Thần Y Thế Tử Phi

Chương 40-1: Hơn cả ái muội (1)




Tuyết Ưng vương vừa hỏi, vừa gia tăng tốc độ, làm cho Thanh Liên không khỏi cảm khái, quả nhiên là đế vương trên không trung, tin tưởng không có yêu tinh nào có thể đem chuyện bay lượn biến thành chuyện tuyệt vời như hắn.

Cố dùng định lực để giữ vững thân hình để không bị gió thổi bay, Thanh Liên đáp lại “ thiên đình đã buông thiên la xuống Tước Hoàng sơn, chỉ trong mấy ngày nữa là sẽ bao trùm toàn bộ nơi đó, mà Như Mặc và Vân Thư lại không chịu rời đi, cho nên ta quyết định đến đó cùng bọn họ chống lại thiên la”

“Thiên đình vì sao lại dùng thiên la để đối phó với Tước Hoàng sơn, đây không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa không phải Tước vương đại nhân là thân thể bán tiên huyết thống cao quý sao? Thiên đình có lý do gì lại đối phó với hắn chứ? Như Mặc vì cái gì mà kiên trì ở lại nơi đó, không chịu đi?”

Thiên la là cái gì, Tuyết Ưng vương không cần Thanh Liên giải thích cũng biết, hắn chỉ cảm thấy khó lý giải, Tước vương Vân Thư tuy là vương trong yêu giới như bọn họ nhưng toàn bộ yêu giới chưa từng xem hắn thực sự là yêu tinh, bởi vì Vân Thư thuộc Khổng Tước tộc mà tổ tiên Khổng Tước tộc lại có huyết thống với Thần Quân Chu Tước, một trong tứ thần thú trấn giữ bốn phương, cho nên có thể nói người Khổng Tước tộc khi sinh ra đã mang huyết thống tiên nhân, đừng nói đến là vương của Khổng Tước tộc.

Nếu hắn thực sự là yêu tinh thì làm sao có thể được sống ở Tước Hoàng sơn, nơi ở giữa thiên đình và yêu giới? Tuy rằng Tước Hoàng sơn là nơi bộ tộc Khổng Tước đã sinh sống từ lâu đời nhưng nó cũng thuộc quyền quản lý của thiên đình, nói cách khác, Tước Hoàng sơn vốn là đất tiên mà hiện tại thiên đình lại sử dụng thiên la để tiêu diệt sạch hồn phách nguyên thần, có thể thấy được thiên đình quyết tâm to lớn, nhất định không chừa cho hắn một lối thoát.

Điều này làm cho Tuyết Ưng vương suy nghĩ thế nào cũng không tìm được nguyên nhân.

Càng làm cho hắn lo lắng và bất an hơn là Như Mặc không chịu rời khỏi đây, hắn cùng với Tước vương và Hồ vương chỉ là quen biết, không có giao tình nhưng Như Mặc thì khác, Như Mặc đã từng cứu mạng hắn, mà hắn lại sùng bái Như Mặc, xem Như Mặc như là người thân, cho nên Như Mặc rất quan trọng với hắn, cho nên hắn sao không lo lắng cho được.

“Việc này ta không nên nói ra, nhưng ngộ biến tòng quyền, hiện giờ chỉ cần có một cơ hội cứu người, ta cũng sẽ nắm lấy, cho nên ta đem việc này nói cho Ưng vương đại nhân biết, hi vọng khi ngươi nghe xong, cho dù không muốn hỗ trợ thì cũng mong người đến tộc địa của ta truyền lời, nói cho tộc nhân của ta biết rằng ta sẽ đi không trở lại, hơn nữa, nếu không thấy phiền thì còn muốn ngươi…”

Thanh Liên còn chưa nói hết đã bị Tuyết Ưng vương cắt ngang “ Hồ vương đại nhân, ngươi trước tiên hãy nói rõ mọi chuyện, đừng vội công đạo chuyện hậu sự, ngươi không nói làm sao biết ta không hỗ trợ? Ta cũng nói cho ngươi biết, nếu là chuyện của Như Mặc thì đều liên quan tới ta:”

Thanh Liên dường như cũng nhận ra mình quá bi quan, vội vàng nói “ đúng thật là ta nghĩ quá nhiều, nói đơn giản là con trai của Như Mặc cùng Vân Thư yêu nhau, ngươi cũng biết hắn vốn là xà tử, nếu năm đó không có ta cùng Vân Thư và Điệp vương Địch Tu Tư tặng nội đang chí bảo thì bọn họ sẽ không thể bình yên vượt qua đả kiếp của thiên lôi, cho nên thiên đình mới mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Nhưng vạn vạn cũng không nghĩ tới Mặc Mặc lại có tình cảm với Vân Thư, cho nên hiện giờ thiên đình không buông tha cho bọn họ nữa, mà Vân Thư tính cách lại rất cao ngạo, tất nhiên là không chịu rời đi để tránh họa, Như Mặc thì vì quan hệ với Mặc Mặc mà bất luận thế nào cũng không chịu rời khỏi Tước Hoàng sơn, ta không đi hỗ trợ thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ chết sao?”

