Thăng Long Đạo

Quyển 1 - Chương 34





Quốc an đến thăm, dù thế nào cũng sẽ không phải là không có nguyên nhân, cho nên Diệp Khai tất phải hỏi thăm tinh tường mới được, nếu như nói người của mình làm việc gì không thỏa đáng, cũng cần kịp thời uốn nắn mới được, cũng không thể để người ta nắm được cán.
Tuy nói địa bàn Đế Hào xem như được quân đội bảo kê đấy, nhưng mà ở phương diện này nếu có chút ít khuyết điểm nhỏ nhặt, luôn sẽ bị người khác lên án, như vậy đến lúc đó xảy ra vấn đề, sẽ không che đậy được.
- Tuyệt đối không có!
Lê Đại bảo đảm nói.
Lúc hai người đang nói chuyện, điện thaoij của Lê Đại liền vang lên, sau khi nghe xong hai câu, thần sắc hắn liền cổ quái nhìn Diệp Khai nói ra:
- Cục trưởng cục Quốc an thập Từ Tùng Hoa.
Bên phía Quốc an, Diệp Khai cũng biết một chút về bộ trưởng Tương Hiển Thông.
Trước đó bởi vì chuyện căn cứ Hoa Đông Thần Vận bị gián điệp thương nghiệp hải ngoại nhìn chằm chằm, Lê thúc quyết đoán ra tay, phá vỡ một vụ án gián điệp của sáu người trong Quốc an, chuyện này Diệp Khai cũng từng biết đến.
Trong vụ án kia Tương Hiển Thông từng nhận nhân tình của Bộ tình báo quân đội, cho nên nghe nói người của hắn đột nhiên đi tìm Lê Đại, Diệp Khai đã cảm thấy có chút hiếu kỳ, không biết đây là có chuyện gì?
- Hắn biết rõ bên này là ai bảo kê địa bàn hay không?
Diệp Khai hỏi Lê Đại.
- Nếu dám nói không biết là giả dối!
Lê Đại hồi đáp.
Diệp Khai vuốt cằm, cũng đoán không ra đối phương tới đây làm gì, liền nói với Lê Đại:
- Vậy được rồi, đi trước thử xem sao, nhìn xem rốt cục hắn muốn làm gì?
Lê Đại gật nhẹ đầu, liền đi lên trên.
- Không sao chứ?
Chung Ly Dư có chút lo lắng hỏi thăm.
Vô luận như thế nào ở trong mắt của nàng mở sòng bạc là chuyện trái pháp luật, Đế Hào lại làm ra chuyện này, một khi có vấn đề, nhất định phải có người vì chuyện này mà bị trừng phạt, cho nên nàng rất lo lắng Diệp Khai sẽ bị liên quan tới loại chuyện này.
- Đương nhiên là không có chuyện gì.
Lê Ngũ ở bên cạnh phi thường dứt khoát hồi đáp:
- Lực lượng của nhị thiếu gia rất lớn, một ít chuyện nhỏ vậy còn không giải quyết được, vậy thì làm sao đi ra lăn lộn?
Diệp Khai cười cười, ngược lại không hề phản bác, bởi vì chính hắn cũng hiểu được không thể có chuyện gì lớn lao.
Chỉ là ba người đi quanh vài vòng ở bên dưới một lát, cũng cảm thấy chẳng có gì ý tứ, vì vậy đi ra khỏi sòng bạc, đi trở lên trên. Sau đó tìm một địa phương ngồi xuống, chậm rãi uống rượu uống trà, vừa quan sát mọi người đang nhảy nhót hô hào.
Bởi vì lắp đặt thiết bị cùng phần mềm đều là nhất lưu trong quốc nội, cho nên câu lạc bộ Đế Hào vẫn luôn được hoan nghênh không ít.
