Thần Tình Yêu Báo Ơn

Chương 20




Thừa Hoan còn chưa vào cung, tin vườn Huy Viên bị cháy đã truyền tới. Ta khẩn cấp đi tìm Thập tam, thì được biết Thập tam sáng sớm đã vào cung, giờ đã trở về. Nghe Dận Chân nói, Lục Vu đang tự mình làm cơm cho Tá Đặc và Thừa Hoan thì căn bếp bốc hoả, ngọn lửa rất mạnh. Tuy rằng Lục Vu đã được cứu ra kịp thời, nhưng hai bên hông bị bỏng nặng, da thịt cháy hết. Nha đầu canh lửa cũng đã chết trong đám cháy.

Ta giật mình, thầm suy nghĩ. Căn bếp dù có cháy mạnh đến đâu, cũng không thể ngay lập tức thiêu huỷ sạch sành sanh, không thể cứu như vậy được. Lẽ nào chuyện ta lo lắng lâu nay rốt cuộc đã xẩy ra. Thân phận Tá Đặc vô cùng tôn quý, mà quan hệ giữa Lục Vu và Thừa Hoan thì Thập tam phúc tấn vốn hiểu rất rõ.

Dận Chân nhìn dáng vẻ của ta, liền trấn an ta, nói Thập tam đã sai người vào cung đưa lời nhắn, đã điều tra rõ nguyên nhân, là do nha đầu canh lửa kia không cẩn thận mới xẩy ra hoả hoạn. Tuy là nói như vậy, nhưng vẻ mặt Dận Chân có vẻ nghi ngờ, chắc cũng có cùng suy nghĩ với ta. Nhưng nếu quả thực như vậy, việc tranh giành tình cảm trong phủ, Thập tam nhất định sẽ không nói ra bên ngoài.

Dận Chân đã phái đi vài vị thái y tới phủ Thập tam. Ta cũng muốn Xảo Tuệ đi cùng, nhưng Cúc Hương vốn không phải là người cẩn thận tỉ mỉ. Đang không biết tính sao, đột nhiên ta nhớ ra một người, bèn sai Cúc Hương đi tìm Cao Vô Dung.



Ngồi trên ghế dựa đọc sách, nhưng quả thực ta chẳng đọc được chữ nào. Đã nhiều ngày, không biết Lục Vu đã đỡ hơn chưa. Thập tam mỗi lần vào triều, đều vội vội vàng vàng, cùng Dận Chân duyệt qua mấy quyển tấu chương rồi lại quay trở về.

Khẽ ‘a’ một tiếng, không biết những suy đoán của ta đúng hay sai, chỉ hy vọng đó không phải là nguyên nhân gây tổn hại cho Lục Vu.

“Nương nương, Tứ phúc tấn cầu kiến.” Lòng ta đang ảo nảo, tiếng người lạ bên ngoài truyền tới khiến ta giật mình, thì Khúc Linh đã ôm Hoằng Hãn bước nhanh ra mở cửa. Phó Nhã mỉm cười bước vào, phía sau là một cung nữ đang bế tiểu cách cách.

Ta đứng dậy, cười nói: “Trời lạnh thế này, không sợ tiểu hài tử bị rét sao?” Phó Nhã đón đứa nhỏ từ trong tay cung nữ, lại gần, nói: “Ngạch nương, đứa trẻ này đã lớn hơn trước nhiều.” Ta sờ khẽ khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Trẻ con mỗi ngày mỗi khác, quả thực lớn hơn rất nhiều.”

Ta đỡ lấy đứa nhỏ, đi tới ngồi xuống giường. Phó Nhã cũng đi theo, hai người cùng ngồi xuống. Khúc Linh đi tới nói: “Nương nương, nô tỳ đưa tiểu A ca, tiểu cách cách ra ngoài, không làm phiền chủ nhân nói chuyện.”

Ta gật đầu, đưa qua cho nàng. Nàng vừa bế đứa nhỏ trong tay, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tiểu cách cách lớn lên thật xinh đẹp, có làn da trắng của ngạch nương, có đôi mắt to của a mã…” Phó Nhã vui vẻ, đưa mắt nhìn Khúc Linh, nói: “Ngạch nương, cung nữ ở đây đều lanh lợi vậy sao?”

Ta cũng đưa mắt nhìn bóng lưng của Khúc Linh, khẽ cười: “Nếu con muốn, ta để nàng theo con cũng được.” Nàng cuống quít lắc đầu, vội vàng nói: “Nhã nhi làm sao dám tranh người của ngạch nương. Nàng thông minh cẩn thận như vậy, vốn là người dâng trà bên cạnh hoàng a mã.”

Thấy ánh mắt Phó Nhã hoảng loạn, ta không đành, cười lớn: “Ta giỡn con thôi.” Ta nghĩ lại, lúc trước khi vào cung, Phó Nhã thường cải nam trang, dáng vẻ đơn thuần động lòng người. Hôm nay, mặc dù đang cười nhưng vẫn chứa nhiều sầu não. Một thiếu nữ mười mấy tuổi, ở thời hiện đại vẫn là một đứa trẻ vô tư lự, nhưng ở thời này, đã làm mẹ rồi.

Ngẫm lại, người con gái sống trong thời đại này chẳng phải đều như vậy sao. Ta không đành tiếp tục trêu ghẹo nàng.

Nàng đang ngồi lặng, bỗng nhiên hít thật sâu, đưa mắt nhìn lo hương, nghi hoặc hỏi: “Ngạch nương, hương liệu người dùng, dường như là mùi lan mùi xạ, thơm ngát sảng khoái, là gì vậy?” Ta cũng hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Vào mùa thu, ta có sai người ra vườn hái một ít hoa, phơi nắng thật khô, rồi đem ra dùng. Nếu con thích, ta sẽ sai mang sang một ít.”

Nàng cười, khẽ gật đầu, lại nhìn quanh nói: “Ngạch nương, đồ trang trí trong phòng của người đã thay đổi?” Ta gật đầu, cười nói: “Ta ở trong cung chẳng có việc gì làm, chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ. Vì thế, đôi lúc muốn vận động, trang trí lại cũng thấy vui.”

