Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 19: Oan Khiên Tột Cùng




Thái tử cùng Lâm Uyển Đình đi rồi, cửa phòng Lâm Sơ Cửu một lần nữa bị đóng lại, lại còn bị khoá từ bên ngoài, phòng ngừa Lâm Sơ Cửu đi ra ngoài.

Lâm Sơ Cửu lúc này căn bản không thèm để ý có thể đi ra ngoài hay không, rốt cuộc nàng vừa đến một cái nơi xa lạ, trên người còn có thương tích, trước lúc chưa rõ ràng mọi chuyện, nàng căn bản sẽ không chạy lung tung, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.

Nhưng nếu đem nhốt nàng trong phòng, vì cái gì mà đến ăn, uống cũng không đưa tới cho nàng?

Nước sạch, khối băng cùng dược tiêu sưng thế nhưng được đưa vào, có điều mấy thứ này không thể ăn nha, nàng đối với vài vật này, không thể no bụng!

Lâm Sơ Cửu rất buồn bực, mặc kệ nàng cùng người bên ngoài nói như thế nào, người trông coi nàng cũng không hề hé răng, cũng không đưa cho nàng cái gì để ăn, hoàn toàn xem nàng như không tồn tại.

Nhóm người này là muốn để nàng đói đến không còn sức mà chết hay sao? Nhưng nàng hiện tại một chút cũng không muốn chết, có thể không cần ngược đãi "phạm nhân" như vậy hay không?

Sau khi nói vài lần không có kết quả, Lâm Sơ Cửu quyết định từ bỏ: "Các ngươi thật tàn nhẫn!"

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!

Sau khi Lâm Sơ Cửu cắn răng xử lý tốt phần mặt bên trái bị thương của chính mình, quyết định bò vào trong chăn làm ổ, nếu đám người kia không cho nàng ăn, nàng đành phải ngủ thật tốt, ngủ no rồi mới có sức lực để chiến đấu, không phải sao?

Có lẽ nàng thật sự là rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt, người ngã vào trên giường không bao lâu liền ngủ, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Sờ sờ mặt bên trái, phát hiện hiệu quả của băng phu cùng dược tiêu sưng không tồi, ít nhất mặt trái của hàng không còn đau nữa, chỉ là bụng lại trống không kêu lên thầm thì......

"Thật là đói nha!"

Lâm Sơ Cửu cũng không biết nguyên chủ đã bao lâu rồi không có ăn cái gì, dù sao từ sau khi nàng tiếp nhận thân thể này đến giờ đều đã qua mười mấy giờ, ngoại trừ nước thì thứ gì cũng chưa có ăn, nàng đã đói đến nỗi có chút cảm giác hoa mắt.

"Thật sự không cho ta ăn sao? Đây là muốn đói chết ta sao? Ta không phải đã đồng ý gả hay sao?" Lâm Sơ Cửu không còn sức lực hô to một tiếng, ngã vào đầu giường, tiếp tục sửa sang lại ký ức của nguyên chủ......

Bởi vì Thái tử cùng bạch liên hoa muội muội nháo một hồi, nàng lại nghĩ tới một hồi, ít nhất biết người mà nàng sắp phải gả là ai......

Tứ vương thúc trong miệng Thái tử, là đệ đệ của đương kim thánh thượng, được tiên hoàng thân phong Tiêu Vương. Ba tháng trước, hắn vẫn rất tuấn dật vô song, phong tư hơn người, là chiến thần Vương gia uy danh hiển hách bách chiến bách thắng của Đông Văn, càng là người thứ nhất sắp đánh sâu vào Võ Thần cao thủ của hoàng thất Đông Văn.

Nếu như ba tháng trước, dựa vào thân phận và diện mạo của Lâm Sơ Cửu, thì như thế nào cũng gả không nổi tới Tiêu Vương phủ, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt của Tiêu Vương gia cũng không có, còn sẽ bị người khinh bỉ, nói nàng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga......

Đương nhiên, nàng là con cóc, Tiêu Vương gia là thịt thiên nga.

Nhưng vị Vương gia này thực xui xẻo, trước khi đánh sâu vào Võ Thần thì gặp phải ám toán, một thân võ công bị phế không nói, nửa người dưới cũng trực tiếp bị mất đi tri giác, tê liệt trên giường......