” Tiểu ác ma yêu Tước vương đại nhân? Đùa giỡn cái gì chứ. Hồ vương đại nhân, nếu muốn nói yêu thì phải là tiểu ma nữ, tiểu ác ma là nam tử a”. Tuyết Ưng ương thiếu chút nữa vì kinh ngạc mà té ngã, quên luôn là mình đang bay.

Thanh Liên vừa nghe hắn gọi tỷ đệ Bảo Bảo như vậy thì ngạc nhiên sửng sốt “ nghe khẩu khí của Ưng vương đại nhân thì dường như rất thân thiết với hai bảo bối này?”

Tiểu ác ma? Tiểu ma nữ? cũng chính là biệt danh mà Như Mặc gọi hai đứa con của mình, Tuyết Ưng vương sao lại biết?

” Không dối gạt Hồ vương, ngạch phát của ta một trăm năm trước đã tặng cho tiểu ác ma Mặc Mặc kia, cho nên trước kia tiểu ác ma luôn tìm ta để chỉnh ác, ngươi không thể tưởng tượng được đứa nhỏ đó lại thừa tinh lực tới mức nào đâu, tóm lại là mỗi lần nghĩ tới lại thấy sợ, cũng may tám mươi năm qua tiểu ác ma kia đột nhiên im hơi lặng tiếng, không có gọi ta từ nơi xa xôi vạn dặm đến Xà tộc để chở hắn bay một vòng nữa, cho nên đối với hai đứa con của Như Mặc ta quen thuộc cũng đã nếm trải nhiều đau khổ. Như Mặc thực sự là thích Vân Thư đại nhân sao?”

Tuyết Ưng vương không sợ mất mặt mà đem nỗi khổ của mình kể cho Thanh Liên nghe, mà Thanh Liên lúc này mới suy nghĩ ra vì sao khi đi nhân gian du ngoạn, Bảo Bảo vừa nhìn thấy Mặc ưng Ảnh Nhiên liền ra tay cứu giúp, chắc chắn là muốn phân cao thấp với Mặc Mặc rồi. Quả nhiên là đứa nhỏ, ngay cả tọa kỵ cũng so đo.

Suy nghĩ cẩn thận, Thanh Liên cũng không khỏi cảm khái, người với người duyên phận thật sự rất kỳ diệu, không ai nghĩ Tuyết Ưng vương và Như Mặc một trăm năm trước như nước với lửa mà hiện tại quan hệ lại thân mật như thế, so với hắn và Vân Thư thì còn gần gũi hơn.

Một khi đã như vậy, Tuyết ưng vương chắc sẽ không cự tuyệt lời nhờ vả của hắn, biết hắn không tin chuyện Vân Thư và Mặc Mặc giống như mình nếu không phải trong lúc vô ý mà đọc được tâm tư của Bảo Bảo thì cho tới giờ cũng không biết, cho nên hắn hoàn toàn hiểu sự ngạc nhiên của Tuyết Ưng.

Cũng giải thích rõ cho hắn sựa dây dưa tình cảm của bọn họ “ tiểu ma nữ trong lời ngươi nói chính là người yêu của ta”

Thanh Liên biết bổ sung của hắn sẽ làm cho thân hình to lớn bên dưới lại rung lên, tính tình của Tuyết Ưng vương đơn thuần cho nên Thanh Liên cũng chưa dám lên tiếng nhờ hỗ trợ, tuy rằng hắn đem ngạch phát đưa cho Mặc Mặc, Mặc Mặc có quyền yêu cầu hắn giúp đỡ nhưng dù sao đây cũng là đi vào đường chết thì sao bắt người khác vì báo ân mà phải chết cùng.

Thanh Liên thậm chí có chút hội hận vì lúc trước đã mừng rỡ khi nhìn thấy Thanh Liên, không phải đã quyết định hi sinh một mình hắn sao? Bây giờ còn lôi kéo thêm Ưng vương, sợ là Như Mặc và Bắc Dao Quang sẽ không chịu rời đi, còn làm cho Vân Thư biết chuyện thiên la, khiến cho sự tình ngày càng phức tạp hơn. Thanh Liên lại thấy mâu thuẫn trong lòng.

