Thần Điển

Chương 15: Thần hải cảnh tam trọng




Trên Khắc Lí Tư bình nguyên trên xuất hiện một bức tranh vô cùng tráng quan, hàng đàn hàng lũ võ sĩ thân trần trùng trục cắm đầu chạy tới, thỉnh thoảng có người kiệt lực chống đỡ hết nổi mỏi mệt ngã xuống đất. Nhưng chỉ nghỉ ngơi một lát, bọn họ lại sẽ một bò dậy lần nữa tiếp tục bước lên cuộc hành trình, ngay phía sau thân ảnh các võ sĩ là bầy sói đông đen. Sức chịu đựng của bầy sói hiển nhiên tốt hơn các võ sĩ rất nhiều, cho dù là chim ưng trên bầu trời cũng không thể bền bỉ hơn chúng nó.

Thế nhưng trước đó nhờ có bầy ưng chỉ dẫn, các võ sĩ bộ tộc có phương hướng truy tung rõ ràng. Tình hình bây giờ lại khác hẳn, ngay cả chim ưng bay lượn trên bầu trời cũng mỏi mệt không có cách nào tiếp tục phi hành, bọn họ đã mất đi vị trí chính xác của Địch Áo, chỉ có thể xác định phương hướng đại khái mà thôi. Bản Văn và Y Cách Nạp cũng phong trần mệt mỏi chen hỗn loạn trong đám võ sĩ, bọn họ không phải là Phong hệ võ sĩ, cho dù có lực lượng cường đại lại không thể sử dụng được, liên tục chạy năm ngày năm đêm đã đến cực hạn của hai người rồi. Mấu chốt chính là cái tên đánh lén Thủ hộ giả, chẳng lẽ hắn làm bằng sắt hay sao? Hay là hắn có nguồn nguyên lực vô cùng vô tận? Từ đầu đến giờ thủy chung cắm đầu chạy trốn chưa từng dừng lại chút nào.

Giờ phút này sự tình phát triển đã mất đi khống chế, mặc dù trên danh nghĩa hai người bọn họ là thủ lĩnh liên quân các bộ tộc, nhưng từ xưa tới nay Thủ hộ giả nhất tộc đều là cột trụ tinh thần của mọi bộ tộc. Mấu chốt là Phù Y lại là lãnh tụ Thủ hộ giả nhất tộc, ở trong suy nghĩ của tất cả con dân bộ tộc, hắn chính là tồn tại như thần minh.

Cũng bởi vì như thế, sau khi biết được tin tức Phù Y bị giết, các bộ tộc võ sĩ mới nổi điên lên đuổi theo hung thủ. Vào lúc này cho dù là Bản Văn hay là Y Cách Nạp ra lệnh cũng không có tác dụng, bởi vì đây là sỉ nhục chung của tất cả bộ tộc.

Khắc Lý Tư bình nguyên yên lặng đã lâu bất chợt trở nên cực kỳ náo nhiệt, các võ sĩ bộ tộc oán hận đến mức muốn lật trung ba thước đất lên để tìm ra cái tên đáng chết kia. Đáng tiếc là bầy ưng nghĩ ngơi xong lại xuất động lần nữa cũng không thể tìm được Địch Áo, hắn phảng phất như hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian rồi vậy.

Bầy ưng bỏ qua truy đuổi Địch Áo quay về nghỉ ngơi và hồi phục, cho dù nhanh nhất cũng phải nữa ngày sau mới có thể cất cánh lần nữa. Nhưng ở trong quãng thời gian ngắn này đã đủ cho Địch Áo làm rất nhiều chuyện.

