Thần Y Đích Nữ

Chương 17: Niếp Thù trở lại




“Được rồi được rồi.” Ngọc Dạng túm lấy ống trúc và con dao nhỏ, nói: “Ta cam đoan đền đủ cho ngươi, vậy được chưa?”

“Không được!” Hoa Vị Miên nghĩa chính nói: “Còn phải thêm một chén mơ ngọt nữa.”

Ngọc Dạng méo mặt, nàng định ăn cướp sao?!

Giằng co một hồi, Hoa Vị Miên chiếm thế thượng phong, thắng được một cây sáo và một chén mơ ngọt.

Lúc này hoa mơ nở rộ trên núi Hồ Lô, Hoa Vị Miên cảm thấy đây là một vườn trái cây thiên nhiên, khi nào hết hình phạt được thả ra, nàng liền tới nơi này chiếm núi xưng vương, ôm hết thị trường hoa quả, trở thành Tây Thi trái cây trước không có sau này cũng tìm chẳng thấy.

Nhưng trên có quyết sách, dưới có đối sách, Ngọc Dạng có chủ tâm không để cho nàng sống khá giả, lên núi hái mơ hầu như đều là mơ xanh, Hoa Vị Miên chỉ ăn một quả đã chua cả mồm, nàng còn nghĩ rằng mình có thể mở hàng bán dấm chua!

Việc làm sáo giao cho Ngọc Dạng, Hoa Vị Miên hoàn toàn rảnh rỗi, một đống người ai bận việc nấy, cũng không có phần cho nàng nhúng tay, vì buồn bực, nàng đành xách giỏ lên núi hái mơ.

Thực tế Hoa Vị Miên làm giống như khỉ bẻ ngô, bẻ một cái ăn một cái, suốt từ chân núi đến đỉnh núi, cái bụng đã ăn no tròn nhưng trong giỏ lại không có thứ gì.

Tiếng chém giết bên tai vang lên không dứt, hơn nữa càng lúc càng lớn, từ trên núi nhìn xuống, quả là tầm nhìn tốt, toàn bộ chiến trường được thu hết vào mắt, nổi bật nhất trong đó là áo choàng màu bạc, Tông Chính Sở cưỡi Đạp Tuyết, oai phong lẫm liệt, màu áo sáng rọi dưới ánh mặt trời, ngay cả Hoa Vị Miên cũng thấy chói mắt. . . .

Hoa Vị Miên lấy tay che theo bản năng, nhưng ngay sau đó cảm thấy kinh hãi, là ai vậy?!

Thu liễm khí tức, Hoa Vị Miên trốn đằng sau cây, tìm tòi khắp nơi. Vừa rồi ánh sáng kia phát ra từ kim loại, ở nơi núi sâu rừng hoang này, hơn nữa còn là thời kì giao chiến của hai nước, có ai vô công rỗi nghề chạy tới đây đi dạo?

Quá nửa phần là tới bắn tên trộm!

Quả nhiên, ở trước một thân cây cách đó không xa lộ ra đầu mũi tên, Hoa Vị Miên nghiêng người nhìn qua, thì ra kẻ đó chắc chắn không có ai biết nên mới không che mặt.

Hắn mặt trang phục màu đen, tóc dài cao được buộc lên, Hoa Vị Miên nhìn, mặt mày cũng coi như anh tuấn, hơi có phần lạnh lùng.

Vẻ mặt người nọ không đổi sắc giương cung, đầu tên hướng về chiến trường. Xin đừng cho rằng Hoa Vị Miên là bà chúa buôn dưa, hôm nay ở trên chiến trường, ngoại trừ Tông Chính Sở, còn ai có uy hiếp lớn đến mức khiến cho người ta phải thuê sát thủ đến ám sát!

Tìm kiếm xung quanh một chút, nàng phát hiện mình chỉ có thể lợi dụng mảnh giẻ trong giỏ, mặt trên nó còn có vết bẩn. . . . Quên đi, tạm dùng vậy! Cầm khăn bịt lên mặt, rất giống bác gái dọn vệ sinh!

Thôi thôi, nữ nhân giang hồ, không câu nệ tiểu tiết! Nàng lấy đồ dùng ngay tại chỗ, tay bắn một quả mơ ra.