Mà Tuyết Ưng vương sau khi nghe những lời của hắn thì chấn động mạnh, rơi xuống mấy chục trượng, tuy rằng rất nhanh đã lại bay lên nhưng vẫn phản ứng rất lớn “ Hồ vương đại nhân, ngươi cùng tiểu ma nữa? không phải chỉ một trăm năm nữa là ngươi sẽ đắc đạo thành tiên sao?”

Hôm nay rốt cuộc là cái gì ngày a? Tuyết ưng vương không khỏi âm thầm cười khổ, cứ cảm thấy mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, tiểu ác ma lại yêu Tước vương Vân Thư, còn Hồ vương một trăm năm nữa sẽ đắc đạo thì lại thích tiểu ma nữ, như vậy chẳng phải hắn sẽ không thể thành tiên được nữa sao?

Chẳng lẽ họ Bắc Dao chính là trời sinh để hủy diệt tài năng của yêu giới sao? Tuyết Ưng vương rầu rĩ.

Thanh Liên cười khổ một chút, cũng không để ý Tuyết ưng vương có nhìn thấy hay không, mang theo vài phần thương cảm nói” xem ra chuyện ta khi nào đắc đạo đã lan truyền khắp yêu giới, ngay cả Tuyết Ưng vương đại nhân cũng nghe nói, tuy nhiên nếu như ta chưa quen biết Bảo Bảo thì có lẽ ta sẽ tiếp tục tu luyện, chờ ngày lên trời làm tiên nhưng từ khi ở cùng một chỗ với nàng, ta nghĩ ta vĩnh viễn sẽ không tiếp tục con đường tu tiên nữa, bởi vì một nữ tử mà ánh sáng tỏa ra bốn phía khiến ta đui mù như nàng đã làm ta bị nàng hấp dẫn và chinh phục, chỉ cần nàng hạnh phúc, ta không mong gì hơn nữa, từ trước trong lòng cũng không cho rằng chuyện Như Mặc kiên quyết thành thân cùng một nữ tử phàm nhân là đúng nhưng bây giờ tự mình rơi vào lưới tình mới thấy cảm giác này thật mãnh liệt và đáng giá”

Tuyết ưng vương tuy rằng không hiểu tình yêu, bất quá nghe Thanh Liên nói vậy cũng biết hắn đã càng lún càng sâu, những người tu tiên không chấp nhận tình cảm mãnh liệt như vậy.

Thấy hắn vội vã đến Tước Hoàng sơn như vậy, Tuyết Ưng biết hắn đã quyết tâm hi sinh, nếu mình không tình cờ gặp hắn thì e là sau khi Như Mặc cùng hắn và Vân Thư bị hội phi yên diệt rồi mà mình còn chưa biết có chuyện lớn như vậy xảy ra “ thiên la tuy uy lực rất lớn nhưng nếu hợp sức mấy người chúng ta lại thì cũng có thể chống đỡ được, cho dù là không lâu dài nhưng có thể ngăn cản bao lâu thì làm bấy lâu, chúng ta nhất định không chịu thua”

” Ưng Vương đại nhân, ta cũng không định nói cho ngươi biết chuyện này, không muốn ngươi bị liên lụy” Thanh Liên bắt đầu thấy hối hận vì đã để Tuyết Ưng vương đi cùng.

” Ta cùng với các ngươi có cái gì bất đồng? Hồ vương đại nhân khinh thường Tuyết Ưng chỉ có mấy ngàn năm đạo hạnh sao?” ngữ khí Tuyết Ưng có vài phần không vui.

” Tuyết Ưng, ngươi biết rõ ta không có ý này. Ta đã chuẩn bị tinh thần nhưng ngươi thì khác, là do ta dụ dỗ, nếu Như Mặc biết cũng sẽ trách ta đã nói gạt ngươi, lúc trước ta đã nói Như Mặc phát thiên địa lệnh cầu cứu nhưng hắn từ chối, hiện giờ ta đưa ngươi cùng đến, Như Mặc chắc chắn sẽ giận ta. Hơn nữa đạo hạnh của Vân Thư hiện giờ gần như không còn, cho nên chúng ta bốn người nhưng thật ra chỉ còn ba, có thể chống đỡ thiên la trong bao lâu thì ngươi cũng hiểu rõ, ý của ta là không cần hi sinh vô ích, nếu ngươi thực sự đau lòng và quan tâm Như Mặc thì ta nhờ ngươi giúp chuyện khác, được không?”

