Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 44




Buổi sáng lúc Tiêu Lan thức dậy, Diên Mi cũng đã tỉnh, mắt có quầng thâm, rõ ràng ngủ không ngon.

Bên ngoài sắc trời chưa sáng lắm, Tiêu Lan muốn đến hậu viện luyện kiếm, lúc mang giày thấy nàng đang nhìn mình thì hỏi: “Nàng muốn nằm một lát nữa hay muốn dậy?”

”Dậy”, âm thanh của nàng do dậy sớm mà mang theo vẻ lười biếng, Tiêu Lan do dự một chút, “Có cần gọi người hầu hạ không?”

Diên Mi lắc đầu, tự mình mặc quần áo.

Lúc ra khỏi phòng, mưa đêm đã ngừng, Doãn đại nương và Bạch Thiến đang đứng dưới bậc thang trước hiên, - - hai nha đầu Thần Phi đưa, đêm qua ngâm mưa hơn nửa đêm, hôm nay đều dậy không nổi.

Tiêu Lan liếc mắt nhìn cửa hai cái, đều là người của Phó gia cùng tới, bộ dáng 11, 12 tuổi, hắn thấy cũng không thoả đáng lắm, nhưng thấy Diên Mi không thích người lạ nên đành phân phó các nàng đi vào hầu hạ, rồi nói với Doãn đại nương: “Thỉnh đại nương đến tiền viện bảo xe kéo chuẩn bị, đến giờ thì tiến cung.”

Doãn đại nương hành lễ, lên tiếng: “Hầu gia có việc gì thì cứ việc phân phó, đừng khách khí với lão nô như vậy.”

Tiêu Lan cười một tiếng, “Được”.

Bạch Thiến đứng tại chỗ một lúc lâu, mọi người đều có việc để làm, chỉ có mình nàng ta rảnh rỗi, lại thấy Tiêu Lan đi luyện kiếm mà không có người đi theo hầu hạ, suy nghĩ một chút, rồi trở lại phòng cầm khăn nhỏ đuổi theo, thấy Tiêu Lan không đuổi mình, nàng ta cũng không nói chuyện, yên lặng đi theo.

Lúc dùng điểm tâm, Đào Chi lại đây, nàng ta gắng gượng chống cự cả đêm, cực kỳ uể oải, nhưng Diên Mi vừa thấy nàng ta, so với nàng ta lại càng lộ vẻ uể oải hơn.

- - Giống như đã mất đi thứ gì đó, trong đôi mắt đen nhánh hiện ra không chút che giấu.

Càng rõ ràng là, nàng không cho Đào Chi chạm vào mình nữa.

Tiêu Lan thầm nghĩ, còn thù dai nữa kia.

Lúc trang điểm, Đào Chi muốn vẽ lông mày, son môi cho Diên Mi, nhưng nàng nhíu mi xoay mặt, Đào Chi chịu đựng từ sớm tới giờ, mặt đầy ủy khuất, Đào Diệp đành phải nói: “Từ sớm tinh mơ Đào Chi tỷ tỷ đã phải mệt mỏi, nếu không để muội làm cho.”

Trong lòng Đào Chi khổ sở, chỉ cảm thấy muốn rớt nước mắt, xoay người giao đồ cho Đào Diệp, Đào Diệp mới mười một tuổi, thật ra không biết làm cái này, cũng may Diên Mi cuối cùng cũng chịu quay mặt lại, ngẩng đầu lên, chỉ là trên khuôn mặt trắng nõn không có biểu tình gì.

Tiêu Lan nhìn bộ dạng của nàng, bỗng nhớ tới tượng người gỗ của mình khi còn bé.

Hắn còn nhớ là đã từng muốn ca ca khắc cho mình một cái đầu gỗ giống của ca ca, lúc mới bắt đầu khắc, hắn nhịn không được nên lặng lẽ hỏi đại ca, đầu gỗ bị khắc có đau hay không? Đây bất quá chỉ là câu hỏi lơ đãng của tiểu hài tử, nhưng lại không biết tại sao lại bị một nô tỳ truyền tới chỗ mẫu thân, khiến hắn bị khiển trách một trận.

”Đi xuống đi”, Tiêu Lan đứng trước mặt Diên Mi, “Ta đến.”

Đào Diệp lập tức không dám thở mạnh, tránh qua một bên. Tiêu Lan cũng chưa từng vẽ mi cho ai, nghĩ là dễ làm, đứng đây rồi mới biết không biết phải xuống tay thế nào.

Một tay hắn nâng cằm Diên Mi lên, khom lưng ghé sát vào nhìn kỹ nàng, lông mày Diên Mi rất đẹp, hôm qua làm tục chải tóc đã sửa qua, không cần vẽ quá nhiều, Tiêu Lan vẽ thuận theo lông mày của nàng.

