Thần Đang Nhìn Ngươi Đấy

Chương 38




Sau khi chuyển nhà, nhân viên mới Tô Nhạc bắt đầu chăm chỉ đi làm, thỉnh thoảng gặp được Ngụy Sở tiện đường lại đi nhờ một đoạn, cuộc sống vô cùng thỏa mãn.

Trong một buổi hoàng hôn mây thưa gió nhẹ, Tô Nhạc cùng đồng nghiệp tan tầm đi ra khỏi công ty, sau đó bắt gặp một chiếc xe thể thao sáng bóng trước cửa công ty. Chủ nhân của chiếc xe cô đã quen biết nhiều năm, vừa nhìn thấy người này xuất hiện, đầu cô lại bắt đầu nhói nhói đau.

“Tô Nhạc, cậu sao vậy?” Đồng nghiệp nhận ra cô không ổn, quan tâm hỏi: “Trong người khó chịu à?”

“Không có gì.” Tô Nhạc cười cười với đồng nghiệp, chia tay cô ấy xong, Tô Nhạc lẫn trong đám người vừa tan tầm khác, đi ra khỏi cửa công ty, về phần người đứng ở cửa, cô không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Về tới nhà, cô tùy tiện nấu một bát mỳ ăn qua loa rồi lập tức mở máy đánh chữ, mấy ngày nay đi làm, tốc độ đăng chương mới đã phải chậm xuống, trong đầu đã có cốt truyện ban đầu, tốc độ viết ra cũng coi như nhanh.

Viết được một đoạn, cô đứng dậy rót một cốc cà phê, vừa uống vừa nghĩ nội dung tiếp theo. Cô luôn luôn không biết cách xử lý tâm lý nhân vật một cách mềm mại, đây là khuyết điểm trong những sáng tác của cô. Cô thích sáng tác, nhưng lại không thích viết ra những cô gái dịu dàng như nước, nữ chính dưới ngòi bút của cô có tàn nhẫn, có nhạy bén, thậm chí có người giỏi tính kế, duy nhất chỉ thiếu cô gái si tình.

Khi còn nhỏ, bố cô đã cầm tiền mà bố mẹ cô cùng kiếm được bỏ đi cùng người phụ nữ khác, mẹ cô khóc xong đã kiên cường đứng dậy. Đồng thời cũng nói cho cô biết, nước mắt của phụ nữ ngoại trừ khiến cho người ta thương hại thì chẳng có tác dụng nào hết.

Có hơi sức chờ một người đàn ông phạm sai lầm quay đầu, vì sao không có dũng khí đứng lên, cho dù sống kham khổ cũng không đánh mất chính mình. Cô tin trên đời có tình yêu, nhưng không dễ dàng tin vào nó, vì vậy, Trang Vệ chỉ làm cô thất vọng mà không làm cô tuyệt vọng.

Vì một người đàn ông mà tuyệt vọng với tình yêu trong tương lai của mình, đó là người phụ nữ ngu ngốc. Gặp phải thất bại trong tình yêu mà không rút được kinh nghiệm, đó là người phụ nữ thất bại.

Uống một ngụm cà phê, nhìn những đốm sáng của ánh đèn ngoài cửa sổ, giữa đàn ông và phụ nữ không có sự khác biệt, đàn ông muốn cả tình yêu và sự nghiệp, phụ nữ cũng có thể. Yêu một cách lý trí dù sao cũng tốt hơn yêu bằng cảm tính, nóng bỏng thiêu đốt tất cả, cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn.

Đặt cốc cà phê xuống, lại đánh một đoạn chữ, lúc này chuông điện thoại vang lên, cô tiện tay cầm lấy điện thoại trên bàn máy tính mở ra, ánh mắt vẫn dán vào trên WORD xem có lỗi chính tả nào hay không.

“A lô, tôi là Tô Nhạc, xin hỏi ai vậy?.”

“Tô Nhạc, là anh.”

Tay phải đặt trên bàn phím của Tô Nhạc hơi ngừng lại, rồi dứt khoát thu về: “Trang Vệ, anh có chuyện gì à?” Vị đại thiếu gia này gần đây cô đơn quá à?

Đầu kia điện thoại im lặng một lát, sau đó tiếp tục vang lên giọng nói quen thuộc: “Anh và Lâm Kỳ chia tay rồi.”

“Vậy sao?” Tô Nhạc dựa vào lưng ghế mềm mại, trong lòng thầm khen ngợi cái ghế dựa này thật thoải mái, mỗi khi đánh chữ mệt mỏi dựa vào, cái lưng cứng ngắc đều thả lỏng ra, không biết Ngụy Sở mua ở đâu. Cầm cốc lên uống một ngụm cà phê, tâm trạng cô vẫn không được tốt lắm, không biết Trang Vệ còn muốn gì.

Đôi khi đàn ông diễn trò còn hay hơn bất cứ bộ phim nào, nếu đối phương đã muốn diễn trò miễn phí cho cô xem thì cô cũng không nên từ chối.

Trang Vệ không nhận được phản ứng của Tô Nhạc, đành phải tiếp tục mở miệng nói: “Gần đây em khỏe không?”

“Rất khỏe.” Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thế có tính là khác người không?

Đầu bên kia điện thoại tiếp tục yên lặng, Tô Nhạc không muốn biết mục đích của Trang Vệ, nhưng cũng không cắt ngang thời gian trầm tư của đối phương, cô là một cô gái có lễ độ.

“Tô Nhạc, vì sao chúng ta lại lâm vào bước đường này?” Trong giọng nói của Trang Vệ có nỗi tiếc nuối, còn có nỗi nhung nhớ.

