Thần Điển

Chương 46: Ta thật sự không hề biến thái




"Đang nhìn gì đó?" Lâm Tái đi tới bên cạnh Tây Cách Thụy Na, nhìn theo ánh mắt của nàng.

"Không có gì." Tây Cách Thụy Na cười cười đáp.

"Không được gạt ta, ta còn không biết ngươi sao?" Lâm Tái choàng tay qua eo Tây Cách Thụy Na, cười nói: "Ngươi chỉ cần có tâm sự luôn luôn có bộ dạng như thế này."

"Ngay cả điểm tự do nho nhỏ ta cũng không có sao?" Tây Cách Thụy Na bật cười nói: "Ai mà không có tâm sự, thí dụ như ngươi, chẳng lẽ ngươi không có?"

"Đúng vậy, tất cả mọi người đều có tâm sự." Lâm Tái thở dài nói: "Sắp sửa khai chiến với các bộ lạc võ sĩ rồi, không biết tại sao lần này ta cảm giác không giống với trước kia, cảm thấy… cảm thấy thế nào ấy..."

"Cảm thấy không thoải mái đúng không?" Tây Cách Thụy Na mỉm cười nhìn Lâm Tái, ánh mắt ảm đảm dời về nơi xa: "Chuyện này không có gì là kỳ quái, trước kia chúng ta chỉ xung đột với các bộ lạc mà thôi, lần này lại là chiến tranh, chiến tranh ngươi chết ta sống. Người thắng sau cùng chỉ có một."

"Nhưng mà..." Lâm Tái lo lắng nhìn sang Tây Cách Thụy Na định nói gì đó rồi lại thôi.

"Không có nhưng mà…, Lâm Tái, lập trường quyết định vận mệnh, chúng ta đại biểu cho những thứ không chỉ thuộc về bản thân chúng ta." Ánh mắt Tây Cách Thụy Na từ từ chuyển sang nghiêm túc.

Trong cùng một thời gian, bốn người đại biểu cho hai thế lực nói chuyện với nhau, cách thứ biểu đạt của song phương khá giống nhau. Tựa hồ trận chiến sắp sửa bộc phát không phù hợp với ý nguyện của bọn họ, nhưng bọn họ lại không có quyền quyết định. Cho dù từ tận đáy lòng, bọn họ thực sự không muốn nhưng mọi chuyện vẫn dọc theo quỹ tích định sẵn trôi đi.

Đối với tất cả mọi người, cảm giác bất đắc dĩ này có lẽ cực kỳ khó cảm thụ.

Thời gian chậm chạp trôi qua, rốt cuộc người mang tin tức từ Thánh Đế Tư thành đã tới trang viên.

Theo thời gian để tính toán, cuối ngày hôm nay bên phía Thánh Đế Tư thành sẽ bắt đầu tiến công liên quân bộ lạc. Đám người Tây Cách Thụy Na đang chờ đợi giây phút này, bọn họ muốn xuất động toàn quân cùng một lúc, tận lực tiêu diệt sinh lực của liên quân bộ lạc trong thời gian ngắn nhất, có lợi nhất.

Điểm khó giải quyết nhất là bọn họ không thể nào biết được liên quân bộ lạc an bài như thế nào, bởi vì bầy ưng bay vòng quanh điều tra trên phạm vi rất rộng nên không có người nào tiếp cận được doanh trại của liên quân bộ lạc. Ngược lại, một khi bọn họ xuất động quân đội thì liên quân bộ lạc sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.

Đây chính là điểm yếu khi Thánh Đế Tư thành chiến đấu với các bộ lạc, quyền chủ động hoàn toàn nằm trên tay đối phương. Bởi vậy có thể nhìn ra được quyền khống chế bầu trời trọng yếu đến mức nào.

Dĩ nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong lòng Địch Áo mà thôi, những người khác tự nhiên không rõ ràng ý nghĩa mấy chữ "quyền khống chế bầu trời" cho lắm.

Cũng may bên phía Thánh Đế Tư thành có tồn tại một vương bài cường hãn, chính là Ngõa Tây Lý. Dĩ nhiên không phải nói Ngõa Tây Lý sẽ đích thân giải quyết hết mọi chuyện, nhưng chỉ cần Ngõa Tây Lý còn ở đó, vậy thì tương đương với bọn họ có một liều thuốc an thần, trong lòng mọi người đều rõ ràng thắng lợi là điều tất nhiên, khác nhau là ở chỗ thương vong nhiều hay ít mà thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người tinh thần dâng cao suất lĩnh quân đội mấy ngàn người nhắm thẳng mục tiêu là doanh trại các bộ tộc võ sĩ.

