Có
một số người, có một số việc thực ra không phải không quên được chỉ là
không muốn quên mà thôi. Trong mối quan hệ ba người, dù kết thúc thế nào
cũng sẽ có người đau lòng.
============
Nam
Việt vương thu binh, Đoan vương lập tức thất bại, rất nhanh đã bị vây
trong một khe núi. Quýnh vương và Thẩm Tĩnh Thù, Thượng Quan Cẩn một
đường ra roi thúc ngựa chạy về phía quân doanh của Doãn Thọ An, được
chào đón nồng nhiệt. Nhất là Quýnh vương, vốn bị xem là phản đồ giờ lại
trở thành đại anh hùng nội gián.
Không
lâu sau đại chiến cũng bắt đầu, tỷ đệ Thượng Quan cùng ra trận, đi
trước làm gương, đánh cho tàn quân của Đoàn vương tơi bời hoa lá, cuối
cùng chỉ còn hơn trăm người trung thành, một lòng che chở Đoan vương.
Doãn Thọ An đột nhiên hạ lệnh ngừng tấn công, một mình cỡi ngựa đến
trước trận.
Đoan vương nhìn thấy hắn thì bật cười ha ha, giơ tay chỉ vào Doãn Thọ An khiêu khích “ Ngươi dám lại đây, ta sẽ đầu hàng”
Doãn
Thọ An giơ tay ra hiệu cho mọi người đừng vọng động, tự mình cỡi ngựa
lên trước, cách Đoan vương vài bước thì dừng lại. Thượng Quan Cẩn vung
roi ngựa lên, ra lệnh cho nhóm cung tiễn chuẩn bị sẵn sàng, nhắm thẳng
vào Đoan vương, chỉ cần hắn có hành động bất lợi cho Doãn Thọ An thì lập
tức bắn tên.
Doãn
Thọ An từ trên mình ngựa nhìn xuống Đoan vương toàn thân đầy máu, trong
mắt hiện lên vẻ không đành lòng nhưng lập tức đã khôi phục lại vẻ uy
nghiêm của đế vương, cao giọng nói “ Đoan hoàng thúc, lệnh cho người của
ngươi mau buông vũ khí, theo ta hồi kinh, ta sẽ đảm bảo mạng sống cho
ngươi”
Đoan
Vương lảo đảo đứng dậy, quay đầu nhìn đám thuộc hạ, cười khổ nói “ Các
ngươi buông vũ khí đi, đại thế đã mất, đừng hi sinh vô ích”
Mọi
người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng từng người cởi giáp quy hàng. Đoan
vương quay đầu nhìn Doãn Thọ An đang xuống ngựa hỏi “ Hoàng chất tính xử
trí bổn vương thế nào? Là giam cầm vĩnh viễn sao?”
Doãn
Thọ An thản nhiên “ Đoan hoàng thúc, chỉ cần ngươi không có ý làm phản,
ta có thể an bài cho ngươi ở biệt viện săn bắn tại ngoại ô, đảm bảo
ngươi sau này cơm áo không lo”
“Ân,
hoàng chất ngươi có tâm , đối với phản tặc nhưng ta thì biện pháp giam
cầm này cũng không tệ lắm, so với phụ hoàng ngươi thì nhân từ hơn” Đoan
vương nhìn hắn, vươn tay như muốn sờ vào Doãn Thọ An, nhưng thấy mọi
người biến sắc, cung nỏ cũng giương lên sẵn sàng thì hắn rụt tay lại,
mỉm cười chua chát, thật lâu sau mới lên tiếng “bất tri bất giác ngươi
đã trưởng thành rồi nhưng làm hoàng đế không thể có lòng dạ đàn bà được.
Ngươi nghĩ tình cũ, muốn tha ta một mạng nhưng ngươi làm sao ăn nói với
quần thần và dân chúng?”