Phó Nhã nghe vậy sửng sốt, nhìn ta một hồi, ánh mắt có cảm giác vô cùng cô đơn. Nàng gượng cười, nói: “Ngạch nương thật có phúc.” Ta nghĩ tới mối quan hệ như gần như xa của nàng và Hoằng Lịch liền cảm thấy đau xót, phiền muộn.

Hai người im lặng một hồi, ta cầm tay nàng đứng dậy, mỉm cười nói: “Chúng ta ra ngoài dạo một chút.” Phó Nhã nhìn ta, gật đầu.

Không biết tuyết rơi từ lúc nào, mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng. Chúng ta bước đi, những bông tuyết bám vào chân bay lên, để lại những vết giầy.

Hai người đi thẳng về phía trước. Đột nhiên, Phó Nhã dừng lại, hỏi: “Chúng ta đi thưởng mai sao?” Ta ngẩng đầu nhìn ba chữ ‘Lãm Thắng môn’ trước mặt, thì ra chúng ta đã tới Trữ Hoa viên.

Trong không khí mơ hồ phảng phất mùi hương nhàn nhạt của hoa mai. Ta gật đầu, hai người chậm rãi bước vào trong vườn, đứng trong hành lang. Sau này, Trữ Hoa viên mới được Càn Long xây dựng thêm rất nhiều nên hiện tại, khu vườn không phải quá rộng.

Bên cạnh hành lang là vài cây mai già hoa nở chi chít. Hai người ngắm một hồi, Phó Nhã đột nhiên nói: “Ngạch nương, người thật sự rất có phúc. A mã yêu thương người đến vậy.” Nàng không nói là sủng ái, mà dùng từ thương yêu.

Ta nhìn nàng, thấy trong mắt nàng lộ vẻ chua xót, cam chịu, nhẫn nại,… Ta quay ra nhìn mấy bông mai trên cành cao kia, yên lặng không nói.

Hai người lại im lặng một lúc, nàng lại đột nhiên gọi: “Ngạch nương.” Ta quay đầu lại, ánh mắt nàng long lanh, sắc mặt ửng đỏ. Không hiểu vì sao nàng lại như vậy, nhưng ánh mắt kia cho thấy nàng có chuyện rất khó mở lời.

Ta cười nhạt, nói: “Hỏi đi!” Phó Nhã im lặng thêm một lúc, rồi khẽ khàng: “Ngạch nương, vì sao người cùng hoàng a mã có thể ân ái đến vậy? Con nghe nói, người vào cung chỉ một thời gian ngắn rồi liền đi theo hoàng a mã.” Vẻ mặt nàng ngượng ngùng, cúi mặt xuống nhìn đất.

Quá khứ mười năm của chúng ta ngay lập tức hiện về thật rõ ràng. Ta yên lặng suy tưởng hồi lâu mới nói: “Ta kể cho con nghe một câu chuyện.” Phó Nhã ngơ ngẩn nhìn ta. Ta gượng cười, bắt đầu kể: “Có một đôi nam nữ bắt đầu yêu nhau trong những ngày đông tuyết phủ. Hai người tình cờ gặp nhau trên đường. Khi đó, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng đang giấu trong tay áo. Hai bàn tay, mười ngón tay đan xiết vào nhau, hai người cho rằng có thể hạnh phúc như vậy đi đến vĩnh viễn.”

Phó Nhã chằm chằm nhìn ta, yên lặng lắng nghe. Ta lại cười, kể tiếp: “Thế nhưng thế sự không như mong muốn. Hắn lại thích một cô gái yêu kiều bá mị khác. Đến đây, ngươi hẳn đã đoán được kết cục.”

Phó Nhã gật đầu, vẻ mặt sầu não. Ta thở dài, kể tiếp: “Đến khi biệt ly rồi, rất lâu sau hắn dần dần cảm thấy mệt mỏi rã rời, ở bên người con gái kia không có gì đặc biệt. Hắn bắt đầu hoài niệm sự ấm áp, bình thản khi ở bên nàng. Thế nhưng, nàng giờ đã biến mất, không hình không bóng. Hắn tìm rất lâu, cuối cùng mới biết nàng không còn sống trên dương thế. Từ đó, mỗi mùa đông, chỉ cần gió Bắc mang theo hơi lạnh thấu xương thổi tới, hơi ấm trong lòng bàn tay hắn biến mất, toàn thân lạnh lẽo.”

Phó Nhã vẫn yên lặng nhìn ta, trầm ngâm tư lự. Một lúc sau, nàng cười thản nhiên, khẽ than thở: “Đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng.”

Một cơn gió thổi tới làm mấy cánh hoa mai rơi trông thật đẹp. Nhìn Phó Nhã đang phủi cánh hoa bám trên áo, ta tầm nghĩ một người con gái thông minh yêu kiều hiền thục đến vậy, vì sao Hoằng Lịch không động lòng. Tuy buồn bã, nhưng ta không biết nên nói gì thêm.

Phó Nhã giật tay áo của ta, nghi hoặc hỏi: “Người sẽ không bao giờ rời xa hoàng a mã chứ?” Ta nhìn nàng, cầm tay nàng, gật đầu. Ta cười cười nói: “Đi tới trước thôi.”

Hai người yên lặng đi dạo một hồi, Phó Nhã đột nhiên nói: “Con không có hy vọng hão huyền chàng sẽ toàn tâm toàn ý với con. Chỉ cần chàng đối với con cũng giống như với Triết Du, quan tâm tới con cùng tiểu cách cách, con cũng đ mãn nguyện lắm rồi.” Nghe vậy, ta thầm khó chịu, nhưng vẫn gượng cười an ủi nàng: “Tứ A ca đối với con cũng rất tốt.” Ánh mắt cô đơn của nàng nhìn ta, rồi lại cúi xuống, chậm rãi bước đi.

Mải suy nghĩ, chúng ta không chú ý tới mấy bậc thang đóng băng phía trước.

