Thần Chiến

Chương 2: Cốt truyện bắt đầu.




Ẩn Lưu là “hại” sao? Nàng nhếch miệng, cho dù không muốn thừa nhận nhưng thủ đoạn của yêu quân bình thường rất ngang ngược khốc liệt, ngay cả nàng đều không thể tiếp nhận, chỉ trích của ngoại giới cũng không phải hoàn toàn sai. Chỉ là nàng đã là một thành viên của Ẩn Lưu, lại là người yêu của Trường Thiên, tất nhiên phải kiên định đứng về phía hắn.

Đang lúc nói chuyện, đã đến Tẩy Kiếm Phong rồi. Hai người còn cách nửa dặm đã có thể nghe thấy mùi vị máu tanh trùng thiên.

Nơi đây không bao giờ còn là thế ngoại đào nguyên, tiên sơn tiên cảnh trong giấc mộng của phàm nhân, nói là tu la tràng, địa ngục đạo còn không sai biệt lắm. Hai người chẳng qua chỉ ra ngoài hai khắc chung, chủ điện của Tẩy Kiếm Các cư nhiên đã thất thủ, tuy rằng chiến đấu trên đỉnh vẫn đang tiếp diễn, đệ tử Tẩy Kiếm Các tổn thương thảm trọng, nàng liếc nhìn lại, chứng kiến thây người nằm đầy đất, phần nhiều chính là trang phục của Tẩy Kiếm Các. Thành quả chiến đấu này cũng không làm người kinh ngạc, bởi vì số lượng yêu binh leo lên núi chủ có đến hơn ba vạn, từ lúc bắt đầu đã gấp mười lần đối thủ!

Thủ đoạn chiến đấu của yêu binh ngang ngược hung ác, hơn nữa quá trình rất ngắn, nàng thường nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bén nhọn truyền đến từ chiến trường, sau đó lại im bặt mà dừng lại. Cứ trong công phu khoảng khắc như vậy, nàng lại chứng kiến một gã đệ tử Tẩy Kiếm Các bị bẻ gãy pháp khí, sau đó bị một tên sư yêu lực lớn vô cùng túm hai chân, “xoẹt” một tiếng bị xé thành hai nửa, tiếng kêu to không ngớt cũng không kịp phát ra.

Nàng nhíu nhíu mày, sau khi hội hợp với Xích Tất Hổ đang ở trên phi toa đốc chiến mới biết, vốn là khi chiến đấu còn chưa khai hỏa, Tẩy Kiếm Các đã chủ động buông tha cho dãy cung điện to lớn, di chuyển về phía sau núi. Phải biết, lúc Liên quân Ẩn – Phụng tập kích núi chủ đã lực chọn địa điểm trên mặt đất vừa đúng tầm phía trước và phía sau núi, tạo thành hai địa phương cách trở. Dưỡng Kiếm Lâu ở sau núi có thể dung nạp được rất ít người, cho nên đệ tử môn hạ của Tẩy Kiếm Các bỏ ra một cái giá lớn mà thương vong thảm trọng.

Nàng đã hỏi đến vấn đề mấu chốt nhất: “Cơ Thạch của Tẩy Kiếm Các đâu, còn chưa đến tay sao?”

Cơ thạch này, chính là lúc phá núi lập tông đã chôn sâu vào trụ sở. Nếu không lúc có môn phái nào đó muốn phân chia trú địa của mình, chẳng lẽ đâm một cột cờ trên mặt đất rồi hô to một câu: “Đường này do ta mở, cây này là ta trồng!” sao?

Một khi cơ thạch được chôn xuống đất, thì sẽ hấp thu linh khí cuồn cuộn không dứt của địa mạch gần nơi đó tới, đem trú địa của tông phái biến thành động thiên phúc địa linh khí nồng đậm. Hơn nữa lúc tông phái ở trên sân nhà tác chiến, uy lực của thần thông khi thi triển sẽ tăng thêm, trái lại địch nhân sẽ phải chịu số mệnh của tông phái đè ép, bất luận là sĩ khí hay vẫn là lực lượng, pháp thuẩn đều bị suy yếu ở một trình độ nhất định. Quy luật này cho dù là Liên quân Ẩn – Phụng đều khó mà ngoại lệ, đây gọi là “Cường long không áp địa đầu xà.”

