Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 41




Gần đây, tôi thấy trong người rất khó chịu, không biết là tại tâm lý hay bị làm sao nữa, lúc nào cũng có cảm giác trong bụng có cái gì đó, đêm nằm ngủ còn mơ thấy mấy đứa trẻ con gọi tôi là mẹ nữa…

“Con có sao không? Sao mẹ thấy con cứ ngủ suốt thế?”. Mẹ Cố Đại Hải theo tôi vào tận giường.

“Dạ, không sao ạ. Chắc tại con hơi mệt thôi”. Vừa nằm xuống, tôi lại bắt đầu thấy khó chịu.

“Hay là con đến bệnh viện khám thử xem sao?”. Mẹ chồng cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi càng khó chịu.

“Không sao đâu mà mẹ, con vẫn khỏe!”

Tối đến, Cố Đại Hải lại gần, nói với tôi. “Vợ ơi, hay vợ chồng mình đến bệnh viện khám xem sao nhé!”

“Khám gì mà khám? Anh mong em chết hả?”. Tôi bực mình.

“Sao em lại nói thế?”. Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

“Anh muốn gì hả?”. Tôi tiện tay vớ quyển tạp chí, đập anh ấy.

“Người tính không bằng trời tính, biết đâu lần này là thật đấy!”. Cố Đại Hải vẫn hớn ha hớn hở nịnh nọt.

“Chị ơi, của chị này!”. Cô bảo mẫu nhà A Mông đưa cho tôi que thử thai. Lúc nãy, tôi tới nhà A Mông, nhờ cô trông trẻ đi mua giúp. Mặt cô bé đỏ bừng bừng như vừa bị nhúng vào nước sôi vậy.

“Cảm ơn em nhé! Không sao đâu, người ta bán hàng chứ có nhìn em đâu mà lo!”. Tôi bảo, lòng thầm nghĩ, có phải lần này mình hơi thất đức không nhỉ?

“Cậu xong chưa?”. A Mông sốt ruột đập cửa nhà vệ sinh.

“Từ từ, làm gì mà cậu cuống lên thế, đợi đã!”. Tôi hấp tấp cầm que thử lê, cầu trời cầu Phật đừng có là hai vạch nhé! Tôi thầm khấn trong đầu rồi nhúng que thử vào lọ nước tiểu.

A Mông kêu lên. “Ôi, ông trời đúng là không có mắt…!”. Trên que thử xuất hiện một vạch đỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát ra từ nhà ngục vậy.

“Giờ đã chứng minh là cậu đoán bừa rồi nhé!”. Tôi dương dương tự đắc nhìn cô ấy. “Mình đã bảo là không thể mà, mình mà làm là cẩn thận lắm!”

“Thế nào cũng có ngày cậu dính chưởng!”. A Mông vẫn cố sống cố chết cãi lại. Cô ấy vừa thua cuộc, phải mời tôi đi ăn ở một trong những nhà hàng đắt nhất Bắc Kinh.

2.

A Mông lấy một bát sò đầy rồi vắt chanh vào. “Này, theo cậu thì trong trường hợp nào ngoại tình là hợp lý nhất?”. Câu hỏi của cô ấy làm tôi suýt nữa phun hết đống thức ăn trong miệng ra.

“Cậu nói gì hà?”. Tôi lau miệng. “Ngoại tình thì có cái gì mà hợp với chả lý chứ!”

“Cũng chưa chắc đâu! Tại sao đàn ông con trai cứ uống nhiều rượu vào là dễ ngoại tình còn con gái thì lại không chứ?”. A Mông đá tôi.

Trên đường về nhà, tôi còn cố hỏi lại cô ấy. “Cậu sẽ không ngoại tình đấy chứ hả?”

“Cậu còn ăn nói linh tinh là mình đánh chết luôn đấy!”. A Mông bắt đầu ghê gớm rồi.

“Thôi thôi, mình còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”. Tôi vội vàng im miệng. Chắc chắn A Mông đang giấu diếm chuyện gì đó, tôi hiểu tính cô ấy mà.

Đêm đã khuya mà Cố Đại Hải chưa chịu đi ngủ, làm tôi cũng không ngủ được. Anh ấy cứ lải nhải bên cạnh. “Vợ ơi, mình đi viện khám nhé!”

“Đi cái đầu anh ấy!”. Tôi ngồi bật dậy. “Em nói cho anh biết, hôm nay em đã thử rồi, một vạch! Không có gì cả!”

“Thật hả? Một vạch là sao?”. Cố Đại Hải hỏi tôi như một tên ngốc.

“Đi mà hỏi mẹ anh ấy!”. Tôi kéo chăn, cuộn kín người lại.

“Hóa ra là không có gì… thì ra là không có gì… không có gì…”

Một tiếng sau, Cố Đại Hải vẫn lẩm bẩm ngồi bên cái laptop, làm tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo trên giường.

“Cười cái gì mà cười! Đáng ghét!”. Cố Đại Hải ấn đầu tôi xuống.

“Ngủ đi! Đừng có mà động đến em!”. Tôi nhắm mắt lại.

“Vợ à, hay là mình hành động luôn nhỉ?”

3.

“Theo những gì mình được biết, hiện giờ rất có khả năng A Mông đang ngoại tình”. Tôi ngồi xuống ghế, nói với Lâm Sở, cô ấy đang thay ống kính ở bên cạnh.

“Cậu ấy lại nói lộ ra cái gì phải không? Đã để cậu biết rồi à?”

Lâm Sở tựa người vào lan can để lấy chỗ dựa, chỉnh ống kinh.

“Cái gì?”. Tôi phun nước vào quần cô ấy.

“Làm gì thế hả? Quần mình mới mua đấy!”. Lâm Sở rút ngay một đống giấy ăn ra rồi lau lấy lau để.

“Ngoại tình! Ngoại tình!”. Tôi quay mặt cô ấy về phía trước.

“Ôi mẹ ơi! Thomas?”

Chúng tôi trông thấy A Mông và Thomas đang khoác tay nhau đi ra từ quán cà phê gần đó, chẳng đứa nào dám tin vào mắt mình nữa. Trước khi quen biết Lý Triển Bằng, A Mông đã từng mơ ước sau này sẽ lấy chồng ngoại quốc, nhưng khi gặp Lý Triển Bằng thì đã từ bỏ ngay ý định đó. Không ngờ ước mơ ngày xưa ấy bây giờ lại trở về, đúng là không thể dễ dàng quên được mà.

“Hôm nay, chúng ta đã nhìn thấy một việc rất khủng khiếp đấy!”. Tôi đã bảo khi cùng Lâm Sở nấp vào một khóm cây giả ở gần chỗ họ, A Mông và Thomas vẫn đang tình tứ với nhau, còn dùng chung một cái ống hút nữa.

“Chuyện này mà để Lý Triển Bằng biết được, chắc anh ấy sẽ tức đến chết mất”. Lâm Sở tỏ ra rất kích động.

“Biết cái gì cơ?”. Giọng Lý Triển Bằng từ phía sau lưng vang tới.

“Mình đang mơ phải không?”. Lâm Sở hỏi tôi.

“Mình không biết.”. Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, trông thấy ngay một đôi giầy da đen bóng lộn ở đằng sau.

“Á!”. Cả ba chúng tôi bỗng nhiên cùng hét lên.

“Này! Hai người đang nhìn gì thế?”. Lý Triển Bằng hỏi.

“À! Không có gì đâu!”. Lâm Sở vội vàng nhảy lên, kéo gì lấy cổ Triển Bằng. Rồi chỉ nghe một tiếng “khục”, tiếp đến là một tiếng hét hết sức thảm thiết của Lý Triển Bằng.

“Mạnh thêm một chút nữa là gãy cổ rồi đấy!”. Ông bác sĩ già nắn nắn cổ Lý Triển Bằng như thể đó là một quả dưa hấu.

“Ái! Ái! Bác sĩ nhẹ tay thôi ạ! Đau quá!”. Lý Triển Bằng khóc lóc.

