Thần Phục Tiểu Mỹ Mi

Chương 23




“Nhất Hạnh….”

Rất lâu cô không lên tiếng, nét mặt anh nghiêm nghị, anh sợ cô suy nghĩ nhiều, cho nên chưa từng đề cập đến. Mà chính anh vẫn luôn cho rằng, chuyện của mình cùng Diệp Hạm thực ra là không quan trọng, vốn muốn nhân cơ hội lần này đi Mỹ thảo luận công việc sẽ cùng Diệp Hạm nói rõ mọi chuyện, nhưng chính anh cũng không ngờ tới, Diệp Hạm lại không có ở Mỹ.

Ngày hôm qua, anh cùng khách hàng bàn chuyện công việc đã không thấy điện thoại của cô, chờ tới khi anh phát hiện, bởi vì sự khác biệt thời gian, anh sợ đánh thức cô cho nên chỉ nhắn tin trở về, sáng sớm hôm sau đã gọi điện thoại cho cô. Cô ở trong điện thoại một mực im lặng, giọng nói cũng kìm nén rất thấp, trong chốc lát anh còn tưởng rằng cô làm sao nên không thoải mái. Cô đột nhiên hỏi anh Diệp Hạm là ai, lúc ấy anh mới biết rằng, thì ra Diệp Hạm đã về nước, thực sự đã đi đến tìm cô.

Anh cũng không biết Diệp Hạm sẽ cùng cô nói chuyện gì, từ khi anh nhận biết Diệp Hạm đến nay, cô luôn là người hoạt bát, thoải mái, anh chỉ sợ nếu Diệp Hạm cùng cô nói chuyện mọi người trong nhà vẫn hi vọng anh cùng Diệp Hạm đính hôn, cô liệu có để tâm hay không, dù cho anh chưa bao giờ để Diệp Hạm ở trong lòng mình, dù cho Diệp Hạm từng đem chuyện này coi như truyện cười để nói.

Anh ngồi chuyến bay sớm nhất để trở về, thầm nghĩ xác định cơ thể cô có thật là không khoẻ hay không. Cô đứng trong lòng anh, yên tĩnh trầm lặng, nghe anh nói mọi chuyện ở Mỹ, cùng với việc quen biết Diệp Hạm, cũng đều đem ra nói cho cô nghe.

Thế nhưng khi nghe xong cô chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ồ, là như thế à”. Anh cũng cười theo cô, chỉ cần cô sẽ không hiểu lầm, thì thật tốt.

Rất lâu sau, cô từ trong lồng ngực anh thoát ra, đôi mắt cô đen nhánh trong suốt: “Trong lòng anh có phải là vẫn luôn tồn tại áy náy với em?”

Anh nhìn về phía cô, trái tim anh đối với cô tồn tại áy náy, câu trả lời rõ ràng là như vây, thật sự là có, là hổ thẹn, từ khi anh rời đi tới sau này, kể cả nói, anh năm đó ngu dốt vì Tô Nhiên kích động nhưng khi lựa chọn muốn cùng cô ở một chỗ, anh lúc nào cũng đối với cô áy náy, áy náy đến đau lòng, rồi mới dần dần phát hiện ra rằng sự áy náy của mình từ sớm đã ẩn giấu tình yêu trong đó.

“Phải!” Anh thành thật.

“Có phải là anh luôn nghĩ muốn bù đắp lại cho em thật tốt?” Cô lại hỏi tiếp, đôi mắt không chớp, nước mắt dâng lên mờ nhạt.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Anh vẫn luôn nghĩ làm như thế nào mới có thể bù đắp lại hạnh phúc trước kia, làm như thế nào mới bù đắp được sai lầm trước kia anh từng phạm phải.” Từ khoảnh khắc anh trở lại, anh đã hạ quyết định, nhất định sẽ làm cô hạnh phúc, nếu đây cũng chỉ coi như bù lại, vậy thì, quyết định của anh đó là dùng hạnh phúc cả đời để bù đắp cô.

