Có đôi khi, yếu ớt nhất là lời thề của nam nhân mà kiên cường nhất lại chính là sự cuồng dại của nữ nhân
============
Tối nay xem ra nhất định là một đêm mất ngủ.
Nam
Việt vương đưa Thẩm Tĩnh Thù đến một căn phòng trang trí hoa lệ, sai
người lập tức mang đồ ăn tới, ra sức tiếp đón “ Bình tĩnh cô nương, nếm
thử đặc sản Du tạc lúa hoa tước của Nam Việt quốc chúng ta đi. Ngươi
xem, đây chính là duyên phận a, ông trời cũng đã đem ngươi đến bên ta”
“Không phải ông trời, là Đoan vương, ta bị các ngươi bắt đến đây” Thậm Tĩnh Thù vừa há mồm ăn cơm, vừa bất mãn phản bác
“Cũng
như nhau, cũng như nhau thôi” Nam Việt vương liên tục cười nói “ Ta
hiện tại đã là Nam Việt vương, ngươi gả cho ta thì sẽ là vương phi”
“Ngươi còn chưa nạp phi sao?” Thẩm Tĩnh Thù lập tức tò mò xem xét hắn “ Ngươi bộ dáng rất tuấn tú, vì sao còn chưa cưới vợ?”
Bàn tay đang cầm đĩa rau của Nam Việt vương bất chợt dừng lại, hai mắt đảo lia lịa, lắp bắp nói “ Cái này…”
Đột
nhiên cửa phòng bị đá văng, một thiếu phụ xinh đẹp xông vào. Nàng mặc
phục sức hoàng thất Nam Việt, trên tóc còn cắm mấy chiếc lông khổng tước
xinh đẹp, sau lưng là một đội nữ binh lunhg mang đao, vừa vọt vào đã
lớn tiếng rống “ Đại vương, nghe nói ngươi giấu một nữ nhân Trung Nguyên
phải không?”
Nam
Việt vương lập tức xanh mặt, oán hận trừng mắt nhìn đám người hầu, vội
vàng đứng dậy đón “ Vương phi, ngươi đến rồi, nào có chuyện như vậy,
đừng nghe bọn họ nói lung tung”
Nam
Việt Vương phi tà nghễ liếc nhìn hắn, một tay đẩy hắn sang một bên, một
tay vung đao chỉ vào Thẩm Tĩnh Thù hỏi “ Vậy nàng là ai?”
Nam
Việt vương vò đầu bứt tai hồi lâu vẫn không tìm được lý do thích đáng,
Nam Việt vương phi thì tức đến vò đầu bứt tai “ Ngươi gạt ta, lúc trước
ngươi nói chỉ thích một mình ta, còn nói có nhiều cô nương theo đuổi
ngươi nhưng ngươi chỉ thích ta luôn luôn bình tĩnh, không ngờ vừa gả cho
ngươi chưa được bao lâu, ngươi đã vụng trộm ẩn giấu nữ nhân khác”
Một
người vừa mắng vừa khóc, một người vừa dỗ vừa xin, Thẩm Tĩnh Thù lại
không them để ý tới bọn họ, ăn no bụng mới là quan trọng nhất. Mãi cho
đến khi cái bụng đã no căng, nàng mới đứng dậy, sửa sang quần áo, phúc
lễ với Nam Việt vương và vương phi, thản nhiên cười nói “ Đại Doãn vương
triều, Thục phi Thẩm thị gặp qua Nam Việt vương cùng vương phi nương
nương, ta phụng lệnh Hoàng thượng đến đây để bày tỏ tình hữu nghị giao
hảo giữa hai nước, mong Vương phi nương nương đừng hiểu lầm”
Nam Việt Vương phi ngẩn ra, chần chờ nhìn Thẩm Tĩnh Thù: “Ngươi có trượng phu? là Thiên triều hoàng đế? Ngươi là sứ giả ?”
Thẩm
Tĩnh Thù không kiêu ngạo không siểm nịnh, cười khanh khách gật gật đầu.
Nam Việt Vương phi sắc mặt mới dịu lại, thu hồi đao. Nam Việt vương
cũng vui vẻ, vụng trộm bảy tỏ thái độ cảm ơn Thẩm Tĩnh Thù đã giải vây
giúp hắn.
