Thăng Long Đạo

Quyển 1 - Chương 23





Nhớ rõ ngày hôm qua khi con gái mới trở lại, sắc mặt vẫn có chút khô ám không ánh sáng, lại không nghĩ tới chỉ mới đi ra ngoài một lát, liền biến thành hình dạng này, rất hiển nhiên trưa nay đã xảy ra chuyện gì đó trên người nàng.
Trong nội tâm Mộc Liên vô cùng phức tạp, cố tình muốn hỏi lại lo lắng con gái mất hứng, đành phải đem nỗi nghi hoặc chôn vào trong lòng.
Qua một lát, bà cũng nghĩ thông, mặc dù nói Mộc Uyển Dung còn chưa ly hôn, nhưng thứ quỷ Lâm Uy ngày nào cũng ra ngoài pha trộn bậy bạ, làm gì xem Mộc Uyển Dung vào trong mắt, nghĩ tới đây bà thầm nhủ, cho dù con gái ở bên ngoài có người đàn ông khác, cũng không quan hệ gì tới Lâm gia của hắn.
Nếu như thật sự không được thì cứng rắn ly hôn thôi, chẳng lẽ còn bỏ mặc cho tên kia hủy cả đời của con gái bà?
Ngừng một hồi Mộc Uyển Dung đi phòng bếp nấu nước.
Mộc Liên kề tai Lý Chiêu Hoa thì thầm vài câu.
- Không thể nào đâu?
Lý Chiêu Hoa có chút kinh ngạc nói:
- Con gái xưa nay rất tự trọng, hiện tại còn chưa ly hôn, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Có phải bà nhìn lầm rồi hay không?
Lý Chiêu Hoa vẫn là người khá lạc hậu cổ hủ, đối với chuyện hôn nhân phi thường xem trọng, làm sao cũng không tin con gái mình sẽ đột phá điểm mấu chốt trong đạo đức, lại lấy tư cách phụ nữ có chồng ra ngoài có nam nhân khác, loại chuyện này vô luận thế nào khiến cho ông cũng thật khó tiếp nhận.
Vì vậy khi nghe vợ nhắc tới chuyện này, Lý Chiêu Hoa không tin tưởng.
- Tôi làm sao có thể nhìn lầm được?
Mộc Liên phản bác:
- Ông không chứng kiến sắc mặt của con gái sau khi trở về sao? Hồng nhuận trắng nõn đến độ đủ chảy ra nước, vài năm nay ông đã thấy khi nào?
Trong nội tâm Lý Chiêu Hoa có chút xoắn xuýt, nghĩ nghĩ tựa hồ thật đúng là có chuyện như vậy, chỉ là đứng trên lập trường của ông nhìn vấn đề, thật sự khó tiếp nhận được loại tình huống này, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
- Ai, dù sao chuyện của con gái cứ để cho nó làm chủ là được rồi, đã là cán bộ cao cấp rồi sao!
Lý Chiêu Hoa lắc đầu nói.
Suy nghĩ một chút, con gái cũng đã ba mươi tuổi, trong nháy mắt thanh xuân sẽ qua, lại không có hôn nhân hạnh phúc, nếu nàng khai mở cũng không phải chuyện dễ dàng, làm cha mẹ cũng chỉ hi vọng cuộc sống của con mình tốt đẹp hơn, những chuyện gì đó cứ xem như không biết là tốt nhất.
Qua một lát, Mộc Uyển Dung rót một bình trà bưng đi ra.
Lý Chiêu Hoa quan sát kỹ nét mặt con gái, quả nhiên đúng như lời vợ ông đã nói, nhìn vẻ hồng nhuận sáng bóng vô cùng.
- Cha mẹ làm sao vậy, sao lại nhìn con như thế?
Mộc Uyển Dung cảm thấy có chút kỳ quái, cảm giác tối nay cha mẹ có một ít thái độ là lạ, không khỏi hỏi.