Như vậy sau khi so sánh, tu sĩ tông phái tác chiến ở trú địa sẽ chiếm được ưu thế rất lớn, dù sao đều bị người đánh đến trong nhà rồi, chuyện này hẳn là đã đến mức sinh tử tồn vong ở ngay trước mắt.

Cũng giống như vậy, nếu là cơ thạch bịđịch nhân lấy mất, cũngđại biểu rằng sự thống trị của tông phái đối với nơi nàyđã chấm dứt.Bởi vậy tầm quan trọng của đồ vật này không nói cũng biết.

“Chưa từng.”Xích Tất Hổ xem thường nói, “Tẩy Kiếm Các cũng quá giảo hoạt, đã chôn cơ thạch ở bên dưới Dưỡng Kiếm Lâu!”

Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được nhếch miệng.Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận là bình chướng ngăn địch mạnh nhất của Tẩy Kiếm Các, nếu ngay cả nó cũng bị phá vỡ, thì đại thế của tông phái này đã mất, cho nên tiền bối của Tẩy Kiếm Cácđem cơ thạch chôn sâu dưới Dưỡng Kiếm Lâu, kỳ thật cũng được cho là mưu tính sâu xa.

Đáng tiếc a, hậu nhân của hắn lại không chịu thua kém, chỉ một mặt bảo thủ, trốn dưới che chở của tổ tông mà không biết tiến công ra bên ngoài.

“Không bắt được Dưỡng Kiếm Lâu sao?”Nàng tất nhiên biết rõ vì sao Từ Viễn Chí phải bỏđạiđiện mà bảo vệ Dưỡng Kiếm Lâu.

Xích Tất Hổ cau mày nói: “Tòa tiểu lâu kia mặc dù không ra gì nhưng bản thân nói lai là một kiện pháp khí thiên về phòng ngự, năng lực chống lại đại hình pháp thuật thần thông rất lớn, nhất thời còn chưa phá được. Hơn nữa Tẩy Kiếm Cácở trong đó triển khai Kiếm Tâm Đại Trận ngăn chặn cửa vào. Lối vào kia chỉ cho bốn, năm người đi vào, mấy vạn yêu binh đều chỉ có thể đứng bên ngoài giương mắt nhìn, nhất thời để bọn họ giữ vững vị trí.”

Nàng trầm ngâm một chút nói: “Bên trong còn có bao nhiêu người?”

Xích Tất Hổ một mực đau khổ chờ đợi, hiện tại hai người trở về, bước tiếp theo của kế hoạch vừa vặn tiến hành. Hắn rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra nói: “Trưởng lão Tẩy Kiếm Các có mười hai người, ngoài ra còn có bảy mươi hai tên đệ tử duy trì Kiếm Tâm Đại Trận, cùng với hơn một trăm người dự khuyết.”

Hơn hai ngàn nhân khẩu ở trên đỉnh, vậy mà chỉ còn lại không đến ba trăm người, “Người càng ít, chuyện xấu càng ít, rất tốt.” Nàng chuyển hướng sang Mịch La nói, “Kế tiếp, chính là sân nhà của ngươi rồi.”

Khóe miệng Mịch La khẽ nhếch, cười nói: “Mời.”

***

Trong Dưỡng Kiếm Lâu.

Lại bình yên vượt qua một khắc chung. Sắc mặt Từ Viễn Chí nghiêm nghị, khóe mắt lại khẽ liếc đến chiếc đồng hồ cát trong góc.

Từ khi Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận bị phá, mãi cho đến lúc phi toa xông đến Tẩy Kiếm phong, trong lúc đó chỉ có thời gian nửa canh giờ. Trưởng lão ngoại tông ở trên đỉnh đã nhao nhao rời đi, đi trước tìm đội ngũ của họ, hắn cũng không ngăn trở. Dù sao Đại Diễn Kiếm Trậnđã bị phá rồi, người ta còn ở lại ngọn núi này làm gì chứ, chờ chết sao? Giờ phút này hắn mới thật hâm mộ những… trưởng lão ngoại tông này, bởi vì trong Tề Vân Sơn mạch, chỉ có hắn Từ Viễn Chí là không thể đi – thân là Chưởng môn Tẩy Kiếm Các, cư nhiên ngay lúc cường địch đánh đến lại bỏ núi đào tẩu, cho dù Tẩy Kiếm Các có thể bình yên vượt qua nguy cơ lần này, hắn còn thể diện nào để tiếp tục đảm nhiệm chức Các chủ này nữa chứ?

