Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 40




Mùa đông, Đại Tề, Kim Lăng.

Giờ Thân, chuông trong cung gõ qua hai lần, tiếng lễ nhạc dần dần lắng xuống, lại qua hai khắc, cửa Vũ Anh Điện mở rộng ra, một hồi mưa gió làm bông tuyết lả tả ở cửa lùa vào, bị Long Tiên Hương ấm áp trong điện xua đi.

Một hàng người mặc cẩm y hoa lệ nối đuôi nhau ra.

Dẫn đầu đương nhiên là công, hầu nhất phẩm cùng với trọng thần trên tam phẩm, trên mặt đều có vẻ say rượu, mang theo ý cười hành lễ qua lại, tuyết làm đường trơn, nhóm nội thị không dám lơ là, mở ô, ở bên cạnh cẩn thận nâng đỡ dẫn đường.

Phó Tế vốn ở cuối cùng, kết quả bị Thái bộc tự khanh kêu tên, đành phải khom người lại tiến về phía trước mấy hàng. Ông mặc quan phục màu xanh thẫm, khuôn mặt đỏ lên, giống như mới vừa bị chưng nướng.

Vừa ra cửa điện, gió rét với tuyết ập thẳng vào trong áo lót, Phó Tế rùng mình một cái, đi chưa được mấy bước, cả người toàn mồ hôi mới ra khỏi điện đã lạnh thấu, trung y lạnh dần dán trên lưng, làm người ta rất khó chịu.

”Phó đại nhân, chúc mừng chúc mừng!”

”Chúc mừng, Phó huynh, song hỷ lâm môn nha.”

”Phó đại nhân gặp vận may, ngày khác ta cần phải đến quý phủ dính chút không khí vui mừng.”

“...”

”Chao ôi chao ôi, đa tạ đa tạ, nhất định nhất định.” Phó Tế đứng trước Vũ Anh Điện, hứng một bụng gió mát, mặt cười sắp cứng nhắc, đến thời khắc này còn có chút không kịp hồi thần.

Một canh giờ trước, ông vẫn là một thái phó thất phẩm nho nhỏ làm việc đón ý vua, nơm nớp lo sợ ngồi ở góc yến tiệc tại chếch điện, trong chính điện cũng không biết nhóm quý nhân uống chén rượu hỏng nào, chợt nhắc tới ông. Thời gian nửa nén hương, ông thăng quan hai cấp rưỡi, trực tiếp từ một thái phó thất phẩm lên chức thái phó viên ngoại ngũ phẩm; đáng nói hơn, được bệ hạ ngự tứ, gả tiểu nữ nhi còn chưa cập kê trong nhà ôngcho Dĩnh Âm huyện hầu Tiêu Lan mới được phong không lâu làm thê tử.

Vinh sủng này... thật là một lời khó nói hết.

Phó Tế chắp hai tay thi lễ đến mỏi nhừ, tiếng chúc mừng dần dần đi xa, giấu một bụng hoàng liên, trên mặt còn phải cười ra vẻ đường làm quan rộng mở, ngày này thật là không cách nào trải qua.

Kỳ thật ở trong kinh thành thái phó viên ngoại ngũ phẩm không tính là cái gì, nhưng cái chức quan này trong mắt mọi người vẫn là chức quan béo bở, - - bất luận là ai, lúc hoàng đế đi ra ngoàithái phó viên ngoại có thể theo hầu hai bên.

Đây cũng là lí do trước nay có một số người không bao giờ nhìn thẳng Phó Tể, bụng lẩm bẩm việc tứ hôn tám phần là họa không phải phúc, nhưng vẫn cười tủm tỉm lại chúc mừng.

Phó Tế nhìn người phía trước đã bỏ xa ông một đoạn đường, lúc này mới lau mặt, cất bước ra ngoài cung. Không biết khi nào, Phương Lương đã qua đây đi cùng ông, Phó Tế cười cười với ông ta, có chút lúng túng.

Phương Lương và ông là đồng liêu, đều giữ chức quan thất phẩm, lúc trước hai người chức quan ngang nhau, lại đều thành thật quy củ. Khi yến tiệc Phương Lương còn nói muốn làm thông gia, không ngờ chỉ một bữa cơm, Phó Tế đã sắp lên trời.

Phó Tế mở miệng nửa ngày cũng không biết nên nói gì mới tốt, ngược lại Phương Lương vỗ bả vai ông cười một tiếng, nói: “Lời lúc trước Phó huynh không cần để trong lòng, là tiểu tử không nên thân của ta không có phúc này.”

”Không không”, Phó Tế vội nói: “Là tiểu nữ không có phúc mới đúng.”