- Ha ha, không có gì, chỉ là thời gian lâu rồi không gặp con, muốn nhìn con lâu một chút chứ sao.
Mộc Liên lập tức nở nụ cười:
- Con của mình, làm cha mẹ xem thế nào cũng cảm thấy không đủ đấy!
Diệp Khai cùng cha mẹ đến chỗ của nhị lão gia tử dùng cơm.
Bên chỗ nhị lão gia tử đèn đuốc sáng trưng, khách nhân thật nhiều, là người lãnh đạo trọng yếu trong quân đội, uy tín của nhị lão gia tử đối với các quan quân rất cao, bằng không mà nói ông cũng không thể ngồi yên trên vị trí kia.
Nhưng nghe nói gia đình Diệp Khai cùng đến, nhị lão gia tử liền đóng cửa từ chối không tiếp khách.
Khi gia đình Diệp Khai chạy tới, bên này đã chuẩn bị xong bữa tiệc, thuận tiện còn chuẩn bị cả hai bàn chơi mạt chược.
Thức ăn cũng không nhiều lắm, chỉ là vài món điểm tâm tinh xảo ngon miệng, cùng hai món ăn chưng cách thủy, nhìn vào nóng hôi hổi, mùi thơm lan tỏa, làm khẩu vị của mọi người mở rộng.
- Biết rõ mấy đứa sắp tới nên ông đã để nhân viên làm món ăn này, còn có món bánh bao.
Nhị lão gia tử cười nói với Diệp Tử Bình:
- Đi qua bên Minh Châu hoàn cảnh ẩm thực cùng bên này vẫn khác biệt rất lớn, không biết mấy đứa có thích ứng được không?
- Xem như cũng được.
Diệp Tử Bình cười cười nói:
- Ẩm thực thiên về vị ngọt, mà khẩu vị thì nhạt một chút, những thứ khác cũng không có gì.
Nhưng ngửi được mùi hương của món đồ ăn cách thủy trên bàn, Diệp Tử Bình chợt thở dài một hơi nói:
- Vẫn là món ăn trong nhà ngon, món nào cũng đã ghiền.
Diệp Khai có chút đói bụng, trực tiếp cầm một cái bánh bao, vò vò trên tay nhét vào trong miệng.
- Lão nhị chú thật đúng là bụng đói ăn quàng, có đói tới vậy sao?
Diệp Kiến Hoan cùng Trầm Tuyết đã tới, liếc thấy Diệp Khai đang ăn trước, không khỏi hô lên.
- Em thật sự đói bụng…
Trong miệng Diệp Khai nhai bánh bao, nói chuyện ậm ừ mơ hồ, hắn chào Trầm Tuyết, sau đó lại nói với Diệp Kiến Hoan:
- Sau khi đi Long Thành, bữa bữa đều là mì sợi thôi, mì tạc tương, mì thịt thái, mì dầu , phở, mì dưa chua, mì đầu cá, mì cay Thành Đô, mì thịt bò, bì thịt dê, mì kéo, mì quấn…thật nhiều thứ em cũng nói không hết.
- Ha ha, chú rơi vào trong vạc mì rồi còn gì…
Diệp Kiến Hoan nghe xong cười to nói:
- Mì cay Thành Đô hình như đâu phải đặc sắc của Long Thành đâu?
- Hiện tại cũng đã cải cách rồi, mì phở đặc sắc các nơi Long Thành đều hấp thu cải tiến, nhưng không thể không nói đều rất không tệ.
Diệp Khai nói:
- Nếu anh đi Long Thành, một ngày em thỉnh anh ăn ba loại mì sợi, một tháng cũng sẽ không hề trùng lặp chút nào.
- Khoa trương như vậy sao, đến lúc đó nhất định sẽ bắt chú dẫn đi ăn…
Diệp Kiến Hoan cười nói.
