Thần Ma Cũng Phải Thi Tốt Nghiệp

Chương 65: Mưa gió mịt mùng, em đến từ nơi đâu? (11)




Hai vị hoàng tử khác cũng lập tức ngồi xuống, tứ hoàng tử vội mở miệng hỏi: “ Hoàng tẩu biết bổn vương là ai chứ?”.

Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn gương mặt yêu quái kia, bất giác nuốt 1 ngụm nước bọt, lắc đầu nói: “Ta không phải hoàng tẩu của các người, hoàng tẩu của các người đã chết rồi.”.

Tô Duyệt Duyệt ngày trước đích thực là đã chết rồi, nàng không có nói sai.

Mọi người thở dài, Tô Duyệt Duyệt không phải là tự rủa bản thân mình chết rồi sao? Người con đang sống sờ sờ ngồi trước mặt bọn họ đây cư nhiên lại nói mình đã chết rồi. Sắc mặt Bắc Thần Hàn chợt thay đổi, vội ra mặt giải thích.

“Các đệ đừng lạ, Duyệt Duyệt nàng ta đã mất trí rồi.”.

“Này, tôi mới chưa…..”. Duyệt Duyệt đang định lên tiếng phản bác thì bị Bắc Thần Hàn nhét cái bánh bao vào mồm.

“Bổn vương thấy ngươi trưởng thành không tốt, ăn nhiều bánh bao mới có ích a!”. Bắc Thần Hàn kề tai nàng mập mờ nói, ánh mắt còn không quên liếc nhìn bộ ngực của nàng:”>..

Tô Duyệt Duyệt dương mắt nhìn Bắc Thần Hàn, bản thân cũng nghĩ đến ngực của mình, nó không phải rất nhỏ a!..Nhưng nghĩ thì cũng đúng, trong mắt kẻ biến thái này hắn là chỉ thích những nữ nhân mà ngực to vô não, chỉ cần nhìn những nữ tử bên cạnh hắn là biết rồi.

Tứ hoàng tử cười bí hiểm, tiếp tục nói: “ Hoàng huynh cùng hoàng tẩu thật là ân ái a!..Xem ra cuộc hôn nhân này cũng không tồi a! Tam ca, huynh thấy sao?”.

Lão tam chỉ là mỉm cười, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Duyệt Duyệt, lão tứ nhìn thấy như vậy, đành lắc đầu. Tô Duyệt Duyệt cảm nhận được ánh mắt cuồng nhiệt đang nhìn mình, thế là thuận mắt nhìn lại mới phát hiện ánh mắt chất chứa tình cảm của lão tam.

“Ngươi tại sao lại nhìn ta như vậy.” Tô Duyệt Duyệt hoài nghi hỏi, nàng không biết duyên cớ gì vị hoàng tử này lại nhìn mình với ánh mắt như vậy. Lẽ nào lão tam cùng với Tô Duyệt Duyệt trước đây là tình nhân. Có khả năng không?

Bắc Thần Hàn nghe vậy quay sang nhìn lão tam, sắc mặt lạnh đi mấy phần. Hắn trước đây đã biết lão tam từ nhỏ đến lớn đã vô vùng thích Tô Duyệt Duyệt. Hắn cũng không biết tại sao phụ hoàng lại kiên quyết không gả Duyệt Duyệt cho lão tam. Nếu như là trước đây, hắn đối với ánh mắt cuồng nhiệt của lão tam liền không hề quan tâm, nhưng Tô Duyệt Duyệt bây giờ đã không còn là Tô Duyệt Duyệt của ngày trước nữa, giờ đây khi nhìn thấy lão tam nhìn vợ mình như vậy, trong lòng bỗng dưng khó chịu.

“Duyệt Duyệt, ngươi không nhớ ta sao?.. Ta là Lẫm ca ca..Quên rồi sao?”. Bắc Thần Lẫm không để ý tới ánh mắt nhìn của mọi người, dịu dàng nhìn Duyệt Duyệt mà nói.

Tô Duyệt Duyệt cười cười, bị ánh mắt nóng bỏng mà quyến rũ đó nhìn có một chút luống cuống, vội vàng lẩn tránh ánh mắt đó.

“Không nhớ, không nhớ.. hì hì!”

Lão nhị Bắc Thần Liệt nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn, vội vàng lộ diện, ho nhẹ: “ Hảo, mọi người mau dùng cơm đi. Xem ra thức ăn ở phủ thái tử so với chỗ chúng ta còn phong phú hơn a ….!”.

Lâm Điệp Nhi hoàn toàn bị thu hút bởi hành động vừa rồi của Bắc Thần Lẫm và Tô Duyệt Duyệt, trong đáy mắt bỗng hiện lên ý cười, dường như đúng với tính toán của cô ta vậy. Sau đó lại trở về bình thường, ôm lấy bả vai của Bắc Thần Hàn.

“Lão gia,thiếp muốn người mớm thiếp ăn bánh quẩy.”. Lâm Điệp Nhi vừa nói vừa nhìn đĩa bánh quẩy mới được đặt lên bàn không lâu.

Bắc Thần Hàn nhìn nàng ta, tay cầm một miếng bánh quẩy nóng hổi đút vào miệng nàng: “Điệp Nhi, cẩn thận nóng nhé!”

Mọi người xung quanh nhìn như không nhìn, lần lượt cúi đầu húp cháo của mình, chỉ có Tô Duyệt Duyệt mở to mắt nhìn Lâm Điệp Nhi thong dong ăn bánh quẩy.

                                                                                                                                                       ____Lâm HiHi_______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.