“Xin lỗi nhé!”. Đứng ở bên cạnh, Lâm Sở ngoan ngoãn như một cô vợ hiền, lúc nãy, cô ấy đã “xuất chiêu” hơi quá đà, suýt nữa thì khiến Lý Triển Bằng đi đời rồi. Đến lúc đó, có lẽ A Mông chẳng cần phải ngoại tình gì nữa, cứ đường đường chính chính mà bồ bịch thoải mái thôi.

“Lâm Sở! Em không có thù oán gì với anh đấy chứ?”. Lý Triển Bằng sờ cái cổ đang được bác sĩ nẹp cứng lại, giờ chỉ còn lộ ra nửa khuôn mặt để nhìn chúng tôi.

“Lâm Sở nhất thời kích động thôi, chứ cậu ấy yêu quý anh lắm đấy!”. Tôi nói đỡ cho cô ấy.

“Em đã thấy ai nhất thời kích động mà suýt giết chết con nhà người ta chưa hả?”. Lý Triển Bằng đau đến phát khóc. Vị bác sĩ cũng mạnh tay quá. “Lâm Sở, trong nửa tháng nữa, em có trách nhiệm hầu hạ anh đấy!”

“Được được, em sẽ hầu hạ anh”. Lâm Sở cung cung kính kính đỡ Triển Bằng lên xe. “Tiểu Ngư, cậu đi cùng mình, đưa Lý Triển Bằng về nhà đã nhé!”

“Trời ơi, Lâm Sở, cậu làm cái trò gì thế hả?”. A Mông cứ ôm lấy cái cổ bó bột của Lý Triển Bằng mà khóc.

“Mình sai rồi”. Lâm Sở cúi đầu bảo.

“Chúng mình cũng vì cậu cả đấy”. Suýt nữa tôi đã kể hết mọi chuyện ra.

“Vì mình cái đầu cậu ấy! Vì mình nên mới hại chồng mình thế này à?”. A Mông vừa khóc vừa thốt ra câu nói từ tận đáy lòng.

4.

“Mẹ! Con về rồi!”. Tôi đẩy cửa, bước vào nhà, mệt mỏi nằm lăn ra ghế.

“Tiểu Ngư à, con đã đi đâu thế? Đại Hải chờ con cả chiều nay rồi đấy!”. Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc tôi.

“Ôi, mẹ đừng nhắc nữa! Suýt nữa thì Lâm Sở đã làm gãy cổ Lý Triển Bằng mẹ ạ”

“Lại đánh nhau hả?”. Cố Đại Hải từ trong bếp đi ra, trên người toàn mùi sườn xào chua ngọt.

“Tối nay ăn sườn sao?”. Tôi ngẩng đầu lên.

“Tiều Ngư nhà ta giỏi thật đấy! Mũi thính như Bội Bội ấy!”. Cố Đại Hải cười phá lên.

“Tiểu Ngư về rồi à?”. An Nguyệt cười tươi như hoa, lao đến trước mặt tôi, đúng lúc tôi đang ăn vụng miếng sườn, làm tôi giật mình, suýt thì mắc nghẹn.

“Lấy nước, lấy nước mau lên…!”. Cố Đại Hải vội vội vàng vàng chạy đi rót nước còn mẹ thì vỗ vỗ vào lưng tôi.

“Trời ạ, chị định giết em đấy à?”. Tôi uống một ngụm nước lớn. “May mà món này cũng mềm, không thì em đi đời rồi đấy!”

“Sao con không cẩn thận chút nào thế hả?”. Mé tát nhẹ tôi.

“Xin lỗi…!”. An Nguyệt cứ ôm lấy anh trai tôi mà khóc. Giờ thì thần kinh chị ấy vô cùng nhạy cảm, động tí là khóc lóc, tôi nghĩ chị ấy là hiện thân của Lâm Đại Ngọc. Con người này bỗng dưng trở nên yếu đuối, thật khiến người ta sợ.

“Anh à, qua đây em bảo!”. Tôi đứng ngoài ban công, gọi Thẩm Lãng.

“Gì vậy?”

“Giờ lại tới trò gì thế?”. Tôi chỉ về phía An Nguyệt, hỏi.

“Đừng có nói lung tung! Nếu không phải tại anh thì cô ấy cũng không bị bệnh như thế đâu”. Ông anh trai yêu quý trừng mắt nhìn tôi.

“Sao chứ? Chó cùng rứt giậu đấy thôi!”. Tôi bảo. Đúng là tức chết đi được, Thẩm Lãng chẳng có chính kiến gì cả.

“Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng mà An Nguyệt cũng đáng thương lắm..”

5.

Trời sắp sập rồi! Giờ Lý Triển Bằng cũng nghĩ ra lắm trò, anh ta kiếm đâu được một cái chuông nhỏ, cứ mỗi lần lắc lắc là Lâm Sở lại vội vàng lao tới hầu hạ như thái giám với vua ngày xưa vậy.

“Anh muốn uống nước!”. Lý Triển Bằng đang chúi đầu vào đống tài liệu, chỉ ngẩng lên, nhìn lướt qua Lâm Sở một cái.

“Vâng, vâng.” Lâm Sở lập tức chạy đi rót nước.

“Á… Em muốn anh bỏng chết hả?”. Lý Triển Bằng há mồm kêu như ếch ộp.

“Sao anh lại nói thế? Để em đi lấy nước lạnh cho anh!”. Lâm Sở bảo. Nhân lúc Lý Triển Bằng không chú ý, Lâm Sở giơ nắm đấm về phía anh ta.

Tôi đập tay lên bàn làm việc của Lý Triển Bằng. “Này Lý Triển Bằng, con người ta mà cười sung sướng quá thì dễ hư hỏng lắm đấy!”

“Mồm miệng em đúng là chẳng ra sao”. Lý Triển Bằng khổ sở ngước cổ lên nhìn tôi, giống hệt như con vịt chuẩn bị được đưa vào lò nướng.

“Anh sung sướng qua đấy nhỉ? Ở nhà thì có A Mông hầu hạ, tới công ty thì có Lâm Sở phục vụ, giờ chỉ cần một em nhân tình nữa là đủ bộ đấy!. Tôi dựa người vào bàn.

“Phân tốt thì không nên để chảy vào ruộng người khác, hay em làm luôn đi!”. Lý Triền Bằng cười híp mắt, nói với tôi.

“Thôi ngay! Anh bỏ vợ đi rồi hãy nói câu ấy! Con hổ cái nhà anh, em không có gan động vào đâu!”

“Này, hai người đang nói chuyện gì thế?”. Lâm Sở vừa đi mua cơm về.

“Đang khen cậu đó!”. Tôi cầm lấy hộp cơm. “Khen là cậu làm việc chu đáo, Lý lão gia đây đang có ý cưới về làm thiếp đấy”.

“Quên ngay đi! Lão nương đây chỉ có bán sức không bán thân nhé!”. Lâm Sở cũng nói đùa theo tôi.

“Đừng mà, anh cho em làm vợ chính luôn!”. Lý Triển Bằng đứng dậy để chuẩn bị ăn cơm.

“Thôi, em còn muốn sống thêm mấy năm nữa, cứ làm bồ nhí trước đã!”. Lâm Sở lấy đũa ra.

“Ai muốn làm bồ nhí thế?”. A Mông cầm một túi nilon to, bước vào.

“À, Lâm Sở muốn gả cho Lý lão gia nhà cậu đấy mà”. Tôi bảo rồi mở cái túi ra, chẳng biết trong đó có những gì nữa.

“Ok, bao giờ thì mở tiệc cưới đây?”. A Mông ngồi lên thành ghế, quàng tay qua, khoác vai Lâm Sở.

“Thế này nhé, ba bọn mình trong ngoài phối hợp, hại chết Lý đại lão gia, sau đó thừa hưởng gia tài!”. Lâm Sở đưa ra ý kiến.

“Không được! Thế thì nguy hiểm quá! Anh không cưới thêm thiếp nữa đâu!”. Lý Triển Bằng vừa ăn mì vừa nói.

6.