Địch Áo chỉ nghỉ ngơi mấy phút lại bắt đầu lặn lội đường xa, chỉ khác nhau ở chỗ trước đây hắn rất cẩn thận không lưu lại dấu vết của mình và thường xuyên thay đổi phương hướng. Hiện tại thì đơn giản hơn trước rất nhiều, hắn chỉ việc cắm đầu chạy thẳng một mạch, ngay cả bầy ưng cũng chịu đựng không nổi, những võ sĩ bộ tộc và bầy sói lại càng không cần phải nói. Ngay ở phương diện tốc độ, bọn họ đã không thể nào so sánh với chim ưng rồi, Địch Áo chỉ lo lắng mỗi bầy ưng nên muốn chạy ra khỏi phạm vi chúng nó có thể dò xét.

May mà Địch Áo thật sự làm được, rạng sáng ngày thứ sáu, thân thể Địch Áo rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng vô lực ngã xuống bãi cỏ. Mấy ngày qua Địch Áo cơ hồ chưa từng ngừng buông thả Phong Ưu Nhã lần nào, cho đến bây giờ nguyên lực đã không còn lại bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên Địch Áo gặp phải tình trạng quẫn bách thế này kể từ khi rời khỏi trang viên. Cho dù là thời điểm truy kích Mễ Nhĩ, Địch Áo cũng không có mỏi mệt đến mức này.

Thế nhưng Địch Áo cố gắng cũng không có uổng phí, từ khi bầy ưng nghỉ ngơi và quay trở lại tìm kiếm. Địch Áo đã chạy một quãng đường ước chừng năm trăm dặm, hơn nữa hắn chỉ nhắm mỗi hướng bắc. Ban đêm thì đổi thành hướng đông, giữa trưa lại đổi sang hướng đông nam. Nói cách khác, Địch Áo đã chạy được phân nửa vòng tròn, nếu như tốc độ các võ sĩ bộ tộc chạy đủ mau, vậy thì giờ phút này Địch Áo đang ở sau lưng bọn họ.

Con người suy nghĩ luôn luôn có quán tính, Địch Áo lợi dụng chính điểm này, năm ngày trước hắn chỉ chạy thẳng tắp về phía bắc, cho đến khi bầy ưng tản đi mới đột ngột thay đổi phương hướng. Mặc dù Địch Áo không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng hắn biết rõ ràng nếu như vẫn chạy thẳng tắp như trước sẽ rơi vào phạm vi bầy ưng dò xét. Nhưng thứ hắn cần nhất hiện giờ chính là nghỉ ngơi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu như vào thời điểm này, địch nhân còn có một thủ lĩnh có quyền chỉ huy tuyệt đối, có lẽ Địch Áo sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy. Bởi vì chênh lệch về nhân số và thực lực quá xa, chỉ cần người kia bố trí nhân mã phân tán ra ngăn chặn mọi nẻo đường ngay từ đầu, hoặc cho bầy ưng quấy nhiễu trì hoãn Địch Áo lại chờ đàn sói chạy lên là được rồi.

Nhưng vấn đề là các võ sĩ bộ tộc đều giận dữ đến đỏ mắt, trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là đuổi theo giết chết Địch Áo. Bầy ưng truyền lại tin tức cuối cùng là Địch Áo chạy trốn theo hướng bắc, năm ngày trước Địch Áo vẫn làm như vậy, cho nên không cần có người phân phó, các bộ tộc võ sĩ tự động đuổi theo hướng bắc. Ngoại trừ những người thể lực chống đỡ hết nổi mới tạm thời nghỉ ngơi ở tại chỗ, còn những người khác, bao gồm cả đàn sói đều kiên nhẫn phóng thẳng về phía bắc.

"Ta có một loại dự cảm rất quỷ dị, có thể là chúng ta đuổi không kịp tên kia." Bản Văn dừng bước lẩm bẩm, bầy ưng chậm chạp không có truyền lại tin tức hồi âm đã nói rõ vấn đề rồi.

"Vậy thì thế nào?" Y Cách Nạp cười khổ nói: "Hay là nghĩ xem sau này trở về làm sao đối mặt với mấy lão già kia đi, cho dù nói thế nào, trách nhiệm của ta và ngươi là lớn nhất."