Phó Nhã bị trượt chân, toàn thân lảo đảo, ngã về phía sau. Ta vội vàng kéo tay nàng lại, nhưng mặt đất rất trơn, cuối cùng không đỡ được nàng, ta lại ngã theo xuống đất.

Vừa ngã xuống, ‘choang’ một tiếng, vòng ngọc trên tay đã vỡ thành ba mảnh. Ta loay hoay đứng dậy, cố gắng bám vào lan can gần nhất để vịn đứng lên. Chưa đứng vững, chân lại trượt đi, cả người lại ngã xuống đất, lòng bàn tay đau nhói.

Phó Nhã đã đứng dậy, nhìn thấy lòng bàn tay ta đỏ những máu, nàng hoảng hốt cúi xuống đỡ ta dậy.

Ta bám vào nàng, chậm rãi đứng lên, thấy lòng bàn tay trái tê tê đau đau. Phó Nhã cầm tay ta lên nhìn, sắc mặt tái nhợt.

Ta nhịn đau, cười an ủi nàng, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã bị vòng ngọc vỡ cắt rách một đường dài, vết thương rất sâu vẫn đang còn chảy máu. Hai mắt Phó Nhã rớm lệ, tay run run, lấy khăn lụa ra định băng vết thương cho ta.

“Nương nương, để nô tỳ làm.” Hai người chúng ta đều tập trung nhìn vào vết thương, không biết Lam Đông tới từ khi nào.

Ta giật mình, nghĩ Khôn Trữ cung cách vườn này khá xa, mà khu vườn này cảnh sắc cũng không bằng Ngự hoa viên ở Khôn Trữ Cung. Lam Đông không nên một mình xuất hiệnở đây mới phải.

Thấy ta không lên tiếng trả lời, Lam Đông ngẩng đầu nhìn ta, nói: “Hoàng hậu nương nương đang ở Lâm Khê đình phía trước thưởng tuyết. Vừa lúc nghe được có tiếng người, nương nương sai nô tỳ đến xem xẩy ra chuyện gì.

Ta gật đầu, nàng lại nói: “Nương nương, để nô tỳ xem vết thương của người.” Lam Đông đỡ tay của ta, cúi đầu nhìn, lông mày nhíu lại, nâng tay ta cao hơn một chút, chăm chú quan sát. Nàng rút cây trâm trên đầu, nhè nhẹ dùng đầu trâm kều ra một mảnh ngọc nhỏ găm sâu trong lòng bàn tay của ta.

Máu vẫn chảy liên tục, nước mắt của Phó Nhã cũng rơi đều. Lam Đông vẫn bình tĩnh, lấy khăn buộc vết thương cho ta.

Ta yên lặng nhìn Lam Đông thành thạo băng bó, trong lòng có chút cảm giác khó tả. Ta vẫn có lòng hoài nghi, bài xích nàng, nhưng vẫn không hiểu rõ lý do.

Ta không hề có cảm giác đau ở vết thương, vẫn yên lặng suy tư. Rốt cuộc, Lam Đông này là ai, vì sao ta gặp nàng ở trước cửa Liêm thâm vương phủ? Nàng có thực một lòng muốn sống an phận trong hoàng cung? Nàng với cái chết của Phúc Huệ không có liên quan gì sao? Có lúc, trong lòng ta thầm suy đoán, giữa nàng và ta phải chăng có quan hệ nào khác chưa hiểu rõ.

Ta nhìn nàng chằm chằm, thấy sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như trước, đứng trước mặt ta thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Ta nhìn sang Phó Nhã, khẽ cười nói: “Không cần lo lắng, đều không sao rồi. Hoàng hậu nương nương đang ở tiểu đình trước mặt, con đến đó thỉnh an đi.” Phó Nhã nhìn xuống tay của ta, do dự rồi nói: “Hay con đưa ngạch nương trở về trước, ngày khác sẽ cùng thưởng tuyết với nương nương.”

Nàng nhặt lên mấy mảnh vòng tay của ta, gói vào khăn lụa rồi đưa cho ta, nói: “Ngạch nương” Thấy nàng ngập ngừng, ta cười hỏi: “Muốn nói chuyện gì?” Nàng nhìn ta, khẽ nói: “Vòng tya này đói với nương nương nhất định có ý nghĩa đặc biệt, nếu không nương nương sẽ không vì nó mà để bị thương.”

Ta ngẩn ra, không ngờ ta lại có phản ứng như vậy, yêu quý vật kia giống như của mẹ ruột ta tặng cho vậy. Yên lặng một hồi, ta giật mình nhận ra, ta đã xem mẫu thân Nhược Hi giống như mẹ của mình, mới có thể quý trọng vòng tay kia đến vậy.

Thấy ta yên lặng không nói gì, Phó Nhã luống cuống, không biết đã nói sai ở đâu. Ta choàng tỉnh, dễ dàng nói ra câu trả lời: “Đây là kỷ vật ngạch nương đã tặng ta.” Phó Nhã nghe vậy, lại càng hoảng hốt hơn.

Ta khẽ lắc đầu, mỉm cười thoải mái nói: “Chỉ cần vật này ở cạnh ta, dù nó có hoàn hảo hay không, ngạch nương ta nhất định sẽ rất vui, mà ta cũng sẽ rất an tâm.” Nghe xong những lời này, Phó Nhã dần buông lỏng bản thân, mỉm cười cúi chào rồi bước đi về phía tiểu đình đằng trước.

Lam Đông xoay người đi theo Phó Nhã được vài bước, rồi lại quay trở về, xem vòng ngọc đã vỡ trên tay ta, nói: “Nương nương, nô tỳ biết sửa đồ bằng ngọc, nương nương cứ yên tâm, nô tỳ sẽ sửa lại cho người.”

Ta hơi ngần ngừ, nhưng nghĩ lại dù sao cũng chỉ là một ngọc đã vỡ, ba người sáu con mắt đều nhìn rõ. Dù nàng có định làm gì, tin rằng cũng sẽ không làm, ta chẳng nên suy nghĩ nhiều.

