Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc

Chương 39




Phương Hạo Nhiên chậm rãi khôi phục ý thức, thời điểm mở to mắt, có chút mê mang, đợi lấy lại bình tĩnh, khi đứng dậy liền quét một vòng bốn phía, khóe miệng Phương Hạo Nhiên co rút, hắn thế nhưng đang bán phiêu phù ở trong một viên cầu trong suốt , dưới chân chính là một hồ nước!

Vỗ vỗ bụi đất trên người, tầm mắt Phương Hạo Nhiên nhìn hồ nước, thật sự là trong vắt sạch sẽ nha, ánh trăng in ở đáy hồ rất dễ thấy được. Phương Hạo Nhiên lại nhìn bốn phía, bốn phía hồ nước này đều là cây cối rậm rạp , đám cây cối rậm rạp xanh biếc này đem hồ nước vây quanh, thật nghiêm thật kín ,dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, không hiểu sao lại có vài phần ớn lạnh.

Phương Hạo Nhiên vuốt cằm cân nhắc , những người đó thế nhưng không có một đao giết mình, mà là đem mình ném vào đây,kẻ sau lưng rốt cuộc muốn làm gì? Còn có A Phúc, hắn không có việc gì chứ ? Không bị những người đó giết chứ ? Đúng rồi!! Tiểu Duệ hỗn đản kia đâu!? Đã chạy đi đâu?! Sẽ không phải cũng đã xảy ra chuyện rồi chứ ! Mà những người đó đem mình nhốt vào trong cái viên cầu giống như là một quả bằng thạch ở thế giới trước kia của mình , lại muốn làm gì? Phương Hạo Nhiên trạc trạc viên cầu giống như làm bằng thạch này, nghĩ thầm , nếu trạc trạc mà vỡ ra được thì thật hảo ngoạn mà ……

“Ngươi tỉnh?” thanh âm mềm nhẹ đột ngột ở bên tai Phương Hạo Nhiên vang lên, Phương Hạo Nhiên vội xoay người, chỉ thấy một hư ảnh trong suốt ở giữa không trung nổi lơ lửng, thấy không rõ bộ dáng, nhưng từ thanh âm mà suy ra, tuy rằng thanh âm này rất nhẹ nhu, chính là ngữ khí cũng rất lạnh đạm, Phương Hạo Nhiên lớn mật đoán “Ngươi là nữ quỷ?”

Hư ảnh tựa hồ nghẹn lại, rồi lập tức ha hả nở nụ cười “Thật không hỗ là người được lựa chọn , lá gan rất lớn nha.”

Phương Hạo Nhiên cười hắc hắc, chắp hai tay sau lưng, lại tò mò hỏi “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, ta nên xưng hô ngươi là tiểu thư, hay là công tử?”

Hư ảnh kia cũng là nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài “Ngươi không muốn biết ngươi vì sao lại ở chỗ này sao?”

Phương Hạo Nhiên gật đầu “Đương nhiên muốn, như vậy vị này không phải tiểu thư không phải công tử …… Ngạch…… Phiền toái ngươi nói cho ta biết đi .”

Không phải tiểu thư không phải công tử? Hư ảnh cũng ha hả nở nụ cười, trong tiếng cười lộ ra bi thương đột ngột, thì thào tự nói “Ngươi nói đúng đấy, không phải tiểu thư không phải công tử……”

Phương Hạo Nhiên nghe tiếng cười kia, trong lòng có chút chột dạ, nói thầm , chính mình lại trạc nhầm chuyện thương tâm của người ta sao ? Cước bộ lặng lẽ di về phía sau , cảnh giác , thứ đối diện này cũng không biết là người hay quỷ nhưng cũng đừng nổi bão giận lên nhé.

Mà hư ảnh kia cười xong, đột nhiên sắc bén cất tiếng nói “Nếu không phải tự mình bắt ngươi lại đây, ta còn không biết, nguyên lai ngươi trừ bỏ bị ta phong ấn trí nhớ ra, thế nhưng còn bị một phong ấn trí nhớ khác, lưỡng đạo kí ức , một đạo đã dần dần được cởi bỏ, đó là phong ấn do ta tự tay hạ, kêu là ‘Quên’, có thể khiến một người chậm rãi quên đi tình cảm trong lòng, quên người mình tối để ý tối coi trọng…… Ha hả…… Không nghĩ tới, tình cảm của ngươi đối Trương Minh Thụy thế nhưng sâu nặng như thế, chấp niệm thâm như vậy, phong ấn phức tạp như vậy ngươi đều giải được…… Chính là, một đạo trí nhớ khác này, người phong ấn cho ngươi là ai? Phong ấn chẳng lẽ là trí nhớ nơi cấm địa?!”