Nghe Thanh Liên thành khẩn gọi tên của hắn, lại phân tích lợi hại thiệt hơn, tức giận của Tuyết Ưng vương cũng giảm xuống, hắn làm sao không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm chứ. Vân Thư đạo hạnh gần như bị hủy, chẳng phải là suy yếu tới cực điểm sao? Khó trách Như Mặc không chịu rời đi, nhưng dường như Thanh Liên có tính toán khác, nói cho cùng hắn cũng là muốn bảo hộ Như Mặc và người nhà của hắn, chỉ cần có thể giúp được bọn họ thì hắn nhất định sẽ xuất toàn lực phối hợp.

” Chuyện gì? Thanh Liên đại nhân liền nói đi!”

Chỉ một lát nữa là đã vào phạm vi của Tước Hoàng sơn, thời gian không còn nhiều.

“Ta đã nghĩ qua, một người cũng chết, bốn người cũng chết, sao phải hi sinh mù quáng, chúng ta tranh đấu cũng vì không muốn khuất phục thiên đình, không muốn dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình,, chúng ta không làm gì sai, như vậy ai ở lại Tước Hoàng sơn cũng đâu có gì khác nhau phải không? Bảo Bảo còn ở Xà tộc chờ Như Mặc và Bắc Dao Quang trở về, nàng còn quá nhỏ, chỉ mới một trăm tuổi, là lúc cần cha mẹ quan tâm, ta không thể để cho nàng từ nay về sau trở thành mồ côi cho nên mới giấu diếm mọi chuyện. Vân Thư và Mặc Mặc có thể không rời khỏi Tước Hoàng sơn nhưng Như Mặc và Bắc Dao Quang phải đi, ta sẽ ép bọ họ rời đi, Tuyết Ưng ngươi hãy đưa bọn họ về Xà tộc, canh chừng bọn họ, đừng cho bọn họ lại tìm tới đây, đợi đến khi mọi chuyện chấm dứt, chuyện này rất quan trọng, ta chỉ có duy nhất chuyện này muốn nhờ ngươi giúp, Tuyết Ưng, ngươi có thể đáp ứng ta sao?”

” Vậy còn ngươi? Ngươi không nghĩ tới tiểu ma nữ sao? Ngươi chết thì nàng phải làm sao?” Tuyết Ưng hiểu rõ hậu quả nhưng còn Thanh Liên thì sao, hắn không vì mình mà suy nghĩ lại sao?

“Đổi một người yêu lấy cha mẹ, Tuyết Ưng, đây là chuyện tốt. Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn Như Mặc cùng Bắc Dao chết mà không làm gì sao? Mỗi ngày phải giả bộ tươi cười trước mặt Bảo Bảo, ta có thể che giấu bí mật được một, hai ngày, một năm, hai năm nhưng có thể giấu suốt đời sao? Sẽ có một ngày nàng biết cha mẹ nàng đã khôn còn, khi đó ngươi nói xem, ta làm thế nào để đối mặt nàng?”

Những lời của Thanh Liên làm Tuyết Ưng không thể phản bác, một lát sau mới thấp giọng hỏi “ chúng ta không còn chọn lựa nào khác sao?”

Thiên đình chết tiệt. Tuyết Ưng vương oán hận mắng thầm, hận không thể đánh tan toàn bộ thiên đình, cái gì mà chính nghĩa công đạo, nhân có nhiều chuyện bất bình sao không thấy thiên đình đi quản, ngược lại chuyện tình cảm của người khác thì bọn họ lại muốn can thiệp, ngay cả thiên la cũng đưa ra sử dụng, rõ ràng là cường quyền bá đạo.

” Đúng vậy, chúng ta không có chọn lựa khác. Ngươi nhìn xem, kim quang lan tràn nhanh hơn trước, ta vốn tính ít nhất hai ngày nữa nó mới bao phủ trên Tước Hoàng Sơn nhưng nhìn tình hình lúc này, e rằng nhiều lắm là một ngày nữa sẽ bao phủ toàn bộ nơi này. Cho nên chúng ta không còn nhiều thời gian, ngươi ở ngoài chờ Bắc Dao Quang và Như Mặc, ta vào trong Trung Thiên cung nói chuyện với bọn họ, vừa thấy người thì ngươi lập tức đưa đi. Cho dù là dùng móng vuốt cũng phải dùng, bắt Bắc Dao đi trước, Như Mặc vốn rất yêu thương nàng, nhất định sẽ đi theo ngươi. Tuyết Ưng, kính nhờ ngươi”

Thanh Liên nói xong thì cũng đã nhìn thấy cửa cung, thân ảnh màu xanh cũng bay lên, không đợi nghe Tuyết Ưng trả lời đã rơi xuống tầng mây rồi nhanh chóng biến mất ở cửa cung. Tuyết Ưng vốn cũng muốn đi theo nhưng rồi vẫn hóa thành hình người rơi xuống vùng đất bằng phẳng ngoài cửa cung.