Nhất là chế độ chỉ mở cửa cho hội viên, đem một ít người không đáng tin cậy ngăn cản bên ngoài, cho nên những khách nhân có tư cách đi tới nơi này tiêu phí đều rất ưa thích cảm giác ở tại đây, ít nhất sẽ không lo lắng tới giải trí lại đụng phải những thứ người lai lịch không rõ ràng.
Mà một ít nữ minh tinh có chút danh khí cũng rất ưa thích chạy tới nơi này.
Nói chung những người có thể đi tới nơi đây trên cơ bản đều là cao phú soái, còn nếu chỉ có một thứ cũng không được, bởi vì nơi này muốn nổi bật thì phải có tiền lại có quyền, dựa vào khuôn mặt ăn cơm không phải là không có nhưng chỉ có nữ tính, cho nên nếu muốn tìm “con vịt” thì phải đi qua những hộp đêm đối diện rồi.
Vì vậy tiêu phí tại Đế Hào vẫn khá an tâm, sẽ không lo lắng gặp phải côn đồ tới quấy rối, cũng không lo lắng gặp phải đối thủ tố chất quá kém, ít nhất ở phương diện cấp thẻ hội viên Đế Hào luôn khá cẩn thận.
Sau khi ba người ngồi xuống, uống vài ly rượu, liền thấy được thật nhiều nữ minh tinh có danh khí đang ở gần đó ngồi chơi.
- Quả nhiên là câu lạc bộ cao cấp nhất thủ đô, xác thực danh xứng với thực.
Chung Ly Dư gật đầu tán dương.
- Bình thường mà thôi, khoảng cách với hội sở đỉnh cấp vẫn còn rất dài.
Diệp Khai tỏ vẻ, tâm tư của hắn đương nhiên không chỉ đơn giản lợi nhuận chút tiền nhỏ như vậy, nếu như muốn đem Đế Hào kinh doanh thành nơi giải trí cực kỳ nổi danh trong nước, xác thực còn rất nhiều địa phương cần tiến hành cải tạo cùng phát triển.
Nhưng không hề nghi ngờ, hôm nay Đế Hào xem như đã là đỉnh cấp.
Hiện tại tay của Diệp Khai đã tiến vào Minh Châu cùng Dương Châu, tại hai thành thị phồn hoa nhất trong nước, hắn đã cho xây dựng những câu lạc bộ tương tự như Đế Hào, kỳ thật mục đích ban đầu của hắn cũng đơn giản, chỉ hi vọng khi mình đi qua chơi có thể có được một nơi vui chơi yên tâm mà thôi.
Đương nhiên, nếu nói tới kiếm tiền thì hai nơi đó cũng không phải là không có lợi nhuận.
Dù sao bàn về quý khí, tự nhiên là bên thủ đô vẫn đứng đầu, nhưng nếu bàn về năng lực tạo lợi nhuận, người giàu có cùng người phương tây lại tụ tập nhiều trong Minh Châu cùng Dương Châu, nơi đó mới là nơi bắt mắt nhất.
- Hồ Hán, sao hắn cũng tới đây?
Con mắt Lê Ngũ thật sáng, bỗng nhiên nói ra.
Diệp Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồ Hán cùng một cô gái còn trẻ tuổi đang cười cười nói nói đi vào câu lạc bộ, mà bộ dạng còn rất quen thuộc.
- Cô gái đó là vị hôn thê của hắn tên Cố Miêu Miêu, là cháu gái của Cố lão.
Chung Ly Dư nói, nàn từng gặp qua cô gái trẻ kia.
Tuy mọi người có thói quen đem Hồ Hán xem là cháu rể của Cố lão, nhưng trên thực tế cháu gái của Cố lão vẫn chưa đủ tuổi theo pháp luật, bởi vậy chỉ mới là bàn chuyện hôn nhân qua miệng mà chưa chính thức kết hôn, hiện tại chỉ có thể xem như mới đính hôn mà thôi.