Vì vậy, ta cười đưa khăn lụa cho nàng. Nàng gói kỹ lại, rồi hạ người hành lễ, định rời đi. Ta khẽ rung động, đã hao tâm tổn trí để suy đoán nhiều nư vậy, chi bằng nói chuyện thẳng thẳn, không chừng sẽ hỏi ra được cái gì. Nếu như quả thực không có chuyện gì, từ nay cũng không cần phải lo lắng thêm. Tuy nhiên, nàng là một người điềm tĩnh bản lĩnh đến vậy, chưa chắc ta đã hỏi được chuyện gì.

Nhìn lên, thấy nàng đã xoay người đi vài bước. Ta nhìn chiếc khăn buộc ở tay, rồi gọi nàng dừng lại. Lam Đông có chút giật mình. Ta cười nói: “Cùng ta đi một lát.” Nàng ngẩn ngơ, dường như không ngờ ta như vậy, nhưng thoáng cái, ánh mắt nàng đã trở nên bình tĩnh như cũ. Nàng nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”

Hai người đi về phía khu vườn vắng. Ta dừng lại, nhìn nàng hỏi: “Vì sao trước khi vào cung, ngươi lại đứng trước cửa Liêm thân vương phủ? Có phải có quan hệ với người trong phủ?” Nàng sựng lại, nhìn ta chằm chằm, trả lời: “Nô tỳ cũng có chút quan hệ với Liêm thân vương phủ.” Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh, không bộc lộ một chút tâm tình.

Ta cười không thành tiếng, trong lòng đau nói, khoảng thời gian dài run rẩy, cẩn trọng sống qua ngày dường như đã trở nên đơn giản hơn nhiều.

Khẽ lắc đầu, ta tiếp tục đi về phía trước. Lam Đông lặng lẽ theo sau. Đi tới cạnh bồn hoa, Lam Đông dừng lại, hỏi: “Nương nương, người tới Khứ Vân các làm gì vậy?” Ta giật mình, xoay người nhìn nàng. Nàng tươi cười nói: “Nương nương, thân thể người không thể so với nô tỳ. Dù sao, nô tỳ cũng học được một chút võ công, tuyết rơi trên người không có gì đáng ngại. Nương nương vừa bị thương ở tay, vạn nhất xẩy ra chuyện, nô tỳ sẽ mang tội.”

Ta nhìn dáng vẻ tươi cười của nàng, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. Khi nàng cười, ánh mắt dường như rất giống một người. Ta ngẩm nghĩ hồi lâu, bỗng nhớ tới người đó. Ta hoảng hồn, cố bình tĩnh quan sát nàng. Nàng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn giữ vẻ cười, nhìn ta không lên tiếng.

Thấy nàng như vậy, ta giấu đi ánh mắt dò xét, gật đầu, xoay người đi về hướng Tây. Vừa đi, ta vừa giấu kín những suy nghĩ dưới vẻ mặt tươi cười. Mọi chuyện giống như mới xẩy ra hôm qua. Ta sầu não, lại quay người nhìn nàng, mong tìm ra vẻ quen thuộc trên gương mặt nàng. Ta lại thấy nàng đang nhíu mày, hơi cúi đầu, dường như rất đau thương.

Ta không khỏi sửng sốt, đứng nguyên tại chỗ. Lam Đông cũng phát hiện ta đột nhiên đứng lại, cả kinh, dừng bước, nét mặt cứng lại.

Ta yên lặng nhìn nàng, nàng lảng đi: “Nương nương, nếu không còn việc gì, nô tỳ xin trở lại bên hoàng hâu.” Ta cũng không thể nói rõ lý do của mình, mặt khác nàng sẽ không dễ dàng lộ ra chuyện gì đặc biệt. Ta đành gật đầu đồng ý. Nàng khẽ chớp mắt, rồi khom người thi lễ.

Phủi tuyết bám trên tay áo, ta giấu bàn tay bị thương vào trong ống tay, để tuyết ẩm không làm ướt khăn lụa đang băng vết thương, thầm cầu khẩn để vết thương không bị nhiễm trùng.

Vừa ra khỏi Lãm Thắng môn, ta liền gặp Ô Lạt Na Lạp thị. Thì ra, nghe Phó Nhã nói tay của ta bị thương, nàng lo lắng, đang định tới Tây noãn phòng thăm hỏi, không ngờ lại gặp ở đây.

Ta đưa mắt nhìn Lam Đông, thấy nàng cũng không nhắc tới chuyện chúng ta vừa nói, thầm nghĩ nàng quả không đơn giản. Hai người nhìn nhau, theo đuổi những suy nghĩ riêng, không hiểu làm thế nào mà ra khỏi vườn.

Tuy ta đã từ chối, nói vết thương không nguy hiểm, nhưng Ô Lạt Na Lạp thị vẫn kiên trì đưa ta trở về Tây Noãn phòng, làm kinh động tới Dận Chận đang nghị sự. Đi cùng Dận Chân, có Thập tam cùng Hoằng Lịch.

Dận Chân, Ô Lạt Na Lạp thị, Thập tam ngồi trên ghế. Hoằng Lịch, Phó Nhã đứng ở phía sau. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, thái y trán lấm tấm mồ hồi, cầm miếng bông tẩm mạnh chần chừ không dám lau vết thương.

Đây là phương pháp ta yêu cầu để sát trùng. Thái y vốn cho rằng làm như vậy sẽ buốt nhói thấu xương, khuyên ta không nên thử. Nhưng thời đại này, không hề có thuốc chống viêm, nếu thực sự nhiễm trùng, dùng đông y điều trị, sự khó chịu không chỉ trong một, hai ngày.

Ta thở dài: “Chính ta đã yêu cầu, cảm giác thế nào ta đã hiểu rõ.” Thái y nhìn Dận Chân như xin ý chỉ. Dận Chân từ lúc bước vào Tây Noãn phòng, lông mày cứ chau lại. Lúc này, nghe thái y nói, sắc mặt hắn buồn bã. Ta biết, nhất định hắn sẽ mở miệng căn dặn thái ý, vội đưa mắt ra hiệu cho hắn. Hắn nhìn ta, khẽ gật đầu. Hắn bước tới, cầm lấy miếng bông trong tay thái y. Thái y ngẩn ra, rồi khom người lui ra sau vài bước.

