Tháng Chín Gió Về

Chương 47: Có hay không ?




Đậu Đậu mới vừa nghĩ như vậy, Yêu Nghiệt đã gật đầu đồng ý, “Ừ, có lẽ Viên Viên đã sớm có thiên phú này, chỉ là vì từ trước đến nay nó chưa uống máu của ai cho nên vẫn đang ẩn đi.

Không phải mấy ngày trước đó Mạch Lăng đã nói rồi sao?”

Đậu Đậu ngẩn ra một chút, “Mạch Lăng? Anh trai em nói cái gì?”

“Anh ta nói năm nay Ma tộc xuất hiện một trường hợp, phàm là Ma tộc năm nay thức tỉnh thiên phú, thiên phú đều sẽ giống với của cha hoặc mẹ.

Dây xích DNA quản lý thiên phú, có thể là hai chọn lấy một”

“Hả? Sao em lại không nhớ nhỉ?”

Yêu Nghiệt, “...

Lúc đó em chỉ lo ăn, nào có nghe vào tai?”

Đậu Đậu nhất thời, “.”

Cô còn có thể nói gì? Cô còn có thể nói thế nào nữa? Cô chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng, “Không phải em mang thai sao? Phụ nữ mang thai đểu ăn rất nhiều!”

Yêu Nghiệt không biết làm sao lắc đầu, “Đúng đúng đúng, đều do Trung Lười nhỏ trong bụng em? Đậu Đậu đỏ mặt, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Vậy đây là thế nào? Chẳng lẽ là bởi vì em kế vị khắc bọn họ à?”

“Không phải, em quên rồi à? Ma tộc là do ai sáng lập ra?”

“...

Hử? Có ý gì?”

“Hai lão tổ tông Xích Viêm và Hoa Tú của Ma tộc đều vào lục đạo luân hồi rồi, trời đất của Ma tộc đương nhiên phải thay đổi một chút.

Không có Xích Viêm trấn giữ, Nhiễu Lan Đằng sẽ không còn nữa, thiên phú này đương nhiên cũng sẽ không sinh mới ra thêm.

Anh đoán, bây giờ thiên phú trên dưới Ma tộc, đều chỉ có thể dựa vào di truyền.”

Đậu Đậu gật đầu, sau đó nghĩ, “Vậy sao hai đứa bé nhà chúng ta lại thức tỉnh thiên phú không giống em?”

“Thiên phú nhận độc của Viên Viên đã sớm thức tỉnh trước khi Xích Viêm chưa chết.

Còn Biển Biển, thiên phú của nó rất đặc biệt, có lẽ đã thức tỉnh trước khi Xích Viêm chưa chết rồi, chỉ có điều chúng ta không phát hiện ra mà thôi.”

Đậu Đậu miễn cưỡng tin Yêu Nghiệt, rồi lại bắt đầu vui mừng, “May mà trước khi Xích Viêm chết con nhà chúng ta đã thức tỉnh thiên phú, tự dưng có nhiều hơn người ta một cái thiên phú! He he.”

Yêu Nghiệt thấy cô lại bởi vì một chuyện nhỏ mà bắt đầu cười ngây ngô, không biết làm sao lắc đầu, cuối cùng nhìn Biển Biển, “Có bị thương không?”

Biển Biển lắc đầu, “Không ạ, nhưng mà..”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà bị em ấy rút mất chút yêu lực.

Con đang nghĩ xem có cần thử rút lại không?”

Biển Biển vừa nói như vậy, khóe miệng Đậu Đậu và Yêu Nghiệt không hẹn mà cùng giật giật.

Sau đó Đậu Đậu ý vị sâu xa nhìn Yêu Nghiệt một cái, nói, “Cái công lực không biết xấu hổ này, di truyền từ anh”

Yêu Nghiệt, “.”

Hắn cũng rất oan uổng biết không hả? Hắn nào có không biết xấu hổ? Hắn rõ ràng chỉ không biết xấu hổ với cô! Trong lúc hắn phát điện, Biển Biển di truyền công lực không biết xấu hổ của hắn đã nắm tay Viên Viên nhe răng độc ra, động tác nhanh chóng, cắn một cái chảy máu luôn.

Đậu Đậu nhìn mà cũng cảm thấy đau thay cho Viên Viên! Có điều không sao, ra ngoài lăn lộn, sớm muộn vẫn phải trả giá.

Ai bảo con gái cô vừa mới cắn con trai cô một cái chú? Hơn nữa, vừa rồi cô và Lão Cửu nhà cô nói thiên phú Ma tộc gì đó con trai cô cũng nghe rồi, không lấy con gái cố làm thí nghiệm, chẳng lẽ muốn lấy cô làm thí nghiệm à? Cô còn đang mang thai Trứng Lười nhỏ đây này! Khụ, tại sao không nói Yêu Nghiệt? Đương nhiên là bởi vì con trai cô không dám cắn Lão Cửu nhà cổ rồi! Mặc dù bình thường Lão Cửu nhà cô không dễ nổi giận, nhưng thần kỳ là hai đứa bé đều rất kính sợ hắn.

Cô dám lấy ngày tháng ra đời của Trứng Lười nhỏ trong bụng có mà bảo đảm, nếu như nói Biển Biển nhất định phải chọn một người giữa cô và Yêu Nghiệt để cắn, con trai cô sẽ không chút nghi ngờ nào mà chọn cô! Nhưng mà Đậu Đậu nghĩ như vậy đã sai lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.