Thần Hộ Mệnh

Chương 36: Tại sao lại buông tay anh ra




-PHỦ VƯƠNG GIA---

Nhỏ từ từ mở mắt cảm thấy hạ thể đau như xé nát,cảm thấy khó chịu,quay sang gặp khuôn mặt yêu nghiệt của Hàn Phong.

-âu mài gót....nhỏ mở to mắt chấp tay..trời ơi sao mình nhẫn tâm cướp đời trai người ta vậy,ôi thật có lỗi(trời có gì sai sai)

-Nàng tỉnh.

-A...mụi tỉnh..tỉnh rồi nhỏ cười gượng mặt đỏ lên.

-Tối qua...chưa nói hết câu bị nhỏ nhảy vô.

-Huynh yên tâm Nguyệt Lam ta dám làm dám chịu ta sẽ chịu trách nhiệm.(sai qá sai)

Hàn Phong nhìn bộ dạng đó của nhỏ không nhịn được cười hắn cứ tưởng nhỏ sẻ khóc ầm lên kêu hắn chịu trách nhiệm không ngờ trái ngược vậy.

-Nàng định chịu trách nhiệm như thế nào.

-Ân,ta hứa sẽ không tam thê tứ thiếp sủng mình huynh,yên tâm lão nương sẽ chăm sóc huynh cẩn thận(hình như sai sai)

-Được,hàn phong cười ôn nhu đưa tay ôm eo nhỏ,nhỏ bị ôm giật mình theo phản xạ ôm cổ hắn.

-Huynh..huynh làm gì vậy.

-Ta muốn nương tử bồi ta tắm.

---Thẩm Nguyệt Cung---

-Tỷ tỷ người dậy rồi.

-ừm,ta dậy trể thì phải.

-Ân,tỷ rửa mặt rồi ăn điểm tâm.

-Được rồi.

Trác phi,Hạ phi,huyền phi,Đường phi cầu kiến.

-Xem ra họ đến để thăm dò,nó ở nu cười nửa miệng,mụi mời họ vào.

-Ân,mời Trác phi,Hạ phi,huyền phi,Đường phi vào.

-Chúng mụi thỉnh an tỷ tỷ.

-Được,không cần đa lể cứ tự nhiên.

-Ân,bọn muội đến để thăm tỷ tỷ,nghe nói hôm qua hoàng thượng không đến thị tẩm,thật tội nghiệp tỷ ngày trọng đại vậy mà,Trác phi vừa ngồi xuống liền cắt giọng mỉa mai.

-Hoàng thường là vua một nước người quan tâm con dân,ta phận là nương tử không giúp người được lấy gì trách móc,mụi quan tâm như vậy,ta rất cảm kích sao này sẽ nói với hoàng thượng một tiếng,nó nhàng nhạ nhắm hờ đôi mắt nói.

-Trác phi nghe vậy mặt trắng bệch,bình thường hoàng thượng rất ghét nử nhân xen vào chuyện của người,nếu như hoàng thượng biết được thì nàng ta chết chắc.

-A..a mụi chỉ quan tâm tỷ tỷ,không cần tỷ tỷ nhắc đến hoàng thượng,chuyện nhỏ như vậy hoàng thượng lo nhiều việc như vậy sẽ rất phiền.

Nó khâm phục Trác phi này rất nhanh miệng nhanh mồm,nó lại không thích nói nhiều.

-Ân,Mụi đả nói như vậy,thì thôi vậy.

-Tỷ tỷ,người mới vào cùng mụi có ít quà biếu tỷ,bọn họ thi nhau đưa quà cho nó,nó không nói gì sai tiểu Hương đem đi cất.

-Hậu cung do Huyền mụi quản lý nay tỷ tỷ vào cung mụi củng nên giao cho tỷ tỷ quản lý rồi nhỉ,Hạ phi nhìn Huyền Phi nói.

Đúng là nử nhân cổ đại vì một nam nhân đấu đá lẫn nhau,ngoài mặt tỷ tỷ mụi mụi nhưng khi có cơ hội lại hại lẫn nhau,nó nhắm mắt thưởng trà xem kịch chẳng hưởng ứng.

-Chuyện đó do hoàng thượng quyết định mụi nào dám,Huyền phi giọng nhỏ nhẹ nói.

Nó đánh giá nàng ta khuôn mặt thanh tú được gọi tuyệt sắc mỷ nhân A,bọn nử nhân này ai nấy đều là tuyệt phẩm,nhưng Huyền phi này tuyệt đối không đơn giản,nó cũng không muốn lao vào trốn tranh gianh hậu cung này.

-Ta mới vào cung cũng không rõ nơi này,Huyền Phi mụi ấy quản lý trước giờ cứ vậy đi.

Bọn họ kinh ngạc nhìn nó đó giờ nử nhân nào cũng muốn nắm quyền nó lại không muốn,thật không tin nổi.

-Nhưng tỷ tỷ...Hạ phi định nói gì nhưng bị nó cắt ngang.

-Ta xưa nay thích an nhàn không thích trốn thị phi,nếu một số kẻ không an phận đến kiếm chuyện ta không chắc sẻ để yên,bọn mụi có lòng ta đa tạ,nhưng xưa nay ta không thích quản nhiều chuyện như vậy,lời nói của nó như một lời trực tiếp hâm doạ nói không muốn tranh đấu ai rảnh rổi kiếm chuyện không chắc nó sẻ để yên.

Bọn họ cười gượng hoàng hậu này thật không đơn giản,họ đến chỉ để thăm dò nó,nếu nó không hứng thú việc câu dẩn hoàng thượng bọn họ cũng không rãnh mà kiếm chuyện,nói chuyện phím đôi ba câu họ diện cớ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.