ra, đó không chỉ là chuyện tiền bạc nữa, mà là muốn rơi đầu đấy.
Về phần Diệp Khai nói như vậy, trực tiếp đầu tư ngành sản xuất sắt thép, chế tạo vật liệu nặng, lại càng khiến cho người ta có chút không hiểu được.
Dù sao, tuy quốc gia để trung tiểu xí nghiệp tiến vào trong những nhiều ngành sản xuất, nhưng mà đối với những ngành sản xuất trọng yếu mang tính chất quốc kế dân sinh, thì vẫn là rất nghiêm, không có khả năng cứ như vậy buông ra.
- Tình huống hiện tại bất đồng.
Diệp Khai khoát tay áo nói, hắn biết rõ trong lòng phụ tử Tạ gia băn khoăn, nên cũng không có cho bọn hắn biết đến quyết sách trung ương là gì, chỉ căn cứ vào tình hình kinh tế mà phân tích:
- Bên Châu Âu, bởi vì nền kinh tế đã vào thời kỳ phát triển chậm lại, cho nên sản lượng sắt thép giảm bớt, hơn nữa cũng là vì phương diện bảo vệ môi trường. Các xí nghiệp sắt thép ở Châu Âu cũng đã bắt đầu rối rít tiến hành áp súc loại bỏ, tiến hành thay đổi mặt hàng sản xuất. Mà ngành sản xuất thép ở Nhật Bản, trời sinh đã tồn tại khuyết điểm là thiếu thốn năng lương, chỉ có thể từ bên ngoài mua sắm nguồn năng lượng quáng thạch, đã sâu sắc có cảm giác không tiện. Cho nên gần đây, như xí nghiệp tư nhân sản xuất thép ở Nhật Bản đã bắt đầu rối rít đến Trung Quốc tìm kiếm người hợp tác, để đưa công xưởng luyện chế di dời sang bên này.
- Chuyện này ngược lại thì thật ra hơi có nghe được.
Tạ Đồng Củ gật đầu tỏ vẻ nói:
- Công ty TNHH Tiểu Dã của Nhật Bản gần đây đối với xưởng thép của thành phố Long Thành tương đối cảm thấy hứng thú, nghe nói muốn đầu tư mười tỷ Yên, mà hắn đối với Thánh Vương tân khu của chúng ta đồng dạng cũng cảm thấy rất hứng thú.
Xưởng thép thành phố Long Thành, hình thành sớm nhất ở cuối nhà Thanh. Tuy quy mô lúc đó không đáng giá nhắc tới, tuy nhiên lại được coi như là xưởng thép tương đối nỏi danh ở phương Bắc. Về sau trải qua mấy thập niên tích lũy, nhất là sau khi đất nước thành lập, kiến thiết phát triển, đã tạo được một lực lượng kỹ thuật tương đối hùng hậu là đội ngũ cán bộ công nhân viên chức.
Cho dù là dưới tình huống hiệu quả và lợi nhuận của xí nghiệp đang bị giảm bớt nghiêm trọng, nhưng xưởng thép thành phố Long Thành vẫn còn đang bảo trì lợi nhuận, đối với cống hiến về thu nhập kinh tế cho thành phố Long Thành, vượt qua mười một điểm, cũng coi là hết sức quan trọng.
Cũng chính vì vậy, cho nên những người lãnh đạo đối với việc xử lý xưởng thép thành phố, vẫn là phi thường cẩn thận, cho dù đã sớm nhận được những tình huống báo cáo của lãnh đạo cấp thành phố, nhưng mà vì suy nghĩ đại cục, hoặc là lo lắng cho kinh tế của thành phố Long Thành bị trọng tỏa, cho nên đối với mấy chuyện này vẫn luôn áp dụng thái độ trầm mặc.
- Tài nguyên tỉnh Hà Đông của các ngươi lớn, người Nhật đối với xưởng thép thành phố Long Thành rất coi trọng, nhưng mà phụ cận khu mới giải phóng Thánh Vương lại không có xí nghiệp sắt thép thì như thế nào người Nhật cũng cảm thấy hứng thú vậy? Chẳng lẽ nói bọn hắn cũng có kế hoạch đầu tư kiến thiết một xưởng thép ở tại Thánh Vương sao?
Tạ Quân Hào đối với chuyện này ngược lại có chút hoài nghi.
Tài nguyên của nước Nhật thiếu thốn, cho nên một mực gắng sức ở các hòn đảo tìm kiếm tài nguyên, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, nhưng mà gần đây lại vung tiền đầu tư chế tạo các xưởng sản xuất sắt thép trên khắp thế giới, đúng là khiến cho người ta có chút xem mà không hiểu được.
- Cái này cũng bình thường, bọn hắn coi trọng bến tàu phụ cận của Thánh Vương tân khu.
Diệp Khai cười hồi đáp.
