Thần Y Ngốc Phi

Chương 17




Điện Thiên Xu.

Đám mây đen bao phủ trên đỉnh điện đã hơn một tháng, ngói ngọc xanh vàng rực rỡ cũng bị bao phủ trong sắc thái u ám, trong thần điện không thấy mặt trời chỉ có một nơi tụ tập tất cả ánh sáng.

“Đã tỉnh chưa?”

“Nàng bị thương nặng như thế! Đáng chết!!”

Có tiếng chén trà bị văng ra ngoài, nát đi.

Khuynh Anh bị giọng nói ấy làm bừng tỉnh, nàng suy yếu mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh trắng xoá, nàng không có cách nào mở miệng nói chuyện, giằng co không biết bao lâu, nàng mới có thể nghe được chút tiếng nói mơ hồ chung quanh – -

“Đệ không cần bốc hỏa như vậy. Ngày đó đệ thiếu chút nữa đánh nhau với Trường Minh, kết quả đệ nói gì với ca ấy?”

“Không cần tỷ lo, quái tóc đỏ.”

“Đệ dám nói tỷ tỷ của đệ như vậy!! Tên tiểu tử thúi này!!” Giọng nữ giận nói, sau đó là vật gì đó bị bay lên, vang lên một trận loạn thất bát tao, hồi lâu mới ngừng lại được.

Giọng nữ yên tĩnh, chỉ chốc lát lại cười khẩy: “Đứa nhỏ cái gì cũng không có mặc, chỉ mặc một cái váy tơ mỏng, đệ đừng thừa cơ hội nhìn lén.”

Đối phương rầu rĩ hừ hừ.

Tiếp theo đó là tiếng bước chân nhỏ vụn.

Khuynh Anh cố sức chuyển động tròng mắt, nhưng mí mắt cứ phủ lên. Nàng chỉ cảm giác mình đột nhiên bị một cánh tay đỡ dậy, một chén thuốc đắng liền từ từ trôi qua lưỡi.

“Chờ nàng tỉnh ta liền dẫn nàng đi báo thù.” Một giọng nói ương ngạnh vang lên bên tai.

Dừng một hồi, còn nói thêm: “Nàng đã không thể quay về, vậy thì ở lại theo ta cũng tốt.”

Ý thức của Khuynh Anh vẫn ở trong sương mù, nàng muốn nói cái gì đó nhưng mất thật lớn sức lại không thể nói ra miệng.

Một lần nữa lâm vào trong giấc mộng, lại trong một khắc nhìn thấy một cô gái mặc áo tuyết trắng từ trên cao ngã xuống như diều đứt dây, có ngọn lửa từ vạt áo của nàng bắt đầu thiêu đốt, thẳng đến hóa thành vô số tro tàn biến mất ở trong gió.

“Nghe nói tâm tình điện hạ Trường Minh gần đây thật không tốt.”

“Nhưng điện hạ Trường Minh từ mấy trăm năm nay đã không cười nha.”

“Chắc là hôm nay công chúa Thiên Thường từ phương Bắc tới chơi, ngài đuổi nàng ra ngoài đó. Đuổi ra coi như xong đi, còn làm công chúa khóc. Từ khi hai phe thần đô lập quan hệ đến nay, điện hạ Trường Minh chưa một lần thất lễ như vậy!”

“Trước đó không lâu, nghe nói ngài cùng điện hạ Lam Tranh tranh cãi ầm ĩ một trận, sau ba ngày không ai dám lên tiếng ở bên cạnh điện hạ dù chỉ một lời.”

“Lần trước lúc ta tuần tra, thấy điện hạ Trường Minh đứng ở trên vân cầu, bộ dạng thật sự đáng sợ!”

“Đến đại nhân Nam Huân cũng đã thật lâu không nói chuyện, lần này nghiêm trọng nha.”

Lời bàn tán ầm ĩ khắp thành Dao Quang, ở một trăm năm cuối cùng kỷ nguyên Tố Nguyệt sắp chấm dứt, ở bên trong thành như hồ nước bị quăng cục đá vào, bắt đầu nổi lên gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.