Phương Lương vui vẻ cười ha ha, cũng không để bụng, một lát sau lại khẽ nói: “Lẽ ra hôm nay Phó huynh lên chức, vừa được ngự tứ, đều là chuyện tốt, ta không nên giội bát nước lạnh, có điều người trong kinh phức tạp, Phó huynh phải cẩn thận chút mới được.”

Trong lòng Phó Tế nóng lên, mặc dù không nhiều lời, nhưng chắp tay thi lễ.

Ra cửa, Phương Lương bị người ta gọi đi, Phó Tế đứng tại chỗ, chờ xe ngựa trên phố nhỏ đi trước. - - Đây là cửa chính phía nam, chỉ có xe ngựa từ quan tam phẩm trở lên mới có thể đi cửa cung này, những người khác phải đi hai dặm đường nữa, đến ngoài cổng Tuyên Dương.

Đầu óc một mảng hỗn độn, đứng ngây ngốc rất lâu, Phó Tế không có chút vui sướng khi được lên chức, chỉ cảm thấy lo lắng đề phòng, lại nghĩ đợi đến khi về đến nhà báo tin tức này, còn không biết có tình cảnh gì.

Đang mặt ủ mày chau, thình lình trước mặt xuất hiện một tiểu đồng lanh lợi, lễ phép nói: “Chủ nhân nhà ta mời đại nhân lên xe.”

Phó Tế thuận tay thằng bé nhìn sang, cái gì cũng không kịp nghĩ, vội lên trước vài bước khom người, “Hạ quan gặp qua Tư Mã đại nhân.”

Trước mặt là một chiếc xe bò bốn lái, trục bánh xe phết sơn đen, bên trên sơn màu xanhcùng dây thừng đỏ thắm, rộng rãi lịch sự tao nhã, một người trong xe thoáng thò ra nửa người, râu đẹp lay động: “Phó đại nhân muốn đến cổngTuyên Dương, có cần ta đưa ngươi đi một đoạn không?”

Phó Tế khom người, vừa định nói “Không dám không dám”, đầu óc đột nhiên chuyển biến, - - Thẩm đại nhân này giờ còn chưa đi, nhất định có lời muốn nói với mình.

Ông vừa ngẩng đầu, đã có gã sai vặt lanh lợi khom lưng làm bàn đạp cho ông, đời này Phó Tế lần đầu giẫm lên lưng người ta, có chút không được tự nhiên, trước khi lên xe lặng lẽ gõ gõ giày.

Trên xe mùi thơm lượn lờ, ấm áp như trong phòng, Phó Tế sợ ngồi bẩn xe, làm lộn xộn, bèn kéo căng thân thể không dám dựa loạn.

Thẩm Trạm liếc mắt liền nhìn ra ông câu nệ, dứt khoát nửa nằm xuống, mở rộng tay áo nói: “Phó huynh tùy tiện là được, xe, bò có đẹp hơn nữa, cũng cho người ta dùng, nếu vì đồ vật mà trói buộc người, chi bằng vứt bỏ, đốt đi tốt hơn. Huống chi ngươi và ta quen biết từ lâu, không cần khách sáo.”

”Vâng”, Phó Tế nghe ông nói vậy, cả người thả lỏng chút ít, nhưng trong lòng vẫn thật sự không dám bấu víu giao tình với ông.

Phải nói rằng hai người quen biết quả thực rất sớm, tính đến nay đã 14, 15 năm. Lúc đó Thẩm Trạm còn chưa có chức vị cao, chỉ là thứ tửbị đuổi ra khỏi đại gia tộc, trong lúc khốn khó nghèo túng đã đặt chân vào một gian trong ngôi miếu đổ nát, đau đớn suy nghĩ nhân sinh; mà Phó Tế khi ấy cũng chưa vào kinh, vẫn một lòng nghĩ tới làm sao nuôi sống cả nhà.

Phó Tế không hiếu kỳ lại nhiệt tình, mặc dù thức ăn trong nhà chẳng có gì đặc sắc, nhưng dù sao cũng là cơm nóng hổi, ông bèn dẫn theo Thẩm Trạm, bốn, năm ngày ăn cháo và khoai tây, đến khi Thẩm Trạm đi, hai người trên thực tế cũng chưa nói qua vài câu.Về sau Phó Tế cũng quên luôn chuyện này, cho đến cơ duyên xảo hợp vào kinh làm quan, mới gặp được Thẩm Trạm lần nữa.

Khi đó ông căn bản không dám nhận, một là ngày giờ quá lâu hơi mơ hồ, hai là ông da mặt mỏng, sợ người ta cho rằng mình muốn lợi dụng duyên phận này chiếm ân tình. Ngược lại về sau Thẩm Trạm nhận ra ông, - - khi đó, ông đang bị chủ sự Thái bộc tự mắng tét tát, Thẩm Trạm vô tình đi ngang qua, xa xa nhìn ra ngoài một hồi, bèn tới hỏi ông là người năm đó ở thôn Tân Tử không?