Hải cảng trụ cột chất lượng tốt ở vùng phụ cận Thánh Vương tân khu, là Diệp Khai đã sớm coi trọng đấy, căn cứ vào tình huống địa phương, lúc căn cứ Hoa Đông thần vận mới bắt đầu kiến thiết, cũng đã triển khai xây dựng hải cảng rồi.
Lúc trước là bị áp lực về phương diện tiền bạc, cho nên động tác không lớn, nhưng mà đoạn thời gian gần đây, trong túi Diệp Khai có nhiều, chính là không bao giờ thiếu tài chính, cho nên phương diện kiến thiết này cũng có tiến trình nhanh hơn, người Nhật tự nhiên là xem thấy.
- Năng lực vận chuyển bằng đường thủy ở trong nước vẫn còn tương đối yếu một chút.
Diệp Khai nói ra:
- Ý đồ của người Nhật cũng là tương đối rõ ràng, nếu như nắm được Thánh Vương tân khu tới tay, tương lai kiến thiết Thâm thủy cảng thành công, bọn hắn có thể đem quáng thạch ở Châu Úc, thậm chí là Nam Mĩ chở tới đây, mà phí tổn vận chuyển lại tương đối thấp đấy, mà đường sắt vận chuyển của Thánh Vương tân khu, rất thuận tiện cho việc đem các loại quáng thạch đến bất kỳ chỗ nào, tỉnh Hà Đông cũng được, tỉnh khác cũng được, đều do bọn hắn định đoạt.
- Dã tâm của tiểu quỷ tử không nhỏ, ý đồ muốn bóp chặt cổ họng của chúng ta à!
Sau khi Tạ Đồng Củ nghe được, lập tức kịp phản ứng, không khỏi cả giận nói.
Trước kia Tạ gia có ở lại Nam Dương, các lão nhân trong gia tộc đã chết trong kháng chiến cũng có số lượng không ít, bởi vậy khi nhắc tới người Nhật, trong nội tâm tự nhiên không có ấn tượng tốt đẹp gì, lúc này lại nghe Diệp Khai giải thích như vậy, mới phát giác đám tiểu quỷ tử này lại rắp tâm hại người, không khỏi đặc biệt tức giận.
- Thật ra thì không liên quan đến lập trường chính trị, vẻn vẹn chỉ là từ lợi ích kinh tế đến xem, đây cũng là một nước cờ hay.
Diệp Khai thở dài:
- Thương nhân trục lợi, lợi nhuận nơi này là tương đối phong phú, có thể sẽ gấp mấy chục thậm chí mấy trăm lần so với lúc đầu tư, mọi người đương nhiên nguyện ý ra tay. Kỳ thật ta cũng muốn đầu tư mấy quặng mỏ ở các đảo, khai thác mấy cái mỏ dầu và vân vân, bây giờ nhìn lại thì khả năng có tác dụng là không lớn, nhưng về sau sẽ biết, nghành sản xuất năng lượng và ngành sản xuất tài nguyên, thủy chung là cần coi trọng.
Sau khi phụ tử Tạ gia nghe Diệp Khai nói xong, mới phát hiện tiểu tử này xác thực không thể coi thường, tuy còn trẻ tuổi, nhưng mà tư duy thông suốt, ánh mát nhạy cảm, xác thực đi trước thế nhân, khó trách người ta có thể đảm nhiệm được quan viên cấp chánh sở, mà không có chút cảm giác khiếp đảm, ngược lại là đem công tác làm tốt, khiến người khác lau mắt mà nhìn.
- Như vậy thoạt nhìn…, sách lược cảu Tiểu Dã là nhất thể hóa đấy, đem vấn đề của xưởng thép thành phố Long Thành cùng Thánh Vương tân khu buộc cùng một chỗ, nếu như bọn hắn sớm đem loại quan hệ này lộ ra, mọi người tự nhien có thể nhìn ra được dã tâm của bọn hắn, nhưng hết lần này đến lần khác bọn hắn lại làm từng cái, mỗi người một nơi, khiến mọi người không thể thấy rõ được.
Tạ Quân Ngọc nói ra:
- Nếu không như thế, Tuyết Dật ca ca cũng có thể nhìn ra được dã tâm của bọn hắn đối với phương diện vận chuyển bằng đường thủy này.
- Về phần tập đoàn Đại Hoa tiến vào ngành sản xuất sắt thép và vật liệu nặng, Diệp bí thư có đề nghị gì?
Lúc này Tạ Đồng Củ không còn hoài nghi cách nghĩ của Diệp Khai nữa, mà là thành tâm thỉnh giáo hắn.
- Trước tiên là bắt đầu từ khống chế quặng mỏ đi.
Diệp Khai đối với Tạ Đồng Củ nói ra:
- Theo ta được biết, người Nhật Bản cũng tương đối hứng thú với quặng mỏ ở Châu úc, nhìn xem chúng ta hay đối phương ai có thể đem quặng mỏ lấy được trước.
