Tháng Chín Gió Về

Chương 45: Nghiêm phạt




Khụ khụ, từ lúc Lão Cửu nhà cổ nói tiểu hồ ly là do con trai cô mang về thì do con trai cô toàn quyền phụ trách, trọng trách tắm cho tiểu hồ ly liền rơi lên người Biển Biển.

Dùng lời của con trai cô...

Mặc dù Hoa Hoa là chồng tương lai của Viên Viên, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân! Nếu cậu đã là anh trai của Viên Viên, nếu cậu và Hoa Hoa đều là đàn ông, vậy trọng trách tắm cho Hoa Hoa không vứt cho ai được.

Mặc dù từ tận đáy lòng cậu cự tuyệt nhiệm vụ vừa bẩn vừa mệt như vậy, nhưng hết cách rồi, trời trao trách nhiệm lớn cho người tài mà.

Cho nên...

từ đó về sau, cứ như vậy.

Có lúc Đậu Đậu thường nghĩ, ngộ nhỡ tương lai Hoa Hoa biến hình rồi không phải là một đứa bé trai, vậy con trai cô làm thế nào? Liệu có phát điện tại chỗ không? Cô rất tình nguyện nhìn thấy con trai cô phát điện tại chỗ...

Cái tên ông cụ non đó hoàn toàn không có một chút bộ dạng trẻ con nào, phát điện tại chỗ gì đó, sẽ rất đáng yêu nhỉ? Đậu Đậu cười trên sự đau khổ của người khác đợi xem trò vui, đợi đến ba năm, Trứng Lười nhỏ trong bụng không có động tĩnh, tiểu hồ ly Hoa Hoa cũng không có động tĩnh.

Lần này hay rồi, một nhà bốn người rưỡi, đã có hai người bắt đầu sốt ruột.

Một người là Đậu Đậu, suốt ngày phí hết tâm tư nghĩ nghiêm túc lăn lộn trên giường thế nào mới có thể khiến cho Trứng Lười nhỏ mau mau lớn lên ra đời; một người là Biển Biển, suốt ngày nhìn chằm chằm Hoa Hoa một lòng một dạ lẩm bẩm sao em còn chưa biến thành hình người, tiểu hồ ly nhà khác đến tuổi này đều biết đi đánh nhau rôi! Nhưng mà nói tới nói lui, Hoa Hoa vẫn chỉ dùng ánh mắt vô tội lại đáng thương nhìn Biển Biển, dường như đang dùng ánh mắt nói với Biển Biển...

Em có thể làm thế nào? Em cũng rất tuyệt vọng...

Đối với chuyện này, Yêu Nghiệt luôn được tiện nghi còn ra vẻ ho khan hai tiếng, “Có lẽ là lúc trước nó bị bệnh ở núi Đạo Vương, sức khỏe không được tốt lắm?”

“Loại vấn đề này cũng phải xoắn xuýt? Có cần phải vậy không hả?”

“Có cần! Rất cần!”

Biển Biển nhìn thấu lời ngầm của Yêu Nghiệt, nghiêm túc đáp một cầu, sau đó nó đi tới bên cạnh Viên Viên bộ dạng mười ba mười bốn tuổi đã mới biết yêu, cướp lấy điện thoại màu trắng của nó, “Không được nói chuyện với anh ta nữa!”

Viên Viên, “...

Mẹ! Mẹ nhìn anh ấy đi!”

Đậu Đậu, “..

Mẹ đang nhìn đây”

Nhìn thì có thể làm thế nào? Tính khí của con trai cô, cô cũng không có cách nào cả.

Hơn nữa...

“Con nói chuyện với ai thế?”

Viên Viên, “...

Không ai cả, ha ha ha.”

Cười xong có lẽ cảm thấy Đậu Đậu sẽ không làm chủ cho mình, cô tự giác xắn tay áo đi tới bên cạnh Biển Biển, không nói hai lời bắt đầu sử dụng vũ lực.

Đậu Đậu thấy mấy tháng gần đây hình như ngày nào cũng đều diễn phim hài, cổ vỗ cái bụng nhỏ bằng phẳng, giơ tay lên vẽ một cái kết giới.

“Đánh đi đánh đi, thả lỏng gân cốt cho mau lớn!”

Mấy năm này, mỗi lần lão già mất nết rảnh rỗi sẽ qua đây ở hai ngày, đối với vấn đề gen của hai đứa bé, ông ấy không chỉ nói với Đậu Đậu một lần.

Nói hai đứa bé sinh ra lúc Yêu Nghiệt làm yêu quái, lúc đó ma lực của Viên Viên cũng chưa thức tỉnh, liệu có vì vậy mà bị ảnh hưởng không? Bây giờ hai đứa bé không nói gì, ngộ nhỡ tương lai có ý kiến gì thì sao? Lúc đó Đậu Đậu cười, “Có thể có ý kiến gì chứ? Con cháu tự có phúc của con cháu, ai có thể nói bọn chúng lớn nhanh là không tốt? Cha mẹ sinh con trời sinh tính còn chia ra một hai ba nữa là, con không thể nào sinh ba đứa bé đều giống nhau cả đúng không? Nói không chừng mỗi đứa đều có cái tốt riêng “Vả lại lúc đó sinh hai đứa bọn chúng con nào biết sẽ đi đến bước bây giờ, Lão Cửu nhà con cũng không biết.

Nếu như hắn biết thì đã sớm lấy lại long cốt làm Đế Tôn rồi...”

Đậu Đậu dừng một chút, đổi chủ đề, “Vậy hắn cũng không thể không khiến cho con sinh hai đứa bé này, khi đó nếu không có hai đứa bọn chúng, con mới lười để ý đến cha bọn chúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.