Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 262: Trong sáng




Editor: Mai Tuyết Vân

Người kia không phải là kiếm khách Lệnh Hồ Xung mà cô gặp ở nhà ga trước đây ư, được rồi, người kia vô cùng mê võ hiệp, là người bệnh tâm thần, Lý Tiểu Cường, sao hắn lại ở trong xe quân đội, chẳng lẽ hết bệnh rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói ngắt quãng suy nghĩ của cô.

"Muốn gia nhập quân đội phải nộp toàn bộ thức ăn lên trên, để quân đội phân chia thống nhất.'' Nghe một người lính khác nói, Bạch Nhược Oánh nghĩ chỉ bỏ hai ba chai nước khoáng trong ba lô, tất nhiên chính là loại thông thường, không phải là nước suối Minh Nguyệt, và mấy gói mì ăn liền.

Không còn cách nào khác, nếu muốn cô lấy ra bánh mì cũng không phải là không được, nhưng quan trọng là cô có không gian trữ đồ tươi. Bây giờ người ta còn chưa sản xuất ra được bánh mì mới, tất cả bánh mì hiện giờ đều quá hạn sử dụng, cho dù không bị mốc meo, cũng được sấy khô. Vẫn là mì gói thì tốt hơn, dù có không gian trữ đồ tươi, cũng sẽ không nhận ra mì gói có chỗ nào khác.

Cô giao tất cả đồ trong balo ra, còn để người lính trẻ kiểm tra một chút, hoàn toàn không còn gì nữa, mới để Bạch Nhược Oánh rời đi.

"Cảm ơn.'' Đi ngang qua người lính lớn tuổi, Bạch Nhược Oánh nói ra mấy lời này, rồi tiến vế phía sau xe quân đội.

Nghe thấy cô nói như thế, người lính lớn tuổi gật đầu, sau đó hình như hắn lại nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lập tức tối sầm u ám, một lát sau đã xốc lại tinh thần.

Bạch Nhược Oánh bước đi, tốt nhất là cô không nên ngồi cùng xe với Lý Tiểu Cường, vì thế cô liền đi đến một chiếc xe khác. Nhưng khi vừa lên xe, Bạch Nhược Oánh đã phát hiện ở đây vẫn có rất nhiều dị năng giả sống sót.

Có quân đội mở đường cũng không tệ, trên đường cũng không cặp phải zombie cao cấp, bây giờ zombie phần nhiều là cấp hai cấp ba, đường nhiên vẫn còn một số zombie cấp một.

Zombie cấp một chống lại dị năng giả sẽ trực tiếp bị giết ngay lập tức, nhưng mà khi gặp người thường, bọn họ vẫn sẽ trở thành đồ ăn cho chúng. May mắn khi quân đội gặp zombie, đều là zombie cấp một, cấp hai cũng có, nhưng không nhiều lắm. Cho nên hầu hết zombie gặp đường đều bị giết, sau đó quân đội tất nhiên sẽ thu thập thủy tinh thể.

Nhìn những người này, Bạch Nhược Oánh thở dài, sau khi cô vừa tỉnh lại, đã qua hai tháng. Từ miệng những người sống sót, cô biết được rằng, hiện tại phần lớn dị năng không hề hiếm lạ nữa. Vì bây giờ có rất nhiều, còn zombie đã tiến hóa thành cấp hai, cho nên hiện tại dị năng giả cấp một đã không còn được biệt đãi nữa.

Nhưng tốc độ hấp thụ linh thạch của mỗi người đều khác nhau, tốc độ tiến cấp cũng không giống nhau. Cho nên cũng xuất hiện dân chạy nạn là dị năng giả, xem ra sau khi cô rời đi, nhân loại đã biết công dụng của thủy tinh thể rồi.