Cho nên dù là thời gian đầy đủ, hắn cũng không thể đi.

May mắn hắn cũng không phải là không có căn cơ.Lấy cước trình của minh quân mà tính, chỉ cần chừng nửa canh giờ nữa thôi là có thể chạy về núi chủ. Chiến lực của minh quân cũng không bị hao tổn, đến lúc đó dùng chín vạn chống lại địch nhân có số lượng mười vạn, chưa hẳn là không có sức liều mạng, huống hồ trong đó còn có cả tinh binh cường tường đến từ Quảng Thành Cung, Liên quân Ẩn – Phụng nào có dễ ăn như vậy?Chỉ cần chịu được qua nửa ngày, viện quân sẽ đến, đến lúc đó cán cân chiến tranh vẫn có khả năng sẽ nghiêng về phía mình đấy.

Điều kiện tiên quyết là, trong vòng nửa canh giờ này hắn phải giữ vững vị trí Dưỡng Kiếm Lâu, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay giặc, nếu không từ nay về sau trên đời sẽ không còn tiên phái Tẩy Kiếm Các này nữa.

Hắn biết rõ Kiếm Tâm Đại Trận chỉ cần bảy mươi hai tên đệ tử để tạo thành, lúc đối mặt với những tinh binh nhảy từ ngoài vào thì ứng phó cũng rất khó khăn.Cứ như vậy trong thời gian hai khắc chung ngắn ngủi, đệ tử của Kiếm Tâm Đại Trận cũng đã đổi đến hai mươi tư người rồi, vừa đúng một phần ba nhân số trong trận, kết cục của những người bị thay thế cơ hồ là đã thoát lực, chỉ có thể ngồi xuống điều tức lại. May mắn mắt trận của Kiếm Tâm Đại Trận do Trì Học Văn tự hành động, hắn là tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ, lại thêm kinh nghiệm phong phú, có thể bảo chứng cho đại trận này vận hành hữu hiệu ổn định.

Nếu không muốn Liên quân Ẩn – Phụng thực hiện được ý đồ, hắn còn một bước chuẩn bị cuối cùng ở phía sau.Nhưng thứ này phải trả một cái giá quá lớn, không đến vạn bất đắc thì tuyệt đối không thể tùy tiện vận dụng.

Rốt cục sau khi thay thêm một tên đệ tử trong trận nữa thì công kích cuồn cuộn không dứt đột nhiên đình chỉ.Mọi người Tẩy Kiếm Các thở gấp ra một hơi, Từ Viễn Chí mặt trầm như nước, bởi vì hắn có thể cảm giác được Cúc Ưu Kiếm bên trong Dưỡng Kiếm Lâu đang vùng vẫy kịch liệt, cơ hồ muốn chạy thoát khống chế của sư thúc tổ.

Lúc này, yêu quân bên ngoài tách ra, cung kín nhường đường cho một nam một nữ.

Nhìn thấy người tới, Từ Viễn Chí hít một hơi thật sâu nói: “Mịch La Phủ chủ.”

Mịch La hơi hơi há miệng, khách sáo nói: “Mười năm không thấy, phong thái của Từ Các chủ càng hơn trướckia.”

Từ Viễn Chí nhịn không được muốn cười khổ, bản thân đường đường là Các chủ Tẩy Kiếm Các, lại rơi xuống hoàn cảnh đại trận hộ phái được tổ tồng truyền thừa bị phá, núi chủ thì bị nắm được, đúng là thời điểm chán nản nhất cuộc đời này, còn nói cái gì “phong thái càng hơn trước kia” cơ chứ?

Chẳng qua bây giờ có thể kéo thêm được một khắc là một khắc, hắnđành phải trầm giọng nói: “Tẩy Kiếm Các cùng Phủ Phụng Thiên trước nay nước sông không phạm nước giếng, trong gần trăm năm nay còn có chút tình nghĩa, tại sao Phủ chủ nói trở mặt liền trở mặt, hiệp trợ Ẩn Lưu tiến hành cuộc chiến bất nghĩa này?”

