Thần Tượng Học Đường

Chương 1: Cổ mộ ngàn năm




Cô không rời mắt khỏi gáy ông, không thể rời mắt đi đâu được. Cô cố gắng không hít cái mùi của căn phòng vào trong lồng ngực nhưng nó đã tắc lại trong cổ họng, bịt kín cả khí quản của cô.

"Xin chào," Cô kêu lên.

Ông không động đậy, đầu vẫn hướng thẳng về phía trước.

Tim cô đập loạn lên. "Xin chào?" Cô nhận ra sự sợ hãi trong giọng mình.

Không nghĩ ngợi gì cả, cô bước vào phòng và lao đến chỗ ông. Cô khuỵu gối xuống và quan sát khuôn mặt ông. Ông vẫn không động đậy, mắt vẫnnhifn thẳng về phía trước. Tim cô đập loạn xạ. Tiếng "Cha ơi?" bật ra khỏi miệng cô trong cơn sợ hãi, nghe như tiếng một đứa trẻ. Cô có cảm giác đúng như vậy. Từ này có một ý nghĩa nào đó. Cô vươn tay ra chạm vào ông, đặt một tay lên mặt ông và tay kia lên vai. "Cha, con đây mà - cha có sao không? Cha nói với con đi." Giọng cô run lên. Da ông vẫn ấm.

Ông nháy mắt và cô thở phào nhẹ nhõm.

Ông từ từ quay ra nhìn cô. "À Elizabeth, ta không nghe thấy cô đi vào." Giọng ông như vang lên từ một căn phòng khác. Nó nhẹ nhàng; khác xạ giọng cộc cằn thường ngày.

"Con gọi cha mãi," cô nói nhỏ. "Lúc con lái xe vào nhà cha không nhìn thấy sao?"

"Không," ông nói vẻ ngạc nhiên, lại quay về phía cửa sổ.

"Thế cha đang nhìn gì vậy?" Cô cũng quay ra phía cửa sổ và cảnh tượng trước mặt khiến cô nghẹt thở. Cảnh vật đó - lối đi, cổng vườn và con đường trải dài - lập tức ném cô vào đúng dòng suy nghĩ của cha mình. Ngay lúc đó những hy vọng và ước mong của thời quá vãng đã quay trở lại. Trên bệ cửa sổ là bức ảnh mẹ cô mà trước đó không hề có. Elizabeth đã nghĩ là cha cô đã vứt hết ảnh của bà sau khi bà bỏ đi.

Nhưng hình ảnh bà khiến Elizabeth không thốt nên lời. Đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy mẹ; trong tâm trí Elizabeth không còn lưu giữ được khuôn mặt của bà nữa. Tất cả những gì còn lại là một ký ức mờ nhạt, giống cảm giác hơn là hình ảnh. Nhìn thấy bà là một cú sốc. Như thể đang nhìn vào chính cô, một hình ảnh phản chiếu hoàn hảo. Khi đã có thể mở miệng được, cô nói rất nhỏ và run rẩy. "Cha đang làm gì vậy cha?"

Ông không quay đầu lại, không chớp mắt, chỉ có ánh mắt xa xăm và giọng nói khác lạ thốt ra từ sâu thẳm lòng ông. "Ta đã nhìn thấy bà ấy, Elizabeth ạ."

Trống ngực đập rộn. "Thấy ai ạ?" Nhưng cô biết đó là ai.

"Gráinne, mẹ cô. Ta đã nhìn thấy bà ấy. Ít ra ta cũng nghĩ như vậy. Đã quá lâu rồi ta không gặp bà ấy nên không chắc. Nên ta phải lấy tấm hình ra để có thể nhớ lại được. Để khi bà ấy đi trên con đường đó thì ta sẽ nhận ra."

Elizabeth nuốt nước bọt. “Cha nhìn thấy mẹ ở đâu, cha?”

Giọng ông cao hơn và có vẻ bối rối. “Ở một cánh đồng.”

“Cánh đồng? Cánh đồng nào ạ?”