Hứa Diệc Dương trông thấy trong mắt cô sương mù mơ hồ, lo lắng hỏi: “Mắt em làm sao vậy?” Cô cọ xát ngón tay của mình: “Ồ, em sử dụng mắt quá mức, nên mắt hơi đau.”

Nói xong dường như cô nhớ tới gì đó: “Em có phải là rất nhàm chán, ngày hôm qua xem một bộ phim điện ảnh, hôm nay nhất thời cao hứng nên đem lời nói trong bộ phim điện ảnh tới hỏi anh… Anh vừa mới từ máy bay xuống, chắc chắn mệt chết đi, nhanh nhanh trở về nghỉ ngơi đi thôi. Còn nữa, nếu như anh vẫn đứng ở đây, em cũng không thể làm việc được, nếu anh không đi sẽ hại em bị trừ tiền thưởng.” Cô nói xong nhẹ nhàng đẩy anh.

Anh đứng một lúc lâu, cô dứt khoát tiến lên, kéo kéo ống tay áo anh: “Sao anh vẫn chưa đi? Anh ở trong này thực sự em không thể làm việc được, nếu như em bị trừ tiền thưởng, tất cả đều tại anh.” Cô vẫn như thường lệ, ý cười trầm ngâm, dịu dàng mà tinh nghịch, đôi khi oán giận lên, bộ dáng của cô vẫn là oan ức mà không tức giận.

Anh không nhịn được cười: “Được, em hãy làm việc cho tốt. Khấu trừ tiền thưởng anh đến chia với em.”

Cô “Ừm” một tiếng, nhìn thấy anh xoay người rời đi. Đột nhiên xoay người sang chỗ khác, sợi lưới màu trắng thuần khiết theo đầu ngón tay cô chạy dọc theo cửa chớp từ từ trượt xuống phía dưới, một chút lại một chút. Cô chỉ cảm thấy lỗ tai ầm vang một tiếng, tất cả phòng bị trong khoảnh khắc sụp đổ, cô chưa từng mệt mỏi như vậy, từ đầu đến chân, mỗi một chỗ, dường như có sức nặng ngàn cân đè lên, giống như rơi vào hang động không đáy tối tăm mù mịt, bốn phía tường đá sắc bén, không có một chỗ cho cô có thể bám víu, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình đi xuống, tiếng gió gào thét, chờ đợi nhìn thấy hình ảnh ghê sợ cuối cùng.

Cô nên làm gì bây giờ, rốt cuộc cô phải làm sao? 5 năm trước, anh nói, thật xin lỗi, anh chưa từng yêu em, 5 năm sau, anh trở lại, nói chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa. Lòng cô tràn đầy vui mừng, luôn luôn nghĩ rằng 5 năm trồng hoa rốt cục cũng kết trái, thế nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến, một ngày kia, sẽ có một người phụ nữ khác nhắc nhở cô, đó chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi mỏng manh mà anh muốn bù đắp lại từ những cảm giác tội lỗi.

Nhưng từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ muốn anh bù đắp lại bằng cách đó, cho dù có bù đắp bao nhiêu cũng không thể cứu vớt sự tình. Tống Nhất Hạnh cô, chỉ là một cô gái bình thường, thầm nghĩ muốn tìm một người tốt, yêu thương lẫn nhau, mãi cho tới khi già, như vậy là đủ rồi.

Nhưng giờ này ngày này cô mới hiểu được, cô muốn tìm người kia, cô phải hạnh phúc, nhưng Hứa Diệc Dương lại không có khả năng mang đến cho cô.