Hồ Hán cùng Cố Miêu Miêu đều không nhìn thấy ba người Diệp Khai đang ngồi nơi đó, hai người đi tới một bên, tìm bàn lớn ngồi xuống, tựa hồ đang nói chuyện gì đó vui vẻ, còn gọi trà bánh điểm tâm.
Diệp Khai bưng ly rượu uống một hớp, như có điều suy nghĩ quan sát hai người xa xa.
Bởi nguyên nhân ánh sáng, chỗ ngồi của Diệp Khai ẩn trong âm u, mà bàn của Hồ Hán cùng Cố Miêu Miêu thì nằm ở vị trí sáng tối chuyển đổi, mỗi khi ngọn đèn đảo qua đều có thể rõ ràng chứng kiến từng biến hóa biểu lộ trên mặt Hồ Hán cùng Cố Miêu Miêu.
Nhìn ra được tâm tình của Hồ Hán không tệ, đang nói đùa gì đó với Cố Miêu Miêu, thỉnh thoảng làm cho nàng cười rộ lên.
Nhưng Diệp Khai cũng chú ý tới nội tâm Hồ Hán chưa hẳn là đang nhẹ nhõm như bề ngoài, ngẫu nhiên khi ngọn đèn chuyển đổi, tựa hồ có thể nhìn ra được thần sắc lo lắng trên mặt của hắn.
- Hồ Hán này là người như thế nào?
Diệp Khai đột nhiên hỏi Chung Ly Dư.
Mặc dù nói Diệp Khai từ bên chỗ Tạ Quân Ngọc cũng nhận được một ít miêu tả về Hồ Hán, nhưng chính vì hắn cùng Hồ Hán chưa từng có xung đột chính diện, cho nên cũng không quá hiểu rõ về người này.
Diệp Khai luôn cho rằng, muốn xem rõ bản chất của một người, chỉ khi nào phải tự mình tiếp xúc mới có thể đạt được nhận thức rõ ràng, dựa vào lời nói truyền miệng của người khác để lý giải một người hiển nhiên là không chính xác.
- Người này…nói như thế nào đây?
Chung Ly Dư nghĩ nghĩ sau đó mới lên tiếng:
- Nếu như không đem ra so sánh với anh, thì Hồ Hán xem như là tuấn ngạn khó gặp rồi.
- Ah, có thể đạt được lời đánh giá này của Dư tổng, thế nhưng mà khó được.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, biểu thị lý giải.
Chung Ly Dư hiện tại đã không còn như Chung Ly Dư ngày trước, hiện tại Dư tổng cũng có thể xưng tụng là người có kiến thức rộng rãi, vô luận là căn cứ Hoa Đông Thần Vận cũng tốt, hay là thao tác tại Nga cũng thế, nàng làm đều là chuyện lớn kinh thiên động địa, gặp đều là quan chức cao cấp, hoặc là tinh anh đứng đầu ngành sản xuất trác tuyệt nào đó, tự nhiên sẽ không giống như mấy cô gái nhỏ bình thường, chứng kiến suất ca liền cảm thấy hai mắt choáng váng.
Cho nên Diệp Khai nghe được Chung Ly Dư đánh giá Hồ Hán như thế, đã biết rõ người này xem như có chút bất đồng, nếu không Cố lão cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội Diệp gia mà nhất định phải tìm cho hắn một chỗ đặt chân cao như vậy.
Như Diệp Khai chỉ có thể nói là yêu nghiệt, không thể lập ra tiêu chuẩn để mà đánh giá được hắn.
- Có phát hiện hắn có nhược điểm gì hay không?
Diệp Khai hỏi.
- Việc này sao, kỳ thật chính anh cũng rất rõ ràng, ở tân khu Thánh Vương, chỉ có dựa vào thủ hạ của anh mới có thể khống chế được đại cục.
