Thần Cấp Ở Rể

Chương 64




Kết thúc đợt cấy mạ, người trong thôn cũng chẳng được rảnh rỗi, bởi vì còn phải trồng ngô, khoai lang, các loại cây hạt đậu. Đất trồng những loại hoa mầu này cũng đã được Giun Bảo Bảo xới tốt, chỉ cần đắp luống đào lỗ là được.

Khoai lang trồng bằng cách nhân giống, tầm bốn tháng trước, các hộ trong thôn liền chọn một khối đất trồng xuống khoai lang, bởi vì lúc đó nhiệt độ vừa mới ấm lên, nên còn giăng mành mỏng, trước khi nóng thì đã bỏ đi mành mỏng rồi. Sau khi nóng lên, tất cả mọi người lo lắng liệu khoai lang có bị chết nóng hay không, không nghĩ tới vẫn sinh trưởng rất bình thường, điều này khiến người trong thôn vui mừng một phen.

Trong thôn luôn luôn trồng xen khoai lang và ngô, sau khi trồng ngô, mới trồng xen khoai lang, trước đó còn phải cắt các đoạn dây khoai lang ra, cuối cùng mới trồng lên luống đất, còn về phần các loại cây hạt đậu, bởi vì hàng năm lượng nhu cầu các loại cây hạt đậu cũng không nhiều, nên cũng chỉ gieo một vòng chung quanh đất trồng ngô là đủ.

Thời điểm đám Cảnh Lâm vội vàng trồng ngô, Chu Ngọc thì đi bóc vỏ lạc làm hạt giống. Tại trước lúc bắt đầu cấy mạ, vì người trong thôn muốn kiểm tra xem cây lạc có thể sinh trưởng bình thường trong điều kiện nhiệt độ như hiện tại hay không, nên không ít hộ gia đình đều đi đổi một chút hạt giống của nhà người khác về trồng thử, kết quả là có nảy mầm, nhưng cảm giác chồi non mọc ra đều một bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ, sợ trồng đến một nửa thì chết hết, do đó đa số người trong thôn đều từ bỏ trồng hoa mầu, tất cả đều gieo ngô, dù sao từ trước hạt lạc được trồng cũng là để phục vụ mấy người đàn ông trong nhà nhắm rượu ăn vặt, hiện tại cũng chẳng có rượu uống, cho rằng loại hoa mầu này có thể cắt bớt đi, trồng một ít cây trồng càng thêm thực dụng hơn.

Người ba nhà đám Cảnh Lâm tuy có trồng, nhưng cũng không trồng nhiều, ôm tâm lý thử một lần, có thể có thu hoạch là tốt nhất, nếu như không có thì tổn thất cũng chẳng lớn.

Mắt thấy hạt lúa mì đã phơi khô có thể cho vào kho, người trong thôn bắt đầu bắt tay vào ép hạt cải dầu.

Trước đây xử lý hạt rau cải dầu, bình thường đều là lúc kết thúc cấy mạ sẽ tập trung lại đưa tới xưởng ép ép ra dầu, cho vào thùng cất giữ, mọi người chỉ cần để ý đưa hạt rau cải dầu đến nơi là được, trong xưởng ép dầu có công nhân, lúc ép dầu cũng là dùng máy ép, ép xong trả tiền, dầu và bã đồng thời vận chuyển về là được. Thế nhưng hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào sức người, những hạt cây này làm sao ép được thành dầu, cũng là cả một vấn đề không đơn giản.

Cuối cùng vẫn là người trong thôn tìm được phương pháp từ trong đống sách kéo từ trên huyện trở về, trong đó có một phần viết người cổ đại ép ra dầu như thế nào, phương pháp này tại một vài vùng miền trước đây vẫn luôn dùng, nên có thể áp dụng được.

Thôn muốn xây xưởng ép dầu, chọn được địa điểm chính là trạm gia công, trạm gia công có bao nhiêu phòng trống liền, dọn ra một gian cải tạo là được.

