Thần Y Đào Hoa

Chương 2: Chủ động




Cô mỉm cười ranh mãnh, ánh mặt trời vàng ấm áp chiếu vào trên người cô, cả người bị vầng sáng nhàn nhạt vây quanh, gương mặt trắng nõn phấn nộn vạch ra một hình dạng mê người, hài hước trong đáy mắt sâu đen nhánh không thấy đáy, tựa hồ như đang châm chọc hắn.

Mặc Lệ Tước giữa mày ngưng tụ lại, một cổ ảm đạm không vui dâng lên, "Cố tiểu thư, tôi không phải ở đây cùng cô thương lượng, chỉ là ở đây nói cho cô kết quả."

"Anh xem bộ dạng tôi là giống ở đây cùng anh thương lượng sao?"

Con người chính là như vậy, một khi để ý đến đồ vật nào, liền sẽ trở nên yếu ớt bất kham, ngược lại nếu đã không để ý đến, người ta liền sẽ trở nên rất cường đại, thậm chí đối mặt với cái chết, còn có thể giữ được sự kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh thong dong.

Nếu là Cố Nam Nam của bây giờ, lời hắn nói ở sân bay cô sẽ tin tưởng, không chút nghi ngờ, thậm chí cho rằng chỉ cần cô thật sự nổi loạn chống lại hắn, có lẽ cả đời cũng không ra được Hải Thành, hoặc là cả đời đều sống dưới sự kiểm soát của hắn, nhóm ngọn lửa bên trong.

Nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần cô không muốn, không một ai có thể tùy ý khống chế cuộc sống của cô.

"Mặc Lệ Tước, tôi nói cho anh nghe, có chết tôi cũng sẽ không đáp ứng làm người phụ nữ của anh."

"Vậy sao?" Hắn cười lạnh, "Cô gái, cô sẽ hối hận."

"Hối hận?" Gương mặt tinh xảo khẽ khiêu gợi, khóe miệng cong lên một đường cong trông rất đẹp, "Tôi Cố Nam Nam nhất định, vĩnh viễn sẽ không hối hận!"

"Chờ xem" Nói xong hắn toàn thân xoay người thẳng tắp bước lên lầu, đi được vài bậc thang, đôi chân thon dài ngừng lại, Cố Nam Nam lập tức liền trở nên cảnh giác. Cũng may, người đàn ông cũng không xoay người, tiếng nói lạnh lùng sâu kín truyền tới, "Cô gái, cô sẽ đến cầu xin tôi."

Cố Nam Nam chớp chớp đôi mắt trong trẻo, âm thầm nuốt vài ngụm nước bọt, mắt mong chờ nhìn theo bóng lưng hắn rời đi rồi dần dần biến mất ở đầu cầu thang, dùng ánh mắt thập phần khinh thường nhìn chằm chằm cầu thang xoắn ốc, thấp giọng mắng, "Than bùn!"

Phòng khách to như vậy cũng chỉ còn một mình cô lẻ loi, trong lòng ban đầu bình tĩnh theo thời gian trôi đi càng thêm bất an, mẹ nó sao lại thế này? Chẳng lẽ là, đang nghĩ mọi thủ đoạn để ép buộc cô đi vào khuôn khổ? Hay là...Cô có thể đi rồi?

Cô đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa vệ sĩ đã đi đến, không nói hai lời mang cô lên không một chút thương hoa tiếc ngọc ném ra cửa biệt thự.

Lại lần nữa làm tổn thương tiểu PP của cô một cách tàn nhẫn, cô mắng to lên, "Chủ của các người là một đồ đê tiện vô sỉ, anh cho rằng anh là ai, dựa vào phụ nữ anh mới có được phong cảnh như hiện tại, anh cho rằng anh là ánh mặt trời liền sáng lạn, là nước sông liền tùy ý tràn lan đúng không! Lão nương hôm nay không giáo huấn anh, lão nương liền không phải họ Cố." Nói xong liền nhặt lên hòn đá nhỏ trên mặt đất ném vào bên trong, bên ném bên mắng, còn chuyện của Lâm Khả Nhi cũng bị cô hoàn toàn vứt tới trên chín tầng mây.

Nếu không phải Lâm Khả Nhi gọi điện thoại lại đây, phỏng chừng cô hiện tại vẫn là thở hổn hển kêu gào.

Cô giận dữ móc điện thoại ra, thấy tên người gọi, mới bừng tỉnh trở lại, lập tức nghe máy, "Khả Nhi, cậu hiện tại rốt cuộc đang ở nơi nào, cậu có sao không, tên khốn kiếp lưu manh kia có bắt nạt cậu hay không?."

Lâm Khả Nhi bị bắt lúc sau không bao lâu đã được Mặc Lệ Tước thả đi, sau đó liền không ngừng gọi điện thoại cho Cố Nam Nam, nhưng vẫn luôn đang ở trạng thái bận, cho tới bây giờ mới gọi được, Lâm Khả Nhi lòng nóng như lửa đốt, "Nam Nam, mình không sao, nhưng là cậu...Cậu không sao chứ!"

Lâm Khả Nhi thực lo lắng, Cố Nam Nam sẽ bị bắt nạt giống như đêm qua, theo như tính tình của cô, nhất định đến trời cao cũng sẽ bị cô đâm thủng.

"Mình cũng không sao, chỉ là..." Cố Nam Nam lệ tuôn trào trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, "Khả Nhi cậu nói đi rốt cuộc là mình đã tạo ra cái nghiệt gì, ngày hôm qua bị hoa lệ lệ ném ra khỏi khách sạn, hôm nay bị hoa lệ lệ biến thái ném ra khỏi biệt thự, mẹ nó mình đã trêu ai chọc ai a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.