Người nọ tai mắt nhanh nhạy, nghiêng mình né tránh, trầm giọng quát: “Ai?!”

Hoa Vị Miên ném khăn lau, thở hắt ra, trên đó có mùi khó ngửi, tốt nhất lần sau nên mang khăn tay đi!

“Me!” Nàng hét lớn một tiếng, từ trên cây nhảy xuống.

“Ngươi là ai?” Nam tử xoay người, đối diện với Hoa Vị Miên.

Hoa Vị Miên bay xuống dưới, lúc hạ xuống đất thiếu chút nữa trượt chân vì đứng không vững, mắt mở to tròn xoe: đây là tạo hình gì chứ? Mặt bên trái nhìn rất kiểu mẫu, nhìn mặt bên phải, cảm xúc ấy bỗng bay biến, mái tóc đen nhánh được vắt sang phải, che một nửa mắt, mũi, môi,. . . . Chẳng lẽ làm vậy thì nhắm bắn tốt hơn?

"Ngươi từ chỗ nào chui ra?" Phán đoán một người qua vẻ bề ngoài là nông cạnh, nhìn cách ăn mặc cười nhạo một người là không lễ phép, cho nên Hoa Vị Miên ngừng cười, cuối cùng nghẹn thành một câu như vậy.

Nam tử sửng sốt, hoàn toàn mù mờ trước cách chào hỏi cao cấp này của Hoa Vị Miên.

Hoa Vị Miên không muốn thừa nhận mình kỳ thị nam nhân đối diện này, nhưng nàng cảm thấy, kiểu tóc của một người có thể cho thấy chỉ số thông minh của hắn, sự thật chứng minh, nàng đã đúng.

"Khụ khụ! Để ta đổi cách khác!" Nàng giả ho một tiếng rồi nói: "Huynh đài đến từ đâu? Chẳng lẽ là dân bản xứ ở Thần Nông Giá [1]?"

[1]: Khu rừng gần biên cương ở phía tây Hồ Bắc, Trung Quốc.

Nam tử nhíu mày, "Ta không liên quan gì đến Thần Nông Giá, ngươi là ai?" Lúc nãy hắn thấy rõ ràng nữ tử đối diện đang nín cười, nhưng hắn cũng không hiểu nổi nàng đang cười cái gì, bởi vì trong ý thức của hắn, kiểu tóc của hắn là kiểu tóc đẹp trai nhất năm nay mà giang hồ công nhận.

Quả là giống dân bản xứ ở Thần Nông Giá, Hoa Vị Miên thầm vui vẻ.

"Ta à. . . Là yêu tinh!" Nàng đảo mắt, thần bí nói.

Nam tử biến sắc, nhanh chóng giương cung về phía nàng.

Hoa Vị Miên nhìn đầu mũi tên mài trắng lóa kia, ánh mắt choáng váng, đây là vô cùng cẩn thận a!

"Hoa Vị Miên!" Nam tử trầm giọng nói ra ba chữ.

Hai mắt Hoa Vị Miên tỏa sáng, "Từ khi nào ta đã nổi danh như vậy?" Một người ở vùng rừng rậm hoang vu cũng có thể nhận ra nàng!

Nam tử hừ lạnh một tiếng, "Hoa tiên tử của nước Đại Ân, thanh danh đã truyền khắp tứ quốc, bạch y như tuyết, mỹ mạo vô song, thông minh tuyệt đỉnh!"

Hoa Vị Miên vui vẻ, cố làm ra vẻ ngượng ngùng xua tay: "Thông minh thì ta thừa nhận, nhưng còn chưa tới mức tuyệt đỉnh!"

Nam nhân nắm chặt cung, cường lãnh khốc, "Trên bảng săn giết, ngươi giá trị ba vạn lượng hoàng kim, gần bằng Tông Chính Sở."

Đến đây thì Hoa Vị Miên cười không nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quả nhiên người sợ nổi danh heo sợ mập, nàng quen biết được bao nhiêu người a, thế mà đã có cao nhân ra giá giết nàng rồi. . .

"Chưa từng có người nào lần đầu đã xếp thứ hai bảng, hôm nay, ta muốn nhìn xem, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!" Nam tử buông tay, mũi tên nhọn và tiếng gió gào thét bắn về phía Hoa Vị Miên.

