Tháng Chín Gió Về

Chương 42: Anh ấy đâu rồi?




Dĩ nhiên, Tên Ngốc nói như vậy, chủ yếu vẫn là để cho người phía sau cậu ta nghe.

Đậu Đậu thuận theo của 912 nhìn ra ngoài, Sở Ngọc Bình bế đứa bé và Cố Thanh Vân cười vui vẻ đứng ở cửa, bọn họ đều đến tiễn cổ.

Dùng lời của Sở Ngọc Bình mà nói, có thế nào bà ấy cũng không ngờ Đậu Đậu nhảy cấp chạy đi hưởng tuần trăng mật lại vẫn có thể thi đỗ đại học Yếu Đô.

Đậu Đậu cười, sau đó hỏi Trường Sinh đi đâu rồi.

Sở Ngọc Bình nghe thấy thế, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn, “Đi tìm A Thanh rồi, lát nữa đi thẳng ra sân bay tiễn con.

Mẹ thấy cả ngày nó ở bên A Thanh học bổ túc lại nghiên cứu thảo luận, chuyện này ấy mà, có thể thành rồi!”

“Vậy thì tốt, A Thanh là cô gái tốt, sau này lấy về nhà họ Cố, cũng có thể an phận”

“Ừ, đúng là thế? Sở Ngọc Bình nói rồi nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, mau đi thôi.”

Nói xong muốn bảo Cố Thanh Vân cầm hành lý giúp Đậu Đậu nhưng bị Yêu Nghiệt ngăn lại, “Tôi đi cùng cô ấy, hành lý cứ để tôi lo là được rồi”

Yêu Nghiệt nói xong lời này, ánh mắt Sở Ngọc Bình rõ ràng dịu dàng đi rất nhiều, dẫu sao trên đường đến đây bà ấy còn đang nghĩ...

Đậu Đậu phải đến phía Nam học đại học, cô và ngài Cửu kia mới cưới đã phải xa nhau như vậy sẽ ổn sao? Bây giờ xem ra là bà ấy lo nhiều quá.

Vì vậy bà ấy bế đứa bé tránh ra một chút, “Vậy ba mẹ tiễn hai đứa ra sân bay”

“...

Được.”

Thật ra bọn họ đến Yêu Đô không cần phiền phức như vậy, có cửa tùy ý kia, chỉ hai bước đã đến.

Nhưng suy cho cùng Sở Ngọc Bình vẫn là cha mẹ nuôi của vợ hắn, bọn họ muốn tiễn, về tình về lý hắn cũng không thể cự tuyệt.

Trong sân bay, Trường Sinh và Lý Thanh đã đợi ở đó rồi.

Nhìn thấy một nhóm người quen đi từ xa đến, bọn họ hăng say vẫy tay.

Lý Thanh đứng ở bên cạnh cậu ta mỉm cười dịu dàng, dường như đã quen chung sống với người nhà này rồi, dường như cũng đã quen ở bên cạnh Cố Trường Sinh.

Mấy ngày nay bổ túc bài học cho cậu ta, cô cũng đã không giữ được trái tim của mình nữa.

Cô nghĩ, nếu như bọn họ có thể như vậy, hai năm sau thi đỗ cùng một trường đại học, thật sự có thể ở bên nhau cũng không biết chừng.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh đỏ mặt lên, sau đó như không có chuyện gì xảy nhìn đi chỗ khác, sợ Trường Sinh bên cạnh phát hiện ra.

Nhưng Trường Sinh đã sớm phát hiện ra rồi, chỉ có điều, cô không nói, cậu ta cũng không nói...

Ở cùng với Lý Thanh rất dễ chịu, nếu như có thể cứ như vậy mãi, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Oanh oanh liệt liệt là yêu, chậm rãi lâu dài cũng là yếu.

Có lẽ cả đời này, cậu ta sẽ không tìm được cô gái nào chỉ yên tĩnh ở bên cạnh cậu ta mà đã có thể làm cho cậu ta cảm thấy năm tháng tĩnh lặng giống như Lý Thanh nữa.

Thứ cố thích vừa hay cậu ta cũng thích, thứ cậu ta ghét vừa hay cô cũng không muốn thấy.

Cậu ta nghĩ, như vậy, có lẽ chính là sự sắp đặt tốt nhất của trời cao...

“Đến trường học phải chăm sóc mình thật tốt, không đủ tiền thì gọi điện thoại về nhà nhé!”

Sở Ngọc Bình kéo tay Đậu Đậu không nỡ, Trường Sinh hoàn hồn lại vỗ vai mẹ mình, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, có anh ta ở đây, mẹ còn lo lắng Đậu Đậu không đủ tiền tiêu à?”

Yêu Nghiệt khẽ nhướng mày, thầm nghĩ, lời này rất đúng.

“Mẹ đâu có lo lắng vấn đề tiền! Thứ mẹ thật sự lo lắng chính là...

Haiz, bỏ đi bỏ đi, mấy đứa mau đi đi”

Bà vốn dĩ muốn nói, học đại học thì học đại học, đừng có còn trẻ đã sinh con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.