Cùng lúc đó ở một phía khác trên Khắc Lý Tư bình nguyên, Bản Văn và Y Cách Nạp đã rời khỏi vị trí cũ, chia binh hai đường thẳng tiến vào sâu trong bình nguyên. Nếu như từ trên cao nhìn xuống phía dưới sẽ có thể phát hiện liên quân bộ lạc đã mở ra một tấm lưới lớn chờ đợi đến quân đội Địch Áo tự động chui vào.

Có vài chuyện thường hay trùng hợp như thế, bên phía Thánh Đế Tư thành muốn đánh một lần cho xong, liên quân bộ lạc cũng có chủ ý đó. Khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm dĩ nhiên là mê người, mảnh thổ địa rộng lớn phì nhiêu có lực hấp dẫn mạnh mẽ, bọn họ không chỉ muốn sở hữu mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, mà còn muốn tung một lưới bắt hết mọi thứ nằm trong tầm tay. Cho nên mục tiêu của liên quân bộ lạc không chỉ là khu vực quặng mỏ, mà cần chiếm được khu vực sinh tồn tốt hơn. Bởi vì Thánh Đế Tư thành không gặp phải vấn đề khẩn cấp về lãnh thổ nên không thể hiểu được ý đồ của đối phương.

Vì thế Tây Cách Thụy Na hoặc là Tái Nhân cũng không ý thức được điểm này, nếu suy nghĩ từ góc độ của bọn hắn thì mục tiêu của liên quân bộ lạc sẽ là khu vực quặng mỏ. Cùng lắm là thêm một lý do báo thù cho tộc trưởng Phù Y của Thủ hộ giả nhất tộc.

Đại chiến sắp tới nên không khí trong đội ngũ lộ tương đối trầm trọng, nhưng nghiêm trọng nhất là sắc mặt Tác Phỉ Á, dùng mấy chữ sắc trời u ám để hình dung cũng không có quá phận, nàng một mực im lặng ngồi trên lưng ngựa, hai mắt nhìn thẳng, phảng phất như Địch Áo đi bên cạnh nàng đã biến thành không khí.

Trong lòng Địch Áo âm thầm than thở không dứt, không biết từ nơi nào mà Tác Phỉ Á biết được chuyện tình ở Bá tước lĩnh, sau đó lập tức biến thành bộ dạng như bây giờ. Nếu bình tĩnh xem xét thì Tác Phỉ Á tức giận là rất bình thường, dù sao Địch Áo cố ý tỷ thí với Lộ Dịch Sĩ ở trong mắt mọi người là hành vi cực kỳ lỗ mãng, chẳng những không chịu trách nhiệm đối với mình, mà còn không công bình đối với Tác Phỉ Á. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Nhưng từ góc độ võ sĩ để xem xét thì đây lại là chuyện tốt, Ngõa Tây Lý thường xuyên lo lắng điểm này. Bởi vì Địch Áo tăng cấp quá nhanh, rất dễ dàng xuất hiện tình trạng tự tin quá độ, bị Lộ Dịch Sĩ dồn vào tình cảnh nguy hiểm một lần cũng tốt. Ít nhất có thể làm cho Địch Áo biết rằng Phong hệ võ sĩ không phải là vô địch.

Nhìn bộ dạng lần này Tác Phỉ Á giận không nhỏ, mấy lần Địch Áo thử hỏi dò đều không đụng phải bức tường băng lãnh đáng sợ. Nhưng người chung quanh quá nhiều làm cho Địch Áo không thể làm gì khác, đành phải bất đắc dĩ đi theo bên cạnh, bị xem như không khí thì an phận làm không khí vậy, ai bảo hắn làm sai chứ.

Khi Địch Áo định cố gắng giải hòa thêm lần nữa, không đợi hắn mở miệng thì Lao Lạp vốn chạy theo bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại, cảnh giác giương mắt nhìn quanh bốn phía, Miêu Tử trong ngực cũng lộ ra thần sắc như lâm đại địch, hai mắt trợn lên tròn xoe, nhe răng gào thét mấy tiếng trầm thấp.