Bản Văn mỉm cười lạnh lùng không nói gì, nếu như không phải là nội bộ Thủ hộ giả nhất tộc xuất hiện vấn đề, Phù Y làm thế nào lại tự mình đến nơi đây. Kể từ khi sự kiện kia phát sinh, danh dự Phù Y ở trong Thủ hộ giả nhất tộc giảm xuống thẳng tắp. Dĩ nhiên, nếu như Băng Xuyên Hùng Vương thành công lên cấp lại là một kết quả khác, bởi vì từ trên phương diện lực lượng thì không có người địch nổi hắn.

Trong khi các bộ tộc võ sĩ đau khổ tìm kiếm Địch Áo, ở khu vực quặng mỏ đã bắt đầu phân chia thành quả thắng lợi.

Ở trong chiến dịch này, công lao lớn nhất không phải là Tây Cách Thụy Na cầm đầu Thánh Đế Tư học viện, cũng không phải là Tái Nhân Hầu tước, mà là Địch Áo vốn không có danh tiếng gì. Trước khi sự tình lần này phát sinh, đại đa số người chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng mọi người không thể phủ nhận là nhờ người trẻ tuổi này xuất thủ mới có thể vãn hồi thế cục tất bại, cứu vớt tất cả tính mạng ở đây. Thế nhưng tiếc hận cũng tốt, đau lòng cũng được, Địch Áo chắc chắn không thể nào sống sót trở về, nếu như đổi thành Tây Cách Thụy Na hoặc Tái Nhân Hầu tước bị đại quân bộ tộc truy kích cũng rất khó sống sót. Huống chi Địch Áo chỉ là Quang Mang võ sĩ, thời điểm hắn hao hết nguyên lực chính là lúc hắn bỏ mạng.

Chỉ có điều tất cả mọi người cố ý không nói tới điểm này, mà lặng lẽ triển khai đàm phán vấn đề khu vực mảnh vỡ tinh thần. Cho dù là Thánh Đế Tư học viện hay là Tái Nhân Hầu tước lĩnh, ai nấy đều xuất động rất nhiều nhân lực vật lực, dĩ nhiên không thể nào tay không quay về.

Nhưng mà vụ đàm phán này rơi vào trong mắt Tác Phỉ Á đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. Địch Áo đến nay sinh tử chưa biết, các ngươi ở chỗ này phân chia thành quả thắng lợi, làm ơn ra vẻ có lương tâm một được không?

Tây Cách Thụy Na là vì muốn mời Tác Phỉ Á và Đường Ân Nam tước tham dự đàm phán, nhưng Tác Phỉ Á lại trực tiếp cự tuyệt, cho dù có vô số mảnh vỡ tinh thần thì đổi được Địch Áo bình yên vô sự hay không? Nếu như có thể được, Tác Phỉ Á tình nguyện khu vực quặng mỏ không có xuất hiện, như vậy sẽ không dẫn đến phân tranh, vì thế Địch Áo cũng không phải lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Lâm Tái và Y Toa Bối Nhĩ luôn luôn đi theo bên cạnh Tác Phỉ Á, lấy sự thông tuệ của các nàng tự nhiên đã sớm nghĩ đến tại sao Địch Áo lại xuất hiện trùng hợp như vậy. Nếu không phải do các nàng tham công liều lĩnh, có lẽ Địch Áo sẽ không hiện thân làm gì, mặc dù Thủ hộ giả có chết hay không thì tiểu đội của Tây Cách Thụy Na sẽ rất nguy hiểm. Thế mà hết thảy những điều đó lại để cho một thanh niên trẻ tuổi gánh chịu, chuyện tình một Võ Tôn làm không được, bằng vào cái gì để yêu cầu một Quang Mang võ sĩ đi làm?

Đối với Thánh Đế Tư học viện, Địch Áo hy sinh hiển nhiên là đáng giá, các nàng sẽ tìm mọi cách bù đắp cho Tác Phỉ Á.

Nhưng đứng ở góc độ Tác Phỉ Á sợ rằng tất cả mọi người trên thế giới này gộp lại cũng không trọng yếu bằng Địch Áo.