Phương Hạo Nhiên trong lòng lộp bộp một cái, thứ trước mắt này chính là hỗn đản đã phong ấn trí nhớ về Minh Thụy?! Trong lòng lửa giận đằng đằng dâng lên, lại nghe câu ép hỏi cuối cùng của hư ảnh trước mắt này, Phương Hạo Nhiên cười lạnh nói “Ta đều đã bị che mất kí ức , sao có thể biết chứ ?! Không phải chính ngươi phong ấn rồi lại quên cách cởi bỏ nên đổ cho người khác chứ hả !”

Hư ảnh ha hả cười, tiếng cười phi thường ôn nhu, cũng lộ ra âm lãnh “Nha, cũng phải, chính ngươi cũng không biết cơ mà. Bất quá…… Không quan hệ, ngươi không biết cũng không quan hệ, hiện tại ta cũng không cần ……”

Phương Hạo Nhiên hí mắt nhìn chằm chằm hư ảnh, không phải kẻ này muốn làm gì đó chứ ?!

“Con của ngươi, Hứa Vị, cũng là Phượng tộc huyết mạch nhỉ ” Hư ảnh nhẹ nhàng nói, thanh âm nhu hòa lộ ra lạnh lẽo cùng đắc ý.

Phương Hạo Nhiên trong lòng mạnh trầm xuống, Vị Vị?!

Phương Hạo Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm hư ảnh kia, cười nhạo nói “Vị Vị là nhi tử của ta, nếu hắn là Phượng tộc huyết mạch, ta đây chẳng phải cũng là ! Hừ!”

“Ngươi không rõ, cái gọi là thần chi nhất tộc, chỉ chính là linh hồn mà không phải thân thể.” Hư ảnh kia từ từ nói “Nghìn năm qua, mới có một Ngọc Thần Nữ, đương nhiên, có lẽ, tồn tại của thần chi nhất tộc cũng không chỉ có một Ngọc Thần Nữ, thần chi nhất tộc cũng không nhất thiết chỉ có một Phượng tộc huyết mạch. Con của ngươi , Hứa Vị, trong linh hồn có mang vị đạo của niết bàn phượng hoàng.”

Niết bàn phượng hoàng?! Phương Hạo Nhiên càng nghe lại càng mơ hồ, càng mơ hồ lại càng muốn phát hỏa, nhịn không được tiến lên từng bước, cười lạnh nói “Thì tính sao?!”

“Có Phượng tộc huyết mạch, ta có thể tiến vào cấm địa , ta có thể mở ra kết giới do Ngọc Thần Nữ đáng ghét kia đã hạ , ta có thể –” hư ảnh kia lâm vào thế giới của chính mình, thì thào tự nói , trong thanh âm ẩn ẩn có điên cuồng.

Phương Hạo Nhiên cường tự ức chế lửa giận trong lòng mình, nghĩ tới Vị Vị hiện giờ một mình đi trở về Thanh Dương , bên người cũng chỉ có con lang Tiểu Bạch, nếu những người này…… Chết tiệt! Hỗn đản Mặc Tam kia lại không ở bên người Vị Vị!! Phương Hạo Nhiên hiện tại ẩn ẩn hối hận chính mình lúc trước ở Quảng Vực Huyền không nên nhanh như vậy liền thử Mặc Tam, nếu có Mặc Tam kia ở, những người này nghĩ muốn tới gần Vị Vị dù một bước cũng tuyệt đối rất khó!

Phương Hạo Nhiên trong lòng vừa vội lại bực , lúc này, hư ảnh kia đột ngột mở miệng “Như thế nào? Đang lo lắng nhi tử ngươi?”

Phương Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm hư ảnh kia, hít sâu một hơi, cố gắng bình lại lửa giận cùng nôn nóng trong lòng chính mình, hỏi “Ngươi đã tìm được Vị Vị rồi, hiện tại ngươi lại quơ ta tới nên này làm chi ?”

“Rất nhanh…… Ngươi sẽ đã biết……” Hư ảnh kia mềm nhẹ nói, lại đột ngột chuyển đề tài “Tư vị bị người mình thích phản bội, ngươi thử qua chưa ?”

Phương Hạo Nhiên trong lòng máy động, không lý do nghĩ tới hồ ly kia, ức chế bất an trong lòng, nhìn chằm chằm hư ảnh trước mắt.

“…… Ha hả…… Đã từng, ta từng nghĩ rằng đau đớn nhất chỉ đơn giản là cầu mà không được, nhưng, chỉ có trải qua quá, mới biết được, đau nhất , là người yêu của ngươi dùng khuôn mặt đạm mạc từ sau lưng cho ngươi một đao ngoan tuyệt ……” Hư ảnh trôi nổi giữa không trung, ánh trăng rất sáng, ánh trăng nhàn nhạt tựa như từ trong hư ảnh tràn ra, ánh vào hồ nước lam lam .

Đáng tiếc, ánh trăng dù có sáng tới mấy , chung quy vẫn thực thanh lãnh .