Lôi Mông đi ở phía sau không nghĩ đến Lao Lạp đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào nàng, hắn vội vàng kéo mạnh dây cương khiến cho chiến mã bị đau đớn dựng thẳng người lên hí vang.

"Lao Lạp?" Địch Áo ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, từ trên lưng ngựa nhảy xuống hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Hắn… bọn họ… tới !" Lao Lạp nói chuyện vẫn chưa lưu loát, nhưng đã có thể biểu đạt vài ý cơ bản.

Cùng lúc đó, Ngõa Tây Lý đang nhắm mắt dưỡng thần ở giữa đội ngũ cũng chậm rãi mở mắt ra, nở nụ cười bình thản, nói: "Lá gan đúng là không nhỏ, chẳng lẽ bọn họ đã ôm ý nghĩ cá chết lưới rách?"

"Bọn họ là ai? Tộc nhân của ngươi?" Địch Áo nhíu mày nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Lúc này đội ngũ đã ngừng lại, rất nhiều người nhận biết Lao Lạp và Miêu Tử. Bọn họ có thể không tin tưởng Lao Lạp nhưng không thể nào bỏ qua trực giác của một con dã thú, mọi người bắt buộc phải thừa nhận tại một vài phương diện, năng lực dã thú cường đại hơn nhân loại rất nhiều.

Đúng lúc này Địch Áo vốn cực kỳ nhạy cảm với Phong lực cũng giật mình sợ hãi, từng làn gió quanh quẩn trên bầu trời bình nguyên dần dần truyền tới một cỗ áp lực trầm trọng.

Trong chốc lát, từ phương xa xuất hiện một cơn sóng thủy triều tràn đến, trong nháy mắt đã nhuộm cả vùng hoang dã thành một màu xanh đen nhanh chóng ập tới quân đội Thánh Đề Tư thành.

Bầy chim ưng khổng lồ từ trên không lao đến, thời gian chậm chạp trôi qua, chỉ vài phút sau bọn chúng đã bay quanh quẩn trên đỉnh đầu đám người Địch Áo, cơ hồ che mất ánh mặt trời.

"Bắt đầu rồi." Tái Nhân Hầu tước trầm giọng nói, sau đó nhìn sang Tây Cách Thụy Na ở một bên, trong trận chiến ngày hôm nay hắn và Tây Cách Thụy Na chính là chủ lực. Về phần Ngõa Tây Lý chỉ đảm nhiệm vai trò là bài chủ chốt, phần lớn chiến đấu không cần Ngõa Tây Lý tham dự.

"Dàn trận ~!" Tái Nhân Hầu tước quát lớn rồi giục ngựa chạy ra khỏi đội ngũ. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho trận chiến này, thậm chí có thể nói hắn đã lấy ra toàn bộ tiền vốn ẩn giấu. Hơn nữa, ngoại trừ quân đội của hắn ra còn có liên quân các Bá tước lĩnh, hoàn toàn đủ lực đánh một trận trận hoành tráng với đối phương.

Dĩ nhiên, nếu như không có Ngõa Tây Lý, hắn sẽ không bao giờ dốc tất cả tiền vốn vào cùng một trận. Làm như vậy cho dù đánh thắng hắn cũng mất đi quyền khống chế khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần, những Hầu tước khác có không thò tay vào sao? Sẽ tính thế nào với Phỉ Tể Đại công đây?

Những học viên Thánh Đế Tư thành kia mặc dù từng trải qua chiến trận, nhưng chưa bao giờ gặp phải chiến tranh quy mô lớn như vậy, cảnh tượng trước mặt thật sự quá kinh người. Đập vào mắt bọn họ là từng nhóm từng nhóm võ sĩ bộ lạc vừa gào thết vừa chạy tới, ngoài ra còn hàng đàn Cự Lang đông nghìn nghịt hình thành làn sóng màu xanh đen tràn tới, trên bầu trời là vô số chim ưng quanh quẩn, cảm giác áp bách nặng nề khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Tây Cách Thụy Na cũng lộ vẻ ngưng trọng, nàng thật sự không nghĩ tới đối phương lại lựa chọn phương thức tấn công liều mạng như vậy. Điều này tựa hồ không phù hợp với phong cách người nọ, mang tất cả quân bài trong tay dùng hết trong một lần hiển nhiên là có dự định nào đó, nhưng đây là hành động không phù hợp với một vị thống soái hợp cách.