Dứt
lời, Đoan Vương lui ra phía sau vài bước, giơ kiếm lên “ Được làm vua
thua làm giặc, ta không muốn ở biệt viện chết già, nhớ kỹ lời hứa hẹn
của ngươi, không giết người vô tội”
Nói xong câu cuối, hắn đưa kiếm ngang cổ, ngẩng đầu cười to một tiếng, lưu loát xoẹt qua một cái…
Sau
khi diệt trừ Đoan vương, Doãn Thọ An dựa theo ước đình, ký hiệp nghị
đình chiến và thương mại vùng biên cảnh với Nam Việt quốc, sau đó dẫn
mọi người khải hoàn hồi cung.
Trước
khi bọn họ rời đi, Nam Việt vương vẫn lưu luyến Thẩm Tĩnh Thù nhưng e
ngại vương phi bên cạnh nên không dám nhiều lời. Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Thù
bước lên xe ngựa, không còn cơ hội nào nữa, Nam Việt vương cuối cùng
nhịn không được, cố lấy hết dũng khí đuổi theo hét lớn “ Bình tĩnh cô
nương, hoan nghênh ngươi tùy thời hồng hạnh xuất tường tới đây ah”
“…”
Doãn Thọ An oán hận trừng mắt nhìn hắn đang bị Nam Việt vương phi nhéo
lỗ tai xách đi, trong lòng âm thầm mắng: hừ, Thù Thù nhà ta cho dù hồng
hạnh xuất tường cũng không tìm ngươi. Phi, phi, nói sai rồi, Thù Thù nhà
ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ta.
Hắn hiên ngang ưỡn ngực, vung mã tiên quát lớn “ Lên ngựa, xuất phát”
*****************************
Đi
đến Lưỡng Giang quận, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi. Đêm trước khi tiếp
tục lên đường hồi kinh, Thượng Quan Cẩn một mình tìm gặp Doãn Thọ An,
bày tỏ ý muốn ở lại Nam Cương.
Doãn
Thọ An nghe vậy kinh hãi, ra sức truy hỏi và khuyên giải nhưng Thượng
Quan Cẩn tâm ý đã quyết, cuối cùng đành phải cao giọng nói “ Nam Việt
vương thay đổi thất thường, dân chúng là bưu hãn, Nam Cương không thể
lơi lỏng, thần nguyện cả đời này sống ở Lưỡng Giang cùng Lĩnh Nam quân
bảo vệ nơi này, bảo vệ cho Hoàng thượng và dân chúng trọn đời an bình”
Hắn
ngữ khí kiên định, ánh mắt chân thành tha thiết, Doãn Thọ An không biết
nói gì, chỉ có thể vỗ vai hắn, thở dài một hơi, ân chuẩn thỉnh cầu của
hắn, phong hắn là tướng quân Lưỡng Giang, thống lĩnh phòng ngự phía tây
nam. Đến khi khởi hành, mọi người biết được tin này đều cảm buồn vì sau
này hồi kinh mất đi một bằng hữu lại vì hành động một lòng vì nước của
Thượng Quan Cẩn mà cảm động.
Từng
người nói lời chia tay, rốt cuộc cũng tới phiên Thẩm Tĩnh Thù. Doãn Thọ
An nhìn hai người một cái rồi vung tay, ý bảo mọi người lui ra, sau đó
hắn nắm tay Thẩm Tĩnh Thù nói nhỏ “ Các ngươi cứ chậm rãi nói chuyện”
dứt lời cũng đi ra ngoài.
Chỉ
còn Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Cẩn. Thẩm Tĩnh Thù hai mắt hoen lệ, đi
đến trước mặt Thượng Quan Cẩn, nhẹn giọng hỏi “ A Cẩn, ngươi sẽ đến
kinh thành thăm chúng ta chứ?”
Thượng
Quan Cẩn nhìn nàng không chớp mắt, hồi lâu chậm rãi lắc đầu “ Ta đã nói
với Hoàng thượng cả đời này sẽ sống ở Lưỡng Giang”
“A
Cẩn…” Thẩm Tĩnh Thù rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt rơi như mưa,
gắt gao nắm chặt ống tay áo hắn, không biết nên nói gì.
“Thực
đáng tiếc, đang muốn nghe ngươi thổi huyên, xem ra không còn cơ hội nữa
rồi” Thượng Quan Cẩn ra vẻ thoải mái, vẫy vẫy tay cười.