Nam
Việt Vương phi nhìn liếc qua Nam Việt vương cùng Thẩm Tĩnh Thù mấy lần,
cuối cùng mới thu hồi ánh mắt đánh giá, vui vẻ ôm cánh tay Nam Việt
vương “ Đại vương, cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi, đừng quấy
rầy Thục phi nương nương nghỉ ngơi. Ta sẽ để đội nữ binh ở lại bảo hộ
nàng, ngài cứ an tâm. Sau này toàn bộ việc tiếp đãi Thục phi nương nương
cứ giao cho ta là được rồi” dứt lời, nàng liền không để cho Nam Việt
vương có thời gian lưu luyến, dứt khoát kéo hắn đi.
Thẩm
Tĩnh Thù vẫn mỉm cười nhìn theo bọn họ rời đi, hồi lâu mới run run ngồi
xuống. Cũng may Nam Việt vương phi xuất hiện đúng lúc, chắc tạm thời
Nam Việt vương sẽ không dám làm phiền nàng, bây giờ cần phải suy nghĩ
làm sao cứu được Thượng Quan Cẩn rồi cùng trốn đi.
Mấy
ngày kế tiếp, Nam Việt Vương phi thời thời khắc khắc đều nhìn chằm Thẩm
Tĩnh Thù, đưa nàng dạo hoàng cung Nam Việt, thưởng ngoạn cảnh đẹp…một
tấc cũng không rời. Thoạt nhìn thì như hảo tỷ muội, tuy nhiên hai nữ
nhân trong lòng đều hiểu mình đang làm gì, chỉ là không nói ra thôi.
Nam
Việt vương vất vả lắm cũng đợi được lúc Nam Việt vương phi không ở
trước mặt Thẩm Tĩnh Thù, hắn vội vàng tới tìm nàng “ Bình tĩnh cô nương,
đây là quả vải, đặc sản của chúng ta, Trung Nguyên không dễ có đâu,
ngươi nếm thử xem”. Nam Việt vương hết sức lấy lòng.
Thẩm
Tĩnh Thù không chút khách khí, cầm lấy quả vải đã bóc vỏ cho vào miệng,
vừa ăn vừa liếc mắt nhìn Nam Việt vương “ Ngươi họ Triệu phải không? Ta
gọi ngươi là Triệu đại ca nha, ngươi rõ ràng đã có vương phi xinh đẹp
như thế, sao còn muốn đèo bồng thêm ta?”
“Khụ
khụ.” Nam Việt vương ngượng ngùng hỏi ngược lại “ Thiên triều hoàng đế
của ngươi chẳng phải cũng có hoàng hậu, hoàng phi sao? Yên tâm, ta sẽ
đối tốt với ngươi”
“Nhưng
Thọ Thọ chỉ yêu mình ta, mà ta cũng chỉ thương mộ mình hắn” Thẩm Tĩnh
Thù trảm đinh tiệt thiết nói “ Trong lòng vương phi ngươi cũng chỉ có
mình ngươi, ngươi sao lại nhẫn tâm cô phụ tấm lòng của nàng?”
Nàng
nhìn chằm chằm Nam Việt vương, ánh mắt tha thiết “ Tâm của một người
sao có thể chia làm hai, làm ba, tùy tiện tặng lung tung cho người khác?
Ngươi muốn đối tốt với ta, vậy ngươi phải như Thọ Thọ vậy, chỉ yêu một
mình ta, ngươi nguyện ý vứt bỏ vương phi của mình sao?”
Nam Việt vương yên lặng không lên tiếng, nhìn nàng hồi lâu, rồi lại cuối đầu, giống như đã nhận ra điều gì đó.
Rời
khỏi nơi của Thẩm Tĩnh Thù một đoạn, Nam Việt vương gặp phải Đoan
vương, vừa nhìn thấy hắn đã lớn tiếng hỏi “ Vì sao ngươi thả Thẩm Tĩnh
Thù và Thượng Quan Cẩn”
“Đoan Vương, ngươi đừng lo lắng, người vẫn còn ở trong cung ah”
“Tốt lắm, vậy giao người cho ta đi, Doãn Thọ An đã dẫn binh tới biên cảnh, ta muốn đưa bọn họ lên phía trước”
“Không được, cái tên Cẩn gì đó, ngươi có thể mang đi nhưng phải lưu lại Thẩm Tĩnh Thù cho ta”
“Ngươi,
ngươi thật sự là hết thuốc chữa, chúng ta đánh bại Doãn Thọ An thì còn
sợ không có nữ nhân sao?” Đoan vương giận dữ vung tay, ý bảo thủ hạ
nhanh chóng đi tìm Thẩm Tĩnh Thù.