Tây Cách Thụy Na nhạy cảm ý thức được nội bộ liên quân bộ lạc nhất định đã phát sinh vấn đề, nếu không lấy trí tuệ của người kia tuyệt đối không bao giờ nghĩ ra ý tưởng được ăn cả ngã về không này.

Mắt thấy quân địch sắp sửa vây kín quân đội của mình, Tây Cách Thụy Na không còn thời gian suy nghĩ quá nhiều, trở tay rút Băng Chi Khế Ước ra, nàng chỉa mũi kiếm về phía quân địch, hét lớn: "Đi theo ta !"

Tiếng vó ngựa vang dội khắp bầu trời Khắc Lý Tư bình nguyên, làn nước lũ sắt thép do mấy ngàn kỵ sĩ tạo thành xông thẳng về phía liên quân bộ lạc. Khi khoảng cách song phương từ từ rút ngắn, đám kỵ sĩ lập tức thả ra đủ loại bí kỹ, nào là Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận …v…v ào ào phóng tới trước. Đối diện bọn họ là đàn Cự Lang hung hãn không sợ chết, chúng nó mặc kệ đợt công kích như mưa rơi của đám kỵ sĩ, vẫn tiếp tục chạy thẳng về phía trước. Mấy con Cự Lang này da dày thịt béo, nếu không đánh trúng bộ vị yếu hại thì rất khó giết chết chúng nó, hơn nữa tốc độ di động linh hoạt cũng khiến cho đám kỵ sĩ rất khó ngắm mục tiêu chuẩn xác.

Một đợt luân phiên công kích vừa hoàn thành, mặc dù đám kỵ sĩ thành công đánh chết gần trăm đầu Cự Lang, nhưng đối với toàn chiến cuộc chỉ y như muối bỏ biển mà thôi. Đám kỵ sĩ đã không còn thời gian buông thả đợt công kích thứ hai, bởi vì giờ phút này đàn sói đã vọt tới trước mặt bọn họ.

"Ầm ầm ~!"

Hai phe nhân mã xông thẳng vào nhau, trong lúc nhất thời máu thịt bay ngang, đàn sói nhảy vào giữa đội hình đám kỵ sĩ lập tức dùng hàm răng, móng nhọn của chúng nó liều mạng cắn xé hết thảy mọi vật nằm trong tầm mắt.

Lúc này ưu thế phối hợp liền được thể hiện rõ ràng, lần này tất cả kỵ sĩ được Tái Nhân mang theo đều là binh lính tinh nhuệ nên có kinh nghiệm phối hợp tác chiến cực kỳ phong phú, bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý, chia ra từng tiểu đội nhỏ xông vào giữa đàn Cự Lang có người phòng thủ có người tấn công đánh gục từng con sói một. Mặc dù bọn họ khó tránh khỏi thương vong nhưng đã có thể an ổn chiếm thế thượng phong.

Nguy hiểm thực sự không phải đến từ đàn sói, mà là các võ sĩ bộ lạc ẩn trong đàn sói, bọn hắn nhờ đàn sói che chở từ từ tiếp cận đội kỵ sĩ. Những gã võ sĩ bộ tộc này cũng chạy bằng bốn chân y như mấy con sói, trên lưng cũng khoác lớp da thú, nếu không cẩn thận phân biệt rất khó nhận ra đâu là người đâu là sói, chỉ khi bọn hắn đứng lên nhe răng cười thi triển bí kỹ thì đám kỵ sĩ mới giật mình huy vũ khí lên tự vệ.

Hai quân tiếp xúc đánh nhau hừng hực khí thế, máu tánh vẩy ra bốn phía, các cường giả cao cấp tự nhiên không đứng nhìn bàng quan. Tây Cách Thụy Na, Tái Nhân Hầu tước và Lâm Tái xông lên trước đội ngũ, sau đó tạo thành trận thế ba góc đột nhập vào trong trận doanh liên quân bộ lạc. Cho dù là võ sĩ bộ tộc hay là Cự Lang, chỉ cần ở trong phạm vi ba người công kích sẽ lập tức bị chém thành từng khúc.

