Thế
gian, những người lại nói ra những lời tâm tình ngọt ngào động lòng
người: ta chính là ỷ vào ngươi yêu ta, có bản lĩnh thì ngươi động đến ta
nha!
============
Hôm
sau lâm triều, trải qua sự thêm mắm dặm muối của quần thần, việc Thượng
Quan Yến thăm bệnh Tô Giang Tả lại trở thành chuyện tình cảm có thâm
tình cũng có ngược ái, trở thành Doãn Thọ An chia rẻ uyên ương, Thượng
Quan Yến nửa đêm thăm Tô tướng. Với sự đưa tin nhiệt tình của quần thần
thì tin tức lan truyền còn nhanh hơn gió thổi, e là chẳng mấy chốc sẽ
truyền đến dân gian.
Một
trong ba nhân vật chính của câu chuyện, Doãn Thọ An lúc này vẻ mặt thâm
trầm, tâm tình không tốt, xử lý xong chính sự cũng không nói sẽ xử lý
hai người kia thế nào.
Những
cung nhân nội thị dám bàn tán tới chuyện này cũng bị giam lại. Mấy ngày
sau, hai ngôn quan mạnh mẽ yêu cầu Doãn Thọ An nghiêm trị Thượng Quan
Yến và Tô Giang Tả để làm gương. Doãn Thọ An tính tình luôn rất tốt lại
khó có lần nổi bão, ném thẳng tấu chương vào hai người, ra lệnh lôi ra
ngoài đánh hai mươi đại bản. Sau đó Doãn Thọ An không nói tiếng nào mà
bỏ đi.
Trong
lúc nhất thời, không ai dám đề cập tới việc này nữa, cũng không ai đoán
được Doãn Thọ An đang nghĩ gì, ngay cả Thẩm Tĩnh Thù cũng cực kỳ thức
thời, không dám trêu chọc hắn. Đêm nay, Thẩm Tĩnh Thù chuẩn bị một bàn
rượu và thức ăn, cùng Doãn Thọ An ngắm trăng. Doãn Thọ An mấy ngày qua
âm tình bắt định, trong lòng chất chứa phiền muộn nên uống liên tục, một
ly lại một ly, rất nhanh đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Thẩm
Tĩnh Thù dìu hắn lên giường, cởi hài, đắp chăn cho hắn. Sau khi thu xếp
ổn thỏa, nàng vụng trộm lấy lệnh bài xuất cung trong người Doãn Thọ An
bỏ vào tay áo, rồi rời khỏi An Tuệ cung, ra lệnh cho Thương Nga và Tiểu
Huyền Tử ở lại hầu hạ, còn mình tự cầm lồng đèn đến An Đức cung, nơi
Thượng Quan Yến đang bị giam lỏng.
Binh
linh canh giữ thấy có lệnh bài của Doãn Thọ An, hơn nữa người tới lại
là Thục phi được sủng ái nói, đương nhiên tin vào lời nàng nói “ Hoàng
thượng muốn nửa đêm bí mật thẩm vấn Hoàng hậu nương nương”, còn giúp
nàng thuận lợi đưa Thượng Quan Yến đi.
Kéo
Thượng Quan Yến chạy vội qua các cung điện, rất nhanh đã đến cửa cung,
lúc này Thẩm Tĩnh Thù mới dừng chân, đưa lên bài cho Thượng Quan Yến,
vội vàng nói “ Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi đi nhanh đi, ta đã giảm bớt túc vệ
tuần tra, có lệnh bài trong tay, bọn họ sẽ không gây trở ngại cho
ngươi”
Thượng Quan Yến nhìn nàng, môi giật giật, cuối cùng đưa tay ôm lấy nàng “ Ngươi cẩn thận” sau đó nhảy ra ngoài cửa cung.
Ra
khỏi cung, Thượng Quan Yến liền đến thẳng Tô phủ, ngoài dự đoán của mọi
người, Thẩm Tĩnh Chi chỉ nhìn thoáng qua lệnh bài rồi ra hiệu cho mọi
người để nàng vào, không hỏi một câu. Thượng Quan Yến cõng Tô Giang Tả
sắc mặt tái nhợt nhảy lên bờ tường, nhẹ nhàng giải quyết mấy tên thị vệ
giữ cửa, hốt hoảng chạy tới cửa thành thì lúc này trời chưa sáng hẳn,
cửa thành vẫn bị khóa.