Lúc đầu, Lý Triển Bằng rất thích A Mông. Anh ấy bảo cô ấy thật thà, chẳng giấu diếm chuyện gì cả, là người trượng nghĩa. Nhưng mẹ Lý Triển Bằng thì ngược lại, bác ấy chẳng thích A Mông chút nào, cứ như là hai người bọn họ có thù oán với nhau từ kiếp trước vậy. Mắt nhìn người của bác Lý cũng ghê gớm thật, vừa gặp đã nhận ra A Mông chẳng hiền lành gì rồi.

Lần đầu tiên ra mắt bố mẹ Lý Triển Bằng, A Mông đã để lộ ngay bản tính tham ăn ra, tự xới hẳn một bát cơm đầy. Bố Lý Triển Bằng cứ luôn miệng khen cô bé này ăn uống được. Chuyện đó là đương nhiên rồi. Còn chút cơm thừa trong xoong, A Mông cũng xới nốt cho Lý Triển Bằng, bắt phải ăn hết. Lúc đó, mặt mẹ chồng tương lai của A Mông dài ra cả thước. Nghĩ cũng thấy đúng, con trai của bác ấy ở nhà lúc nào cũng được coi như bảo bối, đừng nói là cơm thừa, cho dù là cơm chỉ hơi nguội một chút thôi thì đã nói là cơm thừa rồi. Từ bé Lý Triển Bằng đã là công tử được cả nhà nuông chiều.

“Gia đình anh ta định kiếm đứa con dâu gả khoán hay sao chứ?”. A Mông tức khí, ngồi trên giường kêu ca.

“Thôi nào, chẳng qua họ chỉ muốn tìm một người con dâu đối xử tốt cới con trai mình thôi mà! Hơn nữa, những việc mà con dâu gả khoán phải làm còn nhiều hơn cậu cả trăm lần đấy!”. Tôi nói câu này là hoàn toàn có cơ sở, trong nhà tôi chẳng phải cũng đang có một cô con dâu gả khoán đúng chuẩn, sắp sửa nên duyên với anh trai tôi đó sao?

Ngày nào, An Nguyệt cũng tới nhà tôi lúc bảy giờ sáng, đi chợ, nấu ăn, giúp anh trai tôi chuẩn bị đồ đi làm, lấy sẵn kem đánh răng, pha nước rửa mặt, khi ông anh yêu quý của tôi đi khỏi thì bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, lau sàn từ trong ra ngoài, sau đó ngồi bệt xuống để lau mấy cái thảm (thảm ngồi nhà tôi làm bằng gỗ, tuần nào cũng phải lau), rồi lại giặt quần áo, đồ lót phải giặt bằng tay, đồ sáng màu và sẫm màu để riêng, giặt xong thì lại chia ra để phơi. Hôm nào trời nắng, chị ấy còn tranh thủ mang chăn ra phơi, rồi khâu khâu vá vá nữa…

“Thế thì có khác gì ôsin đâu?”. A Mông nghi hoặc nhìn tôi.

Bữa cơm lần đó suýt nữa làm cho bọn họ không lấy được nhau, tất cả chỉ vì mẹ Lý Triển Bằng.

“Lý Triển Bằng! Con mang sổ hộ khẩu đi đâu rồi hả?”. Tôi vừa nhấc máy lên đã nhận ngay một tràng như súng liên thanh của mẹ Lý Triển Bằng.

“Bác ơi!”. Tôi lên tiếng.

“Hả? Lý Triển Bằng đâu rồi? Con với chả cái!”. Giọng của bác ấy rất kích động, chắc chắn còn hơn cả khi đi tham gia cách mạng trước đây.

“Cháu không biết, cô giáo cũng đang tìm anh ấy đấy ạ”. Hôm nay là ngày thi giữa kỳ nhưng Lý Triển Bằng không đến, trong ký túc xá cũng không có, chỉ để lại cái điện thoại đi động đang không ngừng đổ chuông. Ngụy Tử Lộ sợ gia đình Lý Triển Bằng có chuyện gì đó nên đưa điện thoại cho tôi nghe.

“Thằng con chết dẫm này!”. Bác Lý kéo dài giọng. “Chắc chắn là nó ăn trộm sổ hộ khẩu, đi đăng ký kết hôn rồi!”.

“Hả?”. Đây đúng là tin động trời, hôm qua, A Mông mới biết cô ấy có thai, tôi còn tưởng hôm nay hai người bọn họ đi phá thai ấy chứ.

“Lại còn nói dối bác là có thai gì đấy nữa, cháu bảo có phải là con cái hư đốn quá rồi không?”. Mẹ Lý Triển Bằng khóc lóc kể lể với Ngụy Tử Lộ nghe máy.

“Nhưng việc có thai là thật đấy ạ”. Tôi kéo điện thoại về phía mình.

“Cái gì? Bọn nó phải bị băm thành trăm mảnh mới được!”. Bác Lý gắt lên. Sau đó, tôi chỉ nghe thấy một tiếng “bíp”, điện thoại ngắt luôn.

Lúc đến nhà Lý Triển Bằng, tôi và Ngụy Tử Lộ thấy hai người họ đang trốn ở bên ngoài.

“Chẳng phải hai cậu đi đăng ký kết hôn sao?”. Tôi đá cho A Mông một cái.

“Suỵt! Nói bé thôi! Bọn anh vẫn chưa đi, đã tìm thấy sổ hộ khẩu đâu!”. Lý Triển Bằng vội vàng kéo bọn tôi đi ra ngoài.

“Bác Lý bảo bọn cậu trộm sổ hộ khẩu đi rồi còn gì?”. Ngụy Từ Lộ ngơ ngác nhìn Lý Triển Bằng.

“Cái gì? Đến mẹ mình cũng không biết đã cất ở đâu hả?”

Mẹ Lý Triển Bằng vốn dĩ không thích A Mông nên lúc nghe Lý Triển Bằng ám chỉ việc muốn kết hôn, bác ấy nghĩ ngay đến việc giấu sổ hộ khẩu ở một chỗ kín, cuối cùng chính mình cũng không tìm ra được nữa, tức điên lên, lại nghĩ là bị Lý Triển Bằng trộm mất.

“Mẹ!”. Lý Triển Bằng tựa cửa nhìn vào trong nhà, gọi.

“Thằng khốn nạn, mày chết ở đâu thế hả?”. Mẹ Lý Triển Bằng lập tức xông ra làm cậu chàng sợ quá, ngã lăn ra đất.

“Mẹ…”

“Vợ mày có thai mấy tháng rồi hả?”. Bác Lý cứ nhìn chằm chằm vào A Mông đang nấp sau lưng chúng tôi.

“Bác...”. A Mông lắp ba lắp bắp, thò mặt ra.

“Sao còn gọi là bác chứ?”. Bác Lý tự nhiên lại gần, ôm lấy A Mông.

“Hả?”. Ba người chúng tôi ngớ người ra nhìn nhau. Bác Lý rất xứng đáng nhận giải Oscar, khả năng diễn xuất cực kỳ chuyên nghiệp.

7.

Thì ra mẹ Lý Triển Bằng giấu quyển sổ hộ khẩu trong thùng gạo, chúng tôi mất gần một ngày trời mới tìm thấy.

Sau đó, họ tổ chức hôn lễ. Quả không hổ danh người có tiền, tiệc cưới của họ có tất cả hơn tám mươi bàn, khách mời toàn là thương nhân và các vị lãnh đạo có tiếng, đến chật cả hội trường.

“Này, sao giờ vẫn chưa được ăn nhỉ?”. Lâm Sở thắc mắc. Cô ấy đã xơi hết đống lạc và đĩa hoa quả bày trên bàn từ lúc nào rồi.

“Cậu chưa ăn gì sao?”. Tôi đang ngồi nhằn lạc, mấy hạt lạc này phải giành nhau mãi với Lâm Sở mới được.

“Phòng hết đồ ăn rồi, mình quên không rút tiền.”. Dạo này, Lâm Sở rất ít khi ra ngoài, kêu là ra ngoài nóng nực, nhưng tiền của cô ấy lại để hết ở ngân hàng. Thực ra, cô ấy cũng có rất nhiều tiền.

“Đáng đời! Ai bảo cậu lắm chuyện!”. Tôi dựa người vào ngực Ngụy Tử Lộ. “Bên nhà bếp đình công à? Sao vẫn chưa đưa thức ăn lên thể nhỉ?”