“Ta,
ta trở lại kinh thành liền phái người mang đào huyên tới cho ngươi, bây
giờ ta thổi kèn lá cho ngươi nghe”. Thẩm Tĩnh Thù lau nước mắt, luống
cuống chạy đến bên cây hòe ngắt mộ chiếc lá đưa lên miệng, nhưng tâm
tình hoảng loạn nên thổi thế nào cũng không kêu.
Thượng
Quan Cẩn hít sâu một hơi, kéo nàng đến bên cạnh, đưa tay lau nước mắt
cho nàng, ôn nhu nói “ Cũng không còn sớm nữa, các ngươi phải lên đường,
ngươi đi đi, đừng để Hoàng thượng chờ lâu”
“A Cẩn…” Thẩm Tĩnh Thù cắn môi cố nén lệ “ Hãy quên ta, hảo hảo mà sống”
“Ha
ha, ta sẽ .” Thượng Quan Cẩn nặng nề gật đầu, nhìn nàng chăm chú, gằn
từng tiếng như muốn thề với chính mình cũng là nói cho nàng biết “ Ta sẽ
khóa ngươi ở nơi sâu thẳm nhất trong tim mình, ta sẽ cố gắng không nghĩ
tới ngươi nữa, ta sẽ cưới vợ sinh con, sống vui vẻ hạnh phúc nửa đời
còn lại”
“Ân.” Thẩm Tĩnh Thù gật đầu, đi vài bước lại quay đầu lại nói “ A Cẩn, ta đi đây, ngươi bảo trọng”
“Thù
Thù.” Thượng Quan Cẩn đột nhiên tiến lên, một tay ôm nàng vào lòng, một
tay che hai mắt nàng lại, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Sau đó hắn hít
sâu một hơi, dứt khoát buông Thẩm Tĩnh Thù ra, lui ra sau vài bước, quỳ
gối, ngước mắt nhìn nàng, cao giọng nói “ Thần cung tiễn Thục phi nương
nương”
Thẩm
Tĩnh Thù ra sức cắn môi, cố kiềm tiếng nấc, chậm rãi lui ra sau rồi
không quay đầu lại, nhanh chóng chạy về phía đội xe ngựa đang chờ.
***********************
Trở
lại kinh thành trời đã lập thu, ngoại thương của Tô Giang Tả cũng từ từ
chuyến biến tốt nhưng bệnh tình lại không chút khởi sắc. Ngự y nói là
do ưu tư quá độ, làm việc vất vả. Doãn Thọ An thường xuyên ban cho thuốc
bổ trị thương, lại phái người trấn an, sợ hắn như Cố Hầu năm đó, tuổi
trẻ chết sớm.
Hôm
nay, vừa bãi triều, nghe nói bệnh tình của Tô Giang Tả đã chuyến biến
tốt, Doãn Thọ An tâm tình cũng tốt theo, liền mang theo Thẩm Tĩnh Chi và
thượng thư lục bộ đến thăm. Đoàn người thay đổi y phục rồi không cần
người thông báo, đã vội đến Tô phủ.
Ai
ngờ, Tô Giang Tả nhìn thấy đám người Doãn Thọ An đến thì sắc mặt không
được tự nhiên, liên tục dùng khăn gấm lau mồ hôi ngay cả trả lời những
câu hỏi quan tâm cho Doãn Thọ An cũng là lấy lệ.