Hắn nhẹ nhàng đỡ tay ta lên, nhìn ta rồi khẽ nói: “Cố chịu một chút.” Ta gật đầu, khẽ nhắm hai mắt.

Một cơn đau buốt từ lòng bàn tay thoáng cái trào lên toàn thân, ta thét lên một tiếng đau đớn, cố nén nước mắt, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ lo lắng của Dận Chân. Ta cố nhịn đau, gượng cười. Dận Chân căng thẳng, quát khẽ: “Thái y.” Thái y đang đứng chờ bên cạnh, vội vàng rắc thuốc vào vết thương, cẩn thận băng lại cho ta.

Đợi thái y lui ra, Khúc Linh liền dâng nước trà cho mọi người. Vết thương trên tay đã giảm bớt sự đau nhức, nét mặt ta cũng thả lỏng hơn trước.

Dận Chân nhấp một ngụm trà, hỏi: “Tại sao tay lại bị thương?” Ta mỉm cười: “Đang đi không may bị trượt chân, không cẩn thận nên làm tay bị thương.” Phó Nhã đứng phía sau liền nói: “Đầu tiên là do Nhã Nhi loạng choạng, nương nương vì đỡ Nhã Nhi nên trượt chân, làm vỡ nát vòng tay, mảnh vỡ làm tay nương nương bị thương.”

Dận Chân nhìn ta hỏi: “Vòng tay nào vậy?” Ta đưa mắt nhìn Lam Đông đang đứng phía sau Ô Lạt Na Lạp thị, chưa kịp tiếp lời, Lam Đông đã bước tới, mở khăn đặt lên bàn, xoay người hướng Dận Chân trả lời: “Nô tỳ thấy nương nương vô cùng quý trọng vòng tay này, vừa hay nô tỳ cũng biết sửa chữa đồ ngọc khí, liền xung phong nhận lấy.”

Dận Chân nhìn vòng tay, hơi giật mình, nhìn ta rồi quay sang dặn Cao Vô Dung: “Đưa cho Tôn Thiên Hữu.” Tôn Thiên Hữu vốn là tay chế tác ngọc khí giỏi nhất hoàng cung, cây trâm và khuyên tai Dận Chân tặng ta cũng là do hắn làm. Cao Vô Dung vâng khẽ, khom người gói khăn tay lại, nhanh chóng rời đi. Lam Đông cũng yên lặng thi lễ, rồi bước về đứng phía sau Hoàng hậu.

Mọi người thấy Dận Chân trầm mặc suy nghĩ, không khí cũng trầm xuống. Ta liền hoảng hốt, len lén quan sát hắn. Dận Chân sắc mặt trầm lắng, vẻ hỉ nộ không hiện rõ. Ta khẽ thở dài, sớm biết sẽ phát sinh chuyện này, ta sẽ không đi dạo giữa trời tuyết thế này. Quả thực, ta không ngờ sẽ đi đến đó, cũng không nghĩ sẽ gặp Hoàng hậu ở đó, lại không lường trước bị ngã, tạo thành động tĩnh lớn như vậy.

Tuy nhiên, Dận Chân vốn không hề biết lai lịch của vòng tay này. Nói cách khác, hắn không biết ta đã tới Thọ Hoàng điện. Ta lo lắng, thầm ân hận không nên giấu hắn chuyện này.

Trữ hoa viên vốn là nơi thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu cùng các vị thái phi du ngoạn và nghỉ ngơi. Nơi lễ Phật, hoa viên được sắp đặt tinh xảo. Những hồ ao, núi đá, hoa cỏ, cây cảnh trang điểm nét sinh động cho khu vườn. Nhưng từ lúc Thọ Hoàng thái hậu Ô Nhã thị qua đơn, Trữ hoa viên trở nên vắng vẻ, ít người lui tới. Vì vậy, thái giám cũng lười quét dọn, thành ra mới có tuyết đọng thành băng như thế.

Dận Chân nâng trà lên nhấp, nhàn nhạt nhìn mọi người một lượt rồi khẽ nói: “Trẫm mệt rồi, các ngươi lui cả đi.” Ô Lạt Na Lạp thị gượng cười đứng lên vén áo thi lễ, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Ta còn đang mải suy nghĩ làm thế nào để giải thích cho hắn về lai lịch vòng tay này, cứ yên lặng ngồi nhìn Thập tam, Hoằng Lịch, Phó Nhã lần lượt rời đi.

Ta đột nhiên gọi Thập tam. Hắn đang ở ngưỡng cửa, nghe gọi giật mình quay lại, nhìn sắc mặt Dận Chân, hắn cố nén cười, xoa cằm hỏi: “Chị dâu gọi đệ có chuyện gì?” Ta khẽ thở dài, ngạo nghễ nhìn hắn, hỏi: “Lục Vu sao rồi?”

Lúc này, Dận Chân vốn đang buồn bực với ta. Tuy nói là tay ta đang bị thương, hắn sẽ không quá tức giận, nhưng là do chính ta đã nói xạo, nên rất lo lắng phản ứng của hắn. Hắn đã từng nói ‘cho dù xấu xí cũng muốn nghe lời thực’.

Nhìn dáng vẻ Thập tam, hiển nhiên hắn hiểu rõ Dận Chân đang không hài lòng. Tuy không biết là chuyện gì, nhưng hoàn cảnh này, sáng suốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.

Nghe ta hỏi chuyện Lục Vu, sắc mặt hắn trầm xuống, hơi cười nhìn ta nói: “Lục Vu đã đỡ hơn trước. Thần đệ còn phải gặp Trương Đình Ngọc bàn mấy việc, xin đi trước.” Nói xong, hắn rảo bước đi ngay.

Ta thật khó xử, nhưng không có cách nào khác. Sớm biết như vậy, ra đã không vòng vo nhiều chuyện.