“Cánh đồng kỳ diệu.” Mắt ông sáng lấp lánh, lại nhìn thấy tất cả diễn ra trước mắt. “Cánh đồng của những giấc mơ, như người ta vẫn gọi ấy. Bà ấy trông rất hạnh phúc, đang nhảy múa và cười đùa hệt như ngày xưa. Chẳng già đi một chút nào.” Trông ông có vẻ bối rối. “Nhưng đáng lẽ bà ấy phải như thế chứ, đúng không? Lẽ ra bà ấy phải già đi chứ, như ta đây này.”

“Cha có chắc là mẹ không, cha?” Cả người cô run lên.

“Ồ, hẳn thế rồi, b à ấy đấy, đang bay trong gió như những bông bồ công anh, ánh nắng chiếu xuống người bà ấy như thể bà ấy là một thiên thần. Là bà ấy, đúng vậy rồi.” Ông ngồi thẳng trên chiếc ghế, hai tay đặt lên tay vịn, có vẻ thoải mái hơn bao giờ hết.

“Nhưng bà ấy ở cùng một đứa trẻ và nó không phải là Saoirse. Không, Saoirse bây giờ lớn rồi,” ông tự nhắc bản thân mình. “Là một thằng bé, ta nghĩ thế. Một thằng bé tóc vàng, giống như thằng con Saoirse ấy…” Đôi lông mày sâu róm của ông nhăn lại.

“Cha nhìn thấy bà ấy khi nào?” Elizabeth hỏi, tràn ngập cảm giác vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm, nhận ra người cha nhìn thấy trên cánh đồng chính là cô.

“Hôm qua,” ông mỉm cười, nhớ lại. “Sáng hôm qua. Chả mấy chốc bà ấy sẽ về với ta thôi.”

Nước mắt Elizabeth ứa ra. “Cha ngồi đây từ hôm qua đến giờ sao?”

“Đúng vậy, ta không quan tâm. Bà ấy sẽ về đây nhanh thôi nhưng ta phải nhớ được khuôn mặt bà ấy. Thỉnh thoảng ta cũng không nhớ nữa, cô thấy đấy.”

“Cha,” giọng Elizabeth chỉ còn là tiếng thì thầm, “còn ai khác ở trên đồng với bà ấy không?”

“Không,” Brendan mỉm cười, “chỉ có bà ấy và thằng bé thôi. Trông nó cũng có vẻ rất sung sướng.”

“Ý con là,” Elizabeth nắm tay ông; tay cô như tay một đứa trẻ khi đặt cạnh những ngón tay xù xì của ông, “hôm qua con đã ở trên cánh đồng. Chính là con, cha ạ, đang bắt hạt bồ công anh cùng Luke và một người đàn ông.”

“Không,” ông lắc đầu và quắc mắt lên. “Không có người đàn ông nào cả. Gráinne không đi với người đàn ông nào hết. Bà ấy sắp về nhà rồi.”

“Cha ạ, con thề với cha đó chính là con, Luke và Ivan. Có lẽ cha nhầm rồi,” cô nói một cách dịu dàng hết mức.

“Không!” Ông hét lên, khiến Elizabeth giật nảy người. Ông quay ra nhìn cô với vẻ phẫn nộ. “Bà ấy sắp về với ta!” Ông nhìn xoáy vào Elizabeth. “Cút đi!” Cuối cùng ông hét lên, vung tay hất bàn tay bé nhỏ của cô ra.

“Sao ạ?” Tim cô đập loạn xạ. “Tại sao hả cha?”

“Cô là kẻ nói dối,” ông nhổ nước bọt. “Ta không thấy người đàn ông nào trên đồng cả. Cô biết bà ấy đang ở đây và cô ngăn không cho bà ấy gặp ta,” ông rít lên giận dữ. “Cô mặc áo vest và ngồi sau bàn giấy, cô chẳng biết gì về việc nhảy múa trên đồng hết. Cô là kẻ nói dối, làm ô uế nơi này. Cút đi,” ông nhắc lại khe khẽ.

Cô choáng váng nhìn ông. “Con đã gặp được một người đàn ông, cha ạ, một người tuyệt vời và rất tốt đã dạy con tất cả những thứ đó,” cô bắt đầu giải thích.

Ông ghé mặt lại gần mặt cô cho đến khi hai người gần như chạm mũi vào nhau. “CÚT ĐI!” Ông thét lên.