Muốn làm máy ép dầu, phải vào núi tìm thân gỗ có kích thước phù hợp, máng ép phải được bào chế từ một khối gỗ chỉnh thể, còn có mấu nối gỗ, chày gỗ, các vòng sắt ép dầu vân vân, những thứ như thế cũng không thể thiếu.

Trong thôn có vài người đã có tuổi, trước lúc chuyển nghề xây dựng nung gạch, thì bản lãnh nuôi gia đình sống qua ngày đều bằng nghề mộc, nghề này tại trước đây rất được ưa chuộng, cũng chính vì xã hội dần phát triển do không đủ khả năng sinh tồn mà chậm rãi bị bọn họ từ bỏ. Mấy người này đối với chất liệu thân gỗ đều hiểu khá rõ, thứ này được gọi là kinh nghiệm, cùng vài người có khí lực tương đối lớn trong thôn vào núi đi tìm thân gỗ thích hợp, công việc làm các vòng sắt cũng giao cho những người trong thôn khá am hiểu mảng này.

Sau khi tìm được thân gỗ thích hợp trở về, còn phải đặt ở chỗ râm mát hong khô làm giảm lượng nước mới có thể đào máng, hơn nữa lúc làm dầu cần dùng đến rơm rạ mới nữa, nhưng bây giờ rơm rạ các gia đình trong thôn đều được thu lại từ năm ngoái, đã khô cong đến mức chỉ cần bẻ một cái là đứt, vì thế năm nay không thể giống như các năm trước, tổng hợp lại các loại nguyên nhân, việc ép dầu bị trì hoãn đến tận sau thu hoạch vụ thu, khi đó mới có dầu mới mà ăn.

May mà hàng năm người trong thôn vẫn giữ lại rất nhiều dầu hạt cải cho nhà mình, nếu không đủ, cũng có thể đổi mấy chục cân với những hộ khác trong thôn, là đã có thể ăn được rất lâu, chuyện kéo dài được đến mùa thu là không có vấn đề gì.

Những cây cần trồng trọt đều trồng xong, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ruộng kiểm tra các cây trồng, thì người trong thôn tạm thời sẽ không còn chuyện gì khác nữa.

Lịch đã được lật tới tháng sáu, tối hôm đó, Nghiêm Phi đứng trước lịch treo trên tường gạch gạch vẽ vẽ, Cảnh Lâm lau tóc đi tới, “Đang làm gì vậy?”

Nghiêm Phi chỉ vào ngày mùng 10 tháng 6, quay đầu nhìn cậu đáp: “Ngày này là sinh nhật em, còn có bốn hôm nữa.”

Cảnh Lâm sửng sốt một chút, sau đó nhìn thoáng qua ngày âm lịch dưới góc, phát hiện hôm đó đúng thật là ngày sinh nhật tính theo âm lịch của mình, cười nói: “Sao anh biết?”

Nghiêm Phi trả lời: “Trong lúc vô tình thấy thẻ căn cước của em. Nhân đây, sinh nhật em anh nên tặng quà gì cho em đây?”

Cảnh Lâm lắc đầu: “Cần gì quà cáp chứ.” Già đi một tuổi, có cái gì tốt đáng giá để thu quà tặng đây.

Nghiêm Phi lại tiến đến bên tai Cảnh Lâm, giọng điệu mờ ám: “Anh đóng gói bản thân tặng cho em, được không?”

Cảnh Lâm quay đầu nhìn mặt y một cái, không chút nào nhăn nhó đáp: “Quà tặng này thực không tồi, em đành miễn cưỡng nhận thôi.”

Sau đó Nghiêm Phi liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc và đám bạn nhỏ của bé đang ngồi chơi đùa trên ghế sô pha, u oán nhìn Cảnh Lâm: “Vậy lúc nào em mới phân phòng ngủ cùng Nhạc Nhạc?”

Cảnh Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Đêm nay sẽ đề nghị với bé, để bé nhận biết được nên bắt đầu ngủ một mình.”

Nhạc Nhạc đang chơi đùa vui vẻ với đám bạn nhỏ của mình tựa như đón một đạo sấm sét giữa trời quang: cậu muốn phân phòng ngủ với mình!

