Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc

Chương 15: Cao ốc Vân Đính tươi đẹp và thần bí (1)




Lúc chạy đến trước mặt Đường Dật, không cách quá xa, Phó Sủng nhìn thấy Đường Dật đứng đó, đi theo một con chó quân đội màu đen, chơi rất vui, rất tập trung, những binh lính khác cũng cho những con chó quân đội này ăn, tắm cho chúng nó.

“Truy Phong, đừng hồ đồ, nghe lời!” Đường Dật cười mắng con chó quân đội vẫn đạp nước trước mặt, “Náo loạn nữa, ông đây sẽ không đến thăm mày một tuần.”

Khoan hãy nói, uy hiếp này đúng là có tác dụng với Truy Phong, đều nói động vật có linh tính, nhất là chó quân đội, trải qua các kiểu huấn luyện hà khắc, bọn chúng nghiễm nhiên là một chiến sỹ.

Dáng vẻ thân mật của Đường Dật và Truy Phong giống như người yêu, hoặc như anh em.

“Coi nó là vợ để dỗ dành hả?” Phó Sủng lên tiếng với Đường Dật, lúc Đường Dật ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Sủng, khẽ mỉm cười: “Nói gì vậy, tại sao cũng tới? Không cần huấn luyện?”

Bên này là khu huấn luyện chó quân đội đặc biệt, Đường Dật không ngờ Phó Sủng tìm tới đây, Phó Sủng die3nda``nle3qu'ydo0n ngồi xồm xuống bên cạnh Đường Dật, chỉ thấy Truy Phong trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ dò xét, chọc cho Phó Sủng cười khẽ không dứt.

“Sợ ta cướp người với mày sao, vật nhỏ?” Không sợ hãi chút nào đưa tay vuốt đầu chó quân đội, động vật chính là như vậy, nếu bạn không có ý xấu, nó cũng sẽ không tổn thương bạn, nhất là chó quân đội đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Đường Dật vỗ lưng chó quân đội, giới thiệu với nó: “Truy Phong, thấy không, vợ ta, trước kia viết thư cho ta chính là người đó.”

Trước kia Đường Dật thấy chiến sỹ khác đều được vợ mình gửi thư, ra sức làm nũng, còn chơi xỏ lá, bày trò ép Phó Sủng viết thư cho anh, Phó Sủng hết cách rồi, cũng đành viết, viết không dài, chính là trích dẫn thư tình của người khác, viết sai chữ hết bài này đến bài khác…

Đường Dật cũng hả hê, mang theo chó quân đội của mình ngồi đó đọc thư có dáng có vẻ, Truy Phong là chó quân đội ở đội dã ngoại của anh, vốn trải qua huấn luyện đặc biệt, cực kỳ trân quý, nhưng Truy Phong vẫn không quên, lúc Đường Dật đi trường học thợ săn, mỗi ngày Truy Phong huấn luyện xong, chuyện đầu tiên chính là đến cửa doanh trại chờ Đường Dật, mặc kệ người nào khuyên cũng không được, rất có dáng vẻ của Hachiko trung thành *, các chiến sỹ cũng vô cùng đau lòng, huấn luyện chó quân đội cũng biết, chúng đặc biệt trọng tình trọng nghĩa.

(*) Hachiko: là một chú chó giống Akita sinh ngày 10 tháng 11 năm 1923 tại thành phố Odate tỉnh Akita Nhật Bản và chết ngày 8 tháng 3 năm 1935 tại quận Shibuya Tokyo. Hachiko nổi tiếng khắp Nhật Bản do trung thành với chủ ngay cả sau khi người chủ đã chết nhiều năm. (Nguồn Wikipedia)

Nhận chủ thì khó có thể thay đổi, cho nên mỗi lần nhân viên huấn luyện chó quân đội xuất ngũ, bọn chúng đều đưa tiễn mười dặm, nhìn theo bóng xe đi xa, chậm chạp không chịu trở về.

Sau khi Đường Dật từ trường thợ săn trở về, cũng lo cho Truy Phong, không thể nhịn được, đi ngay đội dã chiến thăm nó, lúc đi tới nhìn thấy Truy Phong đang huấn luyện ở xa xa, Truy Phong vừa nhìn thấy Đường Dật vội vã chạy đến trước mặt Đường Dật, nhào vào trong ngực Đường Dật.

Ôm Truy Phong, mặc dù Đường Dật cười, nhưng mắt lại đỏ: “Còn nhớ rõ ta hả, cũng hai năm rồi đấy.”

Nghe lời Đường Dật nói, không biết Truy Phong có hiểu không mà một giọt lệ cứ rơi xuống như vậy, mọi người die enda anle eqqu uydon cũng đỏ tròng mắt theo, tình cảm của bọn họ và chó quân đội giống như tình đồng chí.

Thăm Truy Phong, lúc Đường Dật chuẩn bị rời đi, Truy Phong chính là cắn ba lô màu xanh lá cây của anh, không để cho anh đi, mặc kệ những người khác khuyên như thế nào, thậm chí Đường Dật nổi nóng quát Truy Phong: “Mày là một chiến sỹ, phải biết giữ bỏ!”

