Thần Y Đào Hoa

Chương 10: 8:30




Ánh đèn vàng ấm áp xa hoa lưu chuyển, ánh sáng rơi xuống thân người mảnh mai của chàng trai bên dưới, chàng trai hơi rũ mắt, lông mi dài, làn da trắng nhợt nhạt được phụ trợ bởi ánh sáng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhấp lên một đường cong mê người, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ, khí chất ưu nhã, nhìn thế nào cũng như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Mặc Lệ Tước chính là một người đàn ông tuấn mỹ như vậy, cứ như vậy ngồi xuống, không chút động tác nào, cả người hắn đã toát ra ánh hào quang so với đèn treo thủy tinh còn muốn sáng hơn, còn muốn chói mắt hơn.

Hắn đang ngồi ở trên sô pha chợp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, người ta cho dù có sờ vuốt cũng không rõ trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

"Tổng giám đốc!" Ngoài cửa vang lên tiếng nói dịu dàng quyến rũ của Dương Tuyết.

Mặc Lệ Tước lạnh giọng, "Vào đi"

Dương Tuyết ôm đống văn kiện, tuy rằng trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhưng cũng có thể nhìn ra được sự tỉ mỉ ở trang phục, "Tổng giám đốc, đây là tư liệu của cuộc họp buổi sáng, tôi đưa lại cho anh đây."

Dương Tuyết cong người hạ thân, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện, không biết là cố ý hay là vô tình, nhẹ liếc mắt ngắm trộm Mặc Lệ Tước một cái.

Người đàn ông này ngoại hình thật là đẹp, toàn thân trên dưới đều mang theo khí chất đế vương, tuấn mỹ đến không gì sánh được, Dương Tuyết hơi thất thần.

"Hửm?"

Mặc Lệ Tước cảm giác trước mắt có người, mở đôi mắt hẹp dài, liếc cô, "Còn không đi?"

Ngày thường, Dương Tuyết đều là buông văn kiện liền rời đi, rất ít khi dừng lại.

Dương Tuyết nhanh chóng thu hồi ánh mắt, "Thực xin lỗi, tôi ngay lập tức rời đi."

"Đợi đã"

Dương Tuyết đã đi tới cạnh cửa, nghe được âm thanh Mặc Lệ Tước phía sau, biểu tình có chút biến hóa, xoay người rũ mắt bộ dáng thực đoan trang, "Tổng giám đốc, còn có chuyện gì sao?"

"Chuyện tôi giao cô đã làm xong chưa"

Dương Tuyết nụ cười lại một lần cứng đờ ở trên mặt, cô ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, trước kia cũng không phải chưa từng có việc đại loại như thế này, tổng giám đốc cũng chưa bao giờ để ý đến, tuy nhiên, lúc này đây...

Dương Tuyết có một loại cảm giác mơ hồ, tối hôm qua cô gái đó đối với tổng giám đốc mà nói, thực không giống nhau, cùng với cách hắn lúc trước bên phụ nữ cưỡi ngựa xem hoa cũng không giống nhau.

"Cái này...Xin lỗi tổng giám đốc, tôi vẫn luôn phải sửa sang lại tư liệu mà hội nghị phải dùng, chuyện này bỗng quên mất."

Kỳ thật, cô không quên, chỉ là muốn dùng cái cớ như vậy để che đậy sự ghen tuông bên trong của chính mình.

"Dương thư ký, cô không nên phạm sai người như vậy"

Bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, cô cơ hồ liền không có chút sai sót gì, coi như là một người phụ nữa hoàn hảo, nguyên nhân chính là vì như thế, hắn mới không cần phải luôn luôn thay đổi người.

"Thực xin lỗi tổng giám đốc, là do tôi thất trách!"

"Nếu lại có lần sau, cô có thể không cần tới nữa."

Giọng điệu lạnh như băng nghe ra thực ưu nhã, nhưng Dương Tuyết nghe tới liền cả người lạnh toát vội vàng trả lời, "... Tổng giám đốc, hiện tại đã qua một giờ, còn có cần tôi đi đưa hay không?"

Mặc Lệ Tước nhấp nhẹ môi, không nói, sâu thẳm trong ánh mắt dường như có lệ quang bắn ra.

"Tôi bây giờ liền đi đưa."

Dương Tuyết không dám có chút chậm trễ, nhanh chóng rời khỏi công ty.

Một lát sau, Dương Tuyết gọi điện thoại đến, "Tổng giám đốc, vị tiểu thư kia đã không còn ở phòng."

"Tôi đã biết." Mặc Lệ Tước lười nhát nâng mí mắt lên, "Trở về đi!"

"Vậy còn quần áo?"

"Ném."

Lúc này, Dương Tuyết phát hiện ra rằng có một xấp nhân dân tệ dày cộm nằm trên tủ cạnh mép giường, bên cạnh còn có năm xu tiền cùng một tờ giấy nhỏ...

Khi Dương Tuyết nhìn đến chữ viết trên tờ giấy ghi chú, ánh mắt liền trở nên tức giận...

Tờ giấy viết: Thiết bị nhỏ và kém, năm xu đang nâng anh lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.