Thần Y Đào Hoa

Chương 14: Người thật




Đáy mắt hắn đen nhánh như đêm, "Thực xin lỗi, anh không thể."

Cố Nam Nam không nhịn được mà bật cười, cô liền biết, cái gì nỗi khổ chó má đều là gạt người, chuyện cổ tích vĩnh viễn cũng chỉ là chuyện cổ tích, hiện thực mất giày thủy tinh sẽ mất đi tất cả, thực chất cô dường như đã mất đi tất cả.

Nước mắt trong khóe mắt quay cuồng, cô lùi về sau hai bước, giận đến hóa cười, "Tôi chính là phạm tội mới có thể đi tin tưởng chuyện ma quỷ rằng anh có nỗi khổ, Du Minh Tuấn, tôi nói cho anh nghe, lịch sử có xa lắm không, anh cho lão nương tôi đi rất xa......tôi không muốn gặp lại anh nữa" Câu cuối cùng kết thúc, Cố Nam Nam cắn chặt cánh môi, xoay người vươn tay bắt lấy ngực chính mình, thật sự rất đau, rất đau......

Cuối cùng yêu nhiều năm như thế, không thể không yêu liền lập tức không yêu, nhưng khi nhìn thấy hắn xuất hiện ở trước mặt, cô cũng sẽ ảo tưởng, còn sẽ bốc cháy lên hy vọng, trái tim cũng vẫn sẽ đau.

Cố Nam Nam cho rằng cô như thế, Du Minh Tuấn nhất định sẽ rời đi, nhưng làm cô không nghĩ tới chính là, hắn chẳng những không rời đi, ngược lại một phen từ phía sau ôm lấy cô, hương nước hoa Cổ Long nhàn nhạt từ trên người hắn truyền đến, hơi thở ấm áp cọ xát vành tai cô, "Nam Nam, cả đời này anh chỉ yêu một mình em, ngay cả khi nằm bên cạnh cô ấy, lòng anh vẫn nghĩ là em, Nam Nam, anh yêu em!"

Cố Nam Nam tức giận đến hai vai run rẩy, nằm bên cạnh người phụ nữ đó, làm thế nào mà loại người này còn có mặt mũi đi đối mặt với cô, Cố Nam Nam bất ngờ xoay người cho hắn một cái tát, "Du Minh Tuấn, đồ cặn bã, tổn thương một mình tôi còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn nhẫn tâm đi tổn thương một người phụ nữ khác yêu anh sao?"

"Nhưng người anh yêu là em, không phải cô ấy" Hắn nói năng có khí phách, hoàn toàn không cảm thấy chính mình có lỗi.

"Vậy tại sao anh lại kết hôn với cô ấy?" Luôn mồm nói yêu mình nhưng người đàn ông lại cùng người khác kết hôn, đây là chuyện nực cười nhất cô từng nghe.

Cô căm hận Mặc Tuyết đã đoạt đi người đàn ông của cô, nhưng cô cũng có thể nhìn ra được Mặc Tuyết là thật sự yêu Du Minh Tuấn, cùng giống cô yêu đậm sâu.

Các cô đều không có sai, sai là sai ở người mình yêu, đều không phải là chồng.

Du Minh Tuấn trầm mặc xuống, trước mắt đau thương, tiến lên hai bước, muốn vươn tay đụng vào Cố Nam Nam, lại bị cô tránh né như tránh bệnh dịch, hắn bật cười, tay vô lực rũ xuống, "Nam Nam, em đã chán ghét anh đến mức này rồi sao?"

Cố Nam Nam ánh mắt kiên định, "Đúng, không chỉ chán ghét mà còn ghê tởm."

"Du Minh Tuấn, hôm qua tôi đã rất rõ ràng, chúng ta đã kết thúc, anh có cuộc sống mới của anh, tôi cũng có cuộc sống của tôi, từ đây nước sông không phạm nước giếng, cho nhau một lối thoát, không tốt sao?!"

Bây giờ, cô tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, rất mệt mỏi.

"Không tốt, một chút đều không tốt." Hắn mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy cô, "Nam Nam, anh không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống mà không có em, Nam Nam, cho anh chút thời gian, chờ anh làm mọi chuyện đều trở nên thỏa đáng, anh sẽ mang em rời khỏi Hải Thành, đến một nơi không ai biết, sống cuộc sống mà em thích."

Hắn ôm cô, ấm áp truyền lại trên người cô, hơi thở quen thuộc nhiều năm ập vào trước mặt, làm cô thực không tiền đồ lưu luyến hương vị từ hắn, tùy ý để hắn ôm, nước mắt lại ngăn không được rơi xuống.

Cô nghẹn ngào, mất đi khả năng giãy giụa.

"Minh Tuấn, mọi thứ đều đã trễ, chúng ta không thể quay lại."

Hắn không phải là hắn của trước đây, cô cũng không phải một người hoàn chỉnh, bọn họ đều thiếu hụt một mảnh như vậy, không thể nào khâu lại thành một mảnh tốt đẹp như trước nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.