“Ôi, đói quá đi mất!”. Dương Siêu cầm đũa, vẽ vẽ lên mặt bàn.

“Anh làm gì thế? Trông buồn cười chết đi được!”. Trần Lộ kéo tay anh ta lại.

“Anh em đợi một lát nhé, thức ăn đến ngay đây!”. Lý Triển Bằng từ đâu chạy tới, cười khì khì.

“Mau lên, mau lên! Đói sắp chết đến nơi rồi!”. Tôi đạp chân anh ta.

A Mông cầm một ly rượu tới chúc chúng tôi, Lý Triển Bằng thì nói xoen xoét. “Ăn no đi nhé, tối nay còn đến phòng cưới của bọn mình chơi nữa!”

“Đúng, bọn em phải tới xin tý hơi may mắn chứ nhỉ?”. Trần Lộ lúc nào cũng thích đến mấy chỗ như thế, cô ấy bảo phòng tân hôn thường rất may mắn.

“Ừ ừ, còn Tiểu Ngư thì bao giờ cưới đây?”. Lý Triển Bằng nháy mắt với hai chúng tôi.

“Sao? Để anh chuẩn bị tiền mừng hả?”, Tôi cầm vỏ lạc ném anh ấy.

“Tất nhiên, anh sẽ mừng một tờ tiền to, một nghìn nhé!”. Lý Triển Bằng vội né.

“Biến ngay đi! Cái đấy là tiền âm phủ mà!”

Chẳng biết những lời nói khi đó có đắc tội với thần tiên hay không mà cuối cùng tôi và Ngụy Tử Lộ đừng nói là kết hôn, đến cả bữa cơm chia tay cũng chẳng được ăn…

8.

Chúng tôi phải đi rất nhiều chợ bán thú nuôi mới tìm được một con mèo tam thể giống Đu Đu.

“Em thấy con mèo này hay không?”. Cố Đại Hải rất thích một con mèo xiêm, bế lên, bảo với tôi.

“Không, em cần mèo tam thể cơ!”. Tôi đi sang bên kia đường, đây đã là chợ bán thú nuôi lớn nhất rồi, nếu còn không tìm thấy con nào giống Đu Đu nữa, chắc tôi phải bỏ ý định nuôi mèo thôi.

Đúng là “gái có công, chồng chẳng phụ”, tôi nhìn thấy một con mèo đang bị nhốt trong cái chuồng rách nát để sau cửa hàng. “Có bán con mèo đó không em?”.

“Con nào hả chị? Con mèo tam thể ấy ạ?”. Cô bé bán hàng nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

“Đúng, con đó đấy!”. Tôi bảo. Ngoài màu mắt không giống Đu Đu ra, nhìn nó chẳng khác gì cả.

“Con đó bị thọt chị à. Chị xem, mấy con mèo kia xinh hơn kìa!”. Cô bé bán hàng bế con mèo bị thọt chân xuống.

“Meo…”. Con mèo đó chẳng kêu được to, chỉ rên rỉ một cách yếu ớt.

“Nó xấu lắm!”. Cố Đại Hải quay sang bảo tôi.

“Em muốn nó nó đấy!”. Tôi ôm lấy chú mèo tội nghiệp, trông nó giống hệt Đu Đu lúc còn bé, nhỏ tí xíu.

“Được rồi”. Cố Đại Hải bặm môi. “Em thích thì mua. Bao nhiêu tiền vậy?”

“Bán rẻ cho anh chị đấy, hai mươi tệ nhé, dù sao nó cũng bị tật mà”. Cô bé chủ tiệm còn buông thêm một câu. “Ngay cả mẹ nó cũng không chăm đến nó, chê nó xấu xí đấy ạ”.

“Được rồi! Cứ mua đi!”. Tôi chỉ đạo Cố Đại Hải trả tiền.

“Sao em cứ nhất quyết đòi mua con này thế?”. Trên đường về, Cố Đại Hải gặng hỏi tôi, chắc tò mò quá, không chịu nổi nữa đây mà.

“Em thấy thích nên mua thôi”. Tôi bảo. Con mèo này ngoan thật, cứ nằm im thin thít, chẳng ngọ nguậy, nghịch ngợm gì cả. “Nhìn quen rồi cũng thấy nó đẹp đẹp đấy chứ!”. Tôi vuốt ve đầu chú mèo.

“Đặt tên là gì bây giờ? Tam Thể hả?”

“Tam Thể cái gì chứ? Tên là Đu Đu”. Tôi nói. Cố Đại Hải thật đúng là … đôi khi chẳng thông minh chút nào.

Tôi cầm một cặp lồng cháo còn ấm đến thăm Trần Lộ. Cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, giơ cả xương. Sự việc lần này rốt cuộc nguyên nhân là tại sao, cô ấy nhất quyết không chịu nói, Dương Siêu cũng không kể, thế nên chúng tôi chẳng dám hỏi.

“Thế nào rồi?”

Vừa thấy tôi đẩy cửa bước vào, Trần Lộ liền ngồi dậy.

“Không sao. Không ngờ cậu lại tới thăm mình đấy”. Trần Lộ cắn môi, bảo.

“Giờ cậu còn nói mấy cái đó làm gì chứ? Cứ lo nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng đi!”. Tôi đổ cháo ra rồi đưa cho cô ấy.

“Mình… mình nghĩ lại chuyện trước đây…”. Vừa nói, mắt cô ấy đã đỏ hoe.

“Đừng nói nữa! Chẳng phải bây giờ không có chuyện gì rồi sao?’. Tôi vỗ về.

“Mấy hôm trước, A Mông cũng tới thăm mình”. Trần Lộ cười nhẹ.

“Vậy hả? Mình đang định mấy hôm nữa rủ cậu ấy cùng tới đấy.”

“Ừ. Dương Siêu bảo đợi mình khỏe hẳn thì phải trực tiếp tới xin lỗi cậu ấy”. Trần Lộ chậm rãi múc từng thìa cháo lên ăn.

Nhìn cô ấy như thế này, tôi không biết phải nói gì cả, cũng chẳng biết có thể hoàn toàn tha thứ cho Trần Lộ không, nhưng chắc chắn tôi không thể hận cô ấy đươc. “Người chết vì tiền, chim chết vì thóc”, chuyện đời vốn thế. Chẳng có ai hoàn toàn sai, chỉ là tôi không ngờ Trần Lộ có thể hiểu lầm chúng tôi lâu đến như vậy. Hi vọng tất cả mọi chuyện đã qua sẽ thực sự qua đi hết, không bao giờ quay trở lại nữa.

9.

“Xin chào! Xin chào!”

“Lâu lắm không gặp, dạo này anh thế nào?”

“Nghe nói bên anh vừa có một vụ làm ăn lớn đúng không?”

Trong buổi tiệc của Triệu Bồi, người đến rất đông, hình như ai cũng quen biết Cố Đại Hải, chỉ có mỗi tôi là chẳng quen ai cả, chán chết đi được. Nếu sớm biết thế này, tôi không thèm đến cho xong.

“Chán lắm à?”. Triệu Bồi hỏi tôi.

“Cũng bình thường. Tại em không cùng đẳng cấp với mọi người, em thuộc cấp thấp hơn”. Tôi cầm lấy miếng dưa, bảo. “Cũng giống như miếng dưa này, mua ở chợ thì chẳng thể như mua trong siêu thị được”.

“Em hay đùa thật đấy!”. Triệu Bồi cười. “Thực ra chị rất ngưỡng mộ em, cái gì cũng dám làm, dám tranh đấu cho bản thân mình. Từ bé đến giờ, chị luôn phải sống theo ý muốn của cha mẹ”.

“Hả? Vậy thì chị giống anh Thẩm Lãng nhà em đấy”. Tôi vừa uống nước ngọt vừa bảo.

“Ừ, nói thật thì suýt nữa, chị đã thành chị dâu của em rồi”. Triệu Bồi nhìn tôi.

“Hả?”. Tôi nghĩ rằng mình đang nghe nhầm.

“Ha ha… Thôi, chị đang có khách ở bên kia, em cứ từ từ thưởng thức đi nhé, đồ ăn ở đây được lắm đấy!”. Triệu Bồi vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi rời đi.