Tô hai cái Diên Mi liền cau mặt, Tiêu Lan hỏi: “Lực đạo quá lớn?”

”Ừm”, Diên Mi nhắm mắt lại nói, Tiêu Lan liền nhẹ tay hơn, cũng không biết có phải nhẹ quá hay không, chạm vào làm Diên Mi ngứa, nàng nhắm mắt lại cười khanh khách, cười đến nỗi tay Tiêu Lan run run, cả hai cái lông mày đều méo xệch.

Tay hắn không khỏi khẽ dùng sức, bóp cái cằm thon gầy của nàng, dùng sức lấy son tô lên đôi môi ướt át, cánh môi bị hắn đè xuống, lúc buông ra lại từ từ phồng dậy, giống như quả mật đào chín mọng, tưởng chừng chỉ cần cắn một cái sẽ lập tức tràn ra nước.

Hắn giương mắt, nhìn Diên Mi rồi thở nhẹ ra một hơi, chọc cho lông mi thon dài của nàng chớp chớp.

Diên Mi nghĩ thầm, người này thật xấu xa, cố ý vẽ lông mày nàng xấu, môi cũng không đẹp, vì những quả đào sau này, ráng nhịn một chút vậy.

Lúc bọn họ tiến cung, Hoàng thượng mới vừa hạ triều, đang ở chỗ Thần Phi dùng đồ ăn sáng, hoàng hậu thấy bọn họ liền cười nói: “Vẫn là người đã thành hôn, nhìn trưởng thành hơn không ít, sau này gặp nhất định mẫu thân ngươi cũng sẽ rất vui mừng.”

Đang nói, Hoàng đế cùng Thần Phi cùng nhau tiến đến.

Hoàng đế đã hơn năm mươi, vừa cao vừa béo, mắt híp lại chỉ còn một khe hở, đợi hai người hành xong đại lễ liền ha ha vẫy tay: “Được được được, lại đây lại đây, để trẫm nhìn một chút.”

Tiêu Lan liền kéo Diên Mi tiến lên hai bước, Hoàng đế đánh giá từ trên xuống tới, quan sát Diên Mi, lại hỏi Tiêu Lan: “Hôm qua trẫm không đi, Thái tử trở về nói là rất náo nhiệt.”

”Vâng”, Tiêu Lan cười một tiếng, “Tạ bệ hạ ban ân.”

Thần Phi ở phía sau ngân nga nói: “Rất náo nhiệt, nô tì nghe nói còn đánh nhau nữa.”

Hoàng thượng lập tức quay đầu liếc bà ta một cái, Thần Phi vừa không sợ vừa không thèm để ý, che môi cười cười, chỗ đuôi mắt lộ vẻ ôn nhu phong tình, còn nói: “Nô tì là tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an xong, nô tì liền cáo từ a.”

Hoàng thượng không ngăn cản, Hoàng hậu cũng không nói gì, bà ta nói xong thì hành lễ, dây áo tung bay trong điện.

- - Quả nhiên, chuyện hôm qua đã truyền vào cung.

Hoàng hậu thuận theo lời Thần Phi: “Lục lang, chuyện hôm qua đến cùng là thế nào? Hơn nửa đêm Vinh phi còn chạy đến Hiển Dương Cung, khóc lóc ầm ĩ nói mình không sống nổi, bây giờ có khi vẫn còn khóc đấy, nói là Ninh Vương bị ngươi đánh nằm trên giường không dậy nổi?”

Tiêu Lan mím môi, sắc mặt trầm xuống, nói: “Tối qua hắn đã làm chuyện quá phận.”

Tất nhiên là Hoàng hậu cũng biết rõ đức hạnh của Ninh Vương, “Ai” một tiếng nói: “Tính cách lão tam là như vậy, hôm qua tám phần là vui mừng thay ngươi, lỡ uống nhiều mấy chén, nháo lên rồi thì không quan tâm ngó ngàng tới gì nữa, ngươi cần gì phải so đo với một con quỷ say. Dù sao các ngươi cũng là huynh đệ, nói hết rồi thì cũng coi như chuyện quá khứ đi.”

Bà ta nói nhẹ nhàng khéo léo, thực tế là muốn Tiêu Lan đến cửa tạ lỗi.

Một tay Tiêu Lan khẽ nắm chặt, không nói lời nào, tất nhiên là không muốn.

Hoàng thượng nói: “Chuyện này lão Tam sai trước, hắn cũng nên nhận lỗi với A Lan, chờ hắn tốt lên rồi, trẫm kêu hắn tới, huynh đệ các ngươi tự giải quyết.”