Diệp Khai mời hai người ngồi xuống, nhìn nhìn vùng bụng tròn vo của Trầm Tuyết, thật đúng là dễ làm cho người khác chú ý.
- Cũng đã sáu bảy tháng đi, không biết là cháu trai hay cháu gái vậy?
Diệp Khai hỏi.
- Nhìn xem hẳn là cháu trai.
Diệp Kiến Hoan nhắc tới chuyện này miệng liền không yên.
Hiện tại ở thời điểm này, trong nước còn chưa có lời nói gì mà cấm đi bác sĩ xem xét giới tính thai nhi, ít nhất là không nghiêm khắc như vậy, cho nên có rất nhiều người đều đi siêu âm, hỏi thăm bác sĩ giới tính của thai nhi.
Diệp Kiến Hoan đương nhiên không ngoại lệ, đã sớm hỏi tinh tường.
Bởi như vậy trong lòng của hắn xem như đã thả lỏng, đại sự truyền tông tiếp đại của Diệp gia đặt trên người hắn rốt cục đã hoàn thành.
- Vậy thì tốt quá!
Diệp Khai lập tức liền vui vẻ:
- Cháu nhỏ vừa ra đời, áp lực của em liền nhẹ rồi.
Nếu như Diệp Kiến Hoan không có con trai, như vậy hi vọng của mọi người đều ký thác lên trên người Diệp Khai, hiện tại mục tiêu của Diệp Kiến Hoan đã thực hiện, như vậy áp lực trên người Diệp Khai đã nhỏ hơn nhiều.
Càng đáng nhắc tới là Trầm Tuyết là vợ hợp pháp được cưới hỏi đàng hoàng của Diệp Kiến Hoan, đứa bé này vừa ra đời đã danh chính ngôn thuận xem như trưởng chắt trai đời thứ tư của Diệp gia, ý nghĩa đối với toàn bộ Diệp gia là hoàn toàn khác hẳn.
Đoán chừng tới lúc đó Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử cũng sẽ mừng rỡ cười không khép miệng.
- Đừng…
Diệp Kiến Hoan lập tức đẩy tay, làm ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
- Của anh là của anh, của chú chính là của chú, việc này không thể nói nhập làm một, con của chú tự mình chú cố gắng đi, đừng đánh chủ ý với con trai của anh!
Tâm tình của Trầm Tuyết tựa hồ cũng thật tốt, chỉ cười ngồi ở đó, dùng tay nhẹ vuốt bụng của mình, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Từ khi trong bụng của nàng mang thai em bé, Diệp Kiến Hoan trên cơ bản đều ở bên cạnh nàng, ngẫu nhiên mới đi ra ngoài một lát, nhưng mỗi lần đi ra ngoài cũng tuyệt đối không lâu, điều này ở trong nhân sinh của lãng tử Diệp Kiến Hoan xác thực là vô cùng hiếm thấy.
Hôm nay Trầm Tuyết cũng không có yêu cầu xa vời gì với Diệp Kiến Hoan, chỉ hi vọng hắn có thể yên ổn một chút là được, chỉ còn chờ sau khi con nàng ra đời, cẩn thận chiếu cố con cái, bồi dưỡng tốt cho con là được.
Nhưng biểu hiện của Diệp Kiến Hoan so với trước kia đã khá hơn nhiều, đã biết hỏi han ân cần, đối với Trầm Tuyết chăm sóc yêu thương hơn trước, có lẽ vì thấy mình sắp làm cha, cho nên mới bắt đầu yên tâm thay đổi bản thân mình.
- Thai nhi hơn sáu tháng, có đôi khi máy động chút nào hay không?
Diệp Khai đối với chuyện này cũng không hề có kinh nghiệm, thật tò mò hỏi.
- Ngẫu nhiên cũng có nhúc nhích, lần trước anh vuốt bụng chị dâu chú, nó còn đá anh kia.