Địch Áo giao Lao Lạp cho đám người Ca Đốn chiếu cố rồi cũng vọt lên phía trước. Sau khi tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ, Địch Áo có khả năng khống chế nguyên lực càng thêm thoải mái, thân hình hắn lúc nhanh lúc chậm, y như cá bơi trong nước lần lượt xuyên qua trận doanh quân địch. Trong lúc đó hai tay hắn không ngừng phóng thích Phong Nhận, các võ sĩ bộ lạc cố gắng ra lệnh cho nhóm Cự Lang ngăn cản Địch Áo nhưng sự thật chứng minh hết thảy chỉ là phí công. Một vị Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, nhất là Phong hệ võ sĩ có thể buông thả Phong Ưu Nhã không hạn chế quả thực là khó lòng kiềm chế, không phải là dựa vào nhân số có thể bổ khuyết được.

Ở trong tình hình chiến cuộc trước mắt, bên phía Địch Áo đã chiếm cứ ưu thế thật lớn, thế nhưng trong lòng mọi người không có một tia thư giãn, ngược lại càng lúc càng trầm trọng. Từ khi khai chiến cho đến bây giờ, chiến lực cao cấp của bộ lạc thủy chung không có lộ diện, chuyện này khiến cho lòng người tồn tại cảm giác do dự. Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là ưu thế của bọn hắn chỉ là tạm thời, sau khi các bộ lạc võ sĩ hoàn thành vòng vây, bọn họ hai mặt thụ địch chắc chắn số lượng thương vong sẽ gia tăng gấp mấy lần hiện tại.

Tây Cách Thụy Na chém ra một kiếm, luồng khí lạnh như thực chất lập tức đông cứng mười mấy đầu Cự Lang có ý định xông về phía nàng. Bên kia Tái Nhân Hầu tước thả ra Chân Hồng Chi Vũ tùy ý thiêu đốt mười mấy đầu Cự Lang và những gã võ sĩ ẩn núp trong đó, không gian chung quanh bọn họ nhất thời xuất hiện một khoảng trống tương đối rộng rãi.

Trường hợp như vậy không phải là xuất hiện lần đầu tiên, nhưng đàn sói và võ sĩ bộ lạc phảng phất như vô cùng vô tận, vừa hở ra khoảng trống ngay lập tức sẽ chen chúc nhau lao đến. Tựa hồ sứ mạng của bọn chúng chỉ có một, đó chính là dùng máu thịt và thân thể của chính mình ngăn trở đám người Tây Cách Thụy Na.

Tây Cách Thụy Na nhíu mày, lo lắng nói: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp."

Tái Nhân Hầu tước nhìn quanh bốn phía, lúc này mặt đất trước mặt bọn họ đã có một tầng thi thể chất chồng như gò đất, máu tươi chảy xuôi tụ lại hình thành mấy dòng suối nhỏ phát ra mùi vị tanh nồng cực kỳ khó chịu. Trong lòng Tái Nhân không khỏi rầu rĩ bất an, hắn tự hỏi tâm địa bản thân đã cứng rắn lắm rồi, nhưng hắn bắt buộc phải thừa nhận so không nổi với đầu lĩnh đối phương. Ít nhất hắn không thể làm giống như đối phương, ra lệnh cho thủ hạ không để ý sinh tử tấn công thẳng về phía trước chỉ vì một mục đích tiêu hao thực lực của đối phương. Ở trong mắt Tái Nhân chuyện này vốn không nên thuộc về hành vi của võ sĩ.

Lúc này Địch Áo từ trong đội hình hỗn loạn lao ra ngoài, không cần quay đầu lại vung tay thả ra một đạo Diễn Sinh bí kỹ, Phong Nhận bạo liệt ở giữa không trung hóa thành một chùm quang ảnh tấn công mấy đầu Cự Lang có ý định truy kích. Sau đó hắn lộn một vòng bay tới chỗ đám người Tây Cách Thụy Na.

"Tây Cách Thụy Na viện trưởng, phía sau đã bị vây rồi." Địch Áo một mực chém giết ở trong chiến trận nên hiểu rõ tình hình phía sau hơn đám người Tây Cách Thụy Na.

Thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng đã có Ngõa Tây Lý ở trong đội ngũ thì không cần phải lo lắng vấn đề an toàn. Cho dù bị vây kín mấy lớp cũng sẽ không thể nào phát sinh nguy hiểm quá lớn, nhưng mấu chốt là ở chỗ các bộ lạc vẫn chưa có xuất động chiến lực cao cấp. Dưới tình huống như thế đã phải nhờ cường giả Thánh cấp xuất thủ thật sự là quá mất mặt.

Tây Cách Thụy Na trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: "Địch Áo, ngươi thử tìm cách xác định vị trí đầu lĩnh bọn hắn xem sao!"

