Thần Cấp Ở Rể

Chương 33




Mùa đông ngày ngắn, chỗ đám Cảnh Lâm nơi này đến năm giờ trời liền tối dần. Quanh sân nhỏ treo lên những bó đuốc ngâm dầu hỏa, ánh lửa nhảy lên chiếu sáng một mảnh cực kỳ sáng sủa.

Nghiêm Lộ đang cùng Triệu Chí Văn luyện tay, Cảnh Lâm thả ra thần thức, đứng một góc hoạt động thân thể.

“Như nào rồi, có động tĩnh chưa?” Nghiêm Phi đi tới, chuyển động thân thể làm nóng người chuẩn bị cho lát nữa chiến đấu.

Cảnh Lâm lắc đầu: “Tạm thời chưa có.”

Meo Meo mang theo ba con mèo con tuần tra tới lui phụ cận đoàn người, Tào Tam Gia đi tới bên cạnh hai người Cảnh Lâm, trong mắt chứa ước ao mà nhìn chằm chằm Meo Meo một lúc, nói: “Con mèo lớn này thật không tồi.”

Cảnh Lâm nói: “Mèo này là của một cô bé trong thôn nuôi, chủ mèo quan hệ rất tốt.”

“Trong huyện cũng có một con mèo tam thể biến dị, có điều con kia hung tàn hơn nhiều.”

Mỗi con mèo lại có tính nết khác nhau, có thân người, có lại cảnh giác rất lớn với người. Con mèo tam thể biến dị trong huyện kia chia huyện ra một phần làm địa bàn của mình, không cho con người đi vào, một khi không trải qua sự đồng ý của nó mà tiến vào thì nó sẽ coi là xâm phạm lãnh địa, đã có không ít người bởi vì đi vào tìm kiếm vật tư mà bị con mèo ác liệt chơi đùa đến chết. Con mèo kia sau khi vờn chết con người, cũng không ăn, ném cái xác đi, mặc cho bọn họ bị thực vật hoặc động vật biến dị khác kéo đi ăn, cũng là một cách cảnh cáo cư dân bốn phía.

Nghiêm Phi nói: “Ngoại trừ con mèo đó, còn có động thực vật nào biến dị đến lợi hại không?”

Tào Tam Gia: “Lợi hại nhất chính là một cây thực vật hoa bìm biếc trung tâm huyện, nó một mực không ngừng mở rộng địa bàn, bây giờ trên huyện đã bị nó từ giữa chia làm hai khối lớn. Bên trái căn bản là khu vực loài người ở, bên phải là phạm vi hoạt động của động thực vật biến dị, ta chỉ biết, động thực vật biến dị lợi hại ngoài hoa bìm biếc cùng con mèo tam thể, còn có một con trăn cộc. Thế nhưng địa bàn của hai con vật này đang bị hoa bìm biếc không ngừng xua đuổi thu hẹp lại.”

Nói đến đây, Tào Tam Gia bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thế lực lớn nhỏ trên huyện cũng có mười mấy, nhưng so với thực vật động vật biến dị, con người quá nhỏ bé, hơn nữa cũng không đồng lòng. Không đem hoa ăn thịt diệt trừ, trước khi đám động vật biến dị bị đuổi ra khỏi huyện thành, đối tượng bị đuổi ra ngoài đầu tiên chính là dân chúng còn đang giãy giụa sinh hoạt trên huyện, sợ là đến cuối cùng ngay cả địa phương nghỉ ngơi cũng không có.”

“Hoa bìm biếc kia thực sự rất lợi hại sao?” Cảnh Lâm hỏi.

“Mấy cậu không ở gần đấy nên không biết.” Tào Tam Gia nói, “Nó mạnh đến mức, phàm là động thực vật biến dị, hoặc là con người đi vào tìm kiếm vật tư, toàn bộ đều trở thành chất dinh dưỡng cho nó, gần địa bàn của nó đã không có người dám tới gần rồi. Có điều vui mừng là, dây leo của nó tuy lợi hại, thế nhưng rễ cây phi thường yếu ớt, không thể xuyên thủng bùn đất, không thì thật sự sợ ngày nào đó nửa đêm tỉnh lại phát hiện nơi ngủ bỗng nhiên chui ra một dây leo bìm biếc.”

“Tôi nghĩ người trong huyện cũng sẽ diệt trừ nó thôi, chỉ có điều tất cả mọi người còn không bị bức ép đến tuyệt lộ.”

Chính bởi vì địa bàn còn không gian, chưa bị hoa bìm biếc áp súc lại, nên được chăng hay chớ, được ngày nào tính ngày nấy, đợi đến thời điểm thực sự không chịu nổi, chính là lúc phản kháng.

Trong thần thức, bụi cỏ nơi xa xào xạc vang lên, một mảnh đồ vật đen thùi lùi nhanh chóng chuyển động về phía bên này. Tay Cảnh Lâm run lên một cái giơ lên dao bổ củi, cao giọng quát: “Đề phòng, đám chuột đến!”

Đoàn người vốn là trận địa sẵn sàng đón quân địch trong nháy mắt liền lưng tựa lưng vây thành một vòng phòng vệ, vòng lửa được nhóm lên, người đứng bên trong cũng đầu đầy mồ hôi lạnh, nắm chặt vũ khí phòng bị.

“Chít!”

Một con chuột có kích cỡ con mèo nhỏ nhảy ra từ trong bụi cỏ, bị Meo Meo vẫn ẩn núp bên cạnh cắn trúng yết hầu, mạnh vung một cái, nhất thời bị quăng ra thật xa, còn chưa bò dậy, đã bị cái rìu đập xuống giữa đầu, “phốc” một tiếng, óc tung tứ phía.

Nghiêm Lộ nhìn vết máu trên lưỡi rìu, vẻ mặt ghét bỏ.

Mọi người còn chưa kịp khen thân thủ lưu loát của nàng, thì con chuột lớn liên tiếp nhảy ra từ bụi cỏ, chít chít kêu xông về đoàn người.

Bốn người Cảnh Lâm bình thường tỷ thí với nhau còn không có cảm giác gì, thế nhưng sau khi đối đầu với đám chuột, dưới cái nhìn của bọn cậu thì động tác của đám chuột đều rất chậm, cho dù vài con trái phải cùng công kích lại đây, bọn cậu cũng hoàn toàn có thời gian làm ra phản ứng ứng đối. Vì thế thân thủ mấy người bọn cậu là gọn gàng nhất, đám chuột đánh về phía bọn cậu một con không sót đều bị vũ khí của bọn cậu đánh trúng giữa thân thể đập bay ra xa, điều này tạo nên dáng vẻ điêu luyện khiến người nhìn cho rằng đang chơi tennis vậy.