“Vợ à, em sao thế? Há mồm ra nào! Em ăn gì để anh đút cho?”. Cố Đại Hải từ đâu bước tới, chắn ngay trước mặt tôi.

“Em muốn ăn bít tết!”. Tôi bào, không thể tin vào tai mình, gã Thẩm Lãng ngốc nghếch nhà tôi không ngờ lại được lắm cô gái hâm mộ như vậy.

“Để anh lấy cho!”. Cố Đại Hải nhét vào tay tôi một đĩa đầy những món ăn tôi thích.

“Hồi còn đi học, chị Triệu Bồi có thân thiết một cách đặc biệt với ai không anh?”. Không nhịn nỗi nữa, trên đường về, tôi hỏi Cố Đại Hải.

“Có chứ”. Xem ra Cố Đại Hải đang đắc ý lắm.

“Đừng có nói với em là anh nhé!”. Tôi lườm anh ấy.

“Chuẩn đấy! Nhưng còn có cả anh trai nhà em nữa”. Cố Đại Hải cười khì.

“Thế tại sao chị ấy lại không thành đôi với anh trai em?”

“Anh trai em ấy hả? Có hôm nào tan học mà An Nguyệt chẳng tới đón anh ấy, ai dám động vào chứ?”. Cố Đại Hải cũng thấy chuyện đó đúng là buồn cười.

“Này, trước đây anh đã từng tới nhà em rồi phải không?”. Tôi đoán hồi còn đi học, Đại Hải và Thẩm Lãng thân với nhau như vậy, chắc chắn tôi đã gặp anh ấy rồi.

“Ờ, hồi trước anh đã tới nhà em rồi, nhưng hình như chưa bao giờ gặp em cả”. Cố Đại Hải nheo mắt nhìn tôi. “Em có muốn biết trước kia, anh Thẩm Lãng tả em như thế nào không?”

“Em không thèm! Thể nào ông ấy chẳng bảo em nghịch như quỷ”. Tôi khoanh tay lại, bảo.

“Không đâu! Anh trai em kể, em gái cậu ấy rất dễ thương, luôn được người khác yêu quý đấy!”. Cố Đại Hải cởi áo khoác ra, đưa cho tôi.

“Anh bốc phét đúng không?”. Tôi nói. Có đánh chết, tôi cũng chẳng tin Thẩm Lãng lại khen tôi như vậy.

“Em không biết thật à? Thực ra từ nhỏ, anh Thẩm Lãng đã rất yêu quý em rồi. Hồi trước toàn kể với anh là em thông minh thế nào, hay giúp anh ấy đánh nhau thế nào nữa đấy!”

“Anh ấy còn mặt mũi mà kể mấy chuyện đó nữa hả? Đàn ông con trai gì mà đến một đứa con gái cũng không đánh nổi?”

10.

A Mông và Lý Triển Bằng lại tiếp tục “sự nghiệp” đánh chửi nhau, hai người này đúng là không có lúc nào ngừng lại được. Nhưng thực ra, chuyện lần này là do bé mập của họ gây nên.

Hôm đó, Lý Triển Bằng tới thăm con, A Mông rất vui, hai người họ suýt nữa còn định dọn về ở chung với nhau nữa. Thế mà chỉ một câu nói của thằng nhóc đã ngăn trở tất cả.

“Con trai, gọi bố đi nào!”. Lý Triển Bằng ôm lấy thằng bé đùa.

“Mẹ… mẹ…”. Thằng bé nhà A Mông rất dễ thương, ai trêu, nó cũng cười đùa theo.

“Không phải, gọi bố cơ mà!”. Lý Triển Bằng ôm thằng bé đi vòng quanh nhà.

“Chứng tỏ nó không thích anh rồi”. A Mông vừa cười vừa đưa bình sữa cho chồng.

“Mẹ quan trọng hơn mà! Nhưng dù sao nó cũng phải gọi một tiếng bố nữa chứ, đúng không?”. Lý Triển Bằng lén vuốt tay vợ.

“Đáng ghét…!”. A Mông không những không đánh anh ấy mà còn mắng yêu, thế nên Lý Triển Bằng được thể lấn tới, tay này ôm A Mông, tay kia ôm con, cảnh tượng đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Bỗng nhiên tình huống đáng sợ nhất đã xảy ra. “Cục cưng Lâm Lâm ơi…!”. Thằng bé con chắc thấy thiên hạ thái bình quá nên phát ngôn một câu vô cùng đúng lúc.

“Hả? Con nói gì đấy?”. A Mông quay vội lại, ôm lấy đứa con.

“Có gì đâu! Anh chẳng nghe thấy gì cả!”. Lý Triển Bằng ngồi bên cạnh, run lên cầm cập.

“Câm miệng ngay!”. A Mông đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lý Triển Bằng.

“Hi hi…”. Thằng cu con không biết mình vừa gây ra tội tày trời, vẫn vui vẻ cười đùa.

“Con yêu, nói cho mẹ nghe, con vừa nói gì hả?”. A Mông ôm lấy thằng bé hỏi.

“Lâm Lâm… cục cưng…”. Bé mập vừa mút ngón tay vừa nói.

“LÝ TRIỂN BẰNG!”. Tiếng hét của A Mông khiến thằng bé sợ quá, khóc ầm lên.

“A Mông à, lời nói của bọn trẻ con, sao em lại tin được cơ chứ? Cái này chắc là con nó học được ở trên ti vi đấy… Đúng rồi, chắc nó xem phim hoạt hình!”. Lý Triển Bằng vội vàng bước lùi về phía sau, hấp tấp đập cả đầu vào tường.

“LÝ TRIỂN BẰNG! TÔI PHẢI GIẾT ANH!”. A Mông phi ngay vào bếp tìm con dao.

Lý Triển Bằng ngẩng khuôn mặt đau khổ lên, lắp bắp kể lại câu chuyện lúc đó cho chúng tôi nghe.

“Sao anh trốn được ra đây thế?”. Tôi không nhịn nổi cười.

“Sao em lại nói thế?”. Cố Đại Hải lườm tôi. “Anh không sao chứ?”.

“Hu hu hu…”. Tự nhiên Lý Triển Bằng ôm mặt khóc.

“Thôi, không khóc nữa… Ngoan nào, không sao đâu…!”. Lâm Sở ôm Triển Bằng vào lòng.

“Anh…Sao anh ….sao lại đen đủi thế cơ chứ?”. Lý Triển Bằng vừa nói vừa nấc làm chúng tôi chẳng nghe rõ anh ấy nói gì cả.

“Haizzz… Lý Triển Bằng thật đáng thương!”. Tôi kéo Cố Đại Hải lên sân thượng, nằm hóng gió.

“Mặt anh ấy bị đánh sưng vù lên rồi!”. Cố Đại Hải để đầu tôi gối lên tay anh.

“Anh này, hay hai chúng mình cũng chơi trò như họ đi, cũng vui đúng không?”

“Vui cái gì mà vui chứ? May mà anh không cưới phải cô vợ như A Mông, nếu không thì sống chẳng bằng chết”. Anh ấy xoa vai cho tôi. Đang nói chuyện thì chuông điện thoại của tôi bỗng reo lên.

“A lô!”.

“Mình sẽ đánh chết tên Lý Triển Bằng cho mà xem!”. Tiếng A Mông hùng hồn vang lên trong điện thoại.

“Lữ Tiểu Mông à?”. Cố Đại Hải dùng khẩu hình hỏi tôi.

“Thôi đi, cậu đã đánh con người ta ra nông nỗi này rồi, lại còn định làm gì nữa hả?”. Tôi gật gật đầu với Cố Đại Hải.

“Đúng là tên khốn nạn!”. A Mông vẫn rất tức giận.

“Thôi thôi, anh ấy đã khóc lâu lắm rồi đấy, giờ vẫn đang khóc kia kìa!”

Trong quán cà phê, A Mông vừa sụt sịt vừa bảo chúng tôi:

“Đúng là khốn kiếp! Đã thế mình phải làm chuyện gì đó với Thomas cho hắn ta xem!”