Im lặng một hồi, ta nhìn hắn chằm chằm. Hắn cũng im lặng nhìn ta. Ta ngượng ngùng bwocs tới trước mặt hắn. Hắn giương mắt nhìn ta, lạnh lùng hỏi: “Vòng tay là ai tặng?”

Lần trước từ Thọ Hoàng điện trở về, hắn thấy ta cả ngày nhìn ngắm vòng tay, liền cười hỏi là do ai tặng ta. Ta cũng vui đùa nói là có người tặng. Lúc đó, hắn lắc đầu cười khẽ, không tin là có người lại tặng đồ cho ta. Ta cũng cười cho qua chuyện.

Ta suy nghĩ hồi lâu, tốt nhất vẫn nên nói thật. Vì thế, ta bước thêm vài bước, đến sát hắn, chiêm chiếp nói: “Đó là di vật của ngạch nương ta.” Ánh mắt hắn bàng bạc, nhìn ta chằm chằm. Ta có chút hoảng sợ, bất an, đứng hồi lâu hắn vẫn không nói tiếp.

Ta trấn tĩnh, cắn răng đắn đo rồi nói tiếp: “Lúc trước ta tới Thọ Hoàng điện. Thập tứ nghĩ ta là Nhược Hi, bèn mang vòng tay do Bát A ca giữ đưa cho ta. Ta không nói cho chàng rõ là vì không muốn chàng lại suy nghĩ.”

Hắn nhếch miệng cười, khẽ lắc đầu, đẩy ta sang một bên, đứng dậy đi tới ngồi xuống bàn, tiện tay cầm sách lên đọc. Ta đứng trân trân nhìn hắn, nhưng hắn coi như ta không tồn tại.

Ta thầm kêu khổ, đi tới trước mặt hắn, vẫn kề sát hắn như trước, không nói thêm. Hắn thở dài, ngẩng lên hỏi: “Tại sao nàng không sợ ta?” Ta ngẩn ra, lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu: “Chàng là phu quân của ta, tại sao ta phải sợ chàng?” Vẻ mặt hắn giãn ra, nhưng vẫn trầm giọng như trước: “Chúng ta đã là phu thê, có chuyện gì cũng không nên gạt ta.”

Ta thả lỏng tâm tư, ngồi xuống dựa đầu lên vai hắn, hít thở một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không xẩy ra chuyện gì. Hắn đột nhiên nói: “Nàng phải nhớ, nàng là Hiểu Văn, vốn không có quan hệ gì với Nhược Hi.” Ta bĩu môi, yên lặng không nói.

Qua vài hôm, Dận Chân vì chuyện xuất quân của hai lộ binh mã, ở lì trong Dưỡng Tâm điện. Đã năm ngày rồi ta chưa được gặp hắn.

Hôm nay, ta đứng ở cửa Tây noãn phòng, nhìn sang đại điện. Quan sát một hồi, ta phát hiện Thập tam và Trương Đình Ngọc không ở trong đó. Ta yên lặng, thầm suy nghĩ, dường như năm nay không xẩy ra chuyện lớn nào.

Một trận gió lạnh thổi tới, ta khẽ rùng mình, liền đóng cửa lại, bước tới bàn viết. Đã mấy hôm, ta vẫn chưa hoàn thành bức hoạ Dận Chân. Nhấc bút suy nghĩ một hồi, vẫn chưa tìm ra điểm thiếu sót, băn khoăn day dứt mãi.

Ngồi một lúc, thấy có chút lạnh, ta đứng dậy kều than trong lò sưởi rồi mang tới cạnh bàn, hong tay sưởi ấm, yên lặng nhìn bức tranh. Sau một lúc, ta chợt tỉnh ngộ, bức tranh còn thiếu chính là thần vận. Ta nhoẻn miệng cười, cầm bút lên vẽ tiếp, trong lòng chỉ nhớ tới hắn, mỉm cười thoả mãn.

Không biết qua bao lâu, tiếng Cúc Hương ở bên ngoài vang lên: “Nương nương, Di thân vương cầu kiến.” Lo lắng tình hình Lục Vu, lần trước chưa nói được gì với hắn, nhưng nhìn thần sắc của hắn có vẻ tình hình không tốt lắm. Ta liền mỉm cười, Thập tam cũng đang cười cười bước vào.

Hắn ngồi xuống ghế phía đối diện, nhìn bức tranh trên bàn, ánh mắt như chế nhạo, nói: “Hoàng huynh cùng chị dâu thật là ân ái, cả ngày ở cùng nhau vẫn nhìn không chán sao?” Ta cười cười, tâm tư chùng xuống. Ta đâu phải đang giết thời gian nhàn rỗi. Ta đây là vì giúp Hoằng Hãn lưu lại ký ức về A mã của hắn.

Ta hạ bút, hỏi: “Sao ngươi lại có thời gian tới đây?” Thập tam khoát tay nói: “Hoàng huynh cùng Trương Đình Ngọc đang nghị sự, ta nhân lúc rảnh đến thăm ngươi một lát.” Ta cười, tâm sự trong bụng cũng biến mất. Hắn nghiêm túc nhìn ta, làm như vô ý hỏi: “Ngươi đã tới Thọ Hoàng điện?” Ta sửng sốt, gật đầu, trong lòng có chút bất an, hỏi lại: “Đã xẩy ra chuyện gì?”

Thập tam cười cười, nhìn ta nói: “Hai ngày trước, hoàng huynh đột nhiên dặn Hoằng Lịch từ nay không cần tới thăm Thập tứ đệ nữa.” Ta ngẩn ngơ. Dận Chân đương nhiên hiểu rõ, ta có thể tới Thọ Hoàng điện là do Hoằng Lịch dẫn đường. Ta cúi đầu cười cười, trong lòng than khổ, nếu ta không kìm chế, sẽ còn rất nhiều người vì ta mà chịu khổ.