Thời điểm cha mẹ Nhạc Nhạc còn tại thế, sau khi hai tuổi bé đã ngủ một mình rồi, sau khi cùng sống với Cảnh Lâm, vẫn luôn ngủ cùng nhau, hiện tại lại bỗng nhiên để bé ngủ một mình —— mặc dù có Quạc Quạc làm bạn, nhưng trong lòng bé vẫn thấy rất mất mát, có điều nhìn vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, bé cũng không muốn khiến cậu thất vọng, đành làm một bộ không vui đáp ứng.

Nhìn dáng vẻ bé đáng thương, trong lòng Cảnh Lâm cũng không tàn nhẫn được, thế nhưng hiện tại Nhạc Nhạc đã sáu tuổi, không có một kẻ tên Nghiêm Phi này, thì cũng muộn nhất tới mười tuổi là Cảnh Lâm sẽ để Nhạc Nhạc ngủ một mình, cậu vuốt đầu Nhạc Nhạc, nói: “Nếu như cháu sợ, buổi tối liền ôm Quạc Quạc a, cũng có thể gọi Tông Tông vào phòng cùng ngủ với cháu.”

Quạc Quạc ở bên cạnh đập cánh phành phạch rất cao hứng, vậy là về sau nó rốt cuộc không phải ngủ trên sàn nhà nữa, cũng có thể được leo lên giường nằm rồi, cáo nhỏ thì lại tỏ vẻ chị Tố Trinh ngủ ở chỗ nào nó liền ngủ ở chỗ đó, không có chị Tố Trinh bên cạnh, dù giường có mềm mại đến đâu cũng không chống lại được tình yêu sàn nhà của nó.

Đến tối ngày hôm sau, tắm rửa sạch sẽ đọc truyện trước khi đi ngủ, chờ sau khi Nhạc Nhạc dẫn Quạc Quạc tiến vào phòng, Nghiêm Phi kích động kéo Cảnh Lâm vào phòng mình, đặt người lên tường hôn.

Hôn được một lúc, Nhạc Nhạc ở bên kia gọi: “Cậu ơi, cháu muốn uống nước.” Cảnh Lâm đã dặn Nhạc Nhạc, nếu như muốn uống nước nóng, phải gọi cậu, tay Nhạc Nhạc sức nhỏ lực nhỏ, tự rót nước nóng cho mình sẽ rất nguy hiểm.

Nghiêm Phi bất đắc dĩ tách ra khỏi Cảnh Lâm, hai người đều biết thực sự thì Nhạc Nhạc không muốn uống nước, chỉ là không quen ngủ một người trong phòng mà thôi, hai người cũng không tức giận.

Nửa đầu đêm này, Nhạc Nhạc một lúc muốn uống nước, một lúc lại buồn vệ sinh, vệ sinh xong còn nói có muỗi, đánh xong muỗi bé mới rốt cuộc buồn ngủ, cuối cùng Cảnh Lâm ngồi bên đến khi bé thiếp đi, mới trở lại phòng ngủ Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi còn nằm chờ cậu ở trên giường, thấy Cảnh Lâm vào, hỏi: “Ngủ?”

Cảnh Lâm gật đầu: “Ngủ.”

Nghiêm Phi thở phào nhẹ nhõm, “Rốt cục ngủ!” Trẻ nhỏ thật là mệt mỏi.

Sau đó nhanh nhẹn vác Cảnh Lâm lên trên giường.

Cảnh Lâm bị y đè ở trên giường, áo ngủ lập tức bị đối phương cởi, Nghiêm Phi còn muốn tiếp tục cởi quần cậu nữa. Hai lần trước đây cũng chỉ hôn nhẹ, lúc này sắp thẳng thắn đi đến cùng, Cảnh Lâm đột nhiên bắt đầu ngại ngùng, kéo chặt quần mình không muốn buông tay, “Đã muộn thế này……” Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, trong lòng hai người đều rõ ràng. Nghiêm Phi thấy Cảnh Lâm không buông tay, liền quỳ gối trên người cậu hai ba phát cởi sạch sành sanh chính mình, mặt không đỏ thở không gấp: “Cơm ngon không chê muộn.”