Chung Ly Dư hồi đáp:
- Chỉ bất quá gần đây thoạt nhìn tựa hồ Hồ Hán đang có ý tranh thủ bí thư công ủy Hoắc Đông Lai, nếu như hai người bọn họ liên thủ, đoán chừng Tạ Quân Ngọc khó thể ứng phó.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, cho rằng Chung Ly Dư nói không sai.
Dù nói thế nào, Hoắc Đông Lai cũng là người đứng đầu công tác Đảng, mà Hồ Hán là người đứng đầu công tác hành chính, Tạ Quân Ngọc có lợi hại cũng chỉ là phó bí thư kiêm phó chủ nhiệm, tiên thiên ưu thế không đủ.
- Bất quá nếu nói Hồ Hán có nhược điểm gì, kỳ thật cũng rất rõ ràng.
Chung Ly Dư nhìn nhìn Cố Miêu Miêu đang nói chuyện với Hồ Hán, lại bổ sung một câu:
- Hắn xuất thân rễ cỏ, nếu như không có Cố gia ủng hộ trên thực tế cái gì cũng không phải. Ở trên quan trường, người có năng lực cúi đầu hay ngẩng đầu đều thấy, thế nhưng có mấy người lại có thể xuất đầu đây? Nếu đem Cố gia lấy xuống, Hồ Hán thật sự không còn gì đáng để lo!
- Phải, chủ ý này kỳ thật không tệ, nhưng muốn làm được vẫn có chút khó khăn.
Diệp Khai hồi đáp:
- Cố lão đối đãi Hồ Hán như y bát truyền nhân, nếu không cũng không khả năng đem cháu gái gả cho hắn, mình muốn động thủ từ nơi này chỉ sợ là không dễ dàng.
- Kỳ thật cũng đơn giản, chỉ là xem nhị thiếu gia có nguyện ý ra tay hay không mà thôi.
Chung Ly Dư có chút do dự nói:
- Nếu như anh đem lực chú ý của Cố Miêu Miêu dời đi nơi khác, không phải sẽ làm chuyện hôn nhân này thất bại? Cho dù Cố lão có tức giận cũng vô ích, ông ta cũng không thể lại biến ra một cô cháu gái khác bù vào.
- Dư tổng thật xấu, loại chủ ý này…thật sự là tổn hại…
Diệp Khai lập tức bật cười.
- Da mặt không dày, trái tim không đen, anh làm quan gì chứ?
Chung Ly Dư trợn mắt mắng Diệp Khai.
- Câu nói này thật đúng!
Diệp Khai gật đầu đáp.
Hôm nay chuyện tân khu Thánh Vương nhập vào thành phố Minh Châu trên cơ bản đã đi vào thời kỳ vận tác thực tế, nếu còn chưa đánh ngã Hồ Hán rơi xuống mà đem Tạ Quân Ngọc đưa lên, như vậy kế hoạch sẽ không cách nào thực hiện, vì vậy Diệp Khai cũng rất chuyên chú suy nghĩ vấn đề này.
Thế nhưng kết quả nghiên cứu lại làm cho Diệp Khai phát hiện, Hồ Hán làm việc tại Bộ ủy rất ẩn nhẫn, hiện tại mới đi xuống cơ sở thời gian ngắn ngủi, nhưng bởi vì trụ cột của tân khu Thánh Vương quá tốt, cho dù trong vài năm tới hắn không làm ra động tác gì nhưng cũng sẽ tự nhiên có được chiến tích sẵn trong tay.
Vì vậy Diệp Khai cảm thấy lời nói của Chung Ly Dư tựa hồ cũng rất đáng được cân nhắc.
Nhưng Diệp Khai suy nghĩ lại thì đem lời đề nghị này bác bỏ, Diệp Khai là nhân vật nào, có cần phải nghĩ cách giở thủ đoạn trên thân của một cô gái hay sao? Cạnh tranh mà không có mấu chốt đạo đức, tuyệt đối không phải là việc một chính trị gia chân chính nên làm.