"Người trẻ tuổi, trời lại rất nóng, không nên xúc động như vậy!" Hoa Vị Miên tránh thoát, cảm thấy vô cùng lẫm liệt, người này quả nhiên là sát thủ, lại là sát thủ võ công vô cùng cao, nhưng nàng không rõ, vì sao nàng và Tông Chính Sở có thể được treo giải cao như vậy, khiến người ta muốn cười sặc sụa là hai vợ chồng đều có tên trên bảng!

"Ai bảo ngươi tới giết Tông Chính Sở?!" Hoa Vị Miên nghiêng người bay đi, vừa giao thủ vừa hỏi nam tử.

"Hừ!" Nam tử hừ lạnh một tiếng, chỉ quan tâm ra chiêu.

Đến cùng là ai muốn giết Tông Chính Sở, hay lại là Thuần Vu Phóng, chẳng lẽ hắn còn mua bảo hiểm hạng ba?!

Tông Chính Sở là đại tướng của Đại Ân, giang hồ và triều đình lại là nước sông không phạm nước giếng, hẳn là không có người dùng nhiều tiền như vậy để ám sát một tướng quân, hơn nữa có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, khẳng định là không phú thì quý, trước mặt Hoa Vị Miên chỉ có thể nghĩ tới Thuần Vu Phóng, tình hình quá xấu rồi! Nhưng Đại Ân khí thế như cầu vồng, Tông Chính Sở lại là không ai địch nổi, những vương thất khác bởi vì e ngại cũng có thể phái người ám sát hắn, nhưng Tây Hòa nghèo như vậy, có lẽ cũng không ra nổi từng ấy tiền. . . Nói như vậy, Tông Chính Sở là phạm nhân truy nã theo một hình thức khác!

"Giao thủ với Đệ Ngũ ta cũng dám phâm tâm, ngươi rất không biết tự lượng sức!" Nam tử tên là Đệ Ngũ ra tay càng thêm tàn nhẫn, chiêu chiêu trí mệnh.

Trong trí nhớ của Hoa Vị Miên có tin tức về người tên là Đệ Ngũ này, là người độc hành, võ công cao cường, ra tay lưu loát, sinh tồn nhờ vào bảng săn giết, trên má phải hẳn là vết sẹo, một mắt bị hủy. . . Qảu nhiên có lợi cho nhắm bắn a!

Giao thủ với hắn mấy chục chiêu, Hoa Vị Miên cảm thấy kỳ quái, võ công của hắn không thuộc bất kỳ môn phái nào mà nàng từng gặp qua, từng chiêu quỷ dị lại từng bước gấp rút, kiếm pháp chặt chẽ, làm nàng nhất thời không tìm được sơ hở.

Nhưng nàng là ai? Là Hoa Vị Miên đến từ thế kỷ hai mốt! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đánh không lại thì bỏ chạy, đây mới là chân lý!

Đệ Ngũ nào chịu toi công buông tha ba vạn lượng hoàng kim trước mắt, quấn lấy Hoa Vị Miên không chịu buông tay.

Tiền, có thể sai khiến ma quỷ! Ba vạn lượng hoàng kim là khái niệm gì, một lượng hoàng kim đổi mười lượng bạc trắng, tức là có 30 vạn lượng bạc trắng, nhiều tiền như vậy, cần gì phải thuê người giết nàng, trực tiếp dùng tiền đè chết nàng đi!

Hoa Vị Miên một đường chạy trốn, lượn vòng trong rừng cây, Đệ Ngũ cười lạnh, chặn đường đi của nàng, ép nàng phải ra tay.

Một đen một trắng trong rừng, Hoa Vị Miên không có vũ khí, không thể đánh xa, chỉ có thể vật lộn gần, Đệ Ngũ biết mục đích của nàng, luôn dùng kiếm ngăn lại đường đi, khiến nàng mệt mỏi phòng ngự.

Đang lo lắng vì không tìm được cơ hội chạy trốn, bỗng nghe thấy tiếng kêu "xèo xèo" trong bụi cỏ, Hoa Vị Miên hưng phấn hô: "Tiểu Hoa Bì, cắn hắn cho ta!"