Đặc biệt là Cảnh Lâm gia tăng thêm thần thức, phạm vi chuyển động nhỏ nhất, thế nhưng số chuột  bị cậu đánh chết lại nhiều nhất.

Tào Tam Gia chân đạp một con chuột, đao dài trong tay hung hăng đâm vào thân thể nó, nhìn con chuột thống khổ giãy giụa dưới đao, trong lòng nảy lên một trận sảng khoái, vuốt máu trên mặt một cái, còn có thời gian giơ ngón tay cái lên với Cảnh Lâm: “Mấy người cũng quá lợi hại!”

Hắn vốn cho rằng Nghiêm Phi là người dẫn đầu trong số bọn họ, thì nhất định là kẻ lợi hại nhất, không nghĩ tới Cảnh Lâm nhìn qua có vẻ an tĩnh cũng không kém chút nào so với Nghiêm Phi, sức chiến đấu của một nữ sinh lại càng đứng trên phần lớn người của bọn hắn, mà người thanh niên có vẻ là bạn trai của nữ sinh động tác cũng không chậm, hắn có lúc không kịp vung lên vũ khí liền trực tiếp dùng nắm đấm đều có thể đập chết một con chuột.

Mấy người này, sức chiến đấu cũng quá khủng đi.

Một con chuột thừa dịp lúc Tào Tam Gia phân tâm xông thẳng đến mặt hắn, bị Cảnh Lâm tay lanh mắt lẹ chặn lại, dao bổ củi hung hăng nện trên đầu nó, bị đập bay ra ngoài rơi trên mặt đất, bị một con mèo con đứng cạnh nhào tới cắn chết.

“Đừng phân tâm.” Cảnh Lâm nói.

Tào Tam Gia phục hồi lại tinh thần, sợ đến toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Những con chuột này so với lần trước hắn gặp trong huyện càng lợi hại hơn, mặt nạ sắt trên mặt hắn đã bị con chuột xé rách một lỗ hổng, lá sắt đều vểnh cả ra ngoài. Nếu như vừa rồi không có Cảnh Lâm giúp hắn đánh bay con chuột kia đi, con chuột mà bám trên mặt hắn, hắn chí ít cũng sẽ bị cắn xuống một miếng thịt.

“A!” Đàn em của Tào Tam Gia kêu thảm một tiếng. Cả người hắn bị đè lên mặt đất, trên người bò chí ít bảy, tám con chuột.

“Tào Bát!” Tàm Tam Gia hét lớn một tiếng liền muốn xông tới, lại bị con chuột lục tục nhào tới vướng víu bước chân, mắt thấy Tào Bát thống khổ gào thét trên đất, mắt Tào Tam Gia đều đỏ.

Những người khác đang vội vàng đối phó đám chuột đánh về phía mình không rảnh phân thân, nghe tiếng kêu thảm thiết của Tào Bát cả trái tim bị tóm lấy.

Địa phương cách Tào Bát ngã xuống không xa chính là vòng lửa cho thôn dân tránh né bên trong, không ít người nghe được tiếng gào thét thống khổ của Tào Bát, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn chiến thắng sự nhát gan trong lòng, giơ vũ khí a a kêu tiếp thêm can đảm cho mình chạy vọt ra, đi hất hết con chuột trên người Tào Bát.

Động tác này như đẩy một quân domino tạo phản ứng dây chuyền, lại có vài người từ bên trong vòng lửa chạy vọt ra, đi trợ giúp Tào Bát. Động tác đánh con chuột chẳng có kết cấu gì, thậm chí bởi vì quá khẩn trương mà liên tục đánh mấy lần cũng không trúng người chuột, cuối cùng vẫn là Cảnh Lâm chạy tới giúp đỡ đem một đám chuột kia đánh chết.

“Cám ơn các anh!” Lá sắt trên người Tào Bát bị con chuột cắn đến không sai biệt rồi, trên mặt hắn có vài vệt máu. Hắn vừa rồi còn cho rằng mình nhất định sẽ bị cắn chết, không nghĩ tới lại được mấy người thôn dân nhìn có vẻ rất nhát gan cứu.

Đối với đám thôn dân trốn trong vòng lửa, mới đầu Tào Bát nhìn không vừa mắt, thế đạo này đã như thế rồi còn luôn muốn trốn tránh, thế nhưng bọn họ so với những thôn dân đã rời đi kia còn tốt hơn chút, hơn nữa tuy Tào Bát nhìn không vừa mắt, nhưng có thể rõ ràng tâm tình của bọn họ. Họ trước thời loạn lạc đều là những người nông dân trung thực, sự tình từng làm mà tàn nhẫn nhất phỏng chừng cũng chính là giết gà giết vịt giết heo, thời điểm mới đối đầu những con chuột lợi hại như vậy, kể cả hạng người như Tào Bát, trong lòng cũng không nhịn được sợ hãi nữa là. Nhưng vì thù lao thu được của nhiệm vụ lần này, cũng chỉ có thể nhắm mắt ngó lơ.

Được Tào Bát cảm ơn, những thôn dân nhìn qua có vẻ rất cao hứng, bọn họ nhìn Tào Bát còn sống, trong lòng suy nghĩ một phần cũng do bọn họ giúp sức, hóa ra cảm giác cứu người được người chân thành cảm tạ lại khiến người ta vui vẻ như vậy, những con chuột kia, xem ra cũng không quá kinh khủng như thế, chỉ cần lực tay ổn một chút, cộng thêm đánh chính xác một điểm, cũng không khó đối phó.

Vì thế, những người ra khỏi vòng lửa kia, không còn quay trở lại nữa, cho dù sợ đến hai chân run lên, cũng vẫn kiên định đứng tại chỗ, tiêu diệt đám chuột xông về phía bọn họ. Những người vốn vẫn trốn trong vòng lửa, cũng chầm chậm đi ra.

Đối với chuyển biến này, đám Cảnh Lâm nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng rất cao hứng. Bảo vệ thôn, chỉ dựa vào số ít người là không được, những người này chung quy phải tự mình vùng dậy mới được.

Xương đầu đám chuột rất cứng rắn, ngoại trừ mấy người Cảnh Lâm, những người khác đập một hồi mới có thể giết một con chuột, đàn chuột tới gần 200 con, tất cả mọi người gia nhập chiến đấu, cũng tốn hơn hai giờ, mới tiêu diệt gần hết bọn chúng.