Không phải hắn sợ chết, hắn chỉ thừa nhận những gì Thanh Liên nói đều đúng, muốn bảo trụ tất cả mọi người là không có khả năng, hắn chỉ có thể lựa chọn cái tốt nhất, mà trong lòng Tuyết Ưng thì Như Mặc và Bắc Dao Quang quan trọng hơn hết, không muốn bọn họ hi sinh vô ích.

Còn kết cục của Mặc Mặc, Vân Thư và Thanh Liên thì hắn không dám nghĩ tới, bởi vì càng nghĩ, càng sợ mình không bình tĩnh mà xông vào trong cùng bọn họ, sợ là khi đó cả Như Mặc và Vân Thư đều hận hắn.

Mấy ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên Tuyết Ưng thấy mình không thể nắm bắt được vận mệnh.

***************************************************

Trong Trung Thiên cung, tiếng đàn dìu dặt.

Thanh Liên đi rồi lại quay lại làm cho mọi người ngạc nhiên.

Vân Thư là ôn nhu cười yếu ớt,” Thanh Liên, ngươi sao lại quay trở lại?”

Mặc Mặc tuy rằng có chút bất ngờ nhưng vẫn nở nụ cười hoan nghênh, đồng thời cũng ngừng đánh đàn “ tỷ phu đã quay lại, sao không mang theo tỷ tỷ cùng đến đây?”

Trước đây, Mặc Mặc không chịu gọi Bảo Bảo là tỷ tỷ nhưng sau khi Thanh Liên độ pháp lực cho Vân Thư, hắn liền quyết định đối xử với Thanh Liên như tỷ phu, cho nên hắn cũng phải gọi Bảo Bảo là tỷ tỷ.

Bắc Dao Quang và Như Mặc thì sắc mặt ngưng trọng, nhất là Như Mặc, ánh mắt xanh biếc lạnh lẽo như muốn đông Thanh Liên thành môt khối băng, Thanh Liên biết hắn không muốn để Mặc Mặc và Vân Thư phát hiện ra sự bất thường nhưng hắn đã quyết định quay lại thì không sợ Như Mặc đông chết hắn, chỉ có điều nơi này thực sự không thuận lợi để nói chuyện.

Làm bộ như không thấy ánh mắt của Như Mặc, mỉm cười đùa vui lại thêm chút bất đắc dĩ nói với Vân Thư và Mặc Mặc “ ta cũng không muốn nhanh như vậy lại quay lại, đi gấp như vậy cũng làm ta mệt chết nhưng ai biểu tiểu yêu tinh sống chết cũng không tin Như Mặc và Bắc Dao đã nhận lời cầu thân của ta, nhất định muốn đích thân gặp bọn họ để xác thực, hại ta phải ngàn dặm xa xôi quay lại đây”

” A? Ha ha, Bảo Bảo tính tình thật đáng yêu”, Vân Thư khó có lúc tươi cười, Mặc Mặc thì bày ra vẻ mặt : chỉ có hắn mới hiểu “ tỷ phu, ngươi hiện tại biết tỷ tỷ ta nói không để ý rồi, sau này ngươi còn phải chịu dài dài, loại chuyện bốc đồng này cũng chỉ có tỷ tỷ mới làm được. Phụ thân, mẫu thân, hay là các ngươi trở về thử đi, đã nhiều năm rồi cũng không xảy ra chuyện lớn gì, chờ ngươi sắp xếp xong chuyện tốt cho tỷ tỷ và tỷ phu rồi quay lại đây cũng chưa muộn”

“Đúng vậy, Như Mặc, thân thể ta đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng khá hơn, ngươi quay về Xà tộc một chuyến đi. Dù sao Thanh Liên cũng là con rể của ngươi, ngươi vì ta mà ở Tước Hoàng sơn nhiều năm rồi, đối với ta đã quá ưu ái, cùng là con rể, không thể không quan tâm tới hạnh phúc của Thanh Liên, có phải không?”