Sau khi tan ca, Nhất Hạnh bị Lý Xu bắt cóc, trong nhà chỉ có mình cô, nhà Lý Xu thì đang cạn kiệt lương thực, sau khi tan tầm gặp cô ngồi trong văn phòng làm việc, vừa tiến tới hỏi người đẹp đêm nay không có hẹn sao, tiện đường liền bắt cóc cô, hai người đầu tiên đi ăn cơm, sau đó quyết định ngay tại chỗ là trở về nhà trọ của Lý Xu. Dọc theo đường đi, tâm trạng cô dường như đang ở trên mây, trên tàu điện ngầm lại nhiều người nên Lý Xu cũng không để ý tới vẻ khác thường của cô.

Lúc ăn cơm, Lý Xu mới biết Nhất Hạnh ở nhà một mình, cho nên sau khi ăn cơm xong sống chết muốn cô cùng nhau về nhà, mồm cãi lại: “Tối nay tạm thời để cho tỷ tỷ ta bồi cưng đi, đêm dài đằng đẵng, ngủ một mình thực sự dễ gặp ác mộng lắm.”

Nói một hồi như vậy, nhưng cô không thể nào cười được, cho dù chỉ có một mình cô, cho dù cô có thể bình yên đi vào giấc ngủ hay không, nhưng từ sau ngày thấy Diệp Hạm ấy, cô dường như đều gặp ác mộng rất lâu, không ngừng bơi lội giữa tỉnh táo và mê man, không ai đến đánh thức cô, nói với cô rằng tất cả chỉ là giả tạo mà thôi.

Vào cửa, Lý Xu vội vội vàng vàng đi mở TV, là chương trình tổng hợp nghệ thuật Hàn Quốc, nội dung chính là hài ước, Lý Xu từ trước tới nay mỗi lần xem đều cười ha ha, giờ phút này đang lôi kéo cô ngồi xuống sô pha, tiếng cười liên tục. Đã thật lâu cô không nghe tiếng cười như vậy, vô ưu vô lo (không ưu phiền lo lắng), tràn trề sảng khoái, vui vẻ. Cô cố gắng đem tầm mắt dừng trên TV, cố gắng tập trung vào hoạt động cùng ngôn ngữ cường điệu hoá trên TV, cố gắng phát ra vài tiếng cười.

Chương trình quảng cáo ở giữa tiết mục giới thiệu một bộ phim truyền hình, lại thấy Lý Xu kêu lên: “Vẫn là một câu chuyện của tiểu tam, ghét chết… Đầu năm làm cái gì không làm lại cố tình đi làm tiểu tam, phá hư nhân duyên người ta, vì thế mình mới không xem phim truyền hình.”

Lời nói của Lý Xu, giống như chậu nước đá dội thẳng xuống đầu cô, tay chân cô phát lạnh đứng dậy. Hiện tại, thân thể của cô, không phải là người thứ ba, ngay cả chính cô cũng luôn chán ghét bên thứ ba. Cứ như vậy, cô cùng anh, nhiều thêm một ngày là một ngày sai lầm.

Nhưng chính cô cũng không hiểu được, anh vì sao lại dùng một loạt các cách thức để cùng cô một lần nữa ở cùng một chỗ, thực ra anh không yêu cô cũng không quan trọng, cô đã mơ mộng mất 5 năm, thêm vài năm nữa cũng không sao, cho dù anh không trở lại, cô cũng tin tưởng một ngày nào đó, anh sẽ từ từ biến mất khỏi lòng cô.

Nhưng đã đến tình trạng như hôm nay, ngoại trừ rời đi, cô cũng không có lối thoát khác để đi, làm hỏng hôn nhân của người khác, cô không thể, cô không đành lòng, cũng không dám làm. Có lẽ chỉ ra đi mới là biện pháp tốt nhất, còn lúc trước, chỉ coi như mình nằm mơ nhặt được trái táo ngọt, nếm vị ngọt trong mơ mà thôi.