“Thôi nào, biết đâu đấy đúng là do con cậu học được trên phim hoạt hình thì sao?”. Lâm Sở liếc tôi rồi quay sang an ủi A Mông.

“Đúng. đúng! Giờ mấy cái phim hoạt hình đó chẳng có gì là không dám nói cả, nào là “cục cưng”, rồi thì “tình yêu”, còn có cái gì mà… à.. cái mà…”. Không hiểu sao tự nhiên tôi lại lắp bắp.

“Còn có… bạo lực, à, có cảnh quay bạo lực nữa!”. Lâm Sở nhíu mày nghĩ mãi mới thốt lên được một câu.

“Các cậu theo bên nào hả?”. A Mông rút cái khăn giấy ra, giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn chúng tôi.

“Bên cậu! Ngoài cậu ra thì còn bên ai được nữa!”. Tôi và Lâm Sở vội vàng đưa tay lên thề thốt.

11.

“Chị ơi, chị bảo thế này có tức không cơ chứ?”. Cuối tuần, Cố Tiểu Khê tự nhiên chạy tới nhà tôi kể lể.

“Sao?”. Tôi đang đánh răng, quay ra hỏi.

“Anh Phong ấy, anh ấy đã hẹn em hôm nay đi xem phim rồi, thế mà gần đến giờ thì lại kêu bận vẽ tranh, không đi nữa..”. Cố Tiểu Khê ôm lấy cả Đu Đu và Bội Bội.

“Thế thì em phải cẩn thận đấy! Chị nghe nói bọn nghệ sĩ trăng hoa lắm, nhỡ cậu ta đi với người khác thì sao?”. Tôi mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa. Bội Bội vội vàng chạy tới cắn chân tôi. “Đây, ăn đi!”. Tôi ném cho nó nửa cái xúc xích.

“Không phải chứ?”. Sắc mặt Cố Tiểu Khê tự nhiên tái đi.

“Cái này cũng không nói chắc được, hay là chị kiếm giúp em một đứa để thử cậu ta nhé!”. Tôi đưa ra ý kiến.

“Có được không ạ?”

“Yên tâm đi!”

“Cậu giúp mình chút chuyện này nhé, được không?”. Tôi kể cho Lâm Sở chuyện của Tiểu Khê.

“Chuyện này thì giúp làm sao được?”. Lâm Sở có vẻ thất thần, hoảng hốt.

“Cứ nghe mình đi, chỉ có cậu đi mồi chài đàn ông thì mình mới yên tâm thôi”. Tôi ôm lấy cô ấy.

“Được thì được, nhưng mà mình không có quần áo con gái đâu.”

“Mình có, mình có mà!”

Thực ra gương mặt của Lâm Sở rất đẹp, da mịn màng, dáng người dong dỏng cao, lúc cười lại có cả má lúm đồng tiền nữa.

“Thế này đã được chưa?”. Dưới sự chỉ huy của tôi, Lâm Sở mặc một bộ váy hoa, trang điểm một chút, đội thêm bộ tóc giả, đúng là trông cực kỳ xinh đẹp.

“Oa, mỹ nhân! Mỹ Nhân!”. Trông thấy Lâm Sở, mắt Dương Siêu sáng rực lên.

“Biến đi! Đồ lăng nhăng!”. Lâm Sở ngồi bên cạnh Dương Siêu, kéo váy trùm lấy chân, quát nạt.

“Thế này trông giống mấy mợ già hơn đấy!”. Dương Siêu nói xong, suýt nữa thì bị Lâm Sở bóp cổ.

“Cậu phải dịu dàng đi một chút, không là hỏng hết đấy!”. Tôi giúp Lâm Sở sửa lại tóc, căn dặn.

“Biết rồi, biết rồi! Thế không được lôi điện thoại ra trước à?”. Lâm Sở tỏ ra rất khó chịu.

Theo kịch bản của tôi, Lâm Sở ban đầu phải tỏ ra yếu ớt, cố ý bị ngã để được cậu Phong kia nâng dậy, sau đó sẽ cho số điện thoại để hẹn hò.

“Có được không nhỉ?”. Tôi hỏi lúc tôi và Dương Siêu ngồi ở vườn hoa bên cạnh trông chừng.

“Không sao đâu, lúc nãy, anh vừa nhìn thấy Lâm Sở là suýt hoa hết cả mắt đấy.”

“Ối”. Lâm Sở đúng là biết diễn xuất. Cái câu nũng nịu của cô ấy khiến tôi sởn cả da gà.

“Cô không sao chứ?”. Cậu Phong đó vội vàng nâng Lâm Sở dậy.

“Ôi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi làm bẩn hết quần áo của anh rồi!”. Lâm Sở khổ sở kêu lên. Tôi đã dặn Lâm Sở phải bôi sô cô la vào tay, sau đó cố ý sờ lên người cậu ta.

“Không sao, không sao”. Gã đó tỏ ra rất rộng lượng.

“Thật xin lỗi anh! Tôi đang định lau tay, chưa thấy giấy lau đâu thì đã bị ngã rồi…”. Tóc cô ấy bay bay trông thật quyến rũ.

“Cô thật sự không sao đấy chứ?. Nếu không phải trong ánh mắt cái gã tên Phong kia hiện lên toàn vẻ đểu giả thì tôi đã tưởng cậu ta là Lôi Phong[1] tái thế rồi.

“Tôi không sao. Hay thế này đi, anh cho tôi số điện thoại, sau đó tôi sẽ mua đồ đền anh…”

12.

“Mệt chết đi được!”. Lâm Sở kéo váy lên rồi lau mồ hôi.

“Cậu chú ý tý đi, vẫn còn một tên con trai ở đây đấy!”. Tôi chỉ vào Dương Siêu.

“Nhìn cái gì hả?”. Lâm Sở liền xông lên, đá cho anh ấy một phát.

“Thì thấy người đẹp nên mới nhìn…”. Dương Siêu trả lời rất thật thà.

[1] Lôi Phong (1833-1888) là một thầy thuốc nổi tiếng cuối đời Thanh

“Điên à, em là con trai cơ mà!”. Lâm Sở bẻ cổ áo, để lộ ra làn da trắng ngần. “Nào anh em, uống đi!”.

“Cậu mà cứ thế này sẽ khiến mấy gã phục vụ kia sợ chết khiếp đấy!”. Tôi bảo. Lúc nãy, mấy tên phục vụ nam thấy có người đẹp nên cứ đứng nhìn.

“Xin mời!”. Một cậu phục vụ trông khá đẹp trai mang bia tới, còn cố tình nháy mắt với Lâm Sở nữa.

“Hay là cậu “hoàn tục” đi?”. Tôi khoác vai Lâm Sở.

“Hoàn tục cái đầu cậu ấy. Mình coi thường bọn đàn ông”. Lâm Sở bảo. Dương Siêu suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

“Này, điện thoại của cậu kìa!”. Tôi thấy điện thoại của Lâm Sở rung lên bần bật liền nhắc.

“Hả? Đây là số lạ mà!”. Lâm Sở chỉ liếc qua rồi bảo.

“Cá căn câu rồi chăng?”. Dương Siêu mỉm cười.

“Mình ra ngoài nghe điện thoại đã!”. Lâm Sở chạy vội ra ngoài.

“Chú ý thái độ, lời nói đấy nhé!”. Tôi bắc loa tay lên miệng, nói với theo.

“Mình biết rồi!”.

“Trần Lộ ra viện rồi à?”. Tôi hỏi Dương Siêu.

“Hả? Ừ, xuất viện rồi, giờ cô ấy đang ở chỗ anh”. Dương Siêu đang chăm chú nghe nhạc.

“Không sao là tốt rồi”. Tôi nghịch cái cốc trong tay.

“Các em không giận cô ấy đấy chứ?”

“Việc đó có là gì đâu!”. Tôi nhìn Dương Siêu. “Cô ấy đã giải quyết xong đống lộn xộn đó rồi chứ?”.

“Xong rồi. Cô ấy bảo giờ cô ấy đã hối hận, muốn anh cho cô ấy thêm một cơ hội”.

“Vậy anh nghĩ sao?”. Tôi uống một ngụm bia.