Ẩn Lưu xuất binh xâm lấn Tẩy Kiếm Các đích thật không phải là việc chính nghĩa. Mịch La lại cười nói: “Nói hay nói hay, có điều ta nghe nói, bảo vật thất lạc đã lâu của Thiên Hồ Nhất Tộc lại ở trong Dưỡng Kiếm Lâu. Tẩy Kiếm Các thay ta bảo tồn lâu như vậy, Mịch La khắc sâu trong lòng. Chỉ có điều xảy ra đã lâu, ngay cả thương hải đều biến thành tang điền, cũng nên đến thời điểm vật quy nguyên chủ… Như vậy đi, ngươi đem Cúc Ưu Thần Kiếm trả lại cho ta, quân của Phủ Phụng Thiên ta sẽ xoay người rời khỏi, tuyệt không thiên vịẨn Lưu, Các chủ nghĩ thế nào?”

Nghe được bốn chữ “Cúc Ưu Thần Kiếm”, cơ bắp trên mặt Từ Viễn Chí đều khẽ nhăn một cái.Đây là bí mật trong các, chỉ có rất ít người biết được, đệ tử trẻ tuổi tạo thành Kiếm Trận cũng không biết, nghe đến đó, không thiếu người nhao nhao nhìn vào trong Dưỡng Kiếm Lâu. Chỗ đó bày biện một đại đỉnh đồng thau, cao chừng hai trượng, ngoại trừ sư thúc tổ một tay khoác lên đỉnh khống chế vật bên trong thì cũng không ai nhìn ra được bên trong có cái gì. Chỉ biết là lúc này lại có kim quang lớn ước chừng cỡ thùng nước bay lên, thẳng hướng trời cao.

Thế nhưng mà Cú cƯu Thần Kiếm là một trong hai thanh thần kiếm phát động Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận, nếu trả cho Phủ Phụng Thiên thì Tẩy Kiếm Các đi đâu mà tìm lại một thanh kiếm như vậy chứ? Ninh Tiểu Nhàn ở trong Bạch Ngọc Kinh đạt được Nam Minh Ly Hỏa Kiếm cũng dùng đến mấy ngàn vạn linh thạch, có thể thấy được thần kiếm muốn xuất thế thì cần xem cơ duyên,                                                                                                                                                                đâu phải như bắp cải ven đường, muốn có là sẽ có sao?

Không còn Cúc Ưu Thần Kiếm, Tẩy Kiếm Các lấy gì thủ hộ phương viên ngàn dặm quanh trú địa được bình an? Nếu giờ phút này đãđ ến bước đường cùng cũng thôi đi, nhưng Từ Viễn Chí còn trông chờ vào chủ lực minh quân quay trở lại giải cứu mọi người, làm sao chịu đem thần kiếm hộ phái giao ra chứ?

Cho nên hắnđành phải nói: “Cúc Ưu Thần Kiếm đã thành mắt trận của Kiếm Trận, không cách nào rời khỏi. Phủ chủ, Từ mỗ đành phải nói tiếng xin lỗi rồi.”

Đàm phán cứ như vậy mà rạn nứt sao? Bên cạnh có vị trưởng lão thấp giọng nói: “Các chủ, nếu Phủ Phụng Thiên chịu rút quân, chỉ bằng Ẩn Lưu, chúng ta còn có cơ hội…”

Từ Viễn Chí đưa tay cắt đứt lời hắn, còn chưa tiếp lời, Mịch La đã cười nói: “Thiên hạ đều biết ta cho tới bây giờ đều nhất ngôn cửu đỉnh, Từ Các chủ không tin sao? Hoặc là nói, ngươi ở trong Dưỡng Kiếm Lâu này còn bày ra chuẩn bị gì đó, lại cần Cúc Ưu Thần Kiếm mới có thể phát động, bởi vật tuyệt đối không thể đem thanh thần kiếm này trả lại cho ta?”

Lời này vừa nói ra, mặt Từ Viễn Chí không có biểu tình nhưng trong mắt đã có lệ quang lóe ra.

Yêu nghiệt này, ngay cả chuyện này cũng biết?

Từ Viễn Chí đè xuống khiếp sợ trong lòng, cười nói: “Mịch La Phủ chủ thật là khô ihài, nếu ta giao ra thần kiếm hộ phái, chỉ sợ lịch đại tiền bối của Tẩy Kiếm Các sẽ không tha cho ta. Như vậy thôi đi, nếu ngươi nguyện ý lui binh, ta sẽ tặng Đồ Thanh Châu cho Phủ Phụng Thiên, mặt khác lại dâng lên một nửa cống phẩm mà bản châu đã thu trong năm mươi năm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.