Một đường thuận lợi, lúc sẩm tối tầm bảy giờ, đi ngang qua một thành phố nhỏ, quân đội quyết định đóng quân ở đây. Không ai phản đối, mọi người theo đường cái tìm được một ngôi trường tiểu học, phòng cũ một chút, nhưng tốt ở chỗ có nhiều phòng.

Bạch Nhược Oánh và vài người khác ở cùng một phòng, lúc dùng bữa tối, Bạch Nhược Oánh được phân phát một chút bánh mì quá đát, còn về nước uống, cũng chỉ được một chút. Cô nhìn bánh mì, rồi bỏ vào trong balo, cô không thấy đói, nước cũng đặt sang một bên.

Những người còn lại nhìn mẩu bánh mì khô trong tay, nếu là trước khi tận thế, đồ như vậy không ai muốn ăn. Nhưng đây là tận thế, cho dù là mốc cũng có thể lấp đầy bụng, thì không suy nghĩ nhiều làm gì.

Mọi người đều nuốt mẩu bánh mì kia xuống, uống chút nước. Không ai di chuyển, tất cả đều đang chờ bánh mì kết hợp với nước sẽ sinh ra cảm giác no bụng.

Hiểu rõ suy nghĩ của mọi người, Bạch Nhược Oánh ngồi yên lặng ở một bên, đột nhiên cô nhớ tới trước khi tận thế, đã từng xem một quảng cáo. Viên con nhộng XX, bên trong chứa XX đồ chay, ăn nó muốn gầy chỗ nào thì gầy chỗ đó, không cần cố gắng ăn uống điều độ, cho dù bạn chỉ ăn một chút, cũng không cảm thấy đói khát.

Bạch Nhược Oánh không biết, bây giờ trong hiệu thuốc có còn bán loại thuốc đó không. Cô nhìn bộ dạng của mọi người, phần lớn đều ốm yếu, còn có nhiều người vẫn còn ăn không hưởng lợi đấy chứ.

Đột nhiên, Bạch Nhược Oánh cảm thấy bên cạnh mình có một người, cô ngẩng đầu lên.

"Tiểu thư, tôi nhìn thấy ấn đường của người có điềm xấu.'' Không thể nào, lại là những lời này, Lý Tiểu Cường, thật sự không biết làm sao hắn có thể sống sót trong mạt thế nữa.

Lý Tiểu Cường chờ một lát, phát hiện cô gái này cũng không đánh hắn, nhớ lại trước đây, hắn cũng nói như vậy với hai cô gái, đều bị họ cho một cái tát, chẳng lẽ hắn đã tìm được đồng môn?

"Tiểu thư, chẳng lẽ nàng là sư muội của ta? Tiểu sư muội, muội đừng sợ, ở đây sư huynh có tiên đan, muội uống vào, vận xấu sẽ bay sạch, sau đó sẽ không còn cảm thấy đói bụng.'' Nói xong Lý Tiểu Cường lấy ra một cái hộp.

Đọc mấy chữ bên ngoài chiếc hộp, khóe miệng Bạch Nhược Oánh co giật, đúng là nghĩ cái gì thì cái đó đến, trên mặt hộp có ghi "Viên con nhộng giảm béo XX.''

Lý Tiểu Cường lặng lẽ nói chuyện với Bạch Nhược Oánh: "Tiểu sư muội, hiện tại ma đạo hoành hành, sư huynh muội chúng ta xuất thân từ danh môn chính phái, nhất định không được phép mê muội hay kiêu ngạo. Tiểu sư muội, sư phụ vừa mới phái chúng ta xuống núi, chúng ta đã lạc nhau, cuối cùng ta đã tìm được muội, như vậy chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, đi tìm các sư huynh đệ đồng môn khác. Đến lúc đó chúng ta sẽ bắt hết đám người Ma Môn trên thế gian này, sư muội, muội nói có được không?"

Nhìn Lý Tiểu Cường như vậy, Bạch Nhược Oánh điên cuồng đổ mồ hôi, nhưng đúng lúc này: "Tiểu Cường, sao anh lại chạy tán loạn vậy, không phải đã nói với anh là rất nguy hiểm sao?"