“Chẳng biết, nhưng anh cũng không muốn cô ấy phải chịu tổn thương thêm nữa”. Dương Siêu nhìn tôi.

“Này, tên tiểu tử đó hẹn mình ngày mai đi ăn đấy!”. Lát sau Lâm Sở bước lộp cộp trên đôi giày cao gót, đi vào.

“Trông có được không?”. Cố Đại Hải hớn hở bóp chân cho tôi.

“Anh cứ xem thì biết!”. Tôi đưa mấy bức ảnh đã chụp được cho anh ấy.

“Trời, đúng là mỹ nhân!”. Cố Đại Hải ôm lấy cái điện thoại, trông như sắp rỏ nước dãi ra rồi.

“Anh thích lắm hả? Thế có muốn cưới làm bà hai không?”. Tôi lim dim mắt nhìn anh ấy.

“Thôi, thôi! Anh không cần!”. Anh ấy buông điện thoại của tôi xuống. “Nhưng mà Lâm Sở ăn mặc thế này xinh thật đấy, xinh hơn lúc cô ấy mặc đồ nam nhiều.”

“Để xem cái gã nghệ sĩ kia có bị mắc câu không?”. Tôi vừa ôm Đu Đu vừa bảo.

“Đúng đấy! Lần này, Tiểu Khê hết đường chối cãi rồi!”.

“Ha ha!”. Tôi và Cố Đại Hải cười ầm lên rồi ôm nhau ngủ, hại Đu Đu và Bội Bội sợ quá chạy mất.

Ngày cuối tuần, Cố Đại Hải sợ tôi buồn nên ở nhà với tôi, còn nấu canh sườn cho tôi ăn nữa.

“Sao anh lại tốt thế nhỉ?”. Tôi hớn hở nhìn Cố Đại Hải đang bận rộn tay dao, tay thớt trong khi Bội Bội cứ quấn lấy chân anh ấy.

“Anh không tốt với vợ anh thì tốt với bồ nhí chắc?”. Cố Đại Hải gắp một miếng sườn nhiều thịt ra cho tôi nếm làm Bội Bội ganh tỵ, sủa ầm lên.

“Đây, cho cả mày nữa!”. Cố Đại Hải gắp một miếng, vứt ra cho nó.

“Meo…” Đu Đu cũng từ đâu chạy tới tranh phần.

“Rồi rồi, cả mày nữa, ngoan nào, ăn đi!”. Cố Đại Hải như đang nịnh con ăn vậy.

“Hí hí…”. Tôi ôm bụng cười.

“Em cười cái gì thế hả?”. Cố Đại Hải giơ cái thìa lên. “Hay em cũng kêu “meo meo” đi, anh cho thêm miếng nữa!”.

“Thèm vào! Em đang nghĩ có một đứa con cũng hay đấy chứ!”.Tôi bảo. Trong chớp mắt, sắc mặt ông chồng tôi lập tức thay đổi, lộ rõ vẻ vui mừng.

“Vợ ơi, sao anh lại yêu em thế cơ chứ?”. Anh ấy lao ngay tới, ôm chầm lấy tôi.

13.

“Em nói cho anh biết, anh mà không mua thứ gì đó hay hay cho em thì sẽ biết tay đấy!”. Tôi gọi điện thoại cho Cố Đại Hải. Hôm nay, anh ấy lại đi công tác, chỉ có mình tôi ở nhà.

“Anh biết rồi, anh sẽ mua nhiều quà cho em mà. Tối em về nhà ăn cơm chứ?”. Cố Đại Hải vẫn là người quan tâm đến tôi nhất.

“À, em định ăn ở chỗ Lâm Sở rồi, dạo này chưa thấy cô ấy báo cáo vụ hẹn hò kia”. Lúc ấy, tôi đang đi siêu thị với Lâm Sở, Bội Bội và Đu Đu cũng được đưa tới nhà cô ấy rồi, tôi định tối nay sẽ không về nhà.

“Cậu không nhìn thấy thì không biết đấy thôi, hắn đúng là đồ lưu manh”. Lâm Sở vừa bóc một con tôm to vừa nói.

“Hắn ta đã làm gì rồi hả?”. Tôi thấy rất hứng thú với tin này.

“Mới đầu thì chỉ hỏi chuyện thôi, sau đó, hắn bắt đầu sờ chân mình”. Lâm Sở uống một hơi hết cả chỗ rượu còn lại. “Nếu không phải vì thời cơ chưa đến, mình đã bóp chết hắn rồi”

“Ôi ôi, cục cưng của mình, cậu vất vả rồi, nào, cạn một ly nhé!”. Tôi vội vàng nâng ly lên.

“Lúc nào cậu mới dẫn em chồng cậu tới xem đấy hả? Mình sắp không diễn nồi nữa đâu đấy, kinh chết đi được!" Lâm Sở cau mặt. “Với lại, mấy hôm nữa Bobo về, chuyến lưu diễn của cô ấy sắp kết thúc rồi.”

Bobo, người Thượng Hải, làm nghề người mẫu, là tình yêu sét đánh và là bạn gái đích thực của Lâm Sở. Bobo rất dễ thương, ai trông cũng thấy thích, đôi mắt như biết nói, tròn xoe, long lanh, mỗi lần chớp mắt đều khiến người khác phải rung động, đôi môi nhỏ như quả anh đào, răng đều như ngọc. Luôn có một rừng đại gia vây quanh nhưng cô ấy lại chỉ yêu Lâm Sở, luôn vì Lâm Sở mà giữ gìn, không để bất cứ gã đàn ông nào động vào.

14.

Tôi đang bận bịu với đống việc ở tòa soạn thì biết tin một người bạn học cùng đại học vừa mới mất.

“Người bạn tốt nhất của chúng ta đã yên giấc ngàn thu tại đây…” Đoạn điếu văn tiễn đưa khiến tất cả chúng tôi phải rơi lệ. Thực ra, người bạn này tính tình vô cùng đáng ghét, suốt ngày đi khiêu khích người ta, lại toàn nói chuyện linh tinh.

“Này, các cậu biết gì không? Nghe đồn là cậu ta bị đâm chết đây!”. A Mông đeo một cặp kính đen, thì thầm với chúng tôi.

“Thật à?”. Lâm Sở ngẩng đầu lên.

“Tuy thế nhưng cũng đáng thương nhỉ?”. Trần Lộ thở dài.

Xem ra A Mông và Trần Lộ hòa bình trở lại rồi, chắc tôi đã lo lắng vô ích. Sau buổi tang lễ, chúng tôi rủ nhau đi ăn hải sản.

“Này các chị em, phát tài rồi nên quên huynh đệ này rồi hả?”

Một người bạn vừa mới tới bảo chúng tôi.

“Mình thấy đây giống buổi tụ tập bạn bè hơn, có giống lễ tang gì đâu!”. Tôi thờ dài.

“Này, nghe nói cậu ta chuẩn bị kết hôn thì lại mất, thủ tục đăng ký cũng đã làm xong hết rồi”. Một cô bạn bên cạnh nói xen vào.

“Còn có chuyện đó nữa hả?”. A Mông vốn thích buôn chuyện, mới đó đã kề vai bá cổ với mấy cô bạn, ngồi tán dóc với nhau.

“Mình vào nhà vệ sinh một lát”. Lâm Sở bỗng đứng lên.

“Tiểu Ngư, mình muốn xin lỗi cậu”. Trần Lộ kéo tay tôi, cười ngại ngùng, chẳng khác gì lúc chúng tôi mới vào đại học.

“Cái gì chứ? Đừng nói linh tinh, mình cũng đã gây chuyện với cậu mà”. Tôi mỉm cười, bảo.

“Mình và Dương Siêu… định cưới nhau”. Cô ấy cúi đầu, nói vẻ thẹn thùng.

“Thế thì tốt quá rồi! Hai cậu cũng nên như vậy còn gì!”. Tôi thực sự rất vui mừng.

Tụ tập xong, tôi và Lâm Sở tới sân bay đón Bobo.

“Chồng ơi, em về rồi đây!”. Nụ cười ngọt ngào của Bobo có thể khiến người khác đông cứng lại.