Thấy
Doãn Thọ An có chút không vui, Thẩm Tĩnh Chi vội vàng ôm một đống thuốc
bổ đến trước mặt Tô Giang Tả, cười ha hả nói “ Tô tướng đại nhân, thấy
chúng ta không vui sao, chúng ta cố ý không cho người thông báo là muốn
tạo sự bất ngờ cho ngươi ah”
Tô Giang Tả yên lặng lau mồ hôi, đảo mắt nhìn một vòng lên trên đỉnh đầu, cúi đầu nhỏ giọng nói “ Đúng là một kinh hỉ thật lớn…”
Nói
xong, hắn cố gắng bày ra tươi cười, thúc giục Doãn Thọ An “ Mời Hoàng
thượng về sớm cho, thiên tử hạ mình tới phủ đệ của thần tử, dù là thăm
bệnh cũng không hợp lễ pháp”
Doãn
Thọ An thở dài một hơi, cười nhẹ nói: “Thái Phó càng ngày càng xa lạ
với ta, được rồi, ta không quấy rầy thái phó nghỉ ngơi”
Đi
được vài bước, hắn bỗng quay đầu nhìn Tô Giang Tả, nhẹ giọng nói “ Thái
phó, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, an tâm dưỡng bệnh, thực ra ta…”
Còn
chưa nói xong, trên nóc nhà đột nhiên vang lên tiếng động, tiếp theo có
một bóng người bịt mặt lao xuống. Hiện trường nhất thời hỗn loạn, vài
đại thần tiếng lên che chắn trước người Doãn Thọ An, lớn tiếng quát “ Có
thích khách, hộ giá, hộ giá”
Doãn
Thọ An thì ngạc nhiên khó hiểu, sao đi đâu cũng gặp thích khách, thế
đạo gì chứ, làm hoàng đế đúng là quá nguy hiểm, vất vả.
Trong
lúc hỗn loạn, không ai để ý tới sự lo lắng, bất an cùng động tác nhỏ
của Tô Giang Tả. Thị vệ bên ngoài nghe động tĩnh lập tức tiến vào đánh
nhau với người bịt mặt, được một lát, người kia dường như không ham
chiến, chỉ muốn tìm khe hở để thoát thân, vài người suýt nữa bị đánh
trúng.
Tô
Giang Tả vội vã chạy về phía Doãn Thọ An đang được che chắn bởi rất
nhiều người, Doãn Thọ An cùng Thẩm Tĩnh Chi thấy hắn liền la lên “ Thái
phó, mau tới đây, bên này an toàn hơn”
Tô
Giang Tả nỗ lực chạy đến trước mặt Doãn Thọ An, bất chấp lễ nghi, nắm
chặt tay áo hắn nói “ Hoàng thượng, mau, kêu bọn họ dừng tay đi, đừng đả
thương người, đó là hoàng hậu nương nương ah”
“Cái gì? !” Doãn Thọ An sửng sốt, quên cả phản ứng.
Tô
Giang Tả tình thế cấp bắt, không kịp giải thích cặn kẽ, lê thân thể gầy
yếu bệnh hoạn xông vào giữa vòng vây, lớn tiếng quát “ Mau dừng tay,
đây là Hoàng hậu nương nương”
Nhưng
không ai để ý tới hắn, cuối cùng người bịt mặt cũng bị thị vệ kiềm chế.
Thẩm Tĩnh Chi tiến lên, kéo khăn che mặt của đối phương, thì ra đúng là
Thượng Quan Yến. Thẩm Tĩnh Chi không biết nên làm thế nào, liền chạy
tới bên cạnh Doãn Thọ An “ Hoàng thượng, xử lý thế nào?”
“Hoàng hậu tỷ tỷ, sao lại thế này? Ngươi vì sao muốn ám sát ta?” Doãn Thọ An vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thượng Quan Yến.
“Hoàng
Thượng, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Tô Giang Tả vội vàng đẩy thị vệ đang
kiềm chế Thượng Quan Yến ra, cùng nàng quỳ xuống “ Hoàng thượng, Hoàng
hậu chỉ là tới thăm bệnh thôi”. Nói xong còn kéo kéo ống tay áo của
Thượng Quan Yến, nàng cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đúng là đến thăm
bệnh.
Nữ
nhân vốn không thể hành động tự do, hậu phi lại càng không cách tùy ý
xuất cung thăm thần tử. Vì thế Thượng Quan Yến đành phải thay đổi y phục
ra ngoài thăm bệnh, đã vài lần cũng chưa bị phát hiện ai ngờ hôm nay
Doãn Thọ An đột nhiên tới thăm làm hai người trở tay không kịp. Tình thế
cấp bách, Thượng Quan Yến đành trốn trên xà nhà nhưng Doãn Thọ An lại
chần chờ không đi. Cuối cùng Thượng Quan Yến không kiên trì được nữa mà
té xuống, nên mới bị coi là thích khách.
