Thần Hộ Mệnh

Chương 42: Người cứu cô lại là…




-Bỏ cái tay của mày ra!

1 giọng nói vang lên một cách đầy lạnh lùng và có chút giận giữ khiến hành động của Riley chợt dừng lại. Anh khẽ nở nụ cười lạnh rồi đứng dậy, cho tay vào túi quần nhìn cái người đang đứng cách mình chừng 3m kia:

-10h tối sao? Mày về sớm hơn tao tưởng!

-Chẳng liên quan tới mày. Sao con bé lại ngủ ở đây?-chàng trai có mái tóc hung đỏ khẽ nhíu mày nhìn cái "vật thể lạ" đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa màu trắng gần đó.

Anh vừa nói vừa bước về phía nó, nhưng khi anh đi ngang qua Riley thì bị cản lại bởi cánh tay rắn chắc của Riley. Chẳng nói chẳng rằng, 4 con mắt không hẹn nhau mà nhìn nhau "say đắm"...

-Bỏ ra!-chàng trai đó không vừa ý nhìn Riley mà nói

-Nếu tao nói không?

-Mày nghĩ mày là ai?

-Hoàng Vĩnh Lâm!-Riley vừa nói vừa thu hồi cánh tay của mình lại vào trong túi quần. Nhưng không vì thế mà anh chịu nhường đường để cái tên kia tiến gần lại phía nó, anh nhanh chóng tiếp lời-Đúng chứ ANH TRAI!

Riley nhấn mạnh 2 chứ "anh trai" như thể để chọc tức người con trai trước mặt mình. Anh chàng kia khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn Riley. Anh trai? Mày đang định chọc tức tao đấy àk?

-Ý của mày là gì Riley?

-...OÁPPP.......trời sáng rồi hay sao mà ồn ào vậy?-nó ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy mơ màng nhìn mọi thứ.

Đập vào mắt nó là hình ảnh của 2 người con trai cao hơn mét 80, ăn mặc đối lập nhau 1 trời 1 vực: 1 người thì quần ngố trắng, áo phông đen (Riley), người còn lại thì quần Jean đen, áo sơ mi trắng.......

-Angus?!-nó mở to mắt nhìn anh chàng tóc hung đỏ. Hử??? Đùa nhau àk? Bữa nọ Angus có nói với nó qua điện thoại là tháng sau anh mới về cơ mà??? Bộ đến tháng sau rồi àk????

Như không tin vào những gì mình đang chứng kiến, nó lấy tay dụi đi dụi lại con mắt màu nâu của mình để chắc chắn rằng mình không có nhìn nhầm....

-Làm gì mà ngạc nhiên giữ vậy nhóc con! Anh về mà chẳng thấy em chào đón gì cả? Hzzz.......-Angus được đà đẩy Riley sang bên, tiến đến ngồi xuống trước mặt nó cười nói.

-Á anh về bao giờ vậy Angus? Bữa nọ anh nói là tháng sau anh mới về được làm em buồn muốn chết!-nó cười nói rồi ôm chầm lấy cổ anh khiến anh..........

Ai đó cảm thấy vui thích....

Ai đó cảm thấy buồn.....

Và ai đó cảm thấy mình làm hơi lố...

-Mà anh chưa trả lời em, Angus, anh về bao giờ vậy?-nó chữa ngượng bằng cách đánh lảng sang chuyện khác, nhưng cũng không quên thu cánh tay "tự nhiên như ruồi" của mình lại.

-Anh vừa về thôi Tường Vy! Công việc hoàn thành sớm hơn dự kiến nên anh mới được về sớm.-mắt anh bỗng chốc dừng lại nơi cái chân bị băng bó của nó-chân em bị sao vậy?

-À không có gì đâu! Em không chú ý nhìn nên không may dẵm vào mảnh thuỷ tinh ở ngoài đường ý mà, anh đừng lo-nó biện minh. Phải nói là ngoài đường chứ vì Angus là 1 Summer Boy, 1 chàng trai mùa hè. Mà đã nói đến mùa hè thì mọi người có thể liên tưởng ngay đến từ NÓNG!

Đúng đấy, Angus là 1 anh chàng nóng tính. Nếu nó mà nói là ở nhà thì kiểu gì anh cũng tra khảo mọi người, rồi chỉ trích, rồi thế này thế nọ mọi người vì sao lại để chân nó thành ra nông nỗi này-.-.. Rồi kiểu gì Angus cũng biết Riley là "kẻ đứng sau tất cả" cho xem. Anh em nhà này đã không hoà thuận nhau thì chớ, nay lại vớ thêm cả vụ này....hzzz.......1 anh chàng nóng tính quá mà!

