Thần Điển

Chương 17: Trước ưỡn sau nhô




"Vậy thì không cần phải nói !" Y Toa Bối Nhĩ cười cười nói với Tác Phỉ Á: "Tác Phỉ Á xinh đẹp của chúng ta sẽ không coi trọng một tên ngu ngốc, đúng không?"

Sắc mặt Tác Phỉ Á lạnh như băng, nàng không có tâm tư đối đáp với Y Toa Bối Nhĩ, bởi vì trong lòng nàng đã tràn đầy lửa giận. Tất cả mọi người nơi này đều biết nàng và Địch Áo đã có hôn ước, Đại công phái Kiều Trì phái đến Khắc Lý Tư bình nguyên hẳn là quyết tâm rất lớn, chẳng lẽ bọn họ dám cam đoan Địch Áo không thể về được? Đối với Tác Phỉ Á, hành động này không khác gì một loại trớ chú ác độc.

Môn La lặng lẽ quan sát Tác Phỉ Á, trước khi rời đi phụ thân Tái Nhân Hầu tước đã đàm luận với hắn rất lâu về vấn đề này.

"Ngươi biết tại sao ta cho ngươi tới Nam tước lĩnh, mà không phải là đệ đệ ngươi hay không?" Tái Nhân Hầu tước vừa thưởng thức miếng thịt heo sữa quay trên bàn, vừa thản nhiên nói.

"Không biết !" Môn La đàng hoàng hồi đáp.

"Bởi vì ngươi đã hơn ba mươi, tính cách cũng chững chạc hơn trước kia không ít." Tái Nhân Hầu tước ngừng lại một lát, sau đó cười cười nói: "Nếu để cho đệ đệ ngươi đi, cho dù Kiều Trì không đánh chủ ý lên Tác Phỉ Á, hắn cũng không thể nào chịu cô đơn, ha hả, nếu vậy chúng ta sẽ rước lấy phiền toái rất lớn."

Trong lòng Môn La mừng như điên, Tái Nhân Hầu tước nói như vậy không thể nghi ngờ là đang ám chỉ năng lực của hắn xuất sắc và muốn nói rằng hắn nên yên tâm, cố gắng biểu hiện tốt hơn nữa. Hắn miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình, thấp giọng nói: "Phiền toái lớn? Phụ thân, ngài tựa hồ … vô cùng coi trọng Đường Ân Nam tước."

"Ngươi không coi trọng bọn họ đơn giản là vì tin tức ngươi biết được quá ít." Tái Nhân Hầu tước nói: "Hơn nửa năm trước, cái tên Địch Áo kia chỉ là một người bình thường, thậm chí bị cho là kẻ ngu ngốc, sau đó hắn gặp được một đạo sư, ngươi biết kế tiếp đã phát sinh chuyện gì không?"

"Đã có chuyện gì?"

"Ba ngày sau, Địch Áo từ Giác tỉnh giả biến thành Thiên Phú võ sĩ, hơn một tháng sau, hắn lại từ Thiên Phú võ sĩ biến thành Quang Mang võ sĩ." Tái Nhân Hầu tước chậm rãi nói: "Bây giờ hắn đã là Quang Mang võ sĩ cấp sáu. Môn La, ngươi nói cho ta biết, cái dạng võ giả gì mới có thể thay đổi vận mệnh một người bình thường trong thời gian thật ngắn, hơn nữa còn sáng lập kỳ tích liên tiếp?"

"Chuyện này là thật?" Môn La cũng phải hít sâu một hơi lạnh, thăng cấp như thế quả thực đã đến trình độ nghịch thiên rồi.

"Bớt nói nhảm !" Tái Nhân Hầu tước lại cắt xuống một miếng lợn sữa thịt đặt vào trong miệng từ từ thưởng thức, chốc lát sau, hắn nói: "Sau khi ngươi chạy tới trang viên bọn họ cũng không cần vội vã trở lại, ừ, trước khi Địch Áo xuất hiện ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp chiếm được tình cảm với đồng bạn của hắn, trở thành bằng hữu lại càng tốt. Chú ý không nên quá lộ liễu, nếu như hắn có chuyện gì cần giúp đỡ, ngươi cứ tùy ý đi làm, ta cho ngươi toàn quyền quyết định."