Nhắc tới chuyện này trên mặt Diệp Kiến Hoan lộ dáng vẻ phi thường đắc ý.
- Thật sự sao? Thật muốn thể nghiệm một chút đấy!
Diệp Khai nghe xong cảm thấy phi thường hứng thú, nhìn chằm chằm bụng Trầm Tuyết nói ra.
- Cút, chính mình tự lấy vợ mà đi sờ soạng đi, đừng đánh chủ ý với lão bà và con của anh!
Diệp Kiến Hoan gõ lên đầu Diệp Khai mắng.
- Hắc hắc, vậy ít nhất còn phải đợi thêm hai năm thôi.
Diệp Khai cười nói.
Hiện tại hắn mới hai mươi tuổi, còn cách hai năm mới tới đủ tuổi được kết hôn theo pháp luật, vì vậy mới nói như thế.
- Nha…nó lại động!
Trầm Tuyết bỗng nhiên kêu một tiếng, vuốt bụng nói ra.
Trong phòng khá ấm áp, Trầm Tuyết mặc loại áo bầu rộng rãi, trên vùng bụng tròn trịa nhìn thấy hơi rung rung, đoán chừng là tiểu gia hỏa đang đạp một cước trong bụng nàng, hoặc là trở mình, cảm giác phi thường rõ ràng.
- Tiểu tử này thật sự không chịu thành thật một chút nào.
Diệp Kiến Hoan nói ra:
- Chờ khi nó đi ra, anh nhất định phải giáo huấn nó một chút mới được.
Kỳ thật là phụ nữ có thai, đúng thật là vô cùng khổ cực, nhất là buổi tối lúc ngủ bình thường chỉ có thể nằm nghiêng, phi thường bất tiện, đợi khi tới lúc sắp sinh càng khó chịu đựng, trừ phi là đến lúc, như vậy mới xem như đỡ hơn, sau đó còn phải khôi phục sau khi sinh con, thật sự là làm khổ người không ít.
May là tính tình Trầm Tuyết luôn nhẹ nhàng trầm tĩnh, trong lúc mang thai cũng không kiêng ăn, cũng không có phản ứng gì quá lớn, cảm xúc vẫn bình thường, Diệp Kiến Hoan cũng cảm thấy không quá vất vả.
Bản thân nhị lão gia tử không có con cái, vì vậy luôn xem con cái của đại ca Diệp Tương Kiền như con cháu ruột thịt của bản thân mình, mỗi khi chứng kiến con cháu tụ họp, đều là thời điểm mà ông cảm thấy cao hứng nhất.
Nhắc tới con cháu Diệp gia cũng không thua kém, tính từ Diệp Tử Bình, sự nghiệp mỗi người đều thật thành công, gia đình hòa thuận, mà Diệp Kiến Hoan cùng Diệp Khai đều tài giỏi trong kinh thương, theo chính giới thì trở thành quan lớn, có thể nói một nhà quyền quý, khiến người ngoài hâm mộ muốn chết.
Mặc dù trong nhà vẫn còn vài đứa cháu đang đến trường, trong chuyện học tập xem như cũng khá thành công, nhưng về sau sẽ chọn con đường phát triển như thế nào, hiện tại nếu nhắc tới thì còn quá sớm.
- Thoạt nhìn sắp tới ngày 1 tháng 5, đời thứ tư của Diệp gia chúng ta sẽ xuất thế.
Nhị lão gia tử nhìn vào bụng Trầm Tuyết, có chút cảm khái nói một câu.
- Đây là chuyện tốt thôi.
Diệp Tử Bình cũng thật hào hứng, ở bên cạnh phụ họa nói:
- Vừa lúc tới trăng rằm, xem như hợp với ngày kỷ niệm.
- Nếu thật sự ngày 1 tháng 5 là ngày sinh nhật, thì mạng đứa nhỏ này xem như đã khổ rồi.