Đây là chó quân đội, cho dù anh muốn mang theo Truy Phong cùng rời đi đều không được phép, Truy Phong nhìn thấy Đường Dật nóng nảy, hơi luống cuống nằm trên mặt đất, đó là ý tứ xin lỗi, đây là cử chỉ thông thường giữa nó và Đường Dật.

Đường Dật chỉ cảm thấy đặc biệt đau lòng, đỏ mắt, yêu cầu Truy Phong trở về, Truy Phong không động, vẫn nằm chỗ đó, nhưng hễ Đường Dật di chuyển một bước, Truy Phong cũng sẽ liều chết cắn ba lô, không để cho Đường Dật đi.

Chuyện như vậy cũng kinh động đến lãnh đạo, lãnh đạo nói đùa: “Đường Dật, nếu Truy Phong nhận định cậu, vậy cậu đừng đi, lưu lại tiếp tục làm!”

Nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, Đường Dật điều đến đại đội đặc chủng, lập tức đến nhậm chức, dưới tình huống này cấp trên cũng thương lượng một chút, thử khơi thông với đại đội đặc chủng có muốn đổi chó quân đội không.

Khoan hãy nói, Kiều Chí Vĩ cũng là người sảng khoái, nghe tình huống như vậy, không nói hai lời, đồng ý đổi cho họ, đội dã chiến cũng coi như lượm được tiện nghi, chó quân đội của đại đội đặc chủng được huấn luyện càng hà khắc hơn.

Ngày đó lúc Đường Dật đi cũng dẫn Truy Phong cùng đi, Truy Phong nằm bên chân Đường Dật, không phát ra tiếng nào, đặc biệt khôn ngoan, Đường Dật vừa xuống xe, nó lập tức đuổi kịp, trong miệng ngậm ba lô của Đường Dật.

Chỉ cần Đường Dật nói một tiếng, nó đã vui sướng chạy nhanh tới.

Phó Sủng nghe lời Đường Dật nói cũng đặc biệt giật mình, biết chó quân đội trung thành, nhưng không nghĩ đến vật nhỏ này lại yêu Đường Dật đến mức này.

“Anh rất may mắn đấy.” Phó Sủng khẽ mỉm cười, học Đường Dật đưa tay xoa sau lưng Truy Phong, cảm nhận được hữu nghị của Phó Sủng, Truy Phong lại bắt đầu náo loạn với Phó Sủng, lắc lắc người, nước bắn hết lên mặt Phó Sủng.

Phó Sủng dùng tay áo lau mặt, quát Truy Phong: “Đồ khốn nạn, đáng ghét giống như Đường Dật.”

Đường Dật nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Phó Sủng, ha ha mà cười.

Phó Sủng lườm Đường Dật, thuận tay cầm ống nước bên cạnh, xông về phía Đường Dật, Đường Dật dieendaanleequuydonn vội vàng tránh ra, cả người cũng luống cuống: “Đừng hồ đồ, nhiều chiến sỹ ở đây như vậy nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt?”

Cô nhóc này, hồ đồ cũng phải phân biệt trường hợp, chiến sỹ ở bên cạnh đã sớm trợn tròn mắt, không rõ, phó đội trưởng Đường tốt đẹp với chuyên gia phá dịch mới tới, lời đồn không giả, quả nhiên phó đội trưởng Đường thật lợi hại.

“Anh còn biết ảnh hưởng, lúc cười sao không biết ảnh hưởng?” Phó Sủng dứt khoát không tha, vốn tính tình không chịu thua thiệt, Đường Dật công nhận giễu cợt cô như vậy, tại sao có thể bỏ qua cho người đàn ông này.

Truy Phong đứng bên cạnh sủa một tiếng, cho rằng Phó Sủng và Đường Dật đùa giỡn, không nói hai lời, đi lên níu lấy quần áo Đường Dật, đây hoàn toàn cho Phó Sủng một cơ hội, trong nháy mắt, từ đầu đến chân Đường Dật bị nước dính ướt.

Xem chừng nó cho rằng Phó Sủng cũng đang tắm cho Đường Dật, các nhân viên huấn luyện ở bên kia cười tới ngã ngửa ngã lui, Đường Dật đưa tay gạt Truy Phong, mắng Truy Phong: “Lập trường của mi quá không kiên định, lúc này mới có chút bản lĩnh đã làm phản rồi, phí công yêu thương mi bao nhiêu năm.”

Truy Phong này rất giỏi, không giúp anh, ngược lại giúp Phó Sủng, Truy Phong bị Đường Dật mắng không hiểu vì sao, nghênh ngang tiêu sái đi đến trước mặt Phó Sủng.

Phó Sủng cười khanh khách lấy nước rửa bọt trên người Truy Phong, dáng vẻ rất hưởng thụ của Truy Phong khiến Đường Dật tức giận cắn răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.