Thảm quá đi? Dường như còn thảm hại hơn, đó chính là hắn không còn có võ công, lại không thể hành tẩu, vì thế binh quyền trong tay Tiêu Vương gia, rất nhanh đã bị hoàng thượng danh chính ngôn thuận tước đi, nhưng đối với bên ngoài hoàng thượng lại tuyên bố rằng Tiêu Vương tài đức sáng suốt, chủ động dâng lên.

"Tài đức sáng suốt? Gặp phải cường đạo cho dù là không tài đức sáng suốt, thì cũng sẽ là tài đức sáng suốt một phen đi?" Lâm Sơ Cửu trào phúng cười......

Nàng tuy rằng không có rất đầu óc chính trị lớn, nhưng so với nguyên chủ vẫn tốt hơn, cái kia bị mẹ kế yêu chiều đến độ, tốt đẹp giống như đại tiểu thư bao cỏ, cái gì cũng đều không hiểu.

Vị Tiêu Vương gia kia xảy ra chuyện, muốn nói không có bút tích của hoàng thượng, Lâm Sơ Cửu nửa điểm cũng không tin.

"Gả cho một trượng phu như vậy, thật đúng là xui xẻo a." Lâm Sơ Cửu thở dài, bất quá nghĩ lại tưởng tượng nhiều cũng vô dụng, đành buông xuống.

Nàng tuy rằng không phải người cường thế gì, hơn nữa cũng không phải là nữ tử không dựa vào nam nhân thì nhu nhược không sống nổi, vị Tiêu Vương kia nếu là người không tệ lắm, Lâm Sơ Cửu cũng không ngại cùng hắn chắp vá qua.

Dù sao nàng không có người thích, cũng không hiểu thích là cái gì, cùng lắm thì chiếu cố người nọ cả đời, hai người nâng đỡ lẫn nhau, rời xa tranh đấu cũng tốt.

Đời trước nàng sống quá vất vả, mỗi một ngày thần kinh đều căng chặt, sợ thân phận của mình bị người phát hiện. Kiếp này nếu có thể bình đạm sống qua ngày, đó là điều không có gì có thể tốt hơn, nhưng......

Rất nhanh Lâm Sơ Cửu liền phát hiện, đời này của nàng muốn sống bình đạm, tựa hồ cũng là một loại hy vọng xa vời. Bởi vì, phát hiện ra nàng cư nhiên đem cả nghiên cứu y học mới nhất của quốc gia M đến đây, lại còn có ở thời điểm nàng không biết, đã khởi động.

"Quá là không khoa học!"

Đấm mặt đất!

Lâm Sơ Cửu căn bản không biết, sáu nhân viên tình báo kia, từ khi nào thì đem trộm hệ thống y học phóng đến trên người nàng, nàng rõ ràng đã tiễn người đi, những người đó đem hệ thống y học phóng lên trên người nàng làm gì?

Đây thực sự là không an toàn được không?

Ô ô ô, Lâm Sơ Cửu muốn khóc. Làm đại phu ở quốc gia M cũng không tồi, hơn nữa nàng có thân phận đặc thù, nàng hiểu biết nhiều hơn so với người khác.

Hệ thống y học này của quốc gia M rất cường đại, sau khi bắt đầu khởi động, chính là một khu nhà công nghệ cao, giống như một bệnh viện nhỏ xách tay, sẽ dựa vào tình huống của người bệnh, cung cấp đầy đủ dược liệu.

Nói cách khác, hệ thống này chính là một giấc mơ trở thành sự thật đối với các bác sỹ. Bên trong chứa đựng đầy đủ y dược cùng thiết bị. Còn có phòng điều trị tiên tiến và không gian lưu trữ, đây tuyệt đối là một phát minh vỹ đại, nhưng hệ thống này có tính cưỡng chế bắt buộc!

Một khi hệ thống khởi động thì cả đời không cách gì giải trừ. Còn có một điều quan trọng nhất, đó chính là hệ thống sẽ cưỡng chế yêu cầu chủ nhân trị liệu cho người bệnh, giống như một giám sát viên của nhân viên y tế.