Quả nhiên, một lát sau, cái đầu của Tiểu Hoa Bì ló ra từ trong đám cỏ.

Đệ Ngũ đang tấn công Hoa Vị Miên bỗng nhìn qua, chỉ thấy một con chuột ở dưới chân phải hắn, bò lên đùi hắn! Hắn biết rõ kia là độc vật, quyết không thể bị cắn, mà sát thủ chính là sát thủ, ánh mắt không gợn sóng, nhấc chân lên đá.

Tiểu Hoa Bì kêu một tiếng, bị đá rất xá, đau tới mức nằm trên mặt đất co giật.

Hoa Vị Miên một cước đá văng kiếm của hắn ra, phi thân đến bên cạnh Tiểu Hoa Bì, cúi đầu nhìn, trong miệng nó cũng chảy máu! Tuy nói Tiểu Hoa Bì là một tiểu gian tế, tuy nói lần trước nhéo nó còn tức giận mình thật lâu, nhưng nó vẫn là làm việc nghĩa không chùn bước nhào ra cứu nàng, dù chết cũng nóng lòng bảo vệ chủ!

Hai mắt nhảy lên, mắt phượng tức giận mở to, Hoa Vị Miên quay đầu hung hung dữ dữ nhìn Đệ Ngũ, "Dám đánh chuột của ta, ngươi đáng đánh đòn!"

Lần này Hoa Vị Miên thật sự nổi giận, cầm một nhánh cây trên mặt đất lên, hóa phong làm kiếm, đâm thẳng về phía Đệ Ngũ.

Đối mặt với khí thế to lớn của nàng, Đệ Ngũ thần sắc thận trọng, vết sẹo trên má phải mơ hồ cảm thấy đau đớn, huyết dịch lưu chuyển dần dần muốn thử xem sao, càng khó khăn hắn lại càng muốn khiêu chiến!

Kỳ thực rất có cảm giác hài hước hai màu đen trắng phối hợp, bất đắc dĩ hai người đều là vẻ mặt túc sát, ra tay cũng tuyệt không nhường, khuấy động lá trong rừng cây tung tóe, cánh rừng tốt đẹp như vậy trong nháy mắt cũng biến thành không đẹp tốt lắm. Hoa Vị Miên tranh thủ nghĩ, nếu như là lá vàng đầy đất, đó chính là chính tông giang hồ quyết đấu!

Trước kia nàng vẫn tò mò tại sao mỗi đại hiệp vừa ra tay đều là mười lượng bạc, hơn nữa tất cả tiểu nhị đều không cần trả lại, đại hiệp cũng không phải là tên ăn xin, không cần công việc cũng có tiền cầm, bây giờ nghĩ lại, vô luận giang hồ nào hoặc triều đình nào, luôn có những người cần dùng một chút cách phi pháp giải quyết một số đối thủ cạnh tranh, chỉ cần có người bỏ tiền, nhất định có người liều mạng, nghề chính của đại hiệp là đại hiệp, nghề phụ vẫn là phải kiếm thêm thu nhập, bất quá sự khác biệt có khả năng là: có vài người cầm Huyền Thưởng Lệnh của triều đình, có vài người cầm Ám Sát Lệnh của giang hồ.

Vì sao biết bao đại hiệp đều tiến hành đại quyết đấu khi mùa thu ư, bởi vì trời rất nóng làm loại việc này phí sức lại chẳng có kết quả tốt! Cứ như vậy một thời gian, toàn thân Hoa Vị Miên đều ướt sũng mồ hôi, cắn răng: tốc chiến tốc thắng đi!

Đan điền thổ nạp, Hoa Vị Miên vận khí đem nội lực hóa thành một cỗ lực cứng rắn trên nhánh cây, một chân mượn một thân cây 360 độ lật người, từ trên hướng xuống đâm về phía Đệ Ngũ.

Đệ Ngũ lấy kiếm ngăn lại, hai cỗ nội lực chạm vào nhau, trong khoảnh khắc, kiếm cùng nhánh cây chia năm xẻ bảy! Hai người tiện thế đối chưởng, sau một chưởng cứng rắn chạm nhau, rối rít phi thân lui về phía sau.