Bàn tay cầm cốc cà phê của Tô Nhạc siết chặt, khóe miệng lập tức lộ ta một nụ cười trào phúng: “Có lẽ vì tôi không tốt chăng.”

Bên kia một lúc lâu không có tiếng động, vẻ trào phúng trên nụ cười của Tô Nhạc càng ngày càng rõ.

“Anh thật sự rất thích em…”

Đối phương còn nói rất nhiều, Tô Nhạc lại không nói gì, cô đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài, ánh mắt sâu như hồ nước.

“Thậm chí anh còn nghĩ chờ em đi công tác về sẽ cầu hôn, vậy mà…”

“Vậy mà anh lại không kìm lòng được, lên giường với người phụ nữ khác.” Tô Nhạc vươn ngón tay chạm lên cửa sổ thủy tinh, xúc cảm trên mặt thủy tinh làm nỗi tức giận vốn âm ỉ trong lòng chậm rãi giảm xuống: “Trang Vệ, hai chúng ta đã bên nhau ba năm, tính cách tôi thế nào, chẳng nhẽ anh còn không biết, chúng ta không còn khả năng nữa.”

“Đúng vậy, em luôn mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta quên mất em là một người phụ nữ…”

“Vì vậy, anh cũng hận điểm ấy của em, làm cho người ta không cách nào nắm bắt được, thiếu đi vài phần kiên định.”

“Nếu anh muốn sự kiên định, anh có thể cõng một tảng đá trên người, trọng lượng đủ, có người trộm mất cũng phát hiện được, anh muốn mang nó đi đâu nó đều không phản đối.” Tô Nhạc nhíu mày: “Tôi còn có chuyện phải làm, không có việc gì thì tôi ngắt máy đây.”

“Tạm biệt.” Trang Vệ nghe giọng nói vội vàng từ đầu bên kia điện thoại, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng trên một tầng lầu, cười khổ cất điện thoại, xoay người lên xe, nhưng trong khi xoay người lại nhìn thấy một người thật sự không muốn thấy.

Ngụy Sở cũng nhìn thấy Trang Vệ, anh nhìn tầng lầu Tô Nhạc ở, rồi lại liếc nhìn Trang Vệ, đối diện với ánh mắt lạnh buốt của đối phương, không biết có nên nói cho cậu ta một việc hay không.

Trang Vệ thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, rồi nhìn bữa ăn khuya trong tay anh: “Anh muốn nói gì, khoe khoang sao?”

“Không.” Ngụy Sở nghiêm túc lắc đầu, rồi lại nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn nói cho cậu, ở đây không thể đỗ xe, hơn nữa gần đây có mắt điện tử, có lẽ cậu đã bị bắn hóa đơn phạt.”

Biểu cảm của Trang Vệ đổi tới đổi lui: “Cảm ơn đã nhắc nhở.” Sau đó xoay người lên xe, nhấn ga rời đi.

Ngụy Sở nhìn chiếc xe thể thao đã đi xa, cười tủm tỉm đáp lại một câu: “Không cần khách khí.”

Anh bước nhanh hơn đi qua cổng tiểu khu, bánh sủi cảo chay này không thể ngâm quá lâu, nên đưa lên sớm một chút thì tốt hơn.

Tô Nhạc vừa tìm lại được cảm hứng bị Trang Vệ cắt đứt thì chuông cửa lại vang lên, cô nhìn đồng hồ trước mặt, đã tám giờ tối, ai đến vào lúc này? Đi tới cửa phòng khách, nhìn qua mắt mèo, thấy đàn anh họ Ngụy đẹp trai ngời ngời đang cầm một chiếc cặp lồng giữ ấm, hình tượng này nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Cô mở cửa để người bên ngoài vào phòng: “Anh Ngụy, sao anh lại tới đây?”

“Vừa rồi làm quá nhiều sủi cảo chay, nghĩ lại thấy em ở gần nhất nên mang tới cho em.” Ngụy Sở tự động đi về phía bàn ăn, mở nắp cặp lồng giữ ấm ra: “Em đã ăn chưa?”

Nhớ tới bát mì chưa động được mấy đũa kia của mình, lại ngửi thấy mùi sủi cảo thơm ngon, Tô Nhạc chắc chắn lắc đầu: “Còn chưa.” Nói xong, cô đi vào phòng bếp cầm ra hai đôi đũa: “Cùng ăn nhé?”

“Cũng tốt, dọc đường tới đây anh cũng đói bụng rồi.” Ngụy Sở gật đầu: “Anh vào bếp lấy xì dầu.”

Tô Nhạc chết đứng trợn mắt nhìn theo Ngụy Sở đang đi vào bếp, cô tưởng Ngụy Sở chưa ăn, không ngờ Ngụy Sở đã ăn rồi lại đói bụng.

Lái xe chưa tới năm phút đã đói bụng?!

Thì ra khả năng tiêu hóa của vị đàn anh này cũng rất mạnh, liên tưởng loại động vật nào đó có dạ dày to kết hợp với gương mặt tuấn tú kia của Ngụy Sở, Tô Nhạc cảm thấy hình tượng đại thần Ngụy Sở trong suy nghĩ của cô lại sụp đổ mất một mảng.

Ngụy Sở ở trong bếp vừa lấy xì dầu vừa cảm thấy may mắn vừa rồi mình chỉ ăn hai cái đã tới đây, cũng không phải thật sự ăn không vào nữa.

Anh nhìn vị trí để các loại gia vị, quả nhiên lần trước giúp Tô Nhạc dọn dẹp phòng bếp là rất có lợi, ít nhất anh cũng quen thuộc mọi thứ ở đây.

Chiêu thức tận dụng mọi thứ này đúng là hữu dụng, đại thần Ngụy Sở cảm khái nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.