-Có thật là em dẵm vào mảnh thuỷ tinh ở ngoài đường không?-Angus nhíu mày nhìn nó tỏ vẻ không tin.

-Thật mà, em đùa anh làm gì!

-Em đi giày sao bị thuỷ tinh găm vào được? Nói thật đi Tường Vy....có phải nó làm em như vậy không?-tầm nhìn của Angus nhanh chónh chuyển sang "đối tượng khả nghi" đang ung dung ngồi ghế đối diện nhìn 2 người họ nói chuyện với nhau nãy giờ.

-Ahaha....làm gì có chuyện đó!-nó lắc đầu-hôm đấy em đi dép nên bị vậy!.......mà anh nên đi nghỉ đi Angus, em cũng lên phòng ngủ đây vì mai em phải đến trường mà.

-Chân em như vậy sao lên được!-câu nói đầy ẩn ý của Angus vang lên khiến Riley cảm thấy khó chịu. Cái gì mà chân em như vậy sao đi được! Thằng khốn, sao không nói toẹt ra là để anh cõng em lên phòng đi....Hừ!

-Đừng lo Angus, Riley sẽ cõng em lên phòng!-nó hồn nhiên nói-anh đi đường dài chắc mệt rồi, em không làm phiền anh đâu!

-Anh không mệt thì em có làm phiền anh không?

Sau khi phát ngôn ra cái câu rất là củ chuối của mình thì Angus mới bết mình ngu tới mức nào! Ách.....thật tình! Lần sau anh phải suy nghĩ trước khi nói mới được. Cứ cái đà này không những không tiến gần về phía nó mà có khi còn đi xa hơn thì hỏng.... Không ổn!

-Anh hỏi gì kì cục vậy?-nó nghiêng đầu nhìn anh-em sẽ làm phiền...nhưng không phải tối nay!-nó nói rồi quay qua nói với Riley-Riley!

-biết rồi cô nương!-anh cười nói rồi bước đến, hướng cái lưng to của mình về phía nó để nó có thể leo lên.

Khoảnh khắc lúc anh cõng nó đi qua mặt Angus thì cũng là lúc 4 con mắt của 2 chàng trai khẽ ánh lên cái nhìn khiêu chiến......

Như quên mất thứ gì đó, nó liền ngoảnh đầu lại nói:

-Angus, anh ngủ ngon nhé!

-Em cũng ngủ ngon nhé Tường Vy!-anh cười nói rồi nhìn 2 người họ biến mất dần sau bức tường màu trắng....

-"Khốn kiếp!"-Angus chửi thề 1 câu rồi cũng nhanh chân bước về phòng của mình....

(Căn biệt thự này có đến 2 cầu thang lận^^)

-----Sáng hôm sau-----

Bình minh bắt đầu hiện lên trên cái không khí mát lành ở giữa thu. Ánh nắng mặt trời bắt đầu len lỏi khắp các cành cây, kẽ lá rồi lặng lẽ hạ cánh xuống chiếc giường thân yêu màu trắng-nơi có 1 chàng trai đang say giấc ngủ....

Như cảm nhận được có ai đó vừa ngồi lên giường của mình, anh khẽ nhíu mày mở nhẹ con mắt ra nhìn mọi thứ... Đập vào mắt anh là hình ảnh của 1 người con gái có mái tóc màu nâu đậm, cao mét 59 trong đồng phục học sinh trường cấp 3 Starlight đang ngồi cười rúc rích nhìn anh...

-Chào buổi sáng, Angus!-nó cười nói

-Tường Vy đấy hả!-Anh cười nhẹ nhìn nó-Sao nay em dậy sớm vậy?

-Không phải là em dậy sớm mà là anh dậy muộn! 6h10 rồi đấy anh ạk!

-Hả?-anh ngước mắt nhìn cái đồng hồ treo tường màu nâu treo ở trên tường-Anh ngủ quên mất!

-Vâng, ngủ quên cũng là chuyện bình thường thôi vì e cũng hay ngủ quên mà!-nó nói rồi đứng dậy-Bữa sáng xong rồi đấy Angus, anh dậy chuẩn bị rồi ăn sáng thôi!

-Em kéo anh dậy thì anh dậy!-anh đưa tay lên để nó có thể kéo anh dậy

-Èo lại còn thế nữa ák!-nó ngán ngẩm nói rồi cũng nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

Chỉ chờ có vậy, Angus nhanh chóng nắm chặt lấy tay nó rồi kéo mạnh nó ngã xuống cơ thể của mình. Cơ thể bé nhỏ của nó được anh ôm trọn vào lòng 1 cách đầy "bạo lực" khiến nó ngạc nhiên đến độ không nói nên lời:

-Angus....