"Phụ thân, nếu như Địch Áo không có trở lại?" Môn La hỏi.

Tái Nhân Hầu tước ngừng động tác lâm vào trầm tư, thật lâu sau hắn mở miệng nói: "Những người trẻ tuổi kia rất lạc quan, từ đó có thể nhận ra bọn họ có đầy đủ lòng tin đối với Địch Áo, tính ra thì khả năng này không lớn. Nếu như hắn thật sự không trở lại, ngươi nên tập trung vào Kiều Trì, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp xúc với Tác Phỉ Á quá gần. Lúc cần thiết ngươi có thể động thủ, nhưng không thể giết hắn, ít nhất lưu lại cho hắn một hơi, đây là điểm mấu chốt của ngươi."

"Hiểu, phụ thân!" Môn La đáp.

"Đúng rồi, còn có một việc." Tái Nhân Hầu tước nói tiếp: "Cái tên thanh niên tên là Ca Đốn có một đầu Hỏa Hống Thú. Bởi vì Lộ Dịch Sĩ Bá tước muốn có Hỏa Hống Thú, thiếu chút nữa trở mặt với Đường Ân Nam tước, thời điểm Lộ Dịch Sĩ Bá tước gây khó khăn lần nữa, ngươi giúp đỡ Đường Ân Nam tước diệt trừ hắn đi ."

"Phụ thân, Đường Ân Nam tước một mực ẩn dấu thực lực rất kỹ, bản thân hắn đã là Cực Hạn võ sĩ, bên cạnh còn có hai Cực Hạn võ sĩ nữa. Lộ Dịch Sĩ Bá tước làm sao dám đi tìm Đường Ân Nam tước gây phiền toái?"

"Ngu xuẩn, Lộ Dịch Sĩ Bá tước không có lá gan đó, ngươi không thể cung cấp can đảm cho hắn sao?" Tái Nhân Hầu tước nhíu mày tựa hồ hơi thất vọng, nhạt giọng nói: "Ngươi biết tại sao quan hệ giữa chúng ta và Thánh Đế Tư học viện trở nên hòa hợp như vậy không? Bởi vì chúng ta từng sóng vai chiến đấu với nhau, ngươi và Đường Ân Nam tước, Tác Phỉ Á cũng có chung địch nhân, đây là phương pháp duy nhất để ngươi tiếp cận bọn họ. Nếu như không có, tự ngươi phải đi tìm một địch nhân cho mình đi."

"A?" Môn La trợn mắt líu lưỡi, mặc dù hắn trước kia cũng đã làm một vài chuyện xấu, nhưng so sánh tâm cơ với Tái Nhân Hầu tước thực sự là thua kém quá xa.

"Sau đó trước khi hắn chỉ trích gì đó… giết chết hắn." Tái Nhân Hầu tước lạnh lùng nói.

"Vâng, phụ thân." Môn La cúi đầu, trán của hắn đã toát ra từng giọt mồ hôi lạnh rất nhỏ, chỉ nói mấy câu như vậy đã quyết định xong sinh tử của một Vị bá tước?

"Còn nữa, chú ý thu liễm lòng cao ngạo của ngươi lại, làm người phải biết nhún nhường mới có lợi đối với ngươi, lại không hề có chỗ xấu." Tái Nhân Hầu tước nói, sau đó hắn chợt cầm dao ăn vỗ vỗ con heo sữa quay ở trên bàn: "Ví như bây giờ chúng ta đang dùng cơm, ăn một miếng thịt lợn sữa, ngươi sẽ có cảm giác mùi vị rất ngon, ăn mười mấy miếng thịt lợn sữa, ngươi sẽ có cảm giác hài lòng. Nhưng nếu ngươi ăn hết toàn bộ con heo sữa quay, ngươi sẽ cảm thấy thế nào ?"

"Phụ thân, ta sẽ bội thực mà chết." Môn La cười khổ nói.