Hoa Vị Miên ngăn chặn một cỗ chân khí sôi trào trong cơ thể, hung hăng nuốt một miếng nước bọt mới đưa mùi máu tươi nuốt xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng nhẹ nhàng cười nói: "Muốn lấy ba vạn lượng hoàng kim này, cũng phải hỏi Diêm Vương dám thu mạng của ta hay không đã!" Dứt lời ôm lấy Tiểu Hoa Bì, xoay người lưu lại một bóng lưng tiêu sái.

Đợi nàng biến mất không thấy gì nữa, Đệ Ngũ mới phun ra một ngụm máu tươi, một tay chống thân thể của mình, điểm huyệt vị bảo vệ tâm mạch, một khắc sau hắn mới bình phục lại, lau vết máu ở khóe miệng, thần sắc hắn trở lại lạnh lùng, hắn quả nhiên là xem thường nàng, lấy cây làm kiếm, hủy đi Thanh Thành kiếm của hắn không nói, nội lực hùng hậu vô cùng, một chưởng này bắn ngược trở lại thiếu chút nữa làm tổn thương tâm mạch của hắn, một người lợi hại như thế, sợ rằng cái giá ba vạn lượng hoàng kim chân chính kém xa!

Sau khi phân tích xong, Đệ Ngũ nhặt lấy thi thể của Thanh Thành kiếm, xoay người rời đi.

Hoa Vị Miên che ngực trở lại doanh trướng, vừa đặt Tiểu Hoa Bì trước mặt Thanh Dương, há miệng liền ói ra một búng máu, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên cái giường bên cạnh.

"Chuyện gì xảy ra?!" Thanh Dương kinh hãi, Tiểu Hoa Bì hấp hối, ngay cả nàng cũng hộc máu? !

Hoa Vị Miên lau khóe miệng, hữu khí vô lực nói: "Ta không sao, ngươi xem Tiểu Hoa Bì trước."

Thanh Dương kỳ thực rất muốn nói hắn sẽ không cứu súc sinh, nhưng thấy Hoa Vị Miên bị thương thành như vậy vẫn nhớ đến Tiểu Hoa Bì, chỉ đành phải cúi đầu xem xét Tiểu Hoa Bì.

"Ngũ tạng đều tổn hại, chưa tới một canh giờ." Thanh Dương thở dài nói.

Hoa Vị Miên buồn cười, vật nhỏ như vậy làm sao lại ngũ tạng đều tổn hại rồi, sợ rằng trên bụng cũng sờ không ra động mạch, hắn dò mạch ở chỗ nào a. . . . . . Nhưng một tiếng cười này lại khiến cho khí huyết trong cơ thể nàng va chạm, đơn giản chỉ cần ngạnh trong cổ họng, một nghẹn, hôn mê!

Thanh Dương bị dọa sợ, trước tiên không nói vấn đề Hoa Vị Miên nhân phẩm thế nào không đáng cứu, nếu Tông Chính Sở trở lại biết được nữ nhân của hắn làm sao, còn không thể lạnh chết hắn? !

Vội vội vàng vàng gọi Ngọc Dạng tới, để cho nàng giúp xem xét Hoa Vị Miên, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Tông Chỉnh sở mới vừa trở về từ chiến trường không biết nghe được tin tức từ đâu, bay thẳng đến chỗ hắn, vào cửa câu nói đầu tiên là:

"Nàng thế nào?"

Thanh Dương vẩy vẩy tay, rất im lặng nói: "Bị cảm nắng!"

"Bị cảm nắng?" Tông Chính Sở sửng sốt, không phải nói nàng hộc máu sao?

Thanh Dương uống một ngụm trà, nói: "Nội thương không có gì đáng ngại, chẳng qua là chân khí bị loạn, một búng máu phun ra nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có chuyện gì, nàng té xỉu chỉ là bởi vì bị cảm nắng."

"Nàng tại sao lại hộc máu?" Tông Chính Sở trong nháy mắt sắc mặt âm trầm, điệu bộ gió thổi báo giông tố sắp đến.

Thanh Dương vội vàng nuốt trà, chỉ vào Tiểu Hoa Bì trên bàn nói: "Nó là người duy nhất biết chuyện!"

Tông Chính Sở quét mắt qua Tiểu Hoa Bì, để mũ giáp xuống ngồi vào bên cạnh Hoa Vị Miên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt của nàng, đôi mắt xanh lục thoáng qua tức giận, tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.