Khó có lúc Vân Thư nói giỡn, Mặc Mặc càng thêm vui vẻ, Thanh Liên cũng cười, còn quay sang nói với Như Mặc và Bắc Dao Quang “ Như Mặc, Bắc Dao, các ngươi xem, ngay cả Vân Thư cũng nói như vậy, các ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh phải không? tiểu yêu tinh Bảo Bảo kia khó chơi như thế nào, các ngươi là cha mẹ còn rõ hơn ta, ta quay về còn ngồi chưa nóng ghế thì đã bị nàng đuổi đi, ngươi không quay về, nàng không chịu gả cho ta, các ngươi nếu lo lắng thì ta sẽ ở đây, chờ khi các ngươi về Xà tộc giúp ta thuyết phục tiểu yêu tinh xong thì quay lại đây thay ta”

Như Mặc nhìn chằm chằm Thanh Liên, Thanh Liên cũng không trốn tránh, ánh mắt kiên định như chứng tỏ quyết tâm của hắn, Bắc Dao Quang thì ngấn lệ long lanh nhưng cố kiềm nén để Mặc Mặc và Vân Thư không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Nha đầu Bảo Bảo kia sao lại tùy hứng như vậy? Thanh Liên, ngươi đừng quá cưng chiều nàng, ta đưa ngọc bội tùy thân cho ngươi mang về, nếu nàng vẫn không tin thì để nàng tới tìm ta”

Như Mặc cũng nương theo lời Thanh Liên mà phản bác.

Thanh Liên vốn biết không dễ dàng nên cũng không vội, đang tính lên tiếng thì đã nghe âm thanh ôn nhuận của Vân Thư “Như Mặc, Bắc Dao phu nhân, các ngươi trở về Xà tộc một chuyến đi, ta nghĩ Bảo Bảo muốn xác thực là giả mà thực ra là muốn gặp các ngươi. Dù sao các ngươi ở đây cũng đã nhiều năm, chưa một lần quay về thăm nàng, nếu lo lắng thì cứ để Thanh Liên ở lại đây, hắn đường đường là Thanh Liên vương của Hỏa Hồ tộc, luận đạo hạnh cũng không thua kém ngươi, so mưu trí thì ngươi còn thua xa hắn, có hắn ở đây, chúng ta sẽ không sao. Thiên đình nếu muốn chiếm tiện nghi trên miệng với Thanh Liên lại càng không thể, hơn nữa đã nhiều năm rồi bọn họ cũng không tới quấy rối, ngươi cứ yên tâm”

Như Mặc không ngờ Vân Thư lại lên tiếng nói đỡ cho Thanh Liên, làm cho hắn không tìm ra lý do để phản bác, chỉ im lặng nhìn Thanh Liên, ánh mắt phức tạp, rồi lại nhìn sang Vân Thư “ nếu đã như vậy, ta cùng Dao Quang quay về một chuyện, nhanh thì một ngày, chậm thì ba ngày sẽ quay lại”

” Như Mặc?” Bắc Dao Quang cúi đầu kêu hắn một tiếng, muốn nói gì, lại bị Như Mặc dùng ánh mắt ngăn cản

” Thanh Liên, ngươi sẽ đưa chúng ta đến Bán Nhật cung đi, cũng có chuyện muốn ngươi lo lắng” Như Mặc không đợi Thanh Liên trả lời đã xoay người mang Bắc Dao Quang đi ra ngoài, Thanh Liên không thể không đi theo, quay đầu mỉm cười với Vân Thư và Mặc Mặc “ ta tiễn bọn họ, lập tức sẽ quay lại, Mặc Mặc ngươi đàn tiếp đi, nghe rất êm tai”

” Hảo, chúng ta chờ ngươi trở về!” Vân Thư hồi đáp.

Ra khỏi tẩm cung của Vân Thư, biểu tình của Như Mặc liền lạnh lùng “ Thanh Liên, ta nghĩ ngươi nên cho ta lời giải thích, vì sao ngươi quay trở lại?”

” Như Mặc, ta vốn không muốn đi, là ngươi cùng Bắc Dao ép ta không thể không đi”

” Vậy ngươi còn trở về làm cái gì?” Như Mặc lại ngữ thanh trầm thấp vài phần.