Ta ngẩng đầu, điềm đạm nói: “Ta sẽ không tới đó nữa.” Hắn nhìn ta, nói tiếp: “Mấy hôm trước, ta đã cho người quan sát Lam Đông gặp gỡ người thân của ả.” Ta khẩn trương, liền ngồi xuống cạnh hắn, nhìn Thập tam. Hắn lại nhíu mày, nói: “A mã, ngạch nương, vú em của ả đều tới. Ta không tiện tới đó, nhưng do thuộc hạ bẩm báo, tất cả đều rất bình thường. Lam Đông cùng cha mẹ tâm tình rất lâu.” Nghe vậy, ta trầm mặc suy nghĩ, lẽ nào là do ta đã suy nghĩ quá nhiều.

Thập tam thấy ta không nói gì, hắn lại nói: “Vốn định phòng xa, ta muốn đem ả đi nơi khác để ả không bao giờ được gặp hoàng tử, nương nương. Thế nhưng, hoàng hậu nương nương vô cùng sủng ái ả, ta đành phái một người tới Khôn Trữ cung giám sát.” Ta gật đầu, dựa vào tình hình hiện nay, chỉ có thể làm như vậy.

Thập tam tươi cười, đứng dậy nói: “Ta phải đi rồi.” Đột nhiên bừng tỉnh, ta nhìn Thập tam hỏi: “Lục Vu sao rồi?” Thập tam dừng bước, ánh mát vui cười, sắc mặt ấm áp nói: “Cũng sắp khỏi hẳn rồi. Tuy nói Lục Vu gặp nạn, nhưng cũng vì thế mà tâm nguyện của nàng đã được thành toàn.”

Ta vui vẻ hỏi: “Thừa Hoan đã nhận Lục Vu?” Thập tam cười: “Mấy ngày này Thừa Hoan không quản ngại vất vả, ngày đêm chăm sóc cho Lục Vu. Mặc dù không nói ra, những Thừa Hoan hắn đã hiểu rõ.” Ta thở phào một hơi, cười nói: “Trở về nói với Thừa Hoan, không cần tiến cung vội, để mẹ con bọn họ đoàn tụ bên nhau. Đợi khi nào trở lại vườn, ta sẽ tới thăm Lục Vu.” Thập tam khẽ gật đầu, nhanh chóng bước đi.

Sau khi đại quân xuất chinh tới Chuẩn Cát Nhĩ, ta cùng Dận Chân trở lại Viên Minh viên.

Xảo Tuệ cũng trở về từ Giao Huy viên. Mắt Xảo Tuệ ngấn lệ, vui mừng ôm Hoằng Hãn vào lòng, Hoằng Hẵn cũng ôm chặt nàng không buông. Ta ngồi một chỗ nhìn bộ dạng của họ, tươi cười hỏi: “Trắc phúc tấn đã hoàn toàn bình phục rồi sao?”

Xảo Tuệ lau nước mắt, nói: “Đã khỏi hẳn, nhưng lại có tin mừng.” Ta cười lớn, Lục Vu lại có thai, Thừa Hoan sẽ có một đệ đệ hoặc một muội muội. Ta mừng rỡ hồi lâu, nhưng lại nghĩ, hiện giờ đã là tháng ba, hài tử kia vừa ra đời đã mất đi người thân như vậy…

Nghĩ đến đó, khuôn mặt đang tươi cười sững lại, ngây ngốc đứng lên. Xảo Tuệ thấy thần sắc ta như vậy, lẳng lặng ôm Hoằng Hẵn ra ngoài. Ta ngây ngốc hồi lâu, cũng đi ra phía ngoài.

Không hiểu có phải vì mùa đông vừa rồi không quá lạnh, nên khí trời cũng khác lạ. Giờ đã là tháng ba mà tiết trời vẫn se lạnh, sương giăng mịt mù. Vừa bước ra cửa, một cơn gió nhẹ thổi tới, trang phục ta tuy mỏng manh nhưng vẫn kéo lại áo bước nhanh về phía Cần Chính điện.

Ta bước đi vội vàng, bên người không có ai theo hầu, cứ thẳng bước tới khiến bọn cung nữ, thái giám ngạc nhiên đứng nhìn. Vẫn chưa tới nơi, ta nhìn thấy Tiểu Thuận Tử vẻ mặt nghiêm trọng đang đứng bên ngoài.

Hắn nhìn thấy ta, hơi ngẩn người nhưng lập tức cúi đầu nói: “Nô tài tham kiến nương nương.” Hai vai hắn cứng còng, vẻ mặt đang lo lắng khiên ta giật mình, không biết chuyện gì đã xảy ra: “Trong đại điện có ai không?”

Tiểu Thuận Tử ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn ta, khẽ tặc lưỡi, mặt tái đi. Lần trước vì nói cho ta rõ chuyện của Tằng Tĩnh, hắn đã bị Cao Vô Dung phạt đánh hai mươi roi, hơn nửa tháng cũng không xuống giường được. Hiện tại, dù thế nào hắn cũng sẽ không mở miệng nói với ta điều gì. Ta thầm thở dài, phất tay cho phép hắn lui.

Suy nghĩ một hồi, ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước về phía trước. Vừa đi hai bước, ta lại nghe tiếng bước chân dồn dập phia sau. Thì ra Tiểu Thuận Tử kia lại quay lại. Hắn đi tới nói: “Nương nương, hoàng thượng đang nghị sự, nương nương không nên vào trong. Nô tài đang phụng lệnh truyền Trương Đình Ngọc vào cung, nô tài phải đi ngay kẻo lỡ.”

Nói xong, hắn không đợi ta mở miệng, vọt chạy đi. Ta ngẩn người. Tiểu Thuận Tử kia đã hầu hạ trước mặt hoàng đế nhiều năm như vậy, hành vi cử chỉ vốn rất cẩn thận, ngày hôm nay lại nói năng bừa hãi. Hai lộ đại quân hẳn vẫn chưa tới đích, sẽ không có chuyện gì lớn. Rốt cuộc là có chuyện gì khiến Tiểu Thuận Tử quay lại nói những lời này. Tuy là trong lòng có chút hoài nghi, nhưng ta vẫn quay người trở về.