Hoàng hậu nghe miệng hắn gọi A Lan, giữa chân mày động động, cười một tiếng không rõ ý tứ, nói: “Vâng, Hoàng thượng nói thế nào thì là như thế. Đều là người một nhà, có thể nháo mãi sao. Vả lại với tuổi của ngươi bây giờ, tính cách này là bình thường, ngươi ở Đạo Tràng Tự ngây người năm năm, bản cung và Hoàng thượng lúc nào cũng lo lắng ngươi nửa đường bị sư phụ trong chùa độ đi làm hòa thượng.”

”Phiền Hoàng thượng và nương nương lo lắng, là lỗi của thần.”

Hoàng hậu cười cười, thấy Hoàng thượng nhìn mình thì nói tiếp: “Canh giờ không còn sớm, nên đi Tê Hà Tự bái kiến mẫu thân của ngươi rồi, đừng để nàng chờ lâu.”

”Vâng”, Tiêu Lan tạ ân, Hoàng thượng cười híp mắt không nói gì nữa, hắn dẫn Diên Mi lui ra ngoài.

Ra khỏi Hiển Dương Cung, không xa đã nhìn thấy kiệu của Thần Phi.

Trời mới có nắng, còn chưa độc, phía trên kiệu không có che lọng, Thần Phi như cười như không nhìn qua, khuôn mặt diễm lệ còn chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời.

Tiêu Lan không tránh, tới hành lễ, Thần Phi ngồi trên kiệu nhìn xuống dưới, hỏi hắn: “Hôm qua tân hôn, * giá trị vạn kim, Hầu gia thấy tốt chứ?”

”Tạ ơn nương nương nhớ rõ”, Tiêu Lan nói: “Mọi thứ đều tốt.”

”A”, Thần Phi cười một tiếng, “Ta chọn ngày đó được không? Mùng ba tháng sáu, hôm đó ta cũng được phong làm mỹ nhân đấy.”

Tiêu Lan không nói gì, đột nhiên kêu một tiếng: “Biểu tỷ.”

Sắc mặt Thần Phi đột biến, gằn từng chữ: “Thay ta vấn an dì.”

*****************************

Tê Hà Tự trên núi Tê Hà, cách hoàng thành khá xa, nói ít cũng phải một canh giờ, đi xe ngựa cho đơn giản lại mau, ra khỏi thành thì càng lúc càng xóc nảy.

Diên Mi bị xe ngựa làm cho lắc lư đong đưa, thấy Tiêu Lan ngồi đối diện hơi nhíu mày thì nói: “Buổi tối huynh gặp ác mộng.”

Tiêu Lan sâu kín nhìn nàng, “Không có.”

”Nhưng ta nghe thấy huynh kêu, mặc dù rất nhỏ.” Diên Mi nghĩ thầm. Nhưng nàng cũng không nói ra, không biết tại sao nữa.

Tới núi Tê Hà rồi còn phải đi bộ lên bậc thang một đoạn nữa, Diên Mi thở hổn hển, đến cửa Tê Hà Tự, Tiêu Lan đứng lại, đợi nàng bình thường lại, một lát mới đi vào.

Trong chùa khá lớn, trước sau bọn họ vòng qua mấy điện và mấy thiện phòng, đến một biệt viện phía Đông Nam, trong viện sạch sẽ tinh tế, chỉ có tiếng gió thổi lá cây kêu sột soạt.

Tiêu Lan nhìn một cái, đứng trong viện nói: “Mẫu thân, con đã đến.”

Trong phòng không có động tĩnh gì, một lát sau, một cái đầu đội mũ hòa thượng, mặc quần áo ni cô màu xanh vén mành đi ra, chấp tay nói:“Lang quân đã đến, mời vào phòng nói chuyện.”

Trong phòng thanh tĩnh, có mùi đàn hương, một người tay vê tràng hạt miệng niệm kinh, cho đến khi niệm kinh xong rồi mới chậm rãi mở mắt, quét mắt một vòng, gật đầu nói: “Tính canh giờ vừa đúng lúc con đến.”

Tiêu Lan kéo Diên Mi quỳ xuống đất dập đầu, “Nhi tử mang cô dâu đến bái kiến mẫu thân.”

Nguyên Đoan vương phi họ Hoắc, khuê danh Song Song, sau khi vào Tê Hà Tự, hiệu “cư sĩ”, mặc dù gần bốn mươi tuổi, nhưng nếu nói riêng về dung mạo, vẫn làm người ta kinh diễm.

Quỳ lạy xong, Hoắc thị chỉ nhìn Diên Mi một cái, nói: “Ra ngoài đình đợi.”

Diên Mi quay đầu nhìn Tiêu Lan, thấy hắn khẽ gật đầu thì mới lại hành lễ rồi đi theo ni cô lúc nãy ra khỏi phòng.

Lông mày nhỏ nhắn của Hoắc thị hơi cau lại, nói: “Đây là cô dâu của con? Tiểu hộ bần hàn, nghe nói mới vào kinh thành được hai năm, vốn là một đứa thôn dã.”

