Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 15: Trở về trường học




"Đúng vậy a." Bị nam nhân đùa cợt trong đáy mắt, giống như hắn xem lời cô nói là dối trá.

Quan Nana đơn giản không thèm nhắc lại, ra sức uốn éo, bấu víu trên người nam nhân xem như lời nói đùa.

Nam nhân thản nhiên cười lạnh một tiếng, bởi cô như những nữ nhân bình thường quấn quít lấy chính mình, chậm rãi bỏ kính mát xuống. . . . . .

Dưới ánh mặt trời, hé ra gương mặt tuấn tú.

Đôi mắt hẹp dài, mũi thẳng cao, đôi môi mỏng. Nhất là hắn cười rộ lên chỉ nghiêng một bên khóe miệng, mang theo bảy tám phần tà khí, cũng đủ đem nữ nhân giết chết trong nháy mắt.

Mặt dù đã thấy gương mặt này nhiều lần, Quan Nana vẫn là bị mê muội, động tác càng ngày càng chậm.

Dường như không hài lòng, nam nhân nhíu nhíu mày, xoay người một cái, mãnh liệt đem cô đặt ở dưới thân. . . . . .

Lúc này trong màn hình của Cố Tiểu Ngải chỉ còn lại lưng một người nam nhân!

Ăn ảnh a, còn phối hợp diễn! ! !

Cô muốn chụp hình ngọc nữ Quan Nana có được hay không! Nam nhân này tính thế nào căn hành? Cũng quá ăn ảnh !

Hoàn hảo cô còn một tay, lấy ra bút ghi âm, nhanh nhẹn mở chốt, ghi lại âm thanh của Quan Nana..

Mới vài động tác, thanh âm của Quan Nana càng trở nên lạ thường, kinh động đến lũ chim trong rừng trúc đều bay tán loạn...

Thanh âm lay động như vậy, nếu fans của cô nghe được, nhất định sẽ tròn xoe ánh mắt đi?

Nghĩ lại, cô chụp ảnh xâm phạm đời tư của Quan Nana sẽ không bị ngồi tù đấy chứ? !

Trong lòng hoảng sợ, bắt đầu kích động, máy ảnh trên tay cầm không chắc liền rơi xuống...

Cố Tiểu Ngải càng hoảng sợ, ngực đánh trống hoảng loạn.

May mắn phát ra động tĩnh là tương đương rất nhỏ, bọn họ đang chiến đấu hăng hái như vậy, hẳn là không có nghe thấy chứ?

Nhìn thoáng qua xe ferrari bên kia, nam nhân kia quả nhiên trên người Quan Nana chiến đấu anh dũng , Quan Nana rên rỉ yêu kiều làm người ta rụng rời, hai người căn bản không có chú ý tới cô bên này.

"Vù. . . . . ." Cố Tiểu Ngải thế này mới nhẹ nhõm thở ra, bất kể như thế nào, để đề phòng bất trắc, cô chụp ảnh xong cũng nên rời đi trước!

Vài phút sau, Cố Tiểu Ngải thu dọn xong các thiết bị, lấy thẻ ảnh ra bỏ vào cặp, vui mừng từ từ muốn lặng lẽ chuồn ra khỏi rừng trúc để tránh phiền phức.

Bỗng nhiên, một thanh âm lãnh khốc vang lên từ phía sau.

"Như thế nào, xem hết màn biểu diễn cũng không phát biểu cảm tưởng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.