Sau ngày ấy, chủ sự không khó xử ông nữa.

Trong lòng Phó Tế thật ra rất cao hứng, nhưng tuyệt không dám cậy quyền, bởi vậy ngẫu nhiên có gặp đều cung kính chấp lễ, ngày thường cũng chưa từng chủ động thăm hỏi thân cận. Cho nên hôm nay là lần đầu ở chung xe nói chuyện với Thẩm Trạm.

Thẩm Trạm chưa tới bốn mươi, thân hình cao lớn, da mặt trắng nõn, thường có danh xưng “Ngọc diện Tư Mã”, lại làm quan lâu năm trong triều, tự có một khí thế, giờ phút này mặc dù nhắm mắt nằm nhàn rỗi, nhưng cũng khiến người ta không dám làm càn chút nào.

Xe bò vừa chậm vừa ổn định, Thẩm Trạm đưa tay sờ cái chén, Phó Tế gấp rút thò người giúp ông rót nước, châm xong Thẩm Trạm cũng không uống, mà tiện tay đưa cho Phó Tế. Phó Tế vội vàng tiếp nhận uống một ngụm, không phải là nước, mà là rượu cay xè.

”Siz...” Phó Tế không hề đề phòng, khuôn mặt nhất thời nhăn nhúm, lại nghe Thẩm Trạm ở đối diện hắng giọng cười to, không thể đè nén.

Hồi lâu sau, khó khăn lắm mới ngừng, ông cũng không ngồi dậy, chỉ hỏi Phó Tế: “Lệnh ái từng được Thần Phi nương nương triệu kiến?”

”Đương nhiên chưa ạ, ti chức chức quan thấp kém, nội tử và tiểu nữ đâu có phúc khí ấy...“. Phó Tế nói xong chợt nghĩ tới một chuyện, gấp rút nói tiếp: “Bất quá tháng ba năm nay nghe nói Thần Phi nương nương từng xuất cung du xuân, nội tửvà tiểu nữ được người khác dẫn tới, cũng từng hành lễ từ xa.”

Ông nói đến đây liền khiếp sợ, hôm nay cung yến trừ Hoàng hậu nương nương, còn có hai phi tần ngồi bên cạnh. Lúc trước ở trên điện tứ hôn xác thực cũng có một vị hỏi hai câu, chỉ là ông chưa từng gặp cung phi, cũng không biết rốt cuộc là vị nào. Nhưng Thẩm Trạm không thể vô duyên vô cớ đề cập Thần phi với ông, đây có phải đang ám chỉ chuyện này có quan hệ với Thần Phi nương nương không? Nếu nói là chỉ hôn cho Tiêu Lan, trong kinh tùy tiện chọn ra một nhà ước chừng còn thích hợp hơn Phó gia, sao lại rơi trên đầu ông?

Dù sao cũng không phải là thời điểm trước điện tạm thời thay đổi chủ ý...

Phó Tế toái mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ nữ nhi vô tình đắc tội vị quý nhân này?

Nghĩ lại cảm giác kỳ quặc, vị quý nhân kia cao cao tại thượng, nghe nói rất được thánh sủng, nếu thật sự do nhà mình có chỗ nào đắc tội, thì bà xử trí tại chỗ cũng được, sao còn đi đường vòng qua hôn sự của nữ nhi?

Phó Tế đứng ngồi không yên, lấy chức quan của ông thực sự biết rất ít ỏi, không khỏi nói: “Tư Mã đại nhân...”

Đối diện không lên tiếng trả lời.

Lại một lát sau, Phó Tế tập trung nhìn kỹ, đã thấy Thẩm Trạm hô hấp đều đặn, không ngờ đãngủ mất.

Chính lúc này, xe bò vững vàng dừng lại, bên ngoài tiểu đồng khẽ gọi: “Đại nhân, đến Tuyên Dương môn rồi.”

Phó Tế biết đây là chỉ điểm to lớn rồi, rón rén đứng dậy, mặc dù Thẩm Trạm đã ngủ, nhưng ông vẫn cung kính hành lễ mới lui ra xe, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn xe phủ Tư Mã ung dung đi xa.

Hồi lâu xoay người, ông chợt giật mình!

- - Sau lưng cách đó không xa, một người đang lẳng lặng đứng đó: Đúng là Tiêu Lan, Dĩnh Âm huyện hầu, người mới được ban hôn, con rể tương lai của Phó gia ông.

Hôm nay Phó Tế bị dọa không ít, giờ phút này vuốt ngực, nhất thời ngay cả hành lễ cũng quên mất, ngược lại Tiêu Lan khẽ khom người, lên tiếng trước: “Phó đại nhân hữu lễ.”

