Uông Ấn thản nhiên đáp lại lời cảm ơn của Diệp Tuy: “Chủ nhân trong phủ cũng chỉ có bổn tọa và nàng thôi, không cần suy nghĩ nhiều.” Trong lòng của hắn biết rõ vì sao cô gái nhỏ lại nói cảm ơn, dù rằng nó không cần thiết.
Trong phủ không vướng cản trở, nhưng vẫn còn người ngoài dòm ngó, đủ loại thủ đoạn nằm vùng tầng tầng lớp lớp như cỏ dại trên núi, nhổ thể nào cũng không sạch.
Thái độ che chở của hắn với nàng không phải làm để cho tôi tớ trong phủ xem, mà là để cho những người có ý rình mò phủ nhà họ Uông biết, đừng có động tới giới hạn3của hắn.
Thấy Diệp Tuy lặng im, hắn nói tiếp: “Trước kia, chuyện trong phủ có Phong bá xử lý.
Uống đốc chủ chết rất đột ngột, giống như bản nhạc đang ở cao trào thì bỗng nhiên kết thúc, không điềm báo, không dấu hiệu.
Kiếp trước, nàng đã từng không hiểu, đã từng than thở không biết tại sao thanh kiếm sắc Uống Ẩn được Vĩnh Chiểu Để coi trọng lại bị gãy? Trước đây, nàng từng nghĩ mãi không ra những chuyện được che giấu trong năm Vĩnh Chiêu ấy, nhưng giờ không thể gác lại được nữa rồi, phải suy nghĩ cho kĩ, cẩn thận suy nghĩ.
Lời nói của Uông Ấn cắt ngang suy nghĩ của nàng: “Cô2gái nhỏ, bổn tọa có một chuyện muốn nói với nàng.”.
Diệp Tuy lấy lại tinh thần trong nháy mắt, sắc mặt Uông đốc chủ vẫn hờ hững, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc, xem ra là chuyện quan trọng.
“Bốn bà già trông giữ viện Tư Lai là vẫn chưa đủ.
Bây giờ, nàng lấy Uống đốc chủ, người đảm bảo sẽ cho nàng cuộc sống tự do thoải mái.
Nàng lại không thể đón nhận ý tốt và tình cảm sâu đậm ấy mà không trả ơn cho hắn được.
Nhất định cũng phải vì hắn làm điều gì đó...
Hiểm nỗi, Uông đốc chủ quyền thể hiển hách, cho đến tận lúc bỏ mạng, hắn vẫn là người chấp chương Đề Xưởng và2Điện Trung Tỉnh, nàng có thể làm gì cho hắn đây?
Đúng rồi, cho đến khi bỏ mạng...
Nếu nàng muốn quản lý thì cứ bảo Phong ba báo lại với nàng là được.
Không thì cứ làm chuyện nàng muốn làm thôi.” Hắn lo nàng sẽ thấy nhàm chán khi ở trong phủ, cũng lo nàng sẽ cảm thấy có gánh nặng khi xử lý chuyện trong phủ nên mới nói nhiều như vậy.
Nghe vậy, Diệp Tuy trầm lặng trong chốc lát rồi trả lời: “Lòng tốt của đại nhân, tiểu nữ đã biết, tiểu nữ sẽ suy nghĩ kĩ.” Đốc chủ đại nhân nói những lời này, đương nhiên vì không coi nàng là con chim hoàng yến để nuôi trong9lồng, mà muốn nàng có thể sống cuộc sống thoải mái thanh nhàn ở phủ nhà họ Uông, chỉ vậy thôi.
Thoải mái tự tại, nàng sẽ có được cuộc sống mà nàng hằng tìm kiếm cả hai kiếp ở phủ nhà họ Uông không? Kiếp trước, dẫu nàng đạt được vinh hoa hiển hách tột cùng, nhưng trong lòng vẫn có quá nhiều điều tiếc nuối không thể nào dù đắp được, chứ đừng nói tới thoải mái tự tại.
Kiếp này, để anh trai mình thuận lợi gia nhập Nghi Loan Vệ, để cha mình bình an ra khỏi đại lao Đề Xưởng, để chặt đứt vây cánh của Đại bá nương Chu thị, có thể nói là nàng đã dốc4cạn sức lực, hoàn toàn chẳng có thời gian để nghĩ đến bản thân.
Kiếp trước, nàng đã từng không hiểu, đã từng than thở không biết tại sao thanh kiếm sắc Uống Ẩn được Vĩnh Chiểu Để coi trọng lại bị gãy? Trước đây, nàng từng nghĩ mãi không ra những chuyện được che giấu trong năm Vĩnh Chiêu ấy, nhưng giờ không thể gác lại được nữa rồi, phải suy nghĩ cho kĩ, cẩn thận suy nghĩ.
Lời nói của Uông Ấn cắt ngang suy nghĩ của nàng: “Cô gái nhỏ, bổn tọa có một chuyện muốn nói với nàng.”.
Diệp Tuy lấy lại tinh thần trong nháy mắt, sắc mặt Uông đốc chủ vẫn hờ hững, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc, xem ra là chuyện quan trọng.
“Bốn bà già trông giữ viện Tư Lai là vẫn chưa đủ.
Gia nhận đi theo bên cạnh nàng chắc hẳn cũng chưa đủ.
Bổn tọa nghĩ chọn đám người Triệu Tam Nương của tiêu cục Bất Thất tới làm ma ma quân sự, ý nàng thế nào?” Uông Ấn hỏi.
Diệp Tuy ngẩn người, không biết rằng, theo cách nhìn của Đốc chủ đại nhân, chuyện quan trọng đầu tiên khi nàng gả đến chủ nhà họ Uông chính là thêm người hầu hạ.
Chuyện này...
quan trọng lắm sao? Bên cạnh nàng đã có Quý ma ma và Hải ma ma, còn cả Bội Thanh, Bội Phong và hơn một trăm gia nhân của phủ nhà họ Uông nữa.