Cho nên, Lâm Sơ Cửu một chút cũng không có ham muốn cái hệ thống Y Sinh này, nhưng cố tình dưới tình huống nàng không hay biết gì, hệ thống Y Sinh đã khởi động, hiện tại nàng thành chủ nhân của hệ thống Y Sinh.

Bất quá, nói là chủ nhân, thực tế cùng người hầu không sai biệt lắm, bởi vì hệ thống Y Sinh phát hiện người bệnh, muốn nàng trị ai nàng phải trị, không trị?

Vậy chờ nhận trừng phạt đi!

Quả thực chính là lệ rơi đầy mặt......

Bất quá, có được hệ thống Y Sinh cũng không phải là không có lợi, ít nhất thương thế trên mặt nàng liền không cần phải lo lắng, hệ thống Y Sinh tìm được người bệnh thứ nhất, chính là nàng.

Sau khi hệ thống Y Sinh phát hiện người bệnh, lập tức đem tin tức biểu hiện ra với nàng, ngoại trừ mặt trái bị thương bên ngoài, thân thể suy yếu bên ngoài, trong thân thể nàng cư nhiên còn có độc dược trường kỳ mãn tính?

Độc dược mãn tính?

Lâm Sơ Cửu cả kinh, lập tức từ trên giường bắn lên, nhìn thấy kết quả từ hệ thống Y Sinh biểu hiện ra tới, Lâm Sơ Cửu tức giận như muốn giết người. "Đây chính là mưu sát?"

Cho dù Lâm Sơ Cửu đã quen với sống chết, giờ khắc này cũng nhịn không được sợ hãi. Kết quả kiểm tra của hệ thống Y Sinh, nói rằng độc dược mãn tính trong cơ thể nàng là trí mạng. Thân thể của nàng luôn suy yếu như vậy, chính là có quan hệ cùng độc dược mãn tính trong cơ thể.

Hơn nữa hiện tại độc dược đã tích lũy đến gần mức bộc phát, không quá ba tháng, toàn thân nàng đều sẽ bị độc tố ăn mòn, đến lúc đó thuốc và kim châm cứu đều vô dụng.

"Thật là quá ác độc, khó trách nguyên chủ lại chết!"

Có thể hạ độc mãn tính cho nguyên chủ, Lâm Sơ Cửu không cần nghĩ cũng biết, tám chín phần mười chính là mẹ kế dì nhỏ kia. Trừ bỏ nàng ta thì còn ai có thể hàng năm hạ độc nguyên chủ đây?

Lâm phủ này thật sự là đáng sợ, lúc này, Lâm Sơ Cửu có chút may mắn, nàng chỉ còn ba ngày là có thể rời đi.

Hô...... May mắn nàng còn có hệ thống Y Sinh này, may mắn nàng còn có thể cứu chữa!

Lâm Sơ Cửu thở phào một hơi thật dài, đối với hệ thống Y Sinh cũng không có bài xích như vậy.

Nàng đã học về khoa ngoại Tây y, nếu không có sản phẩm hệ thống Y Sinh nghịch thiên công nghệ cao ở đây, chờ nàng phát hiện chính mình trúng độc, phỏng chừng không có cách để cứu đi!

Sự tình liên quan đến sống chết của chính mình, Lâm Sơ Cửu vẫn là rất để ý, lập tức liền dùng thân phận chủ nhân, lấy được sự đồng ý của hệ thống Y Sinh, yêu cầu hệ thống đưa dược đến cho nàng.

Bởi vì là độc mãn tính, thuốc tây không có khả năng giải độc lập tức, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, hệ thống đã chuẩn bị dược dùng trong một tháng cho nàng, sau này sẽ tuỳ theo lượng độc tố đã giảm bớt, mà điều chỉnh liều thuốc hoặc là đổi dược vật mới.

Lâm Sơ Cửu đối với tính hoá này của hệ thống rất vừa lòng, lấy dược một ngày, trước tiên đem xử lý tốt thương thế bên ngoài của mình, sau đó mới tự mình truyền dịch.

Ngoài trừ dược giải độc, nàng cần thiết phải bổ sung đường glucose cùng dịch dinh dưỡng. Bằng không hai ngày sau, nàng căn bản sẽ không có sức lực để hoàn thành hôn lễ.