Địch Áo gật đầu, thân hình theo đó bắn thẳng tới trước biến mất vào trong dòng người.

Đối mặt với thế công của võ sĩ bộ lạc và đàn sói y như tre già măng mọc, Tây Cách Thụy Na lại giơ Băng Chi Khế Ước lên, từ trong đáy lòng lại hiện lên một tia nghi ngờ, Bản Văn, đến tột cùng ngươi định làm gì? Ngươi biến thành một kẻ không biết quý trọng tính mạng con người từ khi nào vậy?

Một góc chiến trường khác, Bản Văn và Y Cách Nạp đứng giữa một nhóm võ sĩ bộ lạc, lẳng lặng quan sát tình hình chiến trường. Nếu chỉ dựa vào bộ dạng bên ngoài thì không thể phân biệt được bọn họ và những võ sĩ bộ tộc khác.

"Bản Văn, ngươi định chờ đợi tới lúc nào?" Thanh âm Y Cách Nạp khàn khàn, dõi mắt nhìn các tộc nhân lần lượt ngã xuống dưới chân đám người Tây Cách Thụy Na như rơm rạ. Nếu như hắn không rõ ràng đồng bạn của mình từ trước đến giờ đa mưu túc trí, rất có thể hắn đã suất lĩnh tinh nhuệ trong tộc xông lên chiến trường rồi.

Sắc mặt Bản Văn vẫn rất bình thường, thản nhiên nói: "Chờ thêm một lát, vẫn chưa đến lúc."

Trong khi bọn họ nói chuyện lại có thêm một nhóm võ sĩ bộ tộc ngã xuống trong vũng máu, Y Cách Nạp không nhịn được nữa, bỗng nhiên quay đầu lại hung hăng ngó chừng đồng bạn: "Ngươi rốt cuộc đang chờ cái gì? Bản Văn, ngươi đã thay đổi, trước kia ngươi không bao giờ làm như thế này."

"Mọi người sẽ có lúc phải thay đổi." Bản Văn cười cười, chỉ có điều nụ cười của hắn bao hàm rất nhiều bất đắc dĩ, có cả cảm giác bất lực xen kẽ trong đó: "Ngươi không nghĩ rằng Tây Cách Thụy Na cũng thay đổi rồi sao? Nếu như là lúc trước, nàng làm sao có thể không để ý tới an toàn những người khác, tự mình xông vào giữa chiến trận như vậy."

"Vậy có quan hệ gì tới chúng ta?" Nói tới đây, thanh âm Y Cách Nạp bỗng nhiên nhỏ lại, đồng bạn nói không sai, bọn họ vô cùng rõ ràng tính cách Tây Cách Thụy Na. Bên trong quân đội đối phương rõ ràng có học viên Thánh Đế Tư học viện, nhưng Tây Cách Thụy Na không ở bên cạnh bảo vệ, mà lại xông lên tiền tuyến. Chuyện này chỉ có một cách giải thích, đó là Tây Cách Thụy Na cho rằng học viên của nàng rất an toàn.

"Ngươi cũng phát hiện rồi, đúng không? Bọn họ sắp bị vây kín rồi, ta muốn nhìn xem đến tột cùng lá bài tẩy của nàng là gì !" Bản Văn cười nói, nhưng không có người nào nhìn thấy đầu quyền của hắn đã nắm chặc lại đâm rách cả lòng bàn tay, máu tươi theo cổ tay chậm rãi nhỏ xuống đất. Mỗi một gã võ sĩ đều là tài sản quý giá của bộ tộc, bọn họ đã bỏ ra cái giá không nhỏ để di chuyển từ Vĩnh Đống băng xuyên tới nơi này. Hơn nữa, thời gian liên quân bộ lạc tranh đấu với Thánh Đế Tư thành cũng không ngắn, vì thế nhân khẩu các bộ tộc hàng năm đều giảm mạnh, cho tới hiện tại bọn họ không thể chịu nỗi tổn thất lớn như vậy nữa. Nhưng Bản Văn lại không có biện pháp nào khác, một nỗi bi ai hơn nữa, chính là hắn vẫn phải tiếp tục đưa tộc nhân vốn nên được hưởng cuộc sống hạnh phúc, yên ổn ra chiến trường. Giờ phút này, trong lòng hắn dần dần sinh ra cảm giác tội lỗi nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.