Thần Giấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 3: Nguồn gốc của cái tên “Diệp Lạc Vô Tâm”




Editor: Tương Ly

Sắc mặt Mộc Khuynh Cuồng lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, “Thật sự không dám xem thường ta?”

“Vâng, sẽ không còn.” Bốn người trăm miệng một lời nói, vẻ mặt kia muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.

“Các ngươi không trở về Mộc gia? Mộc gia giàu có như vậy, các ngươi không quay về quả thực thật là đáng tiếc.” Mộc Khuynh Cuồng khẽ thở dài làm một bộ dạng rất tiếc hận.

Bốn người quỳ gối trước mặt nàng khống chế không nổi run rẩy một chút, mặc dù Mộc Khuynh Cuồng rất ôn hòa nói chuyện cùng bọn họ, nhưng vẫn để bọn họ một hồi sợ hãi.

“Không quay về, chúng ta bảo đảm không quay về, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện của ngươi.” Một người trong đó rất kiên định bảo đảm nói, sắc mặt trở nên càng ngày càng tái nhợt.

Đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng nở nụ cười, hai mắt nguy hiểm nheo lại, như có điều suy nghĩ nói, “Các ngươi thật sự không mật báo? Nhưng ai mà biết được các người không nói ra? Miệng lại ở trên người các ngươi.”

Bốn người nghe lời của nàng một hồi ngẩn người, suy tính sau một hồi, người nam tử thứ nhất bên trái cầu xin tha thứ, “Khuynh Cuồng, ngươi buông tha chúng ta đi, nếu như ngươi sợ chúng ta nói lung tung, chúng ta có thể làm cho chính mình biến thành câm, như vậy liền vĩnh viễn không thể nói chuyện.”

Nghe lời này, khóe miệng Mộc Khuynh Cuồng nhếch lên, người này nghĩ thật đúng là tốt, nhưng nàng cũng không hài lòng, trước kia bọn họ trêu nàng, hiện tại nàng đương nhiên muốn trêu lại.

“Các ngươi có thể biến thành câm, nhưng ta sợ các ngươi lấy tay viết xuống, như vậy coi như là tiết lộ nha.” Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, vẻ mặt thật khó khăn.

Bên cạnh Quân Tiếu Khanh giật giật khóe miệng, bốn người kia còn nhìn không ra Mộc Khuynh Cuồng là cố ý đang trêu tức bọn họ sao, bọn họ và Mộc Khuynh Cuồng đến cùng có cừu hận gì, những người kia còn nói không dám xem thường Mộc Khuynh Cuồng, chẳng lẽ trước kia bọn họ khi dễ Mộc Khuynh Cuồng, cho nên mới đến nông nỗi như thế này.

Càng làm cho nàng kinh ngạc là, Mộc Khuynh Cuồng dĩ nhiên là Đấu Thánh, điều này làm cho nàng cùng lứa mới là sáu sao Đấu Tông làm sao mà chịu nổi.

“Chúng ta, chúng ta có thể cắt tay.”

“A, cắt tay, chân còn có thể viết chữ.” Mộc Khuynh Cuồng như cũ không hài lòng một bộ thật khó khăn.

Bốn người nghe xong toàn thân vô lực xụi lơ trên mặt đất, trên mặt tất cả đều là sợ hãi nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, đoán chừng là biết rõ Mộc Khuynh Cuồng sẽ không bỏ qua bọn họ, cuối cùng bọn họ dứt khoát cùng nhau xuất ra đấu khí hướng về Mộc Khuynh Cuồng đánh tới.

Mộc Khuynh Cuồng sẽ không chờ bọn họ động thủ, đấu khí của bọn họ còn chưa kịp đi ra, nàngđã phân biệt hai chưởng đánh hướng ngực hai người, tay của nàng mang theo đấu khí, một chưởng vừa nhanh vừa nặng trực tiếp làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng của bọn họ.

Lúc đấu khí hai người khác đánh tới gần nàng, toàn thân nàng lóe ra một cỗ đấu khí màu trắng phòng thân, trong phút chốc liền bắn đấu khí màu tím bay ra ngoài, lúc nhìn đến hai người kia lui về phía sau, thân hình nàng di động, hai tay duỗi ra một tay nhéo ở một bên, cho đến khi bọn họ tắt thở, nàng mới dùng sức bỏ qua.

Nhìn năm cỗ thi thể trên mặt đất, Mộc Khuynh Cuồng như cũ không hết hận, nàng còn muốn giết Mộc Vinh Đức, Mộc Thải Thanh, Mộc Thanh Lam, nàng nhất định sẽ toàn bộ giải quyết bất kỳ người nào trở ngại nàng trở về Mộc gia.

Thánh Khinh Hồng biết rõ nàng không muốn để người khác hỗ trợ, cho nên liên tục đứng ở nơi đó không động, cho đến khi nàng giải quyết xong, hắn đi đến bên người nàng, cái gì cũng không làm, nhàn nhạt cười nói, “Chúng ta đi thôi! Nơi này huyết khí quá nặng, làm cho người ta không thoải mái.”

“Ừ, ta muốn để cho Hắc Hổ giúp ra đưa năm người bọn họ đến Mộc gia, ta còn phải viết một tờ giấy cùng nhau đưa trở về cho Mộc Thải Thanh.” Mặt Mộc Khuynh Cuồng lạnh lùng như băng sương nói, bắt đầu từ bây giờ, nàng và Mộc Thải Thanh chính thức bắt đầu đối nghịch rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.