Lời nói này có chút mơ hồ, thanh âm mềm nhẹ, trong giọng nói thản nhiên lộ ra tựa hồ là đắm chìm trong bi thương rất nhiều năm

Lúc này đột nhiên trầm mặc.

Cho đến khi một tiếng thanh âm ôn nhuận vang lên “Minh Thụy bái kiến tông chủ.”

Phương Hạo Nhiên tim như bị kéo căng , theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Minh Thụy một thân nguyệt sắc bào phục đứng ở sau lưng hư ảnh kia, cung kính xoay người cúi đầu hành lễ.

“Ngươi đã đến rồi?” Hư ảnh chậm rãi mở miệng, ngữ khí rất lãnh đạm.“Tốt lắm.”

“Không biết tông chủ đêm khuya triệu Minh Thụy đến tận đây là có gì chuyện quan trọng?” ngữ khí Trương Minh Thụy rất khinh đạm, mang theo cung kính.

Phương Hạo Nhiên nhìn Trương Minh Thụy, tay không khỏi lặng lẽ nắm chặt, trong lòng đủ loại suy nghĩ xoay vòng , đã mơ hồ đoán được chết tiệt không phải người này muốn làm cái gì !

“Tìm ngươi đến, là muốn tự tay nhìn ngươi giết Phương Hạo Nhiên.” Hư ảnh chậm rãi nói.

Phương Hạo Nhiên sau khi nghe xong, thiếu chút nữa bật thốt lên tiếng mắng to, ngươi NND không phải người nhá !! Ngươi có bệnh a !!

Trương Minh Thụy im lặng, không có lập tức trả lời, mà thời điểm Phương Hạo Nhiên đang muốn mở miệng, hư ảnh lại rất thản nhiên nói “Ta cảm thấy, nếu Phương Hạo Nhiên này là do ngươi phái người bắt lại , hắn cùng ngươi lại có quan hệ không bình thường như vậy, không bằng để ngươi tự tay giải quyết ……” Lại đối Phương Hạo Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười “Như thế nào? Chết ở trong tay người mình thích , cảm giác rất không tồi nhỉ .”

Phương Hạo Nhiên nghiến răng, ngón tay nắm gắt gao, âm trầm cười đáp “Không tồi! Tốt lắm! Bất quá, ta nghĩ loại cảm giác này dù tốt thế nào cũng chưa bằng lúc ngài bị người ta đâm cho một đâu nhỉ !”

Hư ảnh không giận chỉ phản cười “Ngươi thử xem sẽ biết.” Dứt lời, đột nhiên lớn tiếng nói “Trương Minh Thụy! Ngươi còn đang suy nghĩ cái gì! Còn chưa động thủ!”

Trương Minh Thụy lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, thấy bộ dáng Trương Minh Thụy lộ ra bình tĩnh, trong lòng Phương Hạo Nhiên không khỏi căng thẳng.

Mà Trương Minh Thụy chậm rãi từng bước một hướng Phương Hạo Nhiên đang ngốc sửng ở trong viên cầu , mỗi bước đi, trong lòng Phương Hạo Nhiên liền như thoáng bị níu chặt thêm một chút, nghĩ muốn thử dịch chuyển một bước , nghĩ muốn đối hư ảnh kia rít gào một phen, nhưng dưới ánh trăng Trương Minh Thụy một thân bào phục trắng xóa (1), vẻ mặt đột nhiên ôn nhu lên, gắt gao ôm lấy ánh mắt Phương Hạo Nhiên, hắn không thể rời tầm mắt, hắn không thể động đậy thân thể của chính mình, hắn càng thêm không mở miệng được!

Cho đến khi Trương Minh Thụy đi vào viên cầu, cho đến khi Trương Minh Thụy bình tĩnh dừng ở hắn, Phương Hạo Nhiên mới cố gắng kéo kéo khóe miệng, nhếch miệng cười “Minh Thụy, nói thật, ngươi hôm nay thật là dễ nhìn nha.”

Trương Minh Thụy nghe vậy, khóe miệng hơi hơi loan, mà ngay sau đó, Phương Hạo Nhiên đột nhiên mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin cùng căm tức nhìn Trương Minh Thụy trước mắt, mà Trương Minh Thụy chỉ ôn nhu cười, lập tức mạnh mẽ giữ chặt Phương Hạo Nhiên, hung hăng hôn ở đôi môi bán mở tựa như muốn nói gì đó !

Màu áo của anh Thụy là màu Nguyệt sắc , xanh lơ . Mà xanh lơ nghĩa là màu gần trắng với xanh.

Ở Hán Việt ghi là nguyệt bạch sắc , nhưng có thể gọi là nguyệt sắc cũng được.

Áo thì chưa thể hiện rõ được màu chính tông. Nó đây mới là đúng nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.