Bạch Nhược Oánh nghe giọng nói nhìn qua, thấy người đàn ông này có chút quen mắt, cẩn thận nhớ lại, người đàn ông này không phải là bác sĩ bệnh viện tâm thần của Lý Tiểu Cường lúc trước sao?

"Á, hắn là Bạch Liên giáo, sao cứ đi theo ta mãi vậy. Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không bán đứng sư môn, các ngươi là tà môn ma đạo, muốn cướp lấy địa vị danh môn chính phái của chúng ta. Đúng là si tâm vọng tưởng.'' Thấy người đàn ông kia, Lý Tiểu Cường cau mày quát to.

Có lẽ với cảnh tượng này mọi người đã sớm hình thành thói quen, không ai còn đủ sức để đi quan tâm chuyện như vậy, cho nên, cho dù Lý Tiểu Cường nói rất lớn tiếng, cũng không có ai lên tiếng quát mắng ngừng lại cả.

"Tôi nói này, bác sĩ Vương, anh mang hắn theo một đường cũng đủ mệt rồi, chi bằng vứt hắn ở đây đi.'' Lúc này có một giọng nói vang lên.

"Đúng vậy, bác sĩ Vương, tuy rằng các anh là bạn lớn lên từ nhỏ, nhưng anh nhìn dáng vẻ của cậu ta đi, một người bình thường còn khó tồn tại ở thời mạt thế, huống chi là một người bệnh thần kinh?" Có người đã lên tiếng, lại có người nói tiếp.

"A Vũ à, mọi người nói rất đúng, con nghe mọi người nói đi, bỏ chúng ta lại, chúng ta đã gây phiền phức cho con nhiều rồi, con vì nó mới học y, hiện giờ, bệnh của nó đã không còn khả năng chữa khỏi, con. . ." Lúc này, một người phụ nữ trung niên cũng đứng lên, nhìn Lý Tiểu Cường, sắc mặt đau khổ.

"Á, bà là Diệt Tuyệt sư thái đáng hận mà, lão ni cô, vừa nhìn thấy là đã biết bà không phải người tốt, hừ chờ đến khi ta trở lại sư môn, bẩm báo rõ ràng với sư phụ, lấy được Ỷ Thiên Kiếm, đến lúc đó sẽ cho bà biết tay, hừ hừ..." Thấy người phụ nữ đứng lên, Lý Tiểu Cường đưa tay ra, chỉ vào người phụ nữ rồi tức giận nói.

Nghe thấy Lý Tiểu Cường nói vậy, trên mặt người phụ nữ để lộ ra cảm giác đau lòng, sau đó bà quay sang bác sĩ: "A Vũ à, con là dị năng giải, rời khỏi chúng ta, con sẽ thăng tiến rất tốt, con không cần lo cho chúng ta, để mẹ con chúng ta chết cùng một chỗ, sang thế giới bên kia, dì sẽ chăm sóc nó thật tốt.''

"Dì à, dì đừng nói gì nữa, suy nghĩ của dì con biết, nhưng vì Tiểu Cường, con sẽ không từ bỏ đâu.'' Nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông, bà lắc đầu, lại nhìn con trai của mình, người phụ nữ thở dài.

Sau đó, bảy người mười miệng tán nhảm, Bạch Nhược Oánh mới biết, hóa ra, bác sĩ tên là Vương Vũ, là hàng xóm lớn lên từ nhỏ của Lý Tiểu Cường. Hai người chơi với nhau từ bé, sau này vì người nhà Vương Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta mới rời đi, mãi đến khi trở về, thì Lý Tiểu Cường cũng đã như vậy rồi.