“Lưu một con còn sống.” Cảnh Lâm ngăn cản người muốn đánh chết một con cuối cùng, “Thả nó ra, để Meo Meo theo sau, xem nó có về ổ hay không.”

Người kia sững sờ, vội vàng thu lại cái rìu cầm trong tay, đúng nha, kể cả hôm nay đánh chết hết tất cả những con chuột này, nhưng chúng nó còn có địa phương ẩn náu, ai biết bên trong còn có chuột hay không.

Vì vậy, mọi người nghỉ giải lao tại chỗ, nhìn con chuột bị đánh gần chết kia ngoan cường chạy thoát thân khỏi nơi đây, tại một lúc sau khi nó chạy trốn, Meo Meo ngửi ngửi chút không khí, theo mùi lặng lẽ bám theo.

Đám người Tào Tam Gia chuẩn bị thuốc cho vết thương, mọi người trợ giúp nhau thoa thuốc, trên mặt đều nhẹ nhõm không ít. Lần này bọn họ hoàn toàn thắng lợi, chỉ có mấy người bị thương nặng, không một ai tử vong, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Lần này số chuột so lần trước còn nhiều hơn, nhưng so với lần trước tổn thất nặng nề, thì lần chiến đấu này đối với bọn họ mà nói gần như hoàn mỹ.

Mà lần này sẽ hoàn mỹ như vậy, nguyên nhân rất lớn nhờ vào bốn người Cảnh Lâm.

Đem xác chuột gom vào dùng xăng thiêu hủy, sau đó Tào Tam Gia cầm không ít thuốc trị thương cho thôn dân thôn Cảnh Lâm, hướng mấy người Cảnh Lâm nói cảm tạ: “Các anh em của tôi đều sống sót, ít nhiều nhờ các cậu. Các cậu so tưởng tượng của tôi còn lợi hại hơn nhiều, trong số những người tôi gặp đến nay, không ai có thể so sánh với bốn người các cậu được.”

Bên trong bốn người, chỉ có Triệu Chí Văn chịu chút thương nhẹ, có điều không phải bị cắn, mà do chính hắn dùng nắm đấm đấm con chuột tạo thành hậu quả, tay đều sưng đỏ lên. Các thôn dân cũng tụ tập cùng nhau, bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm, phần lớn đều bị cắn, nhe răng trợn mắt thoa thuốc, ngoài miệng lại nói cuộc chiến đấu này khiến bọn họ đánh đến hả hê sảng khoái, thoải mái cực kỳ.

Có điều có người lo lắng hỏi: “Con chuột bẩn như vậy, cắn bị thương không có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt ghê tởm trên mặt Triệu Chí Văn nặng hơn, có trời mới biết hắn đã dùng nắm đấm đi chạm vào bao nhiêu con chuột bẩn thỉu như vậy, cảm giác lúc mình trở về ít nhất phải dùng xà phòng tắm rửa hai mươi lần.

“Hẳn là không sao.” Tào Tam Gia cũng không quá chắc chắn nói, “Lần trước thật nhiều anh em của tôi bao gồm cả tôi, đều bị cắn không nhẹ, cuối cùng để lại sẹo, cái khác thì không có vấn đề gì.”

Bất quá con chuột lần này so lần trước càng lợi hại hơn, rõ ràng lại biến dị, vì thế Tào Tam Gia trả lời không quá chắc chắn.

Bầu không khí mới thoải mái vừa rồi lại có chút ngưng trọng lên.

Đợi hơn nửa giờ, Meo Meo rốt cục trở về, Đường Đường có thể nghe hiểu nó nói chuyện thì lại không theo tới, có điều Đường Hào cũng có thể đại khái nghe hiểu ý tứ của Meo Meo, vì thế nó meo meo kêu vài tiếng, Đường Hào giải thích với mọi người: “Nó tìm được hang chuột rồi, không có vấn đề lớn gì.”

Không có vấn đề lớn, không có nghĩa không có vấn đề nhỏ. Ngoại trừ mấy người thực sự bị thương nặng không thể đi thì lưu lại, những người khác đều đuổi theo sau Meo Meo.

Con đường vô cùng gồ ghề, cũng vô cùng xa, sắc trời đã tối rất lâu rồi, mọi người giơ đuốc đi xuyên qua tảng lớn đồng ruộng, theo Meo Meo đi hướng về phía ngọn đồi nơi xa. Meo Meo dùng nửa giờ đi và về một chuyến, mọi người chỉ đi thôi đã tốn hơn một giờ mới đến được cửa hang chuột Meo Meo tìm được.

Những con chuột này cũng rất biết chọn địa phương, ở chỗ cao nhất đồi đào ra cửa động. Cửa động rất lớn, bên cạnh nằm vài xác con chuột vừa mới chết không lâu, nhìn bộ dáng hẳn do Meo Meo cắn chết. Xung quanh cửa động có rất nhiều dấu móng chân con chuột, còn có rất nhiều vết máu, cửa động đào hơi chếch xuống, chỉ cần tới gần cửa động, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.

Meo Meo đi vào đầu tiên, sau đó là Tào Tam Gia, Tào Bát, đến đám Cảnh Lâm.

Mùi máu tươi càng ngày càng đậm, chờ đi tới đáy, sau khi dựa vào ánh lửa đốt lên nhìn rõ tình hình trong động, vẫn khó có thể nhẫn nhịn, Tào Bát cũng không nhịn được mà nôn ra.

Chỉ thấy đáy động tất cả đều là một đống ngổn ngang lộn xộn, những cái xác bị con chuột cắn không phải toàn bộ đều là nhân loại, máu chảy đầy đất.

Bên trên thi thể bò đầy những con chuột to bằng lòng bàn tay, thật nhiều con trên thân thể không có lông, đều là con non vừa mới sinh. Chúng nó đang từ từ di chuyển trên thi thể, nhắm mắt lại, nhưng tuân theo bản năng, há mồm không ngừng gặm nhấm.

Nghiêm Phi đi ở phía trước Cảnh Lâm, y ở ngay sau Tào Bát, nên cũng thấy rõ tình huống bên trong, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, sau đó xoay người ngăn cản tầm mắt Cảnh Lâm, đẩy Cảnh Lâm ra ngoài: “Đừng nhìn, mau đi ra thôi.”

Biết có khả năng tình trạng bên trong không tốt, Cảnh Lâm cũng không miễn cưỡng, nghe lời xoay người rời đi, thuận tiện đem Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn đằng sau cũng đuổi ra ngoài.