“Đoan
Vương, ngươi hiện tại đang ở trong cung của ta, đừng có quá phận” tâm
tình không tốt, Nam Việt vương không nhịn được mà hét lớn.
Thị
vệ hai bên đều rút binh khí chỉa về đối phương, tình thế hết sức căng
thẳng. Lúc này Nam Việt vương phi và Quýnh vương kịp lúc chạy tới, chia
nhau an ủi hai người. Đoan vương rốt cuộc cũng kiềm được cơn giận, mang
người rời đi.
Bên
này, Nam Việt vương phi tức giận xỉa trán Nam Việt vương mắng “ Ngươi
nha, không nên hợp tác với tên vương gia bỏ đi này, bây giờ thì hay rồi,
hắn trèo lên đầu chúng ta mà ngồi luôn”
Nam
Việt vương chau mày “Ta chẳng qua cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi,
thế lực của Đoan vương kết hợp cùng quân đội của chúng ta thì có thể
chiếm được Trung Nguyên, đến lúc đó chúng ta sẽ chia nhau mà thống trị,
ngươi sẽ không chỉ là vương phi nữa”
“Ta
phi, ta không tin Đoan vương sẽ chắp tay đem một nửa giang sơn cho
chúng ta, ngươi cẩn thận đừng để bị lừa” mấy ngày qua Nam Việt vương phi
đã bị Thẩm Tĩnh Thù cố tình tẩy não, đối với đồng minh Trung Nguyên này
vô cùng bất mãn “ Theo lời Thục phi nương nương thì quân đội bọn họ mấy
năm qua không ngừng tập luyện, từng tiêu diệt hơn mấy vạn người Bắc
Địch. Hơn nữa nàng còn nói Đoan vương kia rất chuyên quyền, làm sao có
thể giao một nửa cho người khác”
“Đúng
rồi, đúng rồi, ta cũng càng nghĩ càng cảm thấy việc này có chút kỳ
quái, Tiểu Triệu, hai chúng ta đừng nghe theo lời Đoan biểu huynh nữa”
Quýnh vương trong lòng cười thầm, bên ngoài góp gió thổi lửa “ Đoan biểu
huynh cũng hứa hẹn với ta, sau khi thành công sẽ lấy sông Trường Giang
làm ranh giới, chia cho ta. Nếu vậy thì ta một nửa, ngươi một nửa, thế
thì hắn còn gì? Không đúng, Tiểu Triệu, hai chúng ta không nên lên
thuyền giặc, biết đâu khi sự thành, Đoan biểu huynh lại giết cả hai
chúng ta. Ta thì không sao nhưng ngươi dù sao cũng là Nam Việt vương,
tội gì phải đánh đổi bằng sinh mệnh của mình”
Hắn
nói còn chưa nói xong, Nam Việt vương đã cắn răng, xoay người đi đến
nơi khác. Quýnh vương vỗ vỗ ngực, hoàng chất ah, ta đã cố hết sức để
châm ngòi ly gián, ngươi nhớ đừng quên đã đáp ứng cho ta nam đồng tuấn
tú nhất cung đình, còn có mua cho ta mười cái tiểu quán, hơn nữa phải để
ta ở nhà tĩnh dưỡng nha…ô ô, người ta hi sinh lớn như vậy mà.
**************************
Rất
nhanh, đại quân của Doãn Thọ An đã chia làm ba đường tiến đánh Nam Việt
quốc với danh nghĩa “ Thảo phạt Đoan vương, không đả thương người vô
tội”. Ngoại trừ đội quân do Doãn Thọ An tự mình thống lĩnh giao phong
chính diện với quân đội của Đoan vương, giằng co bất phân thắng bại thì
hai lộ còn lại đều đánh tan quân đội Nam Việt quốc, chiếm được mấy thành
trì.