"Không sai, đạo lý làm người cũng như thế." Tái Nhân Hầu tước nói: "Đem những thứ ngươi ăn không hết hoặc không dùng được ra ngoài, tặng cho những người đang cần đến nó, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ thu hoạch hồi báo."

"Hiểu, phụ thân ta sẽ thử thật lòng kết giao bằng hữu với bọn họ." Môn La nói.

"Vậy là được rồi." Tái Nhân Hầu tước mỉm cười nói: "Hơn nữa, nếu như không nhờ có Địch Áo giết cái tên Thủ hộ giả thì ta đã sớm chết rồi. Ngươi là con của ta, chúng ta đều thiếu nợ hắn. Ha hả, người khác nói ta tàn bạo, nói ta tham lam, ta sẽ không nổi giận, nhưng ta không thể chịu được nếu có người nói ta vô sỉ. Tranh thủ lúc thích hợp giúp bọn họ một tay, xem như là trách nhiệm mà chúng ta cần phải hồi báo."

………

Không biết đã qua mấy ngày, Địch Áo cảm thấy tinh thần của mình vô cùng mỏi mệt, quanh thân vừa nhức vừa đau, tựa hồ là vì cơ năng bị hao tổn quá lớn, vì thế sau khi nguyên lực hao hết sẽ cảm thấy mỏi mệt, đau nhức nhiều hơn võ sĩ bình thường, thời gian khôi phục cũng lâu hơn.

Địch Áo im lặng nằm trong bụi cỏ, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể động, những bộ vị khác trên thân thể phảng phất như không thuộc về hắn nữa, qua vài chục phút hắn đã âm thầm tiến vào mộng đẹp.

Có lẽ là do trảu qua mệt nhọc và không kịp khôi phục nguyên lực, Địch Áo không nhận thấy được biến hóa đang diễn ra ở bên trong cơ thể. Võ giả chìm vào trong giấc ngủ sẽ không thể tiến hành tu luyện, thế mà Căn Luân, Chân Tri Luân và Chính Luân trong cơ thể Địch Áo lại vận chuyển càng lúc càng nhanh.

Không biết qua bao lâu, theo Tam Luân không ngừng vận chuyển, khí lưu quanh người Địch Áo bắt đầu xuất hiện biến hóa, nguồn Phong nguyên lực (lực lượng của gió) bị một cỗ lực lượng vô hình từ trong không khí rút ra rót liên tục vào trong cơ thể Địch Áo, sau đó tụ tập tại Căn Luân.

So sánh với nguyên lực khổng lồ của Địch Áo lúc trước, những sợi Phong nguyên lực này quả thực nhỏ bé đến trình độ không đáng nhắc tới. Nhưng đối với tình trạng hiện tại của Địch Áo, mỗi phần nguyên lực đều là một giọt cam tuyền thơm ngát, cơn đau nhức khó nhịn theo đó từ từ giảm bớt, giúp cho Địch Áo ở trong giấc mộng cũng phát ra tiếng rên rỉ vô cùng thoải mái.

Nhờ có Phong nguyên lực rót vào, Tam Luân trong cơ thể Địch Áo xoay tròn càng nhanh, số lượng Phong nguyên lực trong không khí bị tách ra càng lúc càng nhiều. Hồi lâu sau, khí lưu quanh người Địch Áo đã biến thành một cơn lốc nho nhỏ, hơn nữa thể tích gió xoáy vẫn đang không ngừng biến lớn.

Theo thời gian trôi qua, quy mô gió lốc càng lúc càng lớn, lúc này nó đã bao phủ không gian mấy chục thước quanh chỗ Địch Áo nằm. Dựa theo lẽ thường thì một khi đường kính gió lốc đạt tới quy mô như thế sẽ có độ cao gần trăm thước mới đúng. Thế nhưng cơn lốc này vẫn luôn duy trì độ cao mười thước, vững vàng xoay tròn trên người Địch Áo, tựa hồ thân thể hắn có một cỗ hấp lực cường đại làm cho cơn gió lốc thanh thế kinh người này không thể di chuyển được.