Cúi đầu chậm rãi vừa đi vừa suy nghĩ mông lung. Phía trước có tiếng bước chân gấp gáp, ta ngẩng đầu nhìn, thấy ba người đang lại gần. Tiểu Thuận Tử dẫn đầu, chạy chầm chậm. Trương Đình Ngọc chạy sau, tuổi cao nên thở hổn hển. Phía sau Trương Đình Ngọc còn có một người đang cúi đầu, ta không nhìn rõ được dung mạo. Dù không thấy rõ, nhưng ta vẫn thấy khiếp sợ. Những thần tử này xưa nay vốn Thái Sơn có sập cũng không đổi nét mặt, vậy mà hôm nay dáng vẻ lại như vậy.

Tim đang đạp loạn thì ba người đã chạy tới trước mặt. Thở dốc một hồi, Trương Đình Ngọc khom mình hành lễ: “Lão thần tham kiến Quý phi nương nương.” Đây là trọng thần của triều đình, lúc này đang bận việc quan trọng, ta liền nói: “Hoàng thượng đang đợi ngài, mau đi thôi.”

Lúc ba người rời đi, người vẫn cúi đầu phía sau kia lén ngẩng đầu nhìn ta. Ta hơi giật mình, kinh ngạc nhìn ba người, lẽ nào chuyện này có liên quan tới người này.

Trong lòng ấm ức, lo nghĩ trái phải, cố gắng kiềm chế suốt hai ngày, không đi Cần Chính điện, ngồi chờ Thập tam. Lòng thấp thỏm lo âu, ta không thể bình tĩnh lại.

Không biết đợi đã bao lâu, cuối cùng ta cũng thấy Thập tam bước ra khỏi cửa điện. Ta hít thở thật sâu, đứng đợi ven đường.

“Chờ ta sao?”- Thập tam đến trước mặt ta hỏi. Ta gật đầu, hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì?” Thập tam nhìn ta, khẽ thở dài: “Nếu triều đình xẩy ra chuyện, hoàng huynh đã tận lực không cho ngươi biết, ngươi đừng nên hỏi, cũng sẽ không phải mang hiềm nghi nữ nhân tham gia vào chính sự.”

Ta nhíu mày, gượng cười nói: “Không cho ta biết, ta sẽ không lo lắng sao? Mỗi ngày trử về, mặc dù nhìn vẻ mặt chàng rất bình tĩnh, nhưng vẫn uẩn trứ cố nén sự tức giận.” Không biết sẽ suy đoán, suy đoán càng nhiều càng không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Thập tam trầm ngâm một hồi, nhíu mày nói: “Mấy ngày trước hoàng huynh bỏ qua sự phản đối của triều thần, đã triệu kiến Tằng Tĩnh.” Ta ngẩn ngơ, người như bị mất hết sức lực, lẩm bẩm nói: “Thì ra mọi chuyện đã được định trước. Nếu làm như thế, người ngoài sẽ nghĩ là giấu đầu hở đuôi. Nếu như Tằng Tĩnh xẩy ra chuyện gì không may, người ta lại nói là giết người diệt khẩu.”

Tuy ta biết Tằng Tĩnh sẽ không xẩy ra chuyện gì không may, nhưng người khác có biết không? Dư luận dẫn dắt lòng dân, lòng dân liên quan tới sự ổn định của giang sơn. Ta hiểu ra người đi theo Trương Đình Ngọc hôm đó chính là Tằng Tĩnh. Nhớ lại ánh mắt của hắn hôm đó, ta thở dài, vô thức mỉm cười.

Thập tam nghiêng đầu nhìn ta, thắc mắc: “Chuyện gì đã được định trước?” Ta nhợt nhạt cười, trong lòng đều hiểu, mọi việc đều phát triển theo quỹ đạo vốn có của lịch sử, nhưng dù lo lắng đến đâu, chuyện cũng sẽ phát sinh, cũng giống như muối bỏ bể, chẳng có tác dụng gì. Đã như vậy, lo lắng mặc lo lắng, phiền não kệ phiền não. Dù hiểu rõ như vậy, nhưng ta vẫn không thể làm được.

Ta nói lảng: “Chúc mừng ngươi.” Thập tam sững sờ, phản ứng hơi chậm, cười đù nói: “Hôm qua Lục Vu có nói, nếu lại sinh nữ nhi sẽ để cho ngươi chăm sóc. Chẳng phải ngươi dậy Thừa Hoan rất tốt sao?” Ta nghe vậy trong lòng buồn bã, sống mũi cay cay.

Thập tam nhìn phản ứng của ta, nghiêm túc hỏi: “Nhược Hi, dạo gần đây vì sao ngươi lại quan tâm tới chuyện triều đình như vậy, thật không giống ngươi trước đây. Lúc trước ngươi chỉ quan tâm đến chuyện của Bát ca, Thập tứ đệ. Nhưng hiện tại, Bát ca đã mất, Thập tứ đệ với hoàng huynh vốn là anh em cùng mẹ, Thập tứ đệ sẽ không xảy ra chuyện gì. Vậy ngươi lo lắng chuyện gì?”

Hắn nhíu mày ngừng một lát, lại nói tiếp: “Đó là sợ hãi. Rốt cuộc ngươi sợ hãi điều gì? Ngươi cùng Tứ ca vừa hoà hợp vui vẻ sống với nhau được mấy ngày, ta đã rất vui mừng. Ta còn nghĩ thật may là ngươi đã trở nên lý trí. Thế nhưng hôm nay, ngươi lại giống như trước đây. Ngươi đã quên bệnh tình của ngươi năm đó thế nào rồi sao? ‘Suy nghĩ nhiều năm”. Công việc triều đình bận rộn, thời gian chúng ta gặp nhau không nhiều, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự thay đổi của ngươi. Tứ ca và ngươi sớm chiều ở chung, huynh ấy không cảm nhận được sao? Ngươi muốn cho huynh ấy lo lắng việc triều đình, còn phải lo lắng vì ngươi nữa sao?”

Ta gượng cười, thì ra, ta có thể nhìn ra vẻ nhẫn nhịn tức giận của hắn, hắn nhất định cũng cảm nhận được sự lo lắng của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.