Cách đây rất lâu, Lý Tiểu Cường vì tai nạn xe nên bị thương ở đầu, có một cục máu bầm nằm đè lên dây thần kinh, sau khi Lý Tiểu Cường tỉnh lại đã trở thành không bình thường. Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, các bác sĩ không thể lấy khối máu bầm này ra được. Nếu cắt chõ đó đi nhất định sẽ chạm phải dây thần kinh, đây là tổn thương vĩnh viễn.

Cứ như vậy, sau này bệnh tình của Lý Tiểu Cường càng nặng, còn vị bác sĩ kia từ nhỏ đã rất thích Lý Tiểu Cường, vì thế anh chuyển sang học y, còn đến bệnh viện của Lý Tiểu Cường làm bác sĩ. Vị bác sĩ tên là Vương Vũ, hắn luôn cố gắng nghĩ biện pháp trị liệu cho Lý Tiểu Cường, nhưng đều không có hiệu quả, sau đó không lâu thì tận thế tới, nhưng anh ta cũng không vì vậy mà từ bỏ Lý Tiểu Cường, anh còn mang hắn theo, may mắn tìm được mẹ của hắn nữa.

Lúc trên đường chạy trốn, Vương Vũ còn vì cứu Lý Tiểu Cường mà bị zombie đánh trúng, khi áy anh đã nghĩ rằng bản thân mình sắp chết, muốn dì Lý mang theo Lý Tiểu Cường đi. Nhưng không biết vì sao ly nói cái gì cũng không đi, hắn vừa mắng Vương Vũ là người của Bạch Liên giáo, vừa sống chết cũng không chịu đi.

Không ngờ Vương Vũ không trở thành zombie, lại còn thức tỉnh dị năng, vì lẽ đó, Vương Vũ càng không thể rời khỏi Lý Tiểu Cường. Anh ta một đường mang Lý Tiểu Cường và bà Lý chạy nạn đến đây.

Một người đàn ông như vậy, trong lòng Bạch Nhược Oánh rất tán thưởng, người tốt như thế trước tận thế còn không tìm được, huống chi là sau mạt thế.

Bạch Nhược Oánh chậm rãi dùng thần thức xâm nhập vào não của Lý Tiểu Cường, cũng bởi vì suy nghĩ của hắn rối loạn, cho nên đầu óc của hắn mới không phản kháng. Vì thế cô tìm một chút là đã nhìn thấy khối máu bầm đè trên dây thần kinh của hắn. Cô âm thầm đổi nước trong ly của mình thành nước suối Minh Nguyệt, rồi đưa nước cho Lý Tiểu Cường uống.

Thấy hành động của Bạch Nhược Oánh, Vương Vũ và bà Lý đều cảm động. Cho dù là trước tận thế, một người bình thường gặp một kẻ điên đều sẽ tránh xa. Huống chi là tận thế, nhìn hành động của Bạch Nhược Oánh, hai người đang nói chuyện cảm kích mỉm cười với cô.

Đôi mắt Lý Tiểu Cường sáng lên nhìn nước cô đưa sang: "Sư muội, chẳng lẽ trước khi xuống núi, sư phụ đã đưa cho muội cái gọi là rượu Ngọc Lộ Quỳnh chữa được bách bệnh sao? Sư muội để cho huynh uống ư, không, không được, sư muội, ta không thể uống. Đây là đồ sư phụ cho muội, cảm ơn ý tốt của muội, nhưng mà sư muội vẫn nên chờ đến lúc cần dùng hãy uống đi.''

Mọi người thấy vậy, đều dùng ánh mắt như đang thấy kẻ ngốc để nhìn cô. Bây giờ một chút nước này cũng rất khó tìm, vậy mà cô lại đưa cho một người bị bệnh điên.

Không để ý đến hành động và lời nói của bọn họ, Bạch Nhược Oánh nhìn Lý Tiểu Cường: "Sư huynh, sư phụ cho muội rất nhiều rượu Ngọc Lộ Quỳnh, một chén này là muội mời huynh, nếu huynh không uống, sư muội sẽ đổ hết.''



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.