Tào Tam Gia còn đỡ chút, vẫn nhẫn nhịn không nôn ra, thế nhưng hắn cũng không dám nhìn chằm chằm. Đem xăng đồng thời mang tới đều giội lên thi thể, sau đó đi ra ngoài, cuối cùng ném một cái đuốc vào bên trong, bùng lên ngọn lửa đốt đám thi thể.

Nhanh chóng chạy ra cửa động, sau khi đã rời xa nơi đó, Nghiêm Phi hung hăng hít thở sâu mấy cái mới hòa hoãn lại.

Tào Tam Gia nói: “Số lượng đám chuột con kia tuyệt đối không chỉ có 300, may mà chúng ta theo tới nhìn một chút, nếu không, nhiều xác chết như vậy đầy đủ đem những con chuột con kia nuôi lớn, đến thời điểm đó không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa nữa.”

Chỗ cửa động bay ra một trận mùi thịt bị đốt cháy, đám anh em Tào Tam Gia nói: “Tiếc quá, những con chuột này đều đã ăn thịt người, không thì nhiều con chuột như vậy mang về, thịt chuột cũng đủ anh em ăn xả láng một bữa.”

Những người khác đồng loạt nhìn hắn ghét bỏ “Eo” một tiếng, chỗ bọn cậu xưa nay không ai ăn thịt chuột.

Đợi đến lúc ánh lửa trong động tắt, mọi người kiểm tra cẩn thận, sau khi xác nhận không có chuột con lọt lưới còn sống sót, mới theo đường cũ quay trở lại.

Lúc này, Tào Tam Gia mới nói với đám Cảnh Lâm về dự định thực sự của mình: “Tôi quyết định mang theo các anh em đến ở lại thôn này.”

Cảnh Lâm nhíu mày: “Trong thôn còn có người sống sót.”

“Tôi biết.” Tào Tam Gia nói, “tôi sẽ không chiếm phòng ốc cùng lương thực của họ, chờ họ trở về, tôi hi vọng có thể cùng nhau hòa bình ở chung. Ngày mai tôi sẽ để anh em thu thập lại lương thực vật tư tại các nhà khác trong thôn, tôi sẽ chia nửa ra, một nửa đưa các cậu cùng người trong thôn các cậu mang đi.”

Đoàn người rối loạn một trận, vừa nghe còn có lương thực phân đến linh tinh, tất cả mọi người vui mừng lưu lại.

Trong thôn này đã không còn có mấy người, kể cả Tào Tam Gia không vào ở, phòng ốc cũng chỉ để không. Tào Tam Gia làm người cũng không xấu, các anh em của hắn xem ra đại đa số cũng tốt, thôn cũng không phải thôn nhà mình, đám Cảnh Lâm cũng không tiện nói cái gì.

Mã Minh Lượng chỉ ra nhà mẹ vợ gia đình mình, để bọn họ không đụng tới, lại lục tục chỉ ra mấy căn nhà, biểu thị mấy nhà này đều có người chạy thoát, thời điểm mấy người Tào Tam Gia vào ở, liền bỏ qua mấy nhà này.

Thời gian đã muộn, không ít người rất mệt mỏi. Đám Cảnh Lâm theo Mã Minh Lượng tiến vào nhà Lý Hoa Quế, những người còn lại cũng mau chóng chọn một gian nhà vào ở miễn cưỡng ngủ tạm một đêm.

Tuy trên người không thương, nhưng ít nhiều cũng tiếp xúc với con chuột, cứ như vậy đi ngủ mấy người Cảnh Lâm nhất định không chịu nổi, liền đun mấy thùng nước nóng, tất cả mọi người tắm rửa sạch sẽ, mới tiến vào trong gian phòng đã chọn.

Nhà Lý Hoa Quế còn có những thôn dân khác vào ở, nên ngoại trừ Nghiêm Lộ ra, những người khác không thể một người ngủ một gian được. Cuối cùng Triệu Chí Văn sang ngủ với Mã Minh Lượng, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi một phòng, còn lại đều tự do kết tổ với những người có quan hệ tốt với mình, Meo Meo mang theo ba con mèo con tiến vào gian phòng Nghiêm Lộ.

Sau khi Nghiêm Phi tắm xong, thời điểm y tiến vào phòng, Cảnh Lâm đang mặc áo len mỏng ngồi xếp bằng trên giường đả tọa.

Chung quanh rất yên tĩnh, khí tức trên người Cảnh Lâm rất yên bình, bởi vì đang tu tập chung tâm pháp, nên thời điểm Nghiêm Phi tới gần Cảnh Lâm, có thể cảm giác được linh khí lưu động xung quanh.

Y đứng trước mặt Cảnh Lâm, cúi đầu nhìn cậu.

Nhìn những ngón tay thon dài cậu đặt trên đầu gối, nhìn lồng ngực cậu bởi vì hô hấp mà nhẹ nhàng nhấp nhô, nhìn cậu bởi vì cụp mắt lưu lại bóng hàng lông mi rất dài, cái mũi cao cao, cùng đôi môi mỏng đóng chặt.

Chính người trước mắt này, là người mà y thích, mà phần yêu thích đó, đối phương còn không biết gì cả.

Nghiêm Phi nhìn một lúc, phát hiện đôi mắt Cảnh Lâm đang nhẹ nhàng run run, y sửng sốt một chút, bỗng nhiên cúi người để sát vào khuôn mặt Cảnh Lâm……

Cảnh Lâm lập tức mở mắt ra.

Động tác Nghiêm Phi tiến hành được một nửa trong nháy mắt dừng lại, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thôi, là y có thể hôn lên đôi môi Cảnh Lâm. Hai người nhìn nhau một lúc, nhìn đôi mắt Cảnh Lâm chăm chú vào y, Nghiêm Phi đột nhiên mỉm cười: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Anh…… Vừa nãy định làm gì?” Cảnh Lâm không đáp, hỏi ngược lại y. Nghiêm Phi lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu, khiến cậu rất không thích ứng, sau một lúc cậu luống cuống sửng sốt, thân thể liền ngửa ra sau.

Hiện tại lúc cậu tu luyện đều sẽ mở ra thần thức, một công đôi việc, cố ý rèn luyện thần trí của mình. Vì thế nên Nghiêm Phi vừa vào phòng cậu liền biết, cũng biết đối phương nhìn mình rất lâu, tầm mắt nóng rực như được thực thể hóa kia rơi lên người cậu thật lâu không tiêu tan.

Nếu như vừa rồi mình không mở mắt ra thì sao? Nghiêm Phi còn tiếp tục tiến về phía trước hay không?