” Như Mặc, Bắc Dao, coi như là ta ích kỷ, ta không muốn một ngày nào đó bị Bảo Bảo hận, các ngươi có hiểu không? trong lòng Bảo Bảo, ta rất quan trọng nhưng các ngươi còn quan trọng hơn, các ngươi nhẫn tâm làm cho nàng trở thành mồ côi, lại không có đệ đệ nhưng ta thì không, ta mỗi ngày nhìn nàng cười, nghe nàng nói chờ phụ thân cùng mẫu thân và đệ đệ trở về là ta lại muốn điên lên. Cho nên hiện tại tới phiên ta ép các ngươi, hoặc là không ai rời đi, cùng nhau chết chung, để mặc Bảo Bảo cô đơn một mình chờ đợi, tìm kiếm chúng ta hoặc là các ngươi đi, vận mệnh của Xà tộc và Hỏa Hồ tộc đều ở trên tay các ngươi.Như Mặc ngươi đừng làm ta thất vọng”

Thanh Liên dừng bước, chăm chú nhìn Như Mặc.

” Thanh Liên, chết tiệt, cái đó và ngươi không quan hệ, ngươi không cần cùng chịu chết, có hiểu hay không?” Như Mặc mất đi bình tĩnh, túm cổ áo Thanh Liên, đây là lần đầu tiên hắn đối xử với bằng hữu như thế.

” Như Mặc, ngươi nói thật đơn giản, chỉ cần ngươi là cha của Bảo Bảo thì chuyện này có liên quan tới ta. Thời gian không còn nhiều, các ngươi lập tức đi đi, thiên la càng lúc càng gần, dùng một mạng ta để đổi lại hai người các ngươi, vụ làm ăn này không lỗ. Nếu ta lưu lại thì trên thế gian chỉ biết có một đôi tình nhân đau khổ là ta và Bảo Bảo, chúng ta vĩnh viễn không thể gặp nhau nhưng Như Mặc, các ngươi phải kiên trì lưu lại thì mất đi cả ba người, ngươi tự lựa chọn đi”

” Thanh Liên, ngươi rốt cuộc có biết ngươi đang làm gì không?” Như Mặc gần như nghiến răng mà nói, hắn đã nói rất rõ ràng trước đây, vì cái gì mà Thanh Liên lại khăng khăng quay lại chứ.

” Ta đương nhiên biết ta đang làm cái gì, người không biết phân biệt nặng nhẹ không phải ta mà là các ngươi, hiện tại Tuyết Ưng vương đã đợi bên ngoài, trên đường ta tới đây thì tình cờ gặp hắn, hắn vừa nghe nói ngươi ở đây thì kiên quyết không chịu đi, nghe lời ta khuyên mới ở ngoài cửa đợi. Như Mặc, ngươi hiểu rất rõ nếu ngươi không đi thì Tuyết Ưng vương cũng sẽ ở lại, ta, ngươi và Vân Thư vì tình thân mà sát cánh bên nhau nhưng Tuyết Ưng thì sao? Người ta vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn hắn mất mạng sao? Nếu cả bốn vương cùng chết ở đây thì là tai ương cho cả bốn tộc, yêu giới chưa từng yên ổn, phần đông đều có ý đồ đen tối, nếu khôn phải vì kiêng kị năng lực của chúng ta thì đã gây sóng gió, một khi chúng ta chết đi thì hậu quả thế nào, ngươi cần ta nói ra không?”

” Thanh Liên, ngươi lấy thiên hạ để áp chế ta? Thanh âm Như Mặc lạnh như băng nhưng Thanh Liên không hề run sợ.

” Ta không phải lấy thiên hạ áp chế ngươi, ta chỉ là nói cho ngươi biết tình thế, ngươi có thể ích kỷ ở lại, cùng con trai và Vân Thư chết ở đây nhưng ngươi đừng mong ta sẽ nghe lời ngươi mà rời đi, đương nhiên càng không thể trông cậy Tuyết Ưng vương sẽ không vì ngươi mà bị liên lụy, bởi vì hắn sẽ không có khả năng rời đi, hoặc là mọi người cùng chết, hoặc là chỉ có ta, Vân Thư và Mặc Mặc, lựa chọn thế nào thì ngươi tự quyết định đi”

Thanh Liên nói xong liền vẫn không nhúc nhích, nhìn Như Mặc cùng Bắc Dao Quang.

Tầm mắt ba người giao nhau, không ai chịu nhường ai, cứ vậy cho đến khi nghĩ đối phương bị mình nhìn mà hóa đá thì Như Mặc đã lùi một bước. Thanh Liên nói đúng, hắn không sợ chết, Dao Quang cùng vậy nhưng hắn không thể vì chuyện riêng mà làm liên lụy đến các yêu tộc khác, càng không thể để Tuyết Ưng vương vì hắn mà chết chung, lúc đầu hắn nghĩ Thanh Liên sẽ nghe theo sắp xếp của hắn vì Thanh Liên yêu Bảo Bảo, đem nữ nhân giao cho hắn thì sẽ yên tâm.