Ngày thứ hai đi làm vẫn chưa gặp anh, hỏi thư kí Triệu, cô ấy chỉ nói hình như có việc gấp, họp xong liền vội vội vàng vàng rời đi. Nhưng cô còn nhớ rõ, ngày hôm qua anh rời đi vào lúc cùng cô nói rõ chuyện khi cùng nhau ăn cơm chiều.

Vẫn đợi cho tới khi tan tầm, một mình cô đứng ở ngoài toà nhà một lúc, tiếng chuông di động vang lên, là anh, anh nói ở nhà có chút việc, cho nên buổi tối không đến. Cô “Ừm” một tiếng rồi không biết phải nói gì nữa. Kỳ thật, anh tới hay không cũng không có quan hệ tới cô, nếu đêm nay anh tới, cũng sẽ là một lần cuối cùng.

Mù mịt đi bộ một đoạn ngắn cô mới vươn tay gọi taxi.

Di động lại vang lên, là một dãy số xa lạ, nhưng cô sẽ không quên, đây là số điện thoại của Diệp Hạm, tuy rằng mới chỉ gọi qua một lần.

Vẫn là giọng nữ dịu dàng như trước: “Tống tiểu thư, xin chào, thật mạo muội lại quấy rầy cô, hôm nay tôi gọi điện cho cô, là về lần trước chúng ta nói chuyện, tôi hi vọng cô còn nhớ rõ, thực ra cô nên hiểu được, tôi cùng Diệc Dương sớm…. Tôi nghĩ, nếu như cô rời khỏi anh ấy, đối với cả 3 người chúng ta đều tốt đẹp… Diệc Dương vừa rồi gọi điện thoại cho cô, tôi cũng không biết anh ấy nói với cô những gì, chỉ là, hi vọng Tống tiểu thư có thể đáp ứng tôi… Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của tôi kể từ khi tôi về nước, nếu cô có thể rời khỏi anh ấy, cũng coi như đã giúp tôi hoàn thành một ước nguyện…”

Chiếc gương trong xe phản chiếu một khuôn mặt nhợt nhạt, tài xế trung niên tốt bụng quan tâm cô: “Cô gái, cô có phải không thoải mái hay không, có cần đi bệnh viện không?”

Nhất Hạnh đờ đẫn, hơi mở to mắt, ánh mắt đau đớn gay gắt, lời nói của thư kí Triệu bên tai, nhà anh có việc gấp nên vội vàng rời đi, thì ra là vì đã lâu chưa về nước chúc mừng sinh nhật vợ chưa cưới.

Cô chưa bao giờ biết, xa cách năm năm, cái nên thay đổi, không nên thay đổi, trên thực tế vẫn còn nguyên vẹn. Rốt cuộc vẫn là cô xem thường chính mình, nghĩ đến chính mình đã đủ kiên cường, lúc này cô mới hoàn toàn hiểu được bản thân sớm đã tan vỡ thành thương vong, hiện giờ cô đáng thương đến nỗi dũng khí tự an ủi chính mình cũng không có.

Giờ cao điểm nên bị kẹt xe một chút, tài xế nhiệt tình với cô, lợi dụng khoảng cách xe dừng, quay lại: “Cô gái, sắc mặt cô thực sự không được tốt lắm, có lẽ bị cảm rồi.”

Cô hít hít cái mũi, từ trong túi xách lấy ra khăn tay, miễn cưỡng tìm cách nói, mang theo giọng mũi khàn khàn: “Vâng, mùa đông rất lạnh.”

Tài xế phát ra tiếng cười sang sảng: “Trời lạnh thì mặc nhiều quần áo, người trẻ tuổi đều thích đẹp, con gái tôi cũng vậy, trời lạnh như vậy cũng đều mặc váy, vừa đi ra ngoài, gió thổi qua, lạnh tới tận xương cốt, ngẩn ngơ ở ngoài lâu, trở về rất dễ bị cảm.”

Xe rốt cục cũng đi được, lái xe cười vài tiếng ha ha: “ Phải đi bệnh viện đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.