Vừa nãy y muốn hôn mình? Nhưng cậu là nam a, sau đó Cảnh Lâm chậm chạp nhớ tới Nghiêm Phi thích nam nhân, cậu cũng rốt cuộc phát hiện ra thứ khác biệt gì đó được che đậy trong mắt Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi ngồi dậy, từ bên mé người Cảnh Lâm bò lên giường, chui vào chăn, nằm lên gối đầu xong mới nhìn Cảnh Lâm: “Em cảm thấy vừa nãy anh định làm gì?”

Cảnh Lâm tại trong chớp mắt không biết nói gì. Cậu cũng không thể đem suy đoán của mình nói ra.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh không ai nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Phi mở miệng: “Ngủ đi, đã muộn rồi.” Nói xong, trầm lại thân thể, nhắm hai mắt, đắp chăn kín kẽ chỉ để lộ ra cái đầu.

Cảnh Lâm ngồi ở mép giường một lúc, sau đó mới thổi tắt nến, chậm chạp bò vào trong giường, vén lên chăn dán vào mép giường nằm, cách Nghiêm Phi có hẳn một đoạn. Bởi vì chỉ có một cái chăn, nên khoảng cách hơi xa giữa hai người khiến gió luồn vào.

Trong bóng tối, Nghiêm Phi nói: “Lạnh quá, em có thể nằm dịch vào chút không?”

Cảnh Lâm liền im lặng nhích gần một chút, sau đó Nghiêm Phi mò tới gần, dán vào sau lưng cậu, “Anh thích nam nhân. Em thấy thế nào?” Vừa nãy Cảnh Lâm tuy nhắm hai mắt, nhưng y nhìn thấy mí mắt cậu đang run run, liền biết Cảnh Lâm đã cảm giác được y tiếp cận. Để sát vào Cảnh Lâm làm một bộ hôn lén là y cố ý tỏ vẻ, đương nhiên, y cũng thật sự muốn làm như vậy.

Nghiêm Phi thích nam nhân, điều này lúc trước Cảnh Lâm đã biết từ những lời nói của Chu Phỉ Phỉ. Cậu chỉ kinh ngạc vì hành động ám muội của Nghiêm Phi mà thôi, trong lúc nhất thời hô hấp cũng thả nhẹ mấy phần. Cậu có chút do dự, vẫn mở miệng: “Anh…… Đối với tôi?”

“Anh đối với em, rất có thiện cảm. Hoặc là nói, rất yêu thích.”

“……” Đây không phải lần đầu tiên được người thổ lộ trong cuộc đời cậu, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên được một nam nhân thổ lộ.

Thấy Cảnh Lâm không phản ứng, trong lòng Nghiêm Phi có chút không yên, y ổn định lại tâm tình, hỏi: “A Lâm, em chán ghét anh sao?”

Nghe ra nỗi bất an trong lòng Nghiêm Phi, Cảnh Lâm rất nghiêm túc đáp: “Không, tôi không chán ghét anh.”

Chỉ có thể nói rằng cậu rất khiếp sợ, từ trước ở trên Weibo, cậu cũng đã từng thấy vài hình ảnh những đôi đồng tính ôm nhau rồi, ban đầu là do tò mò, sau này nhìn lại cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Nhìn đến quá nhiều trên internet, nhưng trong cuộc sống hiện thực vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc, hơn nữa người này còn là Nghiêm Phi, là bạn bè có quan hệ càng ngày càng thân mật với cậu.

Ngay vừa rồi, người này còn muốn lén hôn mình.

Nghiêm Phi cảm nhận được thân thể Cảnh Lâm cứng ngắc, không tiếng động thở dài. Y thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, trước khi không được sự đồng ý của em, anh sẽ không làm điều gì với em cả.”

Cửa sổ giấy bị Nghiêm Phi đơn phương chọc thủng, lộ ra Cảnh Lâm bên trong mới phản ứng được chuyện gì xảy ra mang theo khuôn mặt kinh hoảng. Thế nhưng Nghiêm Phi lại nhẹ nhõm không ít, chí ít Cảnh Lâm sau khi biết rõ bản thân mình có tâm tư với cậu cũng không có cảm xúc chán ghét. Khả năng chuyện này xảy ra quá đột ngột, nên Cảnh Lâm còn chìm trong khiếp sợ chưa phục hồi lại tinh thần.

Chỉ cần Cảnh Lâm không chán ghét mình, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, không vội, y còn rất nhiều thời gian.

Rối cuộc là do giường của người khác, cộng thêm chuyện vừa mới biết được tâm tư Nghiêm Phi đối với mình, nên Cảnh Lâm mãi đến tận sau nửa đêm mới dần dần ngủ. Tại mỗi ngày rèn luyện đánh đối kháng với Nghiêm Phi, thân thể bọn cậu chưa từng ngừng tiếp xúc với nhau. Thân thể của cậu đã thích ứng với việc Nghiêm Phi tới gần, khi cậu tỉnh táo cậu còn có thể giữ một khoảng cách, nhưng đã ngủ say, liền bất tri bất giác áp sát đến bên người Nghiêm Phi.

Bình thường cùng Nhạc Nhạc ngủ, Cảnh Lâm có thói quen ôm Nhạc Nhạc. Trong lúc mơ màng cảm ứng được hơi thở quen thuộc, tưởng là Nhạc Nhạc, tay liền duỗi ra đặt lên thắt lưng Nghiêm Phi. Thế nhưng bởi vì vóc dáng cậu thấp hơn Nghiêm Phi, nên khi hai người nằm gần nhau, nhìn qua tư thế ngủ cứ trông như Nghiêm Phi đang ôm Cảnh Lâm vào trong lòng.

“Đây chính là tự em dâng lên cửa.” Nghiêm Phi ôm chặt lưng Cảnh Lâm, nhỏ giọng thầm thì, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc gò má và mái tóc cậu, mới nhắm mắt lại, cực hài lòng mà nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Nghiêm Phi còn đang nhắm nghiền hai mắt ngủ say. Cảnh Lâm lúng túng thu hồi cánh tay bản thân đặt trên người đối phương, sau đó thân thể lùi về, rời xa khỏi ôm ấp của Nghiêm Phi.

“Anh cảm thấy em có thể ôm thêm một lúc.” Nghiêm Phi bỗng nhiên mở mắt nói, hai mắt mở ra không chứa nửa điểm buồn ngủ mơ màng, có thể thấy được y tỉnh lại còn sớm hơn Cảnh Lâm.