Mỗi một ngày rời giường, Tác Phỉ Á sẽ đi ra cửa trang viên lẳng lặng ngồi trên ghế đá nhìn về phương xa. Nếu một ngày Địch Áo không trở lại, nàng sẽ vẫn chờ đợi như vậy, ngay cả Đường Ân Nam tước tới an ủi Tác Phỉ Á cũng đành phải bất lực quay lui.

Thế nhưng Tác Phỉ Á không có đánh mất lý trí, ít nhất nàng ưu tiên bảo Ca Đốn và Lôi Mông trông nom Lao Lạp. Nếu không tiểu nha đầu này đã sớm chạy ra ngoài tìm Địch Áo rồi, có trời mới biết một khi nàng rơi vào tay bộ tộc võ sĩ sẽ gặp kết quả gì.

Từ đó Tác Phỉ Á biến thành một hình tượng giống như góa phụ chờ chồng, lặng lẽ, cô đơn, mòn mỏi …v…v đủ loại sắc thái luân phiên thay đổi trên khuôn mặt nàng. Trong lòng Tây Cách Thụy Na và Tái Nhân Hầu tước đồng thời dâng lên cảm giác có lỗi, kể từ khi bọn họ ngồi vào bàn đàm phán, bọn họ đã không còn là võ sĩ thuần túy nữa rồi, bởi vì bọn họ không chỉ đại biểu cho chính mình.

Tái Nhân Hầu tước nắm giữ quyền sanh sát ở trong Hầu tước lĩnh, nhưng hắn nhất định phải suy nghĩ cho đám thủ hạ, nếu không, sau này còn ai chịu bán mạng cho hắn?

Bọn họ chung quy vẫn là con người, nói nghiêm khắc thì sinh mệnh bọn họ là do Địch Áo cứu. Hơn nữa, sau đó lại còn dẫn đi tất cả bộ tộc võ sĩ, phải có những điều kiện này, bọn họ mới có khả năng an an ổn ổn ngồi xuống thảo luận chia phần khu vực quặng mỏ.

Tất cả mọi người đều là hạng người thông minh, khống chế tham lam cũng là một môn kỹ xảo, những người đạt tới vị trí cao không thể nào tùy ý để cho lòng tham cắn nuốt được. Bởi vì cùng chung nhận thức nên quá trình đàm phán trở nên vô cùng thuận lợi, cuối cùng Thánh Đế Tư thành và Tái Nhân Hầu tước lĩnh mỗi bên chiếm bốn thành rưỡi, Đường Ân Nam tước chiếm một thành. Dĩ nhiên, một thành phân cho Đường Ân Nam tước là quá rõ ràng, người sáng suốt sẽ biết đó là chuyện gì, chỉ dựa vào mật báo không thể nào phân cho Đường Ân Nam tước nhiều như vậy. Thật ra đây chính là một loại biến tướng bù đắp cho sự hy sinh của Địch Áo.

Thời gian từng ngày trôi qua, không khí trong trang viên càng lúc càng bất an, nếu như Địch Áo có thể thoát hiểm, lấy tốc độ của hắn đã sớm trở lại rồi, vì sao đã qua hơn mười ngày vẫn không có tin tức gì hết?

Chờ đợi ngày qua ngày đợi chờ làm cho Tác Phỉ Á từ từ gầy gò, nhưng không có ai thuyết phục được nàng, Y Toa Bối Nhĩ nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng nhưng không có biện pháp nào tốt.

Có một ngày, Tác Phỉ Á chậm rãi đi ra cửa ngóng trông, Y Toa Bối Nhĩ không khỏi cau chặt hai hàng chân mày, nên làm thế nào mới có thể giúp cho Tác Phỉ Á vui vẻ lên đây? Cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không ổn, đến khi Địch Áo quay trở lại, nàng phải giao trả một Tác Phỉ Á thật sự xinh đẹp cho Địch Áo, đó mới là khao thưởng lớn nhất đối với Địch Áo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.