Đã gần đến canh Dậu, sắc trời mờ tối, thân hình Tiêu Lan như ngọc, một bộ áo lông tím nhạt khẽ khép lại, làm tôn lên trường nhau màu xanh sau lưng, lộ vẻ yên tĩnh và thong dong. Giọng nói hơi trầm thấp, như âm Giác của dây đàn, kéo Phó Tế từ trong kinh ngạc trở lại.

”Huyện hầu xin thứ tội, Phó mỗ thất lễ.” Vội vàng tiến lên vài bước hành lễ.

Trước hôm nay, Phó Tế từng gặp vị huyện hầu này tổng cộng hai lần.

Lần đầu là hai tháng trước khi hắn mới hồi kinh, được phong Dĩnh Âm huyện hầu, tiến cung tạ ơn. Phó Tế nghe các đồng liêu nói bóng nói gió lén lút nghị luận vài câu, xa xa nhìn mỗi bóng lưng; Lần thứ hai là hai ngày trước, bệ hạ tế đàn ở ngoại thành, lễ bộ có lệnh, an bài xa giá, khi Phó Tế tới thì đối mặt, không có nửa câu vấn đáp.

Vì vậy, đến giờ ôngcũng chưa thấy rõ con rể tương lai này có bộ dạng ra sao, chỉ nghe người khác nói làcực kỳ anh tuấn.Lần này giương mắt nhìn trộm, lại chỉ thấy cái cằm trơn bóng và một đôi môi mỏng hơi mím.

”Phó đại nhân chậm đã.” Giọng Tiêu Lan từ từ truyền đến.

”À vâng...”, Phó Tế vội nói: “Hôm nay, hôm nay...”Ông chợt cắn răng, lại khom người thấp một phần, giọng mang theo chút khẩn cầu: “Huyện hầu là nhân trung long phượng, tiểu nữ tư chất ngu si, thật sự không dám trèo cao, thỉnh huyện hầu ở trước mặt bệ hạ nói vài câu...”Ông càng nói giọng càng nhỏ, bản thân cũng biết đây là thánh chỉ, sao có thể sửa đổi? Nhưng đáy lòng vẫn tồn một chút hy vọng mờ mịt, để người ta có thể thấy địa vị Phó gia vô dụng, đừng kéo bọn họ vào.

Tiêu Lan “ừ” một tiếng, lời nói vẫn không nhanh không chậm: “Đây là kháng chỉ.” Hắn nói.

”Phó đại nhân thà mất tính mạng một nhà lớn nhỏ, cũng không muốn thành toàn mối hôn sự này.” Không biết có phải giọng hắn đã quen trầm xuống, câu hỏi bị hắn nói thành câu trần thuật không, Phó Tế cảm thấy giống như ngày mai cả nhà phải lên đoạn đầu đài vậy.

”Không không không”, ông cuống quít khoát tay, thời khắc này mới chợt hiểu, thái độ bây giờ của mình là sai lầm nghiêm trọng.

Nhưng Tiêu Lan cũng không để bụng, hắn khom người, vẫn khiêm tốn có lễ như cũ, nói: “Lời khiêm tốn này Phó đại nhân đã nói ở trên điện một lần, không cần nói nữa. Trong quá trình chuẩn bị hôn sự, Phó gia nếu có yêu cầu gì, thì cứ việc đến nói với ta, Tiêu Lan nhất định làm hết sức. Hôm nay là đông chí, chắc hẳn trong nhà đang ngóng trông Phó đại nhân trở về sớm, tuyết rơi đường không dễ đi, thỉnh Phó đại nhân đi chậm.”

Đây là “Tiễn khách“.

Sống lưng Phó Tế thả lỏng, không tự chủ muốn cáo lui, đi được hai bước mới phản ứng kịp. Đây là trên đường, không phải ở huyện hầu phủ, sao “bị tiễn khách” chứ? Huống chi người ta chức cao, lẽ ra nên thỉnh Tiêu Lan đi trước mới phải.

Sau đó xoay người muốn mời Tiêu Lan đi trước, đã thấy đối phương cũng biết suy nghĩ của ông, Tiêu Lan đứng tại chỗ không động, gã sai vặt sau lưng ra dấu “thỉnh” với ông, Phó Tế chỉ có thể lần nữa thi lễ, lên xe nhỏ của mình.

Bánh xe lộc cộc, đè trên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Phó Tế vén mành vụng trộm nhìn ra sau. Gió lạnh tuyết dày, Tiêu Lan lại bỏ xe không ngồi, cũng thu ô lụa, giày đen tơ vàng giẫm trên tuyết, lưu lại một hàng dấu chân thẳng tắp.

Phó Tế yên lặng bỏ rèm xuống, thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.