Nhìn thấy ý tứ trêu chọc trong mắt đối phương, Cảnh Lâm rất nhanh né qua ánh mắt của y, từ trên giường bò dậy cầm quần áo bắt đầu mặc, “Dậy thôi, ngày hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

Nhìn bóng lưng Cảnh Lâm có chút chạy trối chết, Nghiêm Phi đăm chiêu vuốt cằm: “Em ấy đây là, thẹn thùng?”

Ồ, một phát hiện thú vị.

Ra khỏi nhà Lý Hoa Quế, không ít người đã thức dậy, vào lúc này đang tụ tập tại trước cửa nhà bọn cậu, vây quanh một đống trên đất trống mà thảo luận.

“Đây là cái gì?” Cảnh Lâm hỏi.

“Meo Meo mang về.” Một đàn em của Tào Tam Gia nói.

“Thật sao?” Cảnh Lâm vẫy vẫy tay với Meo Meo đang nằm nhoài trong góc chơi đùa với con nó, “Meo Meo, mang thức ăn gì về cho chúng ta đây?” Bởi vì trước đó vấn đề dạ dày của người trong thôn được giải quyết nhờ vào loại cỏ mà Meo Meo tha trở về, nên Cảnh Lâm mới hỏi như vậy.

“Meo.” Meo Meo lười biếng đáp một tiếng.

Đường Hào đi ra nói: “Đem cỏ này nghiền nát đắp lên chỗ bị con chuột cắn thương, có thể rất nhanh lành.”

Vốn mọi người còn đang lo lắng con chuột bẩn như vậy bị nó cắn thương có thể nhiễm vi khuẩn gì hay không, không nghĩ tới Meo Meo lại hiểu rõ lo lắng của mọi người như thế, trời vừa sáng liền đi tìm loại cỏ có thể phòng chống trở về.

Mọi người lập tức bận rộn, mỗi người đều phân đến chút cỏ nghiền nát chúng đắp ở mặt trên.

“Sao lúc trước tôi lại không nghĩ nuôi một con thú cưng cơ chứ!” Có người tiếc nuối nói.

Cao Trường Huy nói: “Đáng tiếc con cún nhà tôi bị quấn chết rồi, nếu còn sống, không biết có thể như Meo Meo hay không nữa.”

Kỳ thực gia đình nuôi chó trong thôn không chỉ mình nhà Cao Trường Huy, thế nhưng động vật nuôi trong nhà xuất hiện biến dị, cũng chỉ có Meo Meo và Quạc Quạc.

Mọi người xoa cỏ thuốc lên vết thương, trong lòng cuối cùng cũng coi như yên tâm không ít. Dùng lương khô mang theo đối phó một chút bữa sáng, liền bắt đầu đi từng nhà thu thập vật tư.

Nhân khẩu thôn số hai tương đương với nhân khẩu thôn Cảnh Lâm, có hai mươi mấy hộ, loại trừ mấy nhà có người còn sống sót, thu thập lại lương thực mỗi hộ ít nhất cũng hơn ba ngàn cân, tổng số tính được là hơn 90 ngàn cân một chút. Tào Tam Gia đem chỗ đó chia làm hai phần, để đám Cảnh Lâm cùng người trong thôn bọn cậu tự phân.

Đoàn người Cảnh Lâm không tới 45 cá nhân, sau khi phân chia một người có thể lấy hơn một ngàn cân, tương đương với sản lượng một lần thu hoạch vụ thu những năm trước.

Lý Phi Vũ không dám tin: “Chúng ta, thật có thể mang nhiều lương thực như vậy trở về sao?”

“Đương nhiên.” Nghiêm Phi nói, “Đây là thù lao cho mọi người vì đã dũng cảm giết chết đàn chuột.”

Cảnh Lâm suy nghĩ một hồi, đi tới thương lượng với Tào Tam Gia: “Tôi nghĩ nhét thêm một người vào trong thôn này, đem một nửa phần lương thực tôi được phân chia cho các anh làm phí dụng tiếp nhận của ông ấy, còn một nửa cho ông dùng sinh hoạt.”

Tào Tam Gia: “Là ai?”

“Ông cụ dẫn đường cho chúng tôi ngày đó.”

Tào Tam Gia đánh giá trên dưới Cảnh Lâm một chút, nói: “Hiện tại lương thực khan hiếm như thế, cậu cam lòng? Nhìn cậu có vẻ cũng không quen ông ta a.”

“Chỉ là nhớ tới người xưa.” Cảnh Lâm không muốn giải thích thêm, chỉ hỏi Tào Tam Gia có đồng ý hay không.

Chuyển về nông thôn, sau đó bọn hắn giao thiệp với đám người Cảnh Lâm khẳng định còn rất nhiều. Ví dụ như một khối đất ruộng này bọn hắn liền phải nhờ chỉ giáo không ít. Vì thế Tào Tam Gia cũng không phản đối, nhận lấy một nửa số lương thực của Cảnh Lâm lưu lại, để cậu chỉ phải đưa người tới là được.

Cảnh Lâm nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Năng lực cá nhân của cậu đối với thời loạn lạc này mà nói là quá nhỏ bé, cậu cứu không được người nào. Thế nhưng hai ngày nay, mỗi lần nhớ tới bóng dáng nhỏ gầy của ông cụ trên huyện thành kia, trong nội tâm Cảnh Lâm liền từng trận khổ sở. Ngược lại lương thực được phân chia tới tay hôm nay cũng coi như không mất công mà đến, cậu không thiếu ăn, vì thế để cho bản thân an tâm, mới nghĩ ra biện pháp như thế.

Tối hôm qua xe đã được dựng tại đầu thôn, lương thực phân tới tay, mọi người vui rạo rực đem lương thực chuyển lên xe. Lương thực nhiều lắm, một chuyến vận chuyển không hết, tối thiểu phải đi bốn, năm chuyến mới xong, có điều lương thực về tay, mệt chút cũng chẳng sao cả.

Đám Cảnh Lâm trước tiên vận chuyển một đợt lương thực rời đi thôn số hai, Tào Tam Gia liền mang theo các anh em bắt đầu thu thập nhà ở, chờ thu thập xong bọn hắn còn muốn trở lại huyện kéo gia sản về đây nữa.

Thôn số hai cách thôn Cảnh Lâm mất nửa giờ lộ trình, vừa vào thôn, mọi người liền thét to. Bọn cậu ngủ lại một đêm ở bên ngoài, người trong thôn cũng một đêm lo lắng, vừa nghe thấy động tĩnh cửa thôn, tất cả đều chạy ra. Chờ sau khi nhìn thấy tất cả người trong đoàn trên xe đều kéo rất nhiều lương thực, từng người từng người cũng thấy vô cùng kinh hỉ.