- Chuyện này phải hảo hảo tìm cách.
Tạ Đồng Củ lập tức tỏ vẻ nói:
- Bên phía Châu Úc, quặng mỏ chủ yếu là bị khống chế trong tay của người nước Anh đấy, ta muốn một cái thân phận cảng tư, có thể sẽ đối với thao tác kế tiếp có lợi một chút.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, cho rằng Tạ Đồng Củ nói không sai.
Bởi vì ngày Hồng Kông trở về càng ngày càng gần, cảm giác của người nước Anh đối với người Trung Quốc, cũng càng ngày càng kém rồi.
Nếu như nói nhà đầu tư là người Trung Quốc, đoán chừng bên kia nếu như không phải là rao giá trên trời, thì cũng chính là không tiếp đãi, cho nên cách nghĩ của Tạ Đồng Củ vẫn là có kiến giải đấy.
- Khoáng sản là điểm yếu của người Nhật, đây là cửa ải mà thủy chung bọn hắn không thể nào vượt qua được.
Diệp Khai nói ra:
- Nếu như chúng ta thành công nắm giữ quặng mỏ mà nói…, bất kể là tự sử dụng cũng tốt, bán đi cũng được, đều có thể vững vàng đứng ở thế bất bại.
- Bởi như vậy, có thể coi là làm đứt đường lui của tiểu quỷ tử.
Tạ Đồng Củ cười nói.
- Cũng không thể nói như vậy, mọi người đơn giản chính là kiếm tiền, sẽ không bởi vì bọn họ là quỷ tử mà liền đối đãi khác nhau, chỉ cần trả tiền, đồng dạng cũng có thể bán cho bọn hắn đấy.
Diệp Khai cũng vừa cười vừa nói.
Bất quá nói đến chuyện tình bên này, Diệp Khai cũng cần cân nhắc an bài một số thứ, ví dụ như vấn đề về phương diện tiền bạc, cái này cũng cần phải xuất ra chân kim bạch ngân để thu mua quặng mỏ đây, Tạ gia tối đa cũng chỉ có thể đầu nhập vào 10 tỷ mà thôi, đương nhiên là không đủ, cho nên Diệp Khai cũng có ý định quăng 10 tỷ đi và, tối đa chính là ủy thác cho Tạ gia thay mặt quản lý mà thôi, như thế tương đối bớt việc.
Chỉ dựa vào lực lượng một người là Chung Ly Dư, hiển nhiên không thể làm được nhiều chuyện như vậy, nhưng mà Tạ gia là một đại gia tộc, có sự gia nhập của bọn hắn, sự tình liền trở nên đơn giản hơn nhiều.
Hết lần này đến lần khác bên Diệp Khai lại có đầy đủ tiền bạc, cho nên song phương có thể nói là ăn nhịp với nhau, mấy chỗ đầu tư có thể hoàn toàn triển khai đồng thời.
Ngược lại là chuyện bên phía Long Thành còn chưa có giải quyết, Tạ Quân Ngọc bên này còn phải treo ngược đám tiểu quỷ tử, không thể để cho bọn hắn bỏ mối liên hệ rồi.
Dù sao, tuy Diệp Khai nhìn Hồ Hán không vừa mắt, cảm thấy hắn không nhìn xa, chỉ muốn thăng quan, không để ý tương lai của Thánh Vương tân khu, nhưng mà bây giờ người Nhật lại quăng tiền tài vào, cũng không có đạo lý cự tuyệt được, nhất là đối với xưởng thép thành phố Long Thành mà nói, có đầu tư bên ngoài vào, chỉ có thể là một chuyện tốt.
Bất kể là đối với việc đi ngược lại sự mục nát, hay vẫn là ưu hóa kết cấu xí nghiệp mà nói, tiểu quỷ tử đều làm tốt hơn một chút.
Chỉ là trong này cũng có một điều kiện tiên quyết, chính là đánh giá giá trị cho xưởng thép thành phố, không thể là quá thấp, tránh khỏi việc bị bọn hắn đem tài sản quốc hữu đi bán đổ bán tháo mất.
Diệp Khai nghĩ tới những vấn đề này, liền cảm giác không sai biệt lắm là mình cũng nên trở lại Long Thành rồi.
- Tên kia cái gì Tiểu Dã Tuấn Nam đó, nếu lại dám đến quấy rối em, trực tiếp tát vào mặt hắn là được!
Lúc Tạ Quân Ngọc tiễn Diệp Khai đi ra, Diệp Khai liền nói với nàng.
- Như vậy không tốt đâu? Nói như thế nào cũng là nhà đầu tư.
Tạ Quân Ngọc có chút do dự tỏ vẻ nói:
- Nếu là truyền ra ngoài, ảnh hưởng nhất định là rất xấu đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.