15

“Chị dâu, em thấy sợ!”. Bàn tay Cố Tiểu Khê đầy mồ hôi. Cô ấy có vẻ lo lắng.

“Không sao đâu. Chỉ cần em biết rõ cậu ta là người thế nào là được rồi”. Tôi an ủi Tiểu Khê.

Một lát sau, tên Phong háo sắc đã xuất hiện, vừa nhìn thấy Lâm Sở thì nhào ngay tới. Tuy không nghe rõ họ nói gì với nhau nhưng thấy hắn đang kề vai bá cổ Lâm Sở, tôi liền bảo Tiểu Khê gọi ngay cho hắn, sợ để lâu Lâm Sở không chịu nổi lại hỏng việc mất.

“A lô…”. Cố Tiểu Khê vừa nắm chặt lấy tay tôi vừa gọi. ‘Anh… Anh Phong, anh đang ở đâu thế?”

“Anh đang làm việc, lát nữa nói chuyện sau nhé!”. Tôi thấy hắn vội vàng tắt điện thoại, sửa lại tư thế, hình như định xông tới hôn Lâm Sở.

“Này cậu, cậu định làm gì thế hả?”. Tôi đứng ngay sau chỗ họ ngồi, lên tiếng.

“Cô là ai vậy?”. Hắn nói cứng.

“Cậu có quen cô gái này không?”. Tôi ngoắc tay ra hiệu. Cố Tiểu Khê bước ra.

“Em… Tiểu Khê?”. Hắn sững người.

“Cậu còn gì để nói nữa không?”. Tôi dựa người vào ghế, nhìn hắn.

“Không phải, Tiểu Khê…” Hắn đứng dậy, kéo tay Cố Tiểu Khê. “Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi… Là do cô ta, cô ta không biết sĩ diện, cứ lao vào anh!”. Hắn ta quay sang “cắn” lại Lâm Sở.

“Này! Thằng khốn kia, có muốn tao làm thế này không hả?” Lâm Sở bẻ quặt hai cánh tay của tên Phong ra sau rồi đẩy hắn ngã xuống đất.

“Chúng ta đi thôi, khóc vì tên này không đáng đâu!”. Lâm Sở kéo tay Cố Tiểu Khê ra ngoài.

“Đồ khốn nạn!”. Tôi bồi thêm cho hắn một cú.

“Hu hu…” Cố Tiểu Khê nằm trong lòng Lâm Sở, cứ thế khóc mãi không thôi.

“Em nghe chị nói này. Tại sao phụ nữ lại không thể sống được nếu thiếu đàn ông chứ?” Lâm Sở nhìn Tiểu Khê. “Không có đàn ông thì chúng ta vẫn sống được mà, thậm chí còn sống tốt hơn ấy chứ!”.

“Em…em… có thể không?”. Cố Tiểu Khê giương đôi mắt long lanh đầy nước lên nhìn Lâm Sở.

“Sao lại không? Nhìn chị đây này, không phải chỉ đang sống rất tốt sao?”. Lâm Sở vỗ ngực. Tuy động tác của cô ấy rất đĩnh đạc nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy giống mấy con tinh tinh.

“Em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi nhé!” Cố Đại Hải vừa đi công tác về, tôi liền vội vàng khoe công trạng.

“Thật hả?”. Cố Đại Hải sung sướng, ôm tôi quay mấy vòng.

“Tất nhiên rồi, em là ai cơ chứ? Thế anh mua gì cho em đấy?”. Tôi nhìn anh ấy.

“Toàn hàng xịn nhé!”. Cố Đại Hải bỏ tôi xuống, lôi ra một đống nào là mỹ phẩm, nước hoa, lại cả tổ yến gì gì đó nữa.

“Đại Hải à, mau lên! Có chuyện rồi!”. Mẹ Cố Đại Hải gọi điện, bảo chúng tôi tới bệnh viện ngay.

“Mẹ, chuyện gì vậy?”. Lúc tôi đến nơi, mọi người đang ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật.

“Đúng là tạo nghiệt, tạo nghiệt rồi!”. Mẹ chồng tôi không ngừng nhắc đi nhắc lại câu này.

“Bố à, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”. Cố Đại Hải sợ đến mức mồ hôi chảy đầy ra.

“Ai là người nhà bệnh nhân?”. Bác sĩ từ trong phòng bước ra ngoài.

“Con bé có sao không, bác sĩ?”. Cố Đại Hải vội vàng xông tới.

“Đứa bé không giữ được, ký tên đi!”. Bác sĩ nhìn chúng tôi, bảo. Tình cảnh này làm tôi nhớ đến Lâm Sở trước kia.

“Sao cơ?”. Cố Đại Hải dường như nghe không rõ.

“Mau lên, bên trong đang đợi đấy!”

“Được, được, tôi ký. Con bé không sao là tốt rồi.”

“Ông trời ơi… kiếp trước tôi đã mắc tội gì chứ?”. Bố chồng tôi nói xong ngã quỵ xuống.

“Bố!Bố ơi!”. Tôi vội vàng lao tới đỡ ông.

“Gọi bác sĩ đi, mau gọi bác sĩ!”. Mẹ chồng tôi khóc nhiều đến mức mắt không thể mở nổi nữa.

“Bảo em mày đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa!”. Trước khi ngất hẳn, bố chồng tôi chỉ nói được mỗi thế.

Tối muộn, Cố Đại Hải mới mệt mỏi bước vào nhà.

“Bố không sao chứ ạ?”. Tôi lo lắng hỏi.

“Ừ”. Anh ấy ngả người lên giường.

“Em xin lỗi… Em không biết con bé…”. Tôi ôm lấy anh ấy.

“Không phải lỗi của em, em cũng đã cố gắng hết sức rồi mà. Chỉ tại Tiểu Khê trẻ người non dạ…”. Cố Đại Hải nằm trên giường mà nước mắt không ngừng chảy ra. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc như vậy. “Sao lại thế này cơ chứ?”. Anh ấy vùi mặt vào tóc tôi, nghẹn ngào.

“Anh cứ khóc đi, khóc rồi sẽ thấy thoải mái hơn”. Cổ tôi nghèn nghẹn. Có lẽ chỉ có tôi mới trông thấy một Cố Đại Hải mềm yếu như thế này. Anh ấy vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi, còn tôi ngoài việc ôm lấy Đại Hải khi anh ấy khóc ra thì chẳng biết làm gì cho anh ấy cả. Tôi thấy hận chính mình khi trở nên vô dụng như thế này...

“Chị dâu, bố mẹ đâu rồi ạ?”. Cố Tiểu Khê nằm trên giường trông rất tội nghiệp.

“Mẹ mệt nên đã về nhà nghỉ ngơi rồi, lát nữa anh trai em sẽ tới đây”...

“Em biết... mọi người xấu hổ vì em...”. Con bé rơm rớm nước mắt.

“Đừng như vậy mà!”. Tôi chẳng biết phải dỗ nó như thế nào nữa.

“Cứ để em chết đi!”. Cố Tiểu Khê giật cái kim truyền trên tay ra khiến vết thương chảy nhiều máu.

“Tiểu Khê, em mà cứ như thế này, bố mẹ sẽ càng đau lòng hơn đấy!”. Trông thấy Cố Đại Hải bước vào, tôi như gặp được vị cứu tinh.

“Anh... em có lỗi với mọi người. Em khiến mọi người phải xấu hổ...”. Cố Tiểu Khê vừa khóc vừa nói.

“Dù sao cũng là người một nhà mà, mọi người không trách em đâu, nhưng em ngốc quá đấy!”. Cố Đại Hải an ủi. Anh ấy đúng là một người anh tốt, đỡ Tiểu Khê nằm xuống, còn sửa lại tóc cho cô em gái nữa.

“Đúng đấy, Tiểu Khê à, em cứ nghỉ ngơi đi đã, nếu không sẽ khiến bố mẹ lo lắng lắm đấy!”. Tôi vỗ nhẹ vào lưng Cố Đại Hải. “Em đi ra ngoài tìm y tá đã nhé!”

“Ừ, có chuyện gì thì gọi anh!”. Cố Đại Hải bảo. Tôi thấy mắt anh ấy đầy nỗi đau thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.