Nhà Nghiêm Phi là ngôi nhà cách cửa thôn đầu tiên, Chu Phỉ Phỉ cùng Nghiêm Nhuệ Phong cũng là những người đầu tiên chạy ra. Đi theo sau bọn họ còn có hai người Triệu Thừa Hoài, còn có Nhạc Nhạc và Quạc Quạc. Sáng nay bọn họ vẫn một mực ở đây chờ đám Cảnh Lâm.

“Sao lại nhiều gạo như vậy?” Sau khi nói một tiếng với người nhà họ Nghiêm, Triệu Thừa Hoài cùng Chu Ngọc giúp đỡ Triệu Chí Văn và Cảnh Lâm kéo xe về nhà, tò mò với nguồn gốc của lương thực, còn hỏi bọn cậu đã diệt hết đám chuột hay chưa.

“Đều diệt sạch rồi.” Cảnh Lâm nói kết quả, sau đó giải thích một hồi nguồn gốc đám lương thực.

Chu Ngọc lo lắng hỏi: “Người khác sẽ không có ý kiến gì chứ?”

“Có thể có ý kiến gì?” Triệu Chí Văn nói, “Người còn sống của thôn số hai, còn phải cảm ơn chúng con giúp bọn họ tiêu diệt đám chuột ý chứ, nếu không bọn họ có nhà cũng không thể về, lương thực của chính mình cũng không dám quay lại lấy. Còn những người thôn khác, thì ai kêu bọn họ không tham dự chiến đấu đâu, đây chính là những thứ do chính mệnh của bọn con đánh đổi mà đoạt được, ai dám nói cái gì.”

Lý Hoa Quế sau khi trải qua hai ngày, tinh thần đã ổn định lại. Mã Minh Lượng nói với bà, con chuột bị diệt hết, trong thôn đã an toàn. Lý Hoa Quế nhất thời khóc rầm lên, bất quá lần này còn mang theo vui sướng khi thù lớn được báo.

Lưu Tố Cầm nói: “Mẹ, không bằng mẹ cũng chuyển tới ở với chúng con đi.” Trước đây mẹ nàng ở một mình, nhưng khi đó tốt xấu gì vẫn là một thế giới hòa bình, hiện tại thì không được như vậy nữa, nàng rất sợ mẹ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, như lần này Lý Hoa Quế có thể từ cõi chết trở về, vẫn dọa thảm Lưu Tố Cầm. Hôm qua nàng đã nói đề nghị này với bố mẹ chồng rồi, hai cụ cũng là người thông tình đạt ý, cũng đồng ý.

Có điều Lý Hoa Quế lại từ chối, bà cũng rất muốn ở cùng với con gái, nhưng đây rốt cuộc vẫn là nhà chồng của con, ở thời gian ngắn còn có thể, nhưng nếu ở dài dài, xung đột sẽ khó tránh khỏi, sẽ làm thương tổn tình cảm hai nhà, con gái bị kẹp ở giữa cũng khó khăn. Bà đáp: “Không phải Minh Lượng đã nói rồi sao, Tam Gia cái gì kia sẽ mang người vào ở trong thôn mẹ, người cũng không ít, hơn nữa không phải hạng chuyên bắt nạt người khác. Mẹ có lương có đất, con cũng đừng lo lắng.”

Lý Hoa Quế lo lắng cái gì Lưu Tố Cầm không phải không hiểu, nàng vẫn khuyên bảo mãi, nhưng Lý Hoa Quế đều không đồng ý, chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Đợi đến lúc người trong thôn đi vận chuyển đợt lương thực thứ hai, Lý Hoa Quế ngồi trên xe Mã Minh Lượng cùng trở về thôn.

Những gian nhà trong thôn vẫn có thể ở, chẳng qua lúc chuột công kích tới bởi vì muốn thoát thân nên tạo ra không ít hỗn loạn, hơi chỉnh lý một chút là có thể vào ở. Tào Tam Gia dẫn Lý Hoa Quế tới bên dưới một tàng cây cổ thụ trong thôn, chỉ vào đống đất nhỏ nơi đó mà nói: “Thi thể người trong thôn chúng tôi thống nhất thiêu, tro cốt liền chôn chỗ này.”

“Vất vả Tam Gia.” Lý Hoa Quế lau nước mắt nói cám ơn, nghĩ người quen biết trong thôn đều chen chúc bên trong một đống đất nhỏ này, càng thêm thương tâm. Nhưng bà cũng biết, sợ là phần mang đi thiêu cũng chỉ còn có xương, muốn phân rõ ai với ai, căn bản không có khả năng. Như vậy cũng tốt, tụ chung một chỗ, tốt xấu có người làm bạn.

Tào Tam Gia muốn dẫn một số anh em lên huyện, Cảnh Lâm nói cho hắn biết địa chỉ của ông cụ, nhờ hắn mang người về đây.

Kết quả chuyến đi đầu tiên Tào Tam Gia liền tay trắng trở về.

“Sống chết không chịu theo chúng tôi về, nói muốn ở nhà chờ cháu trai.” Tào Tam Gia bất đắc dĩ nói, “Tôi xem cậu vẫn phải đi một chuyến rồi.”

Nghe vậy, Cảnh Lâm nói một tiếng với Triệu Chí Văn, chính mình muốn cùng Tào Tam Gia vào huyện thành một chuyến.

“Anh đi cùng em.” Nghiêm Phi để xuống một túi thóc lên trên xe, đi tới nhìn Cảnh Lâm nói.

“Không cần.” Cảnh Lâm hiện tại đối với Nghiêm Phi luôn có chút lúng túng như vậy, “Tôi cùng đi với mấy người Tam Gia, trên đường rất an toàn.”

Nghiêm Phi nhìn ra, Cảnh Lâm đang lảng tránh y. Hiện tại nhiều người khó nói chuyện, y cũng không muốn tạo ra quá nhiều áp lực cho Cảnh Lâm, chỉ có thể nhìn Cảnh Lâm một cái thật sâu, “Vậy trên đường em nên cẩn thận.” Sau đó xoay người lại không nhìn Cảnh Lâm nữa, đi giúp Triệu Chí Văn khuân đồ.

Cảnh Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng Nghiêm Phi bận rộn một lúc, rồi xoay người nói với Tào Tam Gia: “Chúng ta đi thôi.”

Đến huyện, Tào Tam Gia đưa Cảnh Lâm tới khu nhà ở nhỏ của ông cụ, rồi trở về đường Hợp Xuyên, ước định một giờ sau tại ngã ba tập hợp.