Ngồi chừng nửa giờ, Lê Đại gọi điện thoại tới:
- Nhị thiếu gia, có một số việc cần ngài tới đánh nhịp.
- Vậy sao…
Diệp Khai có chút giật mình, nhưng vẫn đáp:
- Được rồi, anh đợi chút nữa, tôi tới ngay.
- Sao vậy?
Chung Ly Dư hỏi.
- Đoán chừng là sự việc bên Quốc an Lê Đại không làm chủ được, chúng ta cùng qua xem một chút đi.
Diệp Khai hồi đáp.
Ba người Diệp Khai rất nhanh đã đi tới chỗ Lê Đại.
- Nhị thiếu gia đã đến.
Lê Đại nhìn thấy Diệp Khai, liền đứng lên nói, sau đó hắn liền dẫn kiến một người trung niên bên cạnh.
Người trung niên ngồi đối diện Lê Đại nhìn vào mái tóc đen nhánh, chỉ có điều hơi có chút hói đầu, thoạt nhìn vầng trán tỏa sáng, đeo kính mắt phẳng, làm cho gương mặt hắn có chút khô khan.
- Vị này là cục trưởng Từ Tùng Hoa của Cục quốc an, vị này chính là Diệp nhị thiếu.
Lê Đại giới thiệu.
- Chào Diệp bí thư!
Người trung niên hói đầu tựa hồ biết rõ thân phận của Diệp Khai, khi chào hỏi cũng không dám lãnh đạm, thật khách khí nói:
- Tôi là Từ Tùng Hoa của Cục quốc an.
- Chào Từ cục trưởng, sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Diệp Khai bắt tay Từ Tùng Hoa, có chút tò mò hỏi thăm.
Nhắc tới quan hệ giữa Diệp Khai cùng Quốc an, thật sự là quá bình thường.
Đã có tài nguyên của Bộ tình báo sử dụng, bên Quốc an đối với hắn mà nói tác dụng thật sự không lớn, hơn nữa bởi vì vụ án gián điệp thương nghiệp tại căn cứ Hoa Đông Thần Vận lần trước, bộ trưởng Tương Hiển Thông của Quốc an phi thường bất mãn đối với nhân viên nội bộ, cuối cùng đã đi tìm Vân thủ tướng nhờ Bộ tình báo ra tay mới xem như giải quyết được vụ án kia.
Cho nên Diệp Khai đánh giá hệ thống Quốc an chỉ bình thường, tự nhiên cũng không hứng thú thâm giao với bọn họ.
Nhưng hôm nay người bên Quốc an lại chủ động tìm tới tận cửa, thật sự làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì bọn họ không khả năng không hiểu rõ bối cảnh của Đế Hào, cũng không khả năng không biết Đế Hào là do Diệp Khai cùng Bộ tình báo quân đội liên thủ tạo ra một cứ điểm. Cho nên rốt cục là vì sự tình gì mà tìm đến đã đủ làm cho Diệp Khai cảm thấy khá kinh ngạc.
- Sự tình là như thế này, chúng tôi muốn mời Diệp bí thư giúp dùm một việc, tiến hành giám sát vài người tại Đế Hào.
Từ Tùng Hoa nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong lập tức nhíu mày.
Quốc an cũng tốt, Bộ tình báo quân đội cũng tốt, muốn giám sát người bị tình nghi là chuyện phi thường phổ biến, nhưng Đế Hào là một địa phương giải trí, nếu có tin tức giám sát khách nhân bị bại lộ ra ngoài, thì sẽ phi thường bất lợi đối với chuyện kinh doanh của Đế Hào, đến lúc đó còn có ai dám tới tiêu phí nữa đây?
Loại chuyện này chỉ cần là liên quan tới vấn đề riêng tư của khách, Đế Hào tuyệt đối sẽ không đi dò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.