Tương ứng theo đó là Tam Luân trong cơ thể Địch Áo chuyển động càng nhanh, Phong nguyên lực trong không khí không còn bị rút ra từng tia nho nhỏ nữa, mà lúc này lại giống như một cơn sóng thần, một lớp nói tiếp một lớp điên cuồng tràn vào cơ thể Địch Áo.

Quy mô gió lốc không ngừng mở rộng thu hút Phong nguyên lực nhập vào trong cơ thể Địch Áo lại càng nhiều. Đồng thời Tam Luân biến hóa tổ hợp với nhau tạo thành một vòng tuần hoàn đầy đủ, nhất là Chính Luân ở trong cơ thể Địch Áo tản mát ra hàn quang màu u lam, thậm chí có thể phát sáng ra bên ngoài thân thể Địch Áo.

Mỗi một lần Chính Luân biến hóa sẽ có sự thay đổi khác nhau, thời gian tích lũy càng dài. Nhưng Địch Áo không giống những người khác là ở phương diện nguyên lực, trong thời gian thật ngắn, nhờ có luồng lốc xoáy quanh người, Địch Áo có thể hấp thu lượng nguyên lực mà những người khác cần hao phí một tháng, thậm chí là nửa năm mới được. Chuyện này dĩ nhiên có quan hệ tới Địch Áo khổ tu mười mấy năm trước kia, nếu đổi thành bất kỳ một gã Quang Mang võ sĩ nào khác. Mặc dù ông trời ban xuống cho hắn nhiều nguyên lực như vậy, hắn cũng chỉ lâm vào một kết quả duy nhất, đó là bị nguyên lực bạo phát mà chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nếu ví Địch Áo có thể dung nạp nguyên lực như một con sông lớn, vậy thì những Quang Mang võ sĩ khác cao lắm chỉ coi như là một dòng suối nhỏ, chênh lệch hai bên lớn đến mức không thể nào đánh đồng một chỗ được.

Khi nguyên lực trong cơ thể Địch Áo đạt đến một điểm giới hạn, Chính Luân đang tỏa ra màu u lam kia bắt đầu lặng lẽ biến hóa màu sắc. Rất chậm chạp, chậm chạp…, ban đầu là màu u lam, thay vào đó là màu tím nhạt, lúc này cơn lốc xoáy quanh người Địch Áo xoay vòng càng thêm hung mãnh, đồng thời nguyên lực nhập vào trong cơ thể Địch Áo lại càng nhiều.

Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, Địch Áo nhân họa được phúc từ Quang Mang võ sĩ cấp sáu nhảy lên tới cấp bảy, tin tưởng rằng đây là kết quả mà Địch Áo không thể nào ngờ tới nổi.

Nhưng mà mọi chuyện tới đây vẫn chưa kết thúc.

Màu sắc Chính Luân vẫn tiếp tục biến đổi, từ màu tím nhạt từ từ chuyển sang đậm hơn, sau đó chậm rãi phát sáng rực rỡ thay đổi thành màu trắng trong suốt mới dần dần ổn định, tốc độ chuyển động của Tam Luân đều đặn trở lại, không còn quay cuồng như lúc trước nữa.

Cùng lúc đó, Chân Tri Luân và Căn Luân vốn không màu cũng khôi phục tốc độ vận chuyển bình thường, theo sự biến hóa này, cơn lốc xoáy quanh người Địch Áo đã thoát khỏi lực lượng vô hình khống chế, dần dần bay lên cao tiến vào trong vùng hoang dã rộng lớn rồi biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.

Thời gian qua chừng một ngày, Địch Áo vô tình hai lần tấn cấp trở thành Quang Mang võ sĩ cấp tám, nếu nói chuyện ra chỉ sợ không có người nào tin tưởng. Có lẽ mấy người Ca Đốn, Lôi Mông là ngoại lệ, bởi vì Địch Áo mang vui mừng đến cho bọn hắn quá nhiều rồi.

Giờ phút này Địch Áo vẫn còn lẳng lặng nằm ngủ vô cùng say sưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.