Khu nhà ở nhỏ mà ông cụ đang sống có chút cũ kỹ, cầu thang chỉ có thể cho hai người đồng thời đi vào. Lần trước bọn cậu đưa ông cụ trở về một lần, nên vẫn còn nhớ rõ ông cụ ở trên tầng sát mái.

Cảnh Lâm gõ cửa, một hồi lâu mới nghe được bên trong truyền ra thanh âm cảnh giác: “Ai vậy?”

Cảnh Lâm: “Ông, là cháu.”

Ông cụ còn nhận ra thanh âm Cảnh Lâm, rất nhanh mở cửa, “Tên nhóc, là cháu a!”

“Vâng.” Lần trước chỉ đưa ông cụ đến cửa liền đi, cũng không biết trong phòng ra sao. Cậu đơn giản nhìn lướt cả phòng một lần, trên ban công trải lên bùn đất được che kín màng mỏng, thứ gì cũng không mọc ra, trên bàn đặt cạnh tường để mấy lá cỏ dại, bên cạnh còn có một chậu nước, nước bên trong nhìn qua không quá sạch sẽ, trong thành thị cắt nước, cũng không biết số nước này lấy từ đâu tới. Một gian phòng cửa mở ra, tại lối vào đặt một cái bếp lò đun bằng than và củi, bên cạnh đặt không ít rễ cỏ cùng cành cây đã được hong khô, đồng thời còn để mấy cục than tổ ong.

Mùi trong phòng rất khó ngửi.

Cảnh Lâm nói: “Sao ông không đi với bọn hắn, đến nông thôn ở, có đám Tam Gia trông nom, so với chuyện ông ở một mình chỗ này an toàn hơn rất nhiều, sinh hoạt cũng dễ chịu hơn ít.”

“Ông muốn chờ cháu trai của ông.” Ông cụ cố chấp nói, “Vạn nhất ngày nào đó nó về tìm không thấy ông, sẽ lo lắng.”

Cảnh Lâm hiểu tâm tình lo lắng của ông cụ, kiên trì khuyên nhủ: “Ông có thể để lại tờ giấy nhắn cho anh ta, lúc anh ta trở lại, nhìn thấy tờ giấy sẽ tìm đến ông.”

Ông cụ không lên tiếng, còn chưa đồng ý.

Cảnh Lâm tiếp tục nói: “Ông cũng không biết cháu trai ông lúc nào mới có thể trở về, với thể chất hiện tại của ông, nếu vẫn tiếp tục ở nơi này, ông cảm thấy ông mỗi ngày ăn cỏ dại, có thể đợi được anh ấy trở về sao?”

Tay giấu sau lưng ông cụ thoáng run run một cái, ngẩng đầu nhìn Cảnh Lâm một chút, đôi mắt có chút hồng. Bởi vì thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, nên thân thể ông hiện giờ một ngày không bằng một ngày, gần đây ông luôn lo lắng, ông còn có thể đợi được cháu trai của mình trở về hay không, còn có thể hay không lại một lần nữa được nhìn thấy cháu trai.

Cảnh Lâm nói: “Ông theo cháu về nông thôn, cháu đưa ông tích trữ mấy trăm cân lương thực, có thể để ông mỗi ngày ăn no, đến thời điểm lại cho ông một mẫu đất để ông hoạt động một chút thân thể, dưỡng thân thể thật tốt, để cháu trai ông sau khi trở lại nhìn thấy một ông cụ khỏe mạnh, này có phải hay hơn không?”

Ông cụ khó hiểu nhìn Cảnh Lâm: “Chúng ta tính cả lần này mới chỉ là lần gặp mặt thứ ba, sao cháu lại thay ta lo liệu tốt như vậy?”

Cảnh Lâm mỉm cười, nói: “Bởi vì cháu cũng được ông nội nuôi lớn, mỗi khi cháu ở bên ngoài ông ấy luôn lo lắng cháu ăn không ngon mặc không tốt, cháu cũng đồng dạng lo lắng cho ông. Nhìn thấy ông, cháu liền nhớ tới ông nội của cháu, cháu nghĩ cháu trai đang ở ngoài kia của ông, tâm tình cũng sẽ giống với cháu vậy.”

Ông cụ có chút buông lỏng, bất quá vẫn do dự: “Nhưng, ông không thể lấy lương thực của cháu.” Cái này cùng ăn không của người khác không khác gì cả, ông cụ không làm được chuyện như vậy.

“Cháu có thể viết giấy cho vay nợ cho ông, chờ cháu trai ông trở về, đem giấy vay nợ đưa anh ấy, anh ấy trả là được rồi.” Kỳ thực Cảnh Lâm thật sự không để ý hơn một ngàn cân lương thực kia, bởi vì muốn an lòng mình.

“Vậy…… Ông hiện tại liền viết giấy cho vay nợ đưa cháu.” Ông cụ nói, cuối cùng cũng đồng ý.

Viết xong giấy vay nợ, hai bên từng người dùng mực nước ký tên bằng dấu vân tay. Sau đó Cảnh Lâm cùng ông cụ đồng thời bắt đầu đóng gói tất cả những thứ có thể mang đi.

Ông cụ không còn lại bao nhiêu lương thực, lúc trước bị mất điện, máy móc ngân hàng không thể vận chuyển, tiền mặt trên người ông cũng không còn bao nhiêu, gạo tổng cộng mua hơn 100 cân, mấy tháng nay vẫn ăn tiết kiệm, bụng chưa từng no, ấy vậy còn dư lại cũng chỉ có 10 cân. Cảnh Lâm đều đóng gói lại cho ông, còn có chút dụng cụ sinh hoạt, mấy cục than tổ ong cũng mang theo.

Đến thời gian ước định, ông cụ viết tờ giấy để lại phòng cho cháu trai, Cảnh Lâm cùng ông cụ đi xuống lầu, đem đồ cho vào trong xe, cùng ông cụ đẩy xe hướng về ngã ba. Thời điểm bọn cậu ra khỏi khu nhà ở, còn gặp mấy thím ra ngoài hái cỏ dại trở về, đồng dạng xanh xao vàng vọt, bên người còn theo một cô bé tầm ba, bốn tuổi, bởi vì quá gầy, đôi mắt đều lồi cả ra, có vẻ đặc biệt lớn, nhìn qua rất đáng thương.

Cảnh Lâm không dám nhìn thêm, rất nhanh dời đi tầm mắt.

“Ông Khúc, đây là đi đâu đấy?” Một bác gái quen