Cô lao đi,nước mắt trào ra và cả người run lên. Căn phòng của cô trở nên quay cuồng khi cô nhìn thấy tất cả những gì cô không muốn nhìn – những con gấu bông cũ, búp bê, sách, một cái bàn viết, cái chăn lông ngày xưa. Cô đâm bổ ra cửa, không muốn nhìn thấy gì nữa, không thể nhìn thấy gì nữa. Đôi tay run rẩy của cô dò dẫm tìm chốt cửa trong lúc tiếng cha cô hét đuổi cô càng lúc càng to hơn.

Cô kéo cửa mở và chạy ra ngoài vườn, hít đầy lồng ngực bầu không khí trong lành. Tiếng đập cửa sổ khiến cô quay phắt lại. Cô đối mặt với cha mình, người đang giận dữ xua tay đuổi cô đi khỏi khu vườn của ông. Cô thở hổn hển, nước mắt chảy dài trên má và kéo cánh cổng, rồi cứ để ngỏ như vậy, không muốn nghe tiếng bản lề cót két đóng lại.

Cô lao xe hết tốc lực trên đường, không nhìn vào gương chiếu hậu, không muốn nhìn lại nơi này một lần nào nữa, không muốn lại phải lái xe trên con đường tuyệt vọng này một lần nào nữa.

Sẽ không còn nhìn lại nữa.

25

“Có chuyện gì thế?” Một giọng nói vang lên từ cánh cửa hiên phía sau. Elizabeth đang ngồi ở bàn ăn, tay ôm đầu, yên lặng như mặt hồ Muckross trong ngày lặng gió.

“Chúa ơi,” Elizabeth nói nhỏ, không nhìn lên nhưng tự hỏi không hiểu sao Ivan luôn có mặt vào những lúc cô ít mong đợi anh nhất song lại cần anh nhất.

“Chúa à? Có phải Ngài đã làm khó gì cô không?” Anh bước vào bếp.

Elizabeth ngước lên. “Đúng ra thì ngay lúc này cha của Người đang làm tôi đau đầu.”

Ivan tiến lại gần cô thêm một bước, anh có khả năng vượt qua những ranh giới, nhưng không bao giờ khiến người ta lo ngại hay cho rằng anh quá tò mò. “Tôi nghe câu này nhiều rồi.”

Elizabeth lau mắt bằng chiếc khăn giấy nhàu nhĩ đã dính vết mascara. “Thế anh không phải làm việc bao giờ à?”

“Lúc nào tôi chẳng làm việc. Tôi ngồi được không?” Anh chỉ vào chiếc ghế đối diện cô.

Cô gật đầu. “Lúc nào cũng vậy? Vậy đây là công việc của anh đấy à? Có phải tôi là một ca vô vọng khác mà anh phải giải quyết hôm nay không?” Cô hỏi với vẻ mỉa mai, lấy khăn giấy thấm một giọt nước mắt đang lăn xuống má.

“Không có gì là vô vọng với cô hết, Elizabeth ạ. Tuy nhiên, cô đúng là một ca đấy; tôi đã nói với cô thế còn gì,” anh nói nghiêm trang.

Cô bật cười. “Một ca điên nặng.”

Ivan có vẻ buồn. Lại bị hiểu lầm.

“Vậy đây là đồng phục của anh à?” Cô chỉ vào bộ quần áo.

Ivan nhìn xuống vẻ ngạc nhiên.

“Hôm nào gặp tôi cũng thấy anh mặc bộ quần áo này,” cô cười, “thế nên hoặc đó là đồng phục hoặc anh là người cực kỳ mất vệ sinh và thiếu trí tưởng tượng.”

Mắt Ivan mở to. “Ôi Elizabeth, tôi không hề thiếu trí tưởng tượng.” Không nhận ra điều mình vừa bóng gió, Ivan tiếp tục, “cô có muốn nói về lý do khiến cô buồn như thế này không?” Cô hỏi với vẻ mỉa mai, lấy khăn giấy thấm một giọt nước mắt đang lăn xuống má.

“Không có gì là vô vọng với cô hết, Elizabeth ạ. Tuy nhiên, cô đúng là một ca đấy; tôi đã nói với cô thế còn gì,” anh nói nghiêm trang.