Thanh Dương nhìn hắn một cái, nói: "Tông Chính, bả vai ngươi bị thương, ta băng bó cho ngươi trước."

Tông Chính Sở trầm mặc chốc lát, tâm tình trong mắt đã đổi, lúc xoay người lại đã là vẻ mặt bình tĩnh.

Thanh Dương biết rõ hắn cho tới bây giờ hỉ nộ không lộ, vì Hoa Vị Miên, hắn là lần đầu tiên phá hư nguyên tắc, vị trí của Hoa Vị Miên ở trong lòng hắn đã đến mức nào. . . . . . ?

Uống nửa bát trà mát mẻ, bất quá thời gian một nén nhang, Hoa Vị Miên liền tỉnh lại.

Mở mắt nàng liền nghĩ, trời cao đối xử với nàng không tệ a, YES đẹp trai!

Tông Chính Sở đỡ nàng ngồi dậy, cầm tay của nàng nói: "Khá hơn chút nào không?"

Gật đầu một cái, Hoa Vị Miên nháy mắt cười một tiếng, "Có thể chạy có thể nhảy!"

Tông Chính Sở thấy nàng vẫn cười đùa như cũ, lúc này mới chân chính thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến người đả thương nàng, thích thú hỏi: "Người đả thương ngươi là ai?"

"Hắn nói hắn gọi Đệ Ngũ." Hoa Vị Miên nói.

"Đệ Ngũ?" Thanh Dương dừng lại, "Hắn không phải là sát thủ ư, làm sao lại đến Núi Hồ Lô?"

"Ta cũng không biết a," Hoa Vị Miên vô tội nhìn hắn, "Ta không phải là lên núi hái mơ sao, tiện tay ném một quả, vừa lúc ném lên người hắn, hắn xoay người lại đã nói muốn giết ta."

"Tiện tay?!" Ngươi tiện tay đi! Ngươi tiện tay nữa đi!!

"Đúng vậy, bất quá có thể là bởi vì ta cười nhạo kiểu tóc của hắn, cho nên hắn mới thẹn quá hóa giận." Nàng làm như có thật nói.

"Ngươi cho rằng mọi người đều giống ngươi? !"

"Không tin ngươi hỏi Tiểu Hoa Bì!" Hoa Vị Miên lời nói xác thực, rất có manh mối thề thốt.

Thanh Dương bị tức đến dựng râu trợn mắt. . . . . . Nếu như hắn có râu mà nói!

"Được rồi, trước nghỉ ngơi thật tốt." Tông Chính Sở nghiêng thân bế nàng lên.

Khuôn mặt Hoa Vị Miên đỏ lên, ngượng ngùng đánh lên vai hắn, cảm giác tay không đúng, mới giật mình biết hắn bị thương.

"Thả ta xuống, tự ta đi." Nàng nói.

"Không sao." Tông Chính Sở mắt cũng không hạ xuống, trực tiếp đi ra ngoài.

Mỗi người nam nhân đều muốn làm anh hùng trước mặt nữ nhân của mình, mặc dù có một chút đau lòng, bất quá loại thẳng thắn đặc hữu thuộc về nam nhân này khiến cho Hoa Vị Miên trong lòng ngọt ngào.

Đối với Tông Chính Sở, Hoa Vị Miên vẫn là giữ vững lời khai lúc trước, Tông Chính Sở phải đánh với Tây Hòa đến bể đầu sứt trán, nàng không muốn làm hắn phân tâm, cho dù nàng nói láo nghe không hề có căn cứ, nhưng chỉ cần Tông Chính Sở tin tưởng nàng, lời này, chính là lời thật. Mà Đệ Ngũ cùng nàng đánh một trận, bị trọng thương, trong thời gian ngắn sẽ không tới quấy rầy bọn họ.

Tông Chính Sở cùng Dư Hạo Thành đánh xong một trận vội vàng cả đêm cùng mấy vị đại tướng mở hội nghị quân sự, mà Hoa Vị Miên vẫn là đau lòng coi chừng Tiểu Hoa Bì.

Cầm một quả mơ đặt trước mặt Tiểu Hoa Bì, Hoa Vị Miên muốn cho nó ăn. Nhưng nửa mí mắt Tiểu Hoa Bì cụp xuống, giống như đã chết.