Ngược lại Diệp Kiến Hoan không thích ngày này:
- Sinh nhật trong ngày Quốc tế lao động, vậy còn không phải lao động cả đời sao?
Diệp Khai nghe xong liền cười nói:
- Hiểu được lao động so với không có cơ hội lao động vẫn tốt hơn nhiều.
Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình nghe xong lời nói của Diệp Khai trong nội tâm khẽ động, biết rõ hắn không phải tùy tiện nói chuyện, kỳ thật gần đây ở trong nước đang xuất hiện chút manh mối trong chuyện này.
Ở một ít khu vực đi đầu cải cách xí nghiệp nhà nước, bởi vì công nhân bị nghỉ việc dẫn phát ra đủ loại di chứng, lúc này thời gian dần qua đã bắt đầu biểu hiện, đối với những vấn đề này tất cả mọi người đều thật cảnh giác, nhưng tạm thời cùng không tìm thấy được biện pháp gì tốt đến giải quyết, chỉ có thể đốc xúc chính phủ địa phương ở một ít phương diện như vậy tốn thêm một ít tâm tư.
Nhưng trên đầu chính phủ địa phương cũng có áp lực, nhất là chính phủ địa phương có lực ảnh hưởng đối với xí nghiệp nhà nước cũng rất có hạn.
Trước kia đại bộ phận xí nghiệp nhà nước chỉ cần có quy mô trên cơ bản đều là xí nghiệp thuộc hạ, chính phủ địa phương không có quyền lãnh đạo gì với họ, có chút địa phương thậm chí còn phải nịnh bợ họ.
Trong một thời kỳ rất dài, đãi ngộ tiền lương của viên chức chính phủ bảo trì trong một tiêu chuẩn tương đối thấp, cho nên tất cả mọi người đều ưa thích tiến nhà xưởng, bởi vì đãi ngộ tốt, có phúc lợi, hơn nữa lại ổn định, mà viên chức chính phủ thì bất đồng, khả năng ở trong một huyện chỉ có vài chiếc xe của công mà thôi, về phần nói về thứ đồ vật phúc lợi gì đó, càng ít tới thương cảm.
Chính bởi vì như thế, rất nhiều nhân viên quan trọng trong ngành chính phủ đều đem con cái của mình đưa vào an bài trong xí nghiệp nhà nước.
Dưới loại tình huống này, anh có thể trông cậy chính phủ địa phương có được bao nhiêu lực ảnh hưởng đối với xí nghiệp nhà nước hay sao?
Mặc dù có chút xí nghiếp nhà nước bị phá sản, nhưng cũng không để mắt tới nhóm quan chức chính phủ địa phương, vừa gặp phải sự tình gì luôn nghĩ muốn vào thủ đô nháo sự, mà không phải tìm chính phủ địa phương xin giải quyết.
Mà nhóm quan chức địa phương đối với loại chuyện này cũng phi thường đau đầu, bởi vì giải quyết vấn đề thì luôn cần tiền, cần xuất ra tài chính thực sự, thế nhưng tài chính địa phương lại vô cùng có hạn, căn bản không cách nào cầm ra nổi số tiền như thế.
Kể từ đó, như vậy đã biến thành chướng ngại giữa công nhân xí nghiệp nhà nước cùng chính phủ địa phương, kéo dài về sau, sự tình càng ngày càng khó giải quyết.
- Chuyện này không phải không có biện pháp, cháu cảm thấy được trong loại chuyện này là do chính phủ trung ương làm còn chưa đủ.
Diệp Khai phi thường minh xác tỏ vẻ:
- Lợi nhuận tài chính cũng không phải truy cầu cuối cùng của chính phủ, ngoại hối dự trữ đang kịch liệt bay lên, cũng không phải mục đích ngoại thương, đem tiền dùng vào địa phương nên dùng, làm cho tất cả mọi người hiểu được chính mình phải làm cái gì, đây mới là chính đạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.