Lại không nghĩ rằng, Thanh Liên vì quá yêu Bảo Bảo mà không muốn nàng đau khổ vì mất đi người thân, chẳng những quay lại còn ép hắn cùng Bắc Dao Quang phải rời đi, Vân Thư nói đúng, thế gian này còn ai trí tuệ và mưu kế bằng Thanh Liên.

Bây giờ hắn và Bắc Dao Quang chỉ có một lựa chọn duy nhất là phải rời đi.

” Thanh Liên, ngươi đây là tội gì? Ngươi một người rất đáng thương!” Bắc Dao Quang đương nhiên hiểu nỗi khổ tâm của Thanh Liên, một mình hắn ở lại đây chịu chết, bọn họ sao nhẫn tâm cho được

Vân Thư cùng Mặc Mặc tốt xấu gì trên đường xuống hoàng tuyền còn có nhau, nàng và Như Mặc có chết thì cũng có đôi mà Thanh Liên thì cô độc một mình. Bắc Dao Quang vừa nghĩ tới thì nước mắt đã tuôn ra.

” Bắc Dao, đây là ta tự nguyện, sau khi ta hạ quyết định thì thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, Bảo Bảo sẽ vĩnh viễn nhớ tới ta, ta không muốn làm nàng hận, ta chỉ muốn được nàng yêu, trong lòng ta cũng tràn đầy tình cảm của nàng, hình bóng của ta, từ mấy ngàn năm qua, ta chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy, cho nên chết không đáng sợ, đáng sợ nhất là giấu diếm người mình yêu, tha thứ cho ta vì đem sự thống khổ này giao lại cho các ngươi”

Thanh Liên mỉm cười, gió thổi mái tóc hắn bay, hình ảnh tuấn mỹ của hắn càng thêm xuất trần.

Bắc Dao Quang rốt cuộc nhịn không được, tiến lên ôm lấy Thanh Liên, Như Mặc cũng ảm đạm nhìn Dao Quang ôm Thanh Liên khóc “ Thanh Liên, ngươi…”

” Như Mặc, ta biết ngươi muốn nói cái gì, đừng nói nữa! đừng tăng thêm gánh nặng cho ta, ta hiện tại tâm tình rất tốt nên các ngươi cũng phải cười. Thời gian không còn nhiều, Tuyết Ưng vương đang chờ bên ngoài, nếu các ngươi không đi thì chắc hắn sẽ xông vào, khi đó sẽ không giấu được Vân Thư, khi đó ngay cả ta cũng không thể ở lại, để hai người bọn họ ở lại đây chịu chết, ngươi có thể làm được sao”

Thanh Liên vừa nói, vừa nhẹ nhàng nâng Bắc Dao Quang “ Bắc Dao, ngươi là nhạc mẫu của ta lại ôm con rể khóc như thế sẽ làm Như Mặc ghen tỵ, ta không sao, có lẽ vận khí của ta tốt, thiên đình tới phút cuối sẽ thu thiên la lại, đến lúc đó ngươi nhất định phải gả con gái cho ta”

Ai cũng biết thiên la đã buông thì trừ phi sinh linh chết hết hoặc bị phá, nếu không sẽ không thu về được, Thanh Liên nói như vậy chỉ để an ủi nàng, Bắc Dao Quang nước mắt càng nhiều, Như Mặc ôm lấy nàng “Dao Quang, chúng ta đi, Thanh Liên, bảo trọng”

” Các ngươi bảo trọng!” Thanh Liên hơi hơi gật đầu.

Thanh Liên đứng yên nhìn Như Mặc và Bắc Dao Quang rời đi.

Sau đó không lây lại nhìn thấy một đôi cánh trắng to lớn ở trên không, trên lưng nó là hai cái thân ảnh nho nhỏ, đúng là Như Mặc và Bắc Dao Quang, nhìn thấy họ đi xa, Thanh Liên thở một hơi nhẹ nhõm, khom lưng, tiễn bước bọn họ.

Thực ra, hắn sợ Như Mặc kiên quyết rời đi, khi đó tất cả sẽ chết cùng nhau, nhưng lúc này Như Mặc đã bị hắn ép rời đi, kế hoạch đã hoàn thành một nửa, tiếp theo là cùng tồn vong với Vân Thư và Mặc Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.