Hai
người ở bên cửa thành, vất vả chờ đợi đến lúc gà gáy, mặt trời ló dạng
liền hóa trang thành lão ông lão bà, tập tễnh xin ra ngoài thành, lấy cớ
là đi dự đám cưới của cháu ngoại.
Lính
giữ cửa thành đi quanh hai người một vòng, muốn hỏi thêm vài câu chợt
thấy Kinh triệu doãn và Sở Trung Thiên mang binh đến, vội vàng nghênh
đón. Kinh triệu doãn truyền khẩu dụ của Hoàng đế: Hoàng hậu nương nương
và Tô tướng đại nhân bỏ trốn, lập tức khóa kín bốn cổng thành, kiểm tra
kỹ từng người muốn ra khỏi thành.
Nghe
được tin này, Thượng Quan Yến nhịn không được mà lo lắng, Doãn Thọ An
đã biết chuyện nàng bỏ trốn, vậy Thẩm Tĩnh Thù thì sao? Nàng sẽ không có
việc gì chứ? Chợt ngước mắt lên, đối diện ánh mắt sáng quắc của Sở
Trung Thiên, nàng vội vàng cụp mắt cúi đầu.
Sở Trung Thiên hồ nghi đi tới, nhìn quét hai người một vòng, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Tô
Giang Tả vội vàng chắn ở phía trước, nói lại lý do lấn nữa. Sở Trung
Thiên yên lặng nhìn hai người, cuối cùng quay lại nói với binh lính “
Hai người này đã già, đi lại cũng không dễ dàng gì, để cho bọn họ đi đi,
đừng làm trễ giờ lành”
Thượng
Quan Yến mừng rỡ, vội vàng kéo Tô Giang Tả liên tục nói lời cảm tạ rồi
hướng cửa thành mà đi, được vài bước bỗng nghe Sở Trung Thiên gọi lại “
Vị đại nương này, chờ một chút” hắn đi lên, đưa hai thỏi bạc nói “ Đại
nương, ngươi thật sơ ý, làm rơi bạc cũng không biết”
Dứt
lời, hắn dúi hai thỏi bạc vào tay Thượng Quan Yến, thấp giọng nói “đi
đường cẩn thận” rồi thối lui vài bước, khoanh tay nhìn chăm chú hướng
hai người rời đi.
Ba
người bụng đầy tâm sự nên không ai để ý tới Kinh triệu doãn nãy giờ vẫn
đứng trên tường thành, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý…
****************************
Tiễn
bước Thượng Quan Yến, Thẩm Tĩnh Thù trở lại An Tuệ cung, Doãn Thọ An
vẫn còn say. Nàng thay quần áo, an tâm nằm xuống cạnh hắn, ngủ thật say.
Cho đến bình minh, nàng đột nhiên bị tiếng rống giận của Doãn Thọ An
làm thức tỉnh, vội vàng đứng dậy, nhìn xem có chuyện gì thì thấy thị vệ ở
An Đức cung đang quỳ gối bẩm báo với Doãn Thọ An việc gì đó. Thẩm Tĩnh
Thù trong lòng lo lắng: nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, không biết
Hoàng hậu tỷ tỷ và Thái phó có trốn thoát được không.
Doãn
Thọ An nghe thị vệ báo cáo xong, sắc mặt âm trầm liếc nhìn Thẩm Tĩnh
Thù đang đứng nghe lén, không khí chợt lạnh hơn vài phần, trầm giọng
quát “ Thù Thù, lại đây”
Thẩm
Tĩnh Thù chậm rài đi tới, trong đầu thầm nghĩ làm cách nào để che giấu
mọi việc thì Doãn Thọ An đã lớn tiếng chất vấn “ Hoàng hậu cầm lệnh bài
của ta trốn thoát, là ngươi trộm đúng không?”
Thẩm
Tĩnh Thù xoay chuyển tròng mắt, đang tính dù có đánh chết cũng không
thừa nhận nhưng nhìn thất ánh mắt bi thương cùng vẻ mặt thất vọng của
Doãn Thọ An “ Thù Thù, không được gạt ta” nàng nhất thời mềm lòng, chột
dạ gật đầu
“Thật
là ngươi trộm ? !” Doãn Thọ An giận vô cùng, trán nổi gân xanh, tiến
tới nắm chặt cổ tay Thẩm Tĩnh Thù, nghiến răng nghiến lợi truy vấn “
Ngươi đêm qua chuốc ta uống say để trộm lệnh bài?”