Tiêu Lan nói: “Cha vợ nhậm chức ở Thái Phó Tự, trong nhà cũng đơn giản.”

”Hừ”, Hoắc thị cười lạnh một tiếng, “Nàng ta dính vào trong chuyện này, thì hôn sự này có gì mà tốt? Ta vốn đã xem trọng con gái Lục gia, dù mấy năm nay trong tộc không tốt lắm, nhưng vẫn có thể giúp đỡ con, thế gia lâu đời căn cơ lớn, khó nói có một ngày sẽ phục khởi, bây giờ bị một đứa làm xáo trộn, còn thành ra cái gì nữa!”

Tiêu Lan thu mắt, nói: “Con vừa mới tiến cung, gặp qua biểu tỷ.”

Hoắc thị đem tràng hạt trong tay để qua một bên, thất thần.

Tiêu Lan đứng cạnh bà ta, khóe mắt khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lên được một lúc rồi, rất có hại, Diên Mi bị thiêu đốt đầu đầy mồ hôi, nàng đứng trong viện cả buổi rồi, mặt trời sắp qua đỉnh đầu luôn, thấy đằng trước có một bóng cây, Diên Mi định đi qua, sau đó lại thấy Tiêu Lan đang nhìn mình, lập tức không động đậy nữa.

Hắn hơi buồn cười, quay mặt lại, nghe thấy mẫu thân thở dài, lại nói: “Hai năm nay không biết sao nàng lại đổi tính, cực kỳ hận chúng ta. Nhưng không sao, nói cho cùng Thất lang là một đứa ngốc.”

Trong đầu Tiêu Lan lộp bộp một cái, hắn há miệng, nhưng đến cùng có mấy lời vẫn không thể hỏi ra, Hoắc thị nhìn hắn một cái, giọng nói lại giận lên: “Hôm qua ngươi đánh Ninh Vương?”

Hoắc thị ở trong chùa, sao tin tức lại nhanh như vậy? Trừ phi... Tiêu Lan không nghĩ thêm nữa.

”Phải”, hắn nói thật: “Nhi tử cần một cái cớ để rời kinh.”

”Con muốn rời Kim Lăng?” Hoắc thị bỗng đứng lên, không thể tin nói:“Con ở Đạo Tràng Tự ngây người bao nhiêu năm mới được ra? Bây giờ không dễ dàng mới ở thành Kim Lăng, con lại muốn rời đi? Như thế nào, một chút nhục nhã cũng không chịu nổi?”

Bà ta nói xong, cầm lấy thước trên bàn, ba một cái ném vào vai Tiêu Lan.

Tiêu Lan mím môi thật chặt, không nhúc nhích.

”Nói chuyện!” Hoắc thị quát lên.

Bên ngoài Diên Mi nghe thấy tiếng, vội nâng váy chạy qua, Hoắc thị chỉ vào nàng: “Ra ngoài.” Diên Mi kinh ngạc, muốn đi lấy cây thước, Hoắc thị nói: “Đừng cho rằng ba ngày đầu mẹ chồng không thể đánh ngươi.”

Tiêu Lan thở ra, hướng ngoài phòng kêu một tiếng “Liên cô”, ni cô hồi nãy vội kéo Diên Mi đi, mắt Diên Mi mở to, vẫn nhìn hắn.

”Kim Lăng quá nhiều con mắt”, Tiêu Lan mở miệng, “Mẫu thân, xin ngài tin tưởng nhi tử.”

Hoắc thị trừng hắn, “Ta chỉ sợ con đã quên mất chuyện năm đó.”

Hắn làm sao dám quên, làm sao có thể quên?

”Con lớn rồi, mẫu thân không nói được con nữa.”, Hoắc thị cười một tiếng, “Có lẽ rất nhanh, thì tới phiên con làm chủ cho mẫu thân.”

Tiêu Lan quỳ xuống thẳng tắp: “Nhi tử không dám.”

Hắn hơi cúi đầu, chỗ vai gáy mới bị đánh đỏ lên, quần áo mùa hè đơn bạc, Hoắc thị lại xuống tay quá độc ác, rất nhanh thì sưng phồng.

Nhi tử cao hơn, Hoắc thị tựa hồ vừa mới phát hiện ra sự thay đổi này, bà ta vươn tay, muốn sờ mặt con trai một cái, nhưng Tiêu Lan nhẹ tránh đi, đồng thời tay Hoắc thị cũng dừng lại.

Bà ta đứng thẳng, lại cầm lấy tràng hạt nhắm mắt lại, “Mẫu thân không chờ được nhiều năm “, bà ta nói, “Nếu con thực sự bị đuổi ra khỏi kinh, không cần đến đây chào từ biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.