Tốt thôi, có hệ thống Y Sinh ở đây, Lâm Sơ Cửu đối với trượng phu chưa gả tê liệt trên giường kia, cũng không có bài xích như vậy.

Hệ thống Y Sinh hẳn là có thể cứu đi?

Thời gian ba ngày tuy rằng không dài, nhưng cũng đủ để Lâm Sơ Cửu quen thuộc với hệ thống Y Sinh, còn thương thế trên mặt?

Một cái tát kia bị đánh quá nặng, cho dù có hệ thống Y Sinh cung cấp dược, thời gian ba ngày cũng chỉ có thể tiêu sưng, làm nhạt vết bầm, muốn một chút cũng nhìn không ra, đó là không có khả năng.

Ba ngày này, hạ nhân Lâm phủ cũng không hoàn toàn mặc kệ Lâm Sơ Cửu, ít nhất mỗi ngày sẽ đưa đến cho Lâm Sơ Cửu, một chén gọi là cháo loãng không thể loãng hơn, để Lâm Sơ Cửu không đói chết, nhưng cũng tuyệt đối không có sức lực xuống giường.

May mà Lâm Sơ Cửu còn có thể cung cấp dịch dinh dưỡng cho chính mình, bằng không mạng nhỏ này của nàng, thật đúng là sẽ bị mẹ kế mặt ngoài hiền lương, kỳ thật rất ác độc kia làm cho lăn lộn.

Nhưng tuy là như thế, Lâm Sơ Cửu cũng đói đến khó chịu nha!

Dạ dày truyền đến đau đớn run rẩy, không phải truyền dịch là có thể giải quyết. Lâm Sơ Cửu thề nàng chưa từng đói đến tàn nhẫn như vậy, ngay cả năm đó ở cô nhi viện cũng không có thảm như vậy.

Ở cô nhi viện nàng chỉ là ăn không tốt lắm, nhưng ăn no vẫn là không có vấn đề.

Nếu như chỉ đói ba ngày, Lâm Sơ Cửu còn có thể lý giải tra cha và mẹ kế, là vì phòng ngừa nàng chạy trốn hoặc là tìm chết, cố ý bỏ đói nàng. Nhưng để nàng bụng đói ba ngày, sau đó dâng lên một bàn huân yến đầy dầu mỡ cho nàng, hương thơm ngào ngạt là có ý tứ gì?

"Đại tiểu thư, đây là phu nhân cố ý chuẩn bị cho ngươi, sợ ngươi đói quá mức, đối với thân thể không tốt." Bà tử đưa đồ ăn, cười nịnh nọt một cái, hoàn toàn nhìn không ra chút ác ý nào.

Nếu như là nguyên chủ nha đầu ngốc kia, khẳng định đã bị lừa, nói không chừng còn vừa ăn vừa nói, mẹ kế ác độc kia là người tốt. Nhưng Lâm Sơ Cửu lại biết, cho người đang đói tàn nhẫn ăn toàn là huân yến, đây tuyệt đối là muốn mạng của nàng, càng không cần tính đến bản thân nàng không khác gì đã bị độc mãn tính hủy đi.

Thật đúng là mẹ kế và muội muội tốt, dùng hết tâm cơ đem nàng gả cho một nam nam nhân tê liệt trên giường không tính, còn muốn trong ngày thành hôn của nàng khiến nàng xấu mặt mới thỏa mãn hay sao?

Quả nhiên, hai mẹ con đủ âm hiểm.

Mùi thịt ở trong phòng tràn ngập, kích thích làm nước miếng Lâm Sơ Cửu chảy ròng, chính là, không thể ăn, tuyệt đối không thể ăn!

Nàng chỉ cần ăn một lần, bảo đảm dạ dày đêm nay liền sẽ bãi công, nói không chừng ngày mai đang trong hôn lễ, nàng sẽ bị tiêu chảy, kéo theo mùi hôi huân thiên......

Đến lúc đó, tuy rằng làm người Lâm phủ bối rối, nhưng người thảm nhất chỉ có nàng!

Mẹ kế rất tốt nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.