Hoa Vị Miên trong lòng như bị kim châm, Tiểu Hoa Bì hiểu tính người, thường ngày làm bạn giải buồn cùng nàng, hôm nay cũng vì bảo vệ nàng mới biến thành như thế, nó từng chút từng chút một thống khổ chết đi mới chính là hành hạ nàng.

"Quá lớn phải không?" Hoa Vị Miên miễn cưỡng cười một tiếng, cầm con dao nhỏ tới, muốn cắt quả mơ thành từng miếng nhỏ.

Lòng không yên cầm quả mơ, cũng không thận đưa ngón tay vào đầu dao, Hoa Vị Miên nhìn chút máu chảy ra, thở dài: năm nay thật là năm hạn bất lợi.

Đem miếng mơ cắt nhỏ bỏ vào trước miệng Tiểu Hoa Bì, tựa hồ là vì đáp lại tấm chân tình của nàng, nó nỗ lực muốn bò dậy, nhưng chỉ có thể động đậy cái đầu.

Hoa Vị Miên nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhìn nó từng chút từng chút nhắm mắt lại, chóp mũi ê ẩm, kéo kéo râu mép của nó, nàng cố gắng cười nói: "Tiểu Hoa Bì, không cho ngủ, chơi với ta đi. . . . . ."

Tiểu Hoa Bì lại giật giật, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vết thương trên ngón tay nàng, cho đến liếm sạch máu mới bất động. . . . . .

Hoa Vị Miên ôm nó lên thả vào giường của mình, kéo góc chăn đắp lên cho nó, trước kia nó thích nhất chăn của mình, nhưng mình luôn ngại nó bẩn mà đuổi nó xuống.

"Ngoan ngoãn ngủ một giấc."

Ra khỏi doanh trướng, Hoa Vị Miên ngẩng đầu nhìn một cái, phi thân bắt một con chim sẻ, đem tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị trước cột vào chân nó, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ của nó, nói: "Chim sẻ a chim sẻ, chuyện ta bảo ngươi làm ngươi nhất định phải làm được. . . . . ."

Nhìn nó bay đi, Hoa Vị Miên xoay người trở về trướng, dùng nan tre buộc thành một chiếc giường nho nhỏ, lót một chút cỏ, sau đó dùng mơ Ngọc Dạng vừa mới hái để an ủi nàng xếp thành một vòng tròn.

Tiểu Hoa Bì, nhìn thời gian chủ tớ chúng ta ở chung, ta vì ngươi cử hành kiểu tang lễ thả trôi, cũng coi như không phụ lòng ngươi. . . . . .

Vừa đem nó đặt ở bên trong, đốt hai cây nến, đảo mắt chỉ thấy nó mở mắt! Hoa Vị Miên bị đôi mắt đen nhánh của nó dọa sợ hết hồn, nghĩ đến nó có thể là ngại mơ quá ít, cho nên chết không nhắm mắt, vì vậy nói: "Tiểu Hoa Bì, ngươi yên tâm đi đi, sau này ta sẽ đốt thêm cho ngươi."

Đưa tay vuốt mắt nó, một cái không hiệu quả, hai cái ba cái. . . . . . Cho đến khi Tiểu Hoa Bì không nhịn được giật giật móng vuốt, Hoa Vị Miên mới trừng tròng mắt hô: "Cải tử hồi sinh? !"

Hoa Vị Miên thiên hô vạn hoán tìm tới Thanh Dương, Thanh Dương cân nhắc nửa ngày định án: hồi quang phản chiếu!

"Lang băm!"

Vì bốn chữ này, Hoa Vị Miên cười Thanh Dương thật lâu, bởi vì thời gian Tiểu Hoa Bì hồi quang phản chiếu so với nửa đời trước của nó còn muốn dài hơn!

Thanh Dương tò mò, Hoa Vị Miên cũng tò mò, là lực lượng to lớn như thế nào, có thể khiến cho Tiểu Hoa Bì ngoan cường giữ lại vận mạng, biến mục nát thành thần kì đây? Thanh Dương trăm mối vẫn không có cách giải, Hoa Vị Miên cũng trăm mối vẫn không có cách giải.

