Thằng Chồng Hai Mặt

Chương 7




Bất Nhược cùng Hải là hai người đầu tiên đến được nơi đặt huy chương, nhìn hai cái huy chương trước mắt, hai người có chút do dự nhìn qua, đều đang nghĩ xem nên lo liệu như nào.

Ai cũng muốn lấy huy chương của bang đối phương đi, nhưng đồng thời cả hai lại e ngại cảm nhận của nhau nên cứ chần chừ mãi.

Cuối cùng Bất Nhược lên trước cầm lấy huy chương bang của mình, để lại huy chương Minh Giáo.

Mở to mắt, Hải kinh ngạc nhìn Bất Nhược.

“Phiền muốn chết, so tài lần này cứ coi như là hòa nhau đi, anh lấy huy chương bang mình về là xong.” Bất Nhược quay đi thô lỗ nói, nhưng Hải chú ý ngay vành tai hắn giờ hơi ửng đỏ, không khỏi nở nụ cười.

Quả nhiên mới chỉ là con nít thôi, lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, mà tâm địa thực tình rất tốt.

“Cười cái gì mà cười, anh rốt cuộc có lấy không hả, không thì để tôi cầm đi!” Bất Nhược hung tợn trừng mắt nhìn Hải.

“Lấy chứ.” Dứt lời, Hải vội vàng quơ lấy huy chương nắm chặt trong lòng bàn tay, sợ Bất Nhược đổi ý.

Hừ một tiếng, Bất Nhược vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy đám người cả hai bang của hắn với Hải đang trợn mắt há mồm ngó qua đây, bản thân cũng giật nảy mình. Hải chú ý tới biểu tình khác thường của Bất Nhược, xoay người lại thì cũng ngớ người ra, trong lúc nhất thời đôi bên đều mắt to mắt nhỏ đứng nhìn nhau.

Qua một lúc thật lâu sau, Bắc Hoàng Minh mới phản ứng lại đầu tiên, ho khan một tiếng, vẻ mặt trêu chọc nói: “Thế giới này quả nhiên không có kẻ địch vĩnh viễn ha.”

“Thật sự nói không sai một chút nào nha.” Tri Hỏa chớp chớp mắt gật đầu đồng ý.

“Cũng không biết mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà coi điệu bộ thân mật của người ta thay đổi mau thế nhỉ.” Lưu Ly cũng góp một chân.

“Đúng vậy đúng vậy, người ta thiệt tình tò mò đó.” Hàn Ly đương nhiên không chịu thua kém.

Nguyệt Lượng mỉm cười hạ câu chốt, “Hải quả nhiên rất có ích nha.”

Nghe đám bạn nói xong, Hải không khỏi cười khổ. Có phải bình thường anh bắt nạt bọn họ quá đáng lắm không? Hôm nay lại còn liên hợp lại đùa giỡn anh, thật là… tác phong tiểu nhân a a a!

“Anh họ!” Túy Hồn cũng không thể tin được những gì mình nhìn thấy, “Đây rốt cuộc là chuyện gì hả?”

“Đoán thế nào thì là vậy, hai đội hòa, thôi thôi, về nghỉ ngơi cho khỏe.” Ho khan một tiếng, Bất Nhược lảng tránh không trả lời.

“Anh!” Túy Hồn bất mãn, quấn lấy Bất Nhược còn muốn thuyết phục hắn, nhưng lại bị Bất Nhược lôi đi.

“Bất Nhược.” Thấy Bất Nhược chuẩn bị rời khỏi, Hải gọi hắn lại.

“Làm gì thế?” Giọng điệu tuy có vẻ không kiên nhẫn, nhưng thực ra Bất Nhược như đang mở cờ trong bụng.

“Cám ơn cậu.” Hải chân thành nói lời cảm tạ.

“Người đâu mà dài dòng.” Bất Nhược bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, nhưng trong mắt tràn đầy tiếu ý, “Lần sau gặp nhé.”

Nhìn Bất Nhược phất phất tay đi xa, ý cười trên mặt Hải càng sâu.

“E hèm.”

Nghe thấy âm thanh, Hải mới lấy lại tinh thần, vừa quay đầu liền nhìn thấy nụ cười tà ác của đám bạn, không khỏi rùng mình một cái.

“Hải, hình như anh thiếu bọn em cả một đống lời giải thích nhé.” Lưu Ly cười đến ngọt ngào.

“Hành trình kỳ thú của anh mấy ngày này làm người ta vô cùng tò mò đó.” Nụ cười tươi rói của Tri Hỏa không hề có chút nhân hậu.

“Ừ ừ.” Bắc Hoàng Minh, Hàn Ly cùng Nguyệt Lượng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong mắt lóe ra biểu tình sẵn sàng hóng chuyện.

Nhìn một hàng năm người đang cười tươi rực rỡ khiến kẻ khác phải sởn gai ốc, Hải bất lực nhìn trời, không còn gì để nói.

Tại sao người trong bang mình lại bà tám như thế a a a!

Tuy rằng Hải đã nghĩ thôi thì còn nước còn tát, muốn chạy trối chết hòng thoát thân, nhưng đối mặt với năm người đã đuổi gần tới nơi, anh dự cảm được bản thân mình sẽ phải trải qua một quãng thời gian phi thường thảm khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.