-Im lặng tý đi con nhóc này!-anh vừa nói vừa siết chặt vòng tay như sợ nó chạy mất khỏi anh vậy...

Đừng hỏi nó lúc này nghĩ gì! Mặt nó đỏ như gấc khi Angus làm cái hành động lạ lẫm này. Vì sao àk? Vì đây là lần đầu tiên anh ôm nó! Trước kia khoảng cách ngắn nhất giữa nó và anh cùng lắm là 1 bước chân...thế mà giờ...........CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?

-2 người làm cái trò gì vậy?-giọng nói của Riley vang lên phía cửa phòng khiến nó giật mình. Nó dùng toàn bộ sức bình sinh của mình mà thoát khỏi vòng tay của Angus 1 cách nhanh nhất có thể:

-Riley?!-nó ú ớ không nên lời nhìn anh. Chết rồi, giờ thì phải giải thich với anh làm sao đây? Ách......sao đời nó khổ thế này????

-Mày không nhìn thấy hay sao mà còn hỏi?-Angus ngồi dậy nhìn Riley bằng con mắt khiêu chiến. Tối qua Riley dám giành nó trước mắt anh, giờ anh phải giành lại mới công bằng chứ!

-Xuống ăn ság nhanh lên!-anh nói rồi quay lưng bước đi. Nó nhìn rõ thấy cái vẻ mặt không vui đó của anh mà tâm trạng rối bời. Bất giác, nó quay lại nhìn anh chàng đang ngồi sau lưng mình mà gắt lên 1 cách vô cớ:

-Angus, tất cả là tại anh đấy!

-Hở? Sao là tại anh?-Angus nghiêng đầu hỏi lại. Anh biết rõ câu hỏi tiếp theo của nó là gì, nhưng anh vẫn muốn mang bộ mặt khó hiểu ra mà nhìn nó...

-Còn sao àk?-nó đánh cái "chát" và lưng anh 1 cái khiến anh nhăn nhó hết mày lại-Giờ anh làm Riley hiểu nhầm rồi đấy!

Sau khi tung ra 2 chữ "hiểu nhầm" thì nó bỗng cảm thấy mình càng ngày càng ngu! Hiểu nhầm? Hiểu nhầm cái nỗi gì? Giữa anh em với nhau thì lấy đâu ra cái mà hiểu nhầm được chứ. Thật tình, lần sau phải suy nghĩ trước khi nói mới được..hzz.....

-thôi em đi xuống lầu đây! Anh nhanh rồi xuốnh đi nhé.-nó cười vẫy tay rồi lon ton ra khỏi phòng không để anh ú ớ thêm câu nào!

-----Nhà bếp-----

Nó bước vào bếp thì bắt gặp cái bộ mặt khó coi đầy giận giữ của Riley khiến nó rùng mình. Riley là 1 chàng trai mùa xuân, hay nói thẳng ra là 1 anh chàng ấm áp, rất ít khi nó nhìn thấy tức giận trên gương mặt điển trai và có phần nghịch ngợm đó. Thế mà giờ đây, ngồi trước mặt nó lúc này không phải là anh mà đơn thuần chỉ là 1 cảnh sát hình sự đang lấy lời khai của phạm nhân mà thôi:

-Em với nó vừa làm cái gì vậy Vy?-anh lạnh lùng nhìn nó. Càng nghĩ lại cái cảnh lúc nãy anh nhìn, anh lại càng không muốn nghĩ-.- Thấy nó lâu xuống, anh lên phòng tìm thì bắt gặp cái cảnh "khó coi" nó và Angus đang ôm ấp trên giường. Thật lòng thì lúc đó anh chỉ muốn lao vào cho Angus 1 chưởng mà thôi, nhưng như thế chỉ làm mất đi hình tượng của anh trong nó mà thôi. Anh đã kìm chế, xoay người bước đi với mong muốn nó sẽ chạy theo và cho anh lời giải thích.... Nhưng đi xuống lầu rồi, vào nhà bếp ngồi được hơn 3 phút rồi nó mới chịu xuống....với gương mặt vui vẻ?!

Thật không can tâm!

Tường Vy, hãy cho anh lời giải thích!

Vì sao.?.......

Vì sao em không chạy đuổi theo anh......?

-Không như anh nhìn thấy đâu Riley...-nó chưa kịp nói xong thì bị chặn họng lại bởi gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ cùng với giọng nói đầy "bí ẩn" của anh....

-Tường Vy, trong em thì anh là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.