Bất kể như thế nào, Tiểu Hoa Bì thành công còn sống, thân thể vô cùng khỏe, ăn đến ngon miệng, trừ lượng cơm ăn gấp bội, cũng không còn chuyện gì biến hóa rõ ràng. Còn có, đó chính là nó thành công vì mình tranh thủ một góc giường mềm mại.

Trải qua việc này, Hoa Vị Miên phát thiện tâm, thật cảm thấy hổ thẹn, vì vậy lấy chút vải bông lót lên chiếc giường nhỏ kia, rốt cuộc, nó có ổ của mình.

Đang lúc Tông Chính Sở cùng Dư Hạo Thành đánh ngươi chết ta sống, trên giang hồ dấy lên một tin tức khiến võ lâm tranh cãi nhất trong gần mười năm này, đó chính là Hoa tiên tử đại chiến sát thủ Đệ Ngũ, Đệ Ngũ thảm bại bị thương, ở trên giang hồ mai danh ẩn tích.

Kỳ thực nội dung câu chuyện đã bị phiên bản N lần, căn bản tình tiết cũng là Hoa Vị Miên thắng, Đệ Ngũ bại. Tin đồn vô căn cứ trên giang hồ chỗ nào cũng có, tại sao tin tức này có thể có được sự thừa nhận nhất trí của đại chúng đây? Nguyên nhân có ba, thứ nhất: Hoa Vị Miên vẫn như cũ nghênh ngang đánh giặc ở Núi Hồ Lô, hơn nữa để tỏ lòng mình hoàn hảo không tổn hao gì, còn tự thân mặc giáp ra trận một lần, mặc dù chỉ là chỉ huy; thứ hai: Đệ Ngũ không thấy, Đệ Ngũ là sát thủ trong sát thủ, người muốn hắn giết người rất nhiều, người muốn giết hắn báo thù cũng rất nhiều, đám người này đang đợi không tới cơ hội rửa sạch sỉ nhục trước kia, hắn biến mất, hoàn toàn xác nhận suy đoán của nhân dân đại chúng; thứ ba: tình báo thông báo tin tức chính là đại bang đệ nhất thiên hạ, Cái Bang, Cái Bang đệ tử đông đảo, mỗi ngày cũng là hơn ngàn loại phiên bản truyền về tổng bộ, mà những tin tức này đều được coi là tin tức đặc biệt cơ mật!

Kể từ đó, danh tiếng của Hoa Vị Miên ở trên giang hồ đột nhiên tăng lên một cấp bậc, trước kia là thần bí thêm có chút lợi hại, bây giờ là thần bí thêm hết sức lợi hại!

Trên bảng săn giết đơn đặt hàng là ai ở dưới không người biết, nhưng Hoa Vị Miên chính là thứ hai cũng làm cho lòng người có sợ hãi. Trên bảng săn giết, càng khó khăn giết, giá càng cao, bởi vì cái gọi là nguy hiểm cùng lợi nhuận có quan hệ trực tiếp, chân chính là đau cũng vui vẻ! Tông Chính Sở lấy sáu vạn năm ngàn lượng hoàng kim giành được vị trí đầu, mà trợ thủ của hắn Hoa Vị Miên lấy ba vạn lượng hoàng kim giành được vị trí thứ hai, cường cường liên hiệp, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, làm cho một đám thanh nhiên nhiệt huyết trên giang hồ xoa tay sèn soẹt, rối rít nghĩ đến khiêu chiến, nhưng, một người đã hơn Đệ Ngũ, hai người thì ai có thể hàng phục? Cho nên, có lòng không đủ lực, cũng liền hơi mở miệng nói một chút thôi.

Tin tức này, xét trên lâu dài sẽ mang đến cho Hoa Vị Miên sát cơ nặng nề, nhưng xem xét từ bên cạnh, cũng xóa bỏ được buồn phiền của hai người ở nhà, trước là quân đội của Dư Hạo Thành cản đường, sau là viện quân của Đại Ân chậm chạp không tới, nếu như có thêm người ám sát, không cần phải nói, tỷ số sinh tồn là mong manh.

Sau đó, Hoa Vị Miên tổng kết chính là: con chim sẻ kia có cơ hội biến thành phượng hoàng,.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.