Cô bật cười. “Một ca điên nặng.”

Ivan có vẻ buồn. Lại bị hiểu lầm.

“Vậy đây là đồng phục của anh à?” Cô chỉ vào bộ quần áo.

Ivan nhìn xuống vẻ ngạc nhiên.

“Hôm nào gặp tôi cũng thấy anh mặc bộ quần áo này,” cô cười, “thế nên hoặc đó là đồng phục hoặc anh là người cực kỳ mất vệ sinh và thiếu trí tưởng tượng.”

Mắt Ivan mở to. “Ôi Elizabeth, tôi không hề thiếu trí tưởng tượng.” Không nhận ra điều mình vừa bóng gió, Ivan tiếp tục, “cô có muốn nói về lý do khiến cô buồn như thế này không?”

“Không, chúng ta luôn nói chuyện về tôi và các vấn đề của tôi,” Elizabeth đáp. “Để thay đổi thì hãy nói về anh đi. Hôm nay anh làm gì?” cô hỏi, cố vui vẻ hơn. Dường như từ lúc cô hôn Ivan trên phố chính buổi sáng hôm đó cho tới lúc này đã lâu lắm rồi. Cô đã nghĩ về chuyện đó suốt cả ngày và lo lắng không biết có ai nhìn thấy cô không, nhưng thật kỳ lạ, vì thị trấn này loan tin còn nhanh hơn cả chương trình Thời sự Sky, không ai đả động gì với cô về người đàn ông bí ẩn đó.

Cô khao khát được hôn Ivan lần nữa, cảm thấy sợ hãi vì lòng mong mỏi đó và cố gắng giết chết cảm xúc dành cho anh nhưng không thể. Ở anh có sự trong sáng, thuần khiết, nhưng anh cũng mạnh mẽ và từng trải trong cuộc sống. Anh giống như một loại ma túy mà cô biết mình không nên dùng nhưng không thể từ bỏ vì đã nghiện rồi. Khi sự lo lắng trở lại vào cuối ngày, ký ức về nụ hôn đã thành niềm an ủi đối với cô và sự khó chịu biến mất. Bây giờ cô chỉ muốn được lặp lại cái khoảnh khắc mà những phiền muộn của cô đều tan biến.

“Tôi làm gì hôm nay ư?” Ivan quay quay hai ngón tay cái quanh nhau và nói to suy nghĩ của mình. “Được rồi, hôm nay tôi đã đánh thức Baile na gCroíthe một cách hoành tráng, hôn một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và cả ngày còn lại chẳng thể làm gì ngoài việc nghĩ đến cô ấy.”

Khuôn mặt Elizabeth bừng sáng trong khi đôi mắt xanh xuyên thấu tâm hồn của anh sưởi ấm trái tim cô.

“Và rồi tôi không thể ngừng suy nghĩ được,” Ivan nói tiếp, “vậy là tôi ngồi xuống và dành cả ngày để suy nghĩ.”

“Về cái gì?”

“Ngoại trừ người phụ nữ xinh đẹp ư?”

“Ngoại trừ cô ấy,” Elizabeth toét miệng cười.

“Cô không muốn biết đâu.”

“Tôi hiểu được mà.”

Ivan có vẻ hoài nghi. “Được rồi, nếu cô thật sự muốn biết,” anh hít thở sâu, “tôi nghĩ về Kẻ Đi Mượn.”

Elizabeth nheo mày. “Cái gì cơ?”

“Kẻ Đi Mượn,” Ivan nhắc lại, vẻ suy tư.

“Cái chương trình tivi đó ư?” Elizabeth nói, cảm thấy giận dữ. Cô đang chờ đợi những lời thì thầm ngọt ngào như trong phim, chứ không phải cuộc đối thoại không có trong kịch bản chẳng mang chút màu sắc yêu đương nào.