Nhìn
Tô Giang Tả và Thượng Quan Yến quỳ trên mặt đất, Doãn Thọ An tuy trong
lòng có chút nghi ngờ, không hiểu sao Thượng Quan Yến lại có mặt ở chỗ
Tô Giang Tả nhưng hắn vẫn gật đầu, cho hai người đứng lên.
Nhưng các đại thần đi theo đều bàn tán xôn xao:
“Hoàng Thượng, việc này không thích hợp a, Hoàng hậu nương nương sao có thể xuất hiện trong phòng ngủ của Tô tướng đại nhân?”
“Đúng vậy, hậu phi và thần tử đều có ngăn cách, Hoàng hậu lại quá mức hoang đường, phải nghiêm trị để làm gương”
“Hoàng hậu nương nương không phải là có tư tình với Tô tướng đại nhân chứ? Ai, kẻ nào vừa đá ta?”
Doãn
Thọ An vừa quay đầu lại, vẻ mặt âm nghiêm liếc qua một vòng, chúng đại
thần lập tức im miệng. Thẩm Tĩnh Chi thấy tình thế không ổn, vội vàng
nháy mắt với Thượng Quan Yến “ Hoàng hậu nươn nương, ngài nói chuyện đi,
Thục phi nương nương hẳn cũng biết chuyện ngài tới đây, nàng còn chuẩn
bị quà tặng nên tới sau đúng không?”
Ý
của hắn muốn ám chỉ cho Thượng Quan Yến, rằng chuyện đi thăm bệnh đã có
thương lượng với Thẩm Tĩnh Thù. Nàng đi trước, Thẩm Tĩnh Thù sẽ mang
quà tới sau, coi như là đi thăm bệnh lão sư. Như vậy cũng chỉ có thể nói
lễ nghĩa không chu toàn, không hợp quốc pháp nhưng không tới nổi ảnh
hưởng tới danh tiết cũng có thể bịt miệng người khác.
Ai
ngờ, Thượng Quan Yến lại là người thành thật, liếc mắt nhìn Thẩm Tĩnh
Chi, vỗ ngực nói “ Chỉ có một mình ta thôi, chuyện này không liên quan
tới Tĩnh Thù, Thẩm Tĩnh Chi, ngươi không cần kéo người khác xuống nước”
Dứt
lời, nàng cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của Doãn Thọ An, hiên
ngang lẫm liệt nói “ Hoàng thượng, ngươi cũng đừng trách tội Tô Giang
Tả, đều do ta sai, ngươi muốn đánh muốn phạt thì tính lên người ta là
được rồi”
Lời
vừa dứt, Thẩm Tĩnh Chi vò đầu bứt tóc than thầm, chúng đại thần lại
tiếp tục suy đoán, Tô Giang vô lực cúi đầu, không lên tiếng biện giải.
Doãn
Thọ An đưa mắt nhìn hiện trường hỗn loạn, lại nhìn hai người Thượng
Quan Yến đã làm sai mà còn bày ra vẻ đúng lý hợp tình, tôn nghiêm đế
vương bị khiêu khích, hắn vung tay lên, ý bảo mọi người im lặng, sau đó
chỉ tay vào Thượng Quan Yến nói “ Trước tiên áp giải Hoàng hậu về tẩm
cung của mình, canh giữ nghiêm cẩn”
Tiếp
theo, hắn nhìn thoáng qua Tô Giang Tả đang lo lắng cho Thượng Quan Yến,
nhắm mắt chậm rãi nói “ Thái phó Tô Giang Tả tạm thời bãi miễn chức
thừa tướng, ở trong phủ dưỡng bệnh”
Dứt
lời, hắn lại chỉ vào Thẩm Tĩnh Chi dặn “Ngươi mang binh canh giữ ở Tô
phủ, không có lệnh bài của ta, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào”.
Phân phó xong, Doãn Thọ An không để ý đến quần thần, xoay người rời đi.