Trừ thân thể mình ra, Cảnh Lâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ phận thân thể của một nam nhân thành niên, đặc biệt là địa phương đặc biệt có tinh thần kia của Nghiêm Phi, đột nhiên thấy được, Cảnh Lâm ngây người nhìn không phản ứng lại được, đợi đến lúc Nghiêm Phi lưu manh ưỡn người đâm một chút vào hông cậu, Cảnh Lâm mới phục hồi lại tinh thần, mặt lập tức đỏ bừng muốn nhỏ ra máu.

Nghiêm Phi cúi đầu hôn môi cậu, miệng hàm hồ nói: “Giúp em bóc quà sinh nhật sớm có vẻ không mấy cao hứng nhỉ?”

Cảnh Lâm bị y hôn, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, đầu óc choáng váng không thể thanh tỉnh được, vậy mà vẫn còn nhớ mong hỏi: “Anh…… biết phải làm thế nào chứ?” Chuyện Nghiêm Phi trước đó chưa từng hẹn hò là điều mà cậu đã sớm biết, hai người đều là kẻ chưa có kinh nghiệm, đàn ông làm như thế nào với đàn ông, cậu đúng là không quá hiểu rõ.

Nghiêm Phi không hề xấu hổ đáp: “Làm sao không biết được, anh đều ở trong đầu nhìn em mà suy xét rất nhiều lần rồi.” Một bên không ngừng dùng tay trêu chọc trên dưới cơ thể của Cảnh Lâm, một bên thừa dịp hai tay cậu đang vô lực mà cởi sạch toàn bộ quần cậu ra. Giờ đây trên thân hai người không dư một tấm vải, da thịt dán với da thịt.

Nửa đêm về sau này, tiếng yêu đương vẫn luôn vang vọng trong phòng, tới tận lúc trời sắp sáng mới vì mệt mỏi mà kết thúc.

Buổi sáng, Nghiêm Phi tới phòng bếp đun nước nóng tắm, Tố Trinh không còn Giun Bảo Bảo quấy rầy lại đến ngủ trong đất ớt chỉ thiên, Nghiêm Phi đi qua bên người nó, nó nhíu mày, nói thầm: “Nhân loại động dục.”

Nghiêm Phi quan sát nó một chút, trong lòng đắc ý nói: “Trẻ nhỏ biết cái gì.”

Tố Trinh đơn thuần, trong loài người động dục đại biểu hàm nghĩa cho chuyện rất là riêng tư, nhưng ở trong mắt nó, lại rất bình thường. Mùi vị trên người Nghiêm Phi quá nồng, từ thật xa Tố Trinh đã ngửi thấy.

Nghiêm Phi đun xong nước tắm, Cảnh Lâm cũng tỉnh dậy, vận động hơn nửa đêm, buổi sáng cậu tu luyện một chút, trừ thắt lưng còn chút mỏi ra, thì tinh thần vẫn rất tốt. Sau khi cậu tỉnh, còn thay đổi ga trải giường và vỏ chăn nữa, đem những vật dụng tối hôm qua bị hai người làm bẩn mang đi giặt sạch.

“Sao không ngủ thêm chút nữa.” Nghiêm Phi tiếp nhận lấy ga và chăn, bỏ vào trong chậu mọi khi hay giặt quần áo, trực tiếp nhúng tay giặt.

Cảnh Lâm đáp: “Không ngủ được.”

Tố Trinh đi ra từ trong đất ớt chỉ thiên, một bộ mặt “Chà chà chà” trườn qua một bên người Cảnh Lâm, anh bạn nhỏ của nó cũng phát tình nha, ai ôi.

Mấy ngày kế tiếp, hai kẻ thực tủy biết vị, mỗi lần sau khi Nhạc Nhạc ngủ, hàng đêm lại đánh nhau kịch liệt, rõ ràng nói người mở quà là Cảnh Lâm, ngược lại chính cậu lại là kẻ bị bóc vỏ không còn một mảnh, mỗi tối bị Nghiêm Phi gặm đến xương cũng chẳng còn, cậu thậm chí còn lo lắng hai người cứ càn quấy như vậy liệu có tinh tẫn vong nhân hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.