Ngữ
khí tức giận và kích động, Thẩm Tĩnh Thù không khỏi run lên, tâm hoảng ý
loạn, kéo lấy ống tay áo hắn, nũng nịu gọi “ Thọ Thọ…”
“Thục
phi, ngươi thật to gan!” Doãn Thọ An hất tay nàng, trừng mắt hét lớn.
Thiên tử phát hỏa, người của An Tuệ cung sợ tới mức tất cả đều quỳ
xuống. Thẩm Tĩnh Thù cũng chưa bao giờ thấy Doãn Thọ An giận đến vậy,
cũng lập tức quỳ xuống, miệng méo xệch, bộ dáng như muốn khóc.
“Không
được khóc, ta sẽ không tha thứ việc ngươi làm” Dõa Thọ An chỉ tay vào
nàng, biểu tình hung dữ tới mức Thẩm Tĩnh Thù đang muốn khóc cũng thu
hồi nước mắt lại. Doãn Thọ An tức giận đi đến trước điện giai tiền, đấm
mạnh vào lan can bạch ngọc, lớn tiếng phân phó “ Thục phi trộm lệnh bài,
thả khâm phạm, lập tức nhốt vào thiên lao”
Hắn
lại ngẩng đầu nhìn chân trời vẫn còn tối đen “ Trời vẫn chưa sáng, cửa
thành chưa mở, bọn họ nhất định chưa ra khỏi kinh thành, truyện lệnh cho
Kinh triệu doãn tạm thời không được mở bốn cửa thành, ai muốn ra ngoài
đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, truy hỏi từng người một cho ta. Còn nữa,
kêu Sở Trung Thiên cùng phối hợp tìm người, hoàng hậu võ công cao, chỉ
có hắn mới chế ngự được”
Mọi
người vội vàng chia nhau đi làm việc, Doãn Thọ An liếc nhìn Thẩm Tĩnh
Thù một cái, ngoan tâm quay đầu đi “ Lập tức áp giải Thục phi đi”
Thẩm
Tĩnh Thù chậm rãi đi vào thiên lao. Vì Doãn Thọ An chưa nói xử phạt
nàng thế nào, cũng không tước bỏ phong hào của nàng cho nên thị vệ không
hiểu ý hắn muốn gì, càng không dám tùy tiện có hành động quá đáng với
Thẩm Tĩnh Thù, để mặc nàng từ từ đi. Tiểu Huyền Tử và Thương Nga tìm
Doãn Thọ An cầu tình cũng bị đuổi trở về, đành phải đứng từ xa nhìn
nàng.
Cửa
thiên lao âm trầm khủng bố đã hiện ra trước mắt mà vẫn không nghe có
lời ân xá, Thẩm Tĩnh Thù quay đầu nhìn bóng dáng mơ hồ từ xa, nước mắt
tràn mi, thầm gọi : Thọ Thọ.
Cửa
thiên lao đóng lại, bóng dáng màu trắng cũng không còn thấy nữa, Doãn
Thọ An hít sâu một hơi, quay người lại bỗng thấy có một nội thị đến cạnh
Tiểu Huyền Tử liên tục nháy mắt, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Doãn Thọ An tức giận nhíu mày “ Chuyện gì mà lén lút thì thầm, nói mau”
Nội
thị vội vàng tiến lên bẩm báo “ Khởi bẩm Hoàng thượng, Kinh triệu doãn
đại nhân khẩn tấu, ở cửa thành phát hiện một đôi lão phu phụ khả nghi
đang vội vã ra khỏi thành, ai ngờ Sở đình úy chỉ tùy tiện hỏi vài câu đã
để bọn họ đi. Sau Kinh triệu doãn đại nhân thấy không ổn, phái người đi
theo dõi bọn họ, quả nhiên hai người đó chính là Hoàng hậu và Tô tướng
đại nhân. Hiện Kinh triệu doãn đại nhân đã mang binh đi bắt người, tin
rằng bọn họ chạy cũng chưa xa lắm”
“Tốt
lắm.” Doãn Thọ An cười lạnh một tiếng, hướng Tiểu Huyền tử khoa tay múa
chân nói, “Nhìn đi, đây là những người mà ta tín nhiệm đó”. Hắn lập tức
xoay người phân phó “ Người đâu, truyền khẩu dụ của ta, lập tức điều ba
trăm ngự lâm quân, ta muốn tự mình đi truy bắt Thượng Quan Yến và Tô
Giang Tả về quy án”