“Phải.” Ivan đảo mắt, không để ý tới giọng cô, “nếu cô muốn nhắc tới khía cạnh thương mại của của cái thứ đó.” Anh có vẻ bực bội. “Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng tôi đi đến kết luận là chúng không đi mượn. Chúng ăn cắp. Chúng ăn cắp trắng trợn và ai cũng biết nhưng không ai nói gì hết. Đi mượn có nghĩa là lấy và dùng một thứ gì đó không thuộc về mình rồi cuối cùng sẽ đem trả lại. Ý tôi là, đã bao giờ bọn chúng đem trả lại thứ gì chưa? Tôi không nhớ Peagreen Clock đã đem trả lại bất cứ thứ gì cho Người Cho Mượn, cô có thấy không nào? Đặc biệt là thức ăn – làm sao cô mượn được thức ăn cơ chứ? Cô ăn và thế là hết; không thể trả lại được. Ít nhất khi tôi ăn bữa tối của cô, thì cô cũng biết nó sẽ đi đâu.” Anh ngồi xuống rồi khoanh tay lại, có vẻ bực mình. “Thế mà người ta còn làm cả một bộ phim về chúng nữa, một lũ ăn trộm, trong khi chúng tôi thì sao? Chúng tôi chẳng làm gì ngoài những việc tốt vậy mà vẫn bị gán cho cái nhãn là sự tưởng tượng của con người và vẫn…” anh nhăn mặt và lấy ngón tay diễn tả dấu ngoặc kép, “vô hình. Xin người…” Anh đảo mắt.

Elizabeth há hốc miệng nhìn anh chằm chằm.

Một khoảnh khắc yên lặng kéo dài trong lúc Ivan nhìn quanh bếp, lắc đầu giận dữ rồi lại hướng sự chú ý vào Elizabeth. “Sao nào?”

Yên lặng.

“Ôi, không sao cả.” Anh xua tay gạt đi. “Tôi đã nói rồi mà, cô không muốn biết đâu. Vấn đề của tôi thế là đủ rồi. Giờ kể cho tôi nghe đi, có chuyện gì vậy?”

Elizabeth hít thở sâu, vấn đề Saoirse khiến cô sao nhãng khỏi câu chuyện khó hiểu về Kẻ Đi Mượn. “Saoirse đã biến mất rồi. Joe, anh chàng mõ làng của Baile na gCro í the, bảo tôi là nó đã bỏ đi với một nhóm bạn. Anh ta nghe được chuyện này từ người nhà của một cậu thanh niên trong nhóm đó, nhưng con bé đã đi ba ngày nay rồi và có vẻ như không ai biết gì về tung tích của bọn chúng.”

“Ồ,” Ivan ngạc nhiên nói, “thế mà tôi lại ngồi đây huyên thuyên về những vấn đề của mình. Cô đã báo cảnh sát chưa?”

“Tôi phải báo với họ,” cô buồn bã nói. “Tôi thấy mình như kẻ chỉ điểm vậy nhưng họ phải biết nó đã bỏ đi phòng trường hợp nó không xuất hiện ở phiên tòa sẽ diễn ra trong vài tuần nữa, mà tôi khá chắc chắn là nó sẽ chẳng đến dự đâu. Tôi sẽ phải thuê luật sư để đại diện cho nó, chuyện này sẽ chẳng hay ho gì.” Cô xoa mặt vẻ mệt mỏi.

Anh cầm tay cô và ấp nó trong tay anh. “Cô ấy sẽ về thôi,” anh cả quyết. “Có thể không phải ở phiên tòa nhưng cô ấy sẽ về. Tin tôi đi. Không có gì phải lo lắng cả.” Giọng nói nhẹ nhàng của anh đanh lại.

Elizabeth nhìn sâu vào mắt anh, tìm kiếm sự thật trong đó. “Em tin anh,” cô nói. Nhưng tận đáy lòng Elizabeth thấy sợ. Cô sợ tin Ivan, sợ sẽ luôn tin anh, vì khi điều đó xảy ra có nghĩa là hy vọng của cô đã được treo trên cao cột cờ, bay phần phật trong gió cho tất cả mọi người nhìn thấy. Ở đó chúng sẽ bị biến dạng vì gió bão, chỉ rủ xuống, bị xé rách và bị phá hủy.

Và cô không nghĩ mình có thể tiêu tốn thêm bất kỳ năm nào nữa cho căn phòng rèm mở, một mắt hướng xuống con đường, chờ đợi một người nữa trở về. Cô cảm thấy kiệt sức và cần nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.