Tiền
tuyến chiến sự căng thẳng, hoàng cung Nam Việt cũng không kém gì. Mấy
năm nay quốc khố Đại Doãn tràn đầy, chi tiêu cho quân sự cũng nhiều hơn,
cho nên thực lực giữa hai bên đã khác xa. Hơn nữa Doãn Thọ An lại có
phòng bị mà đến, phía sau lương thảo tiếp tế không ngừng, bản thân hắn
lại ngự giá thân chinh, quân tâm đại chấn cho nên thanh thế hơn quân đội
Nam Việt rất nhiều.
Trong
vương cung, quân thần Nam Việt đang vò đầu bứt tóc, không muốn ham
chiến, cho rằng vì một Đoan vương mà hi sinh quân đội của mình thì chẳng
đáng chút nào nên mãnh liệt yêu cầu Nam Việt vương nghị hòa hưu chiến.
Mà
thừa dịp đêm khuya, Quýnh vương cũng vụng trộm tìm Nam Việt vương đưa
thư tín Doãn Thọ An đã sớm cấp cho hắn, tận tình khuyên nhủ “ Tiểu
Triệu, việc này ta nói thật. Hoàng chất sai ta mang chiêu hàng thư tới,
chỉ cần ta đầu hàng thì chuyện cũ hắn sẽ bỏ qua hết, còn cho ta vàng bạc
lụa là, mỹ nhân, cho nên ta sẽ đi theo hắn ah”
“Còn
cái này là đưa cho ngươi, ta đã vụng trộm xem qua, điều kiện của ngươi
còn lợi hơn ta nhiều nha. Khai thương buôn bán tám tòa thành vùng biên
giới, giảm một nửa thuế nhập khẩu cho các loại hoa quả của Nam Việt, khi
hắn còn tại vị sẽ vĩnh viễn không chủ động tiến đánh Nam Việt, ngươi
vẫn là Nam Việt vương quyền cao chức trọng. Ta cảm thấy rất có lời,
ngươi suy nghĩ chút đi”
Mấy
ngày qua bị làm công tác tư tưởng nhiều, nên Nam Việt vương cũng có dấu
hiệu dao động, tuy nhiên vẫn có chút chần chờ “ Vậy Đoan vương tính
sao?”
“Hi,
chúng ta quản hắn làm gì, cứ để cho hoàng chất tự mình thu thập hắn đi,
đó là chuyện của chú cháu bọn họ, chúng ta chỉ cần phú quý và mỹ nhân
là được rồi »
Quýnh vương vừa nói vừa nhìn thị vệ mũi ưng đang đi tới, nghe đối phương lớn tiếng nói “ Vương gia, ngựa đã chuẩn bị xong”
Quýnh
vương lập tức thở dài nhẹ nhõm, điều đó có nghĩa thị vệ đã đưa Thẩm
Tĩnh Thù và Thượng Quan Cẩn an toàn rời xa hoàng cung Nam Việt. Hắn cũng
không dám nán lại lâu, hướng Nam Việt vương chắp tay “ Ta cần phải đi
đầu hàng, Tiểu Triệu, huynh đệ với nhau bao lâu nay, ngươi nghe lão ca
một lần đi”
Nam Việt vương kéo hắn lại, vẫn chưa từng bỏ ý định “ Vậy Bình tĩnh cô nương đâu?”
“Ngươi
nha, giờ là lúc nào rồi mà còn nhớ thương Thục phi hả? Quýnh vương giậm
chân than dài “ Còn con cọp mẹ nhà ngươi kia kìa, ngươi dám sao? Hơn
nữa, ta nói thật nha, ngươi cho rằng Thục phi thực sự ôn nhu sao? Ngươi
nghĩ hoàng chất ta mấy năm qua không nạp thêm phi tử khác là vì cái gì?
Chẳng qua là vì trong nhà có con cọp cái ah, ngươi đừng nên để bị bề
ngoài của nàng đánh lừa, tới lúc đó có hai con cọp cái ngày ngày đánh
nhau trong cung thì ngươi chết chắc. Ngươi còn dám cưới thêm trấn định
cô nương, đạm bạc cô nương gì gì đó thì chắc chắn các nàng sẽ liên thủ
làm thịt ngươi. Nghe ta khuyên đi, bỏ đi, trời cũng sáng rồi, ta đi đây”
Nam
Việt vương vội vàng giữ Quýnh vương lại, nghĩ nghĩ một hồi rốt cuộc hạ
quyết tâm nói “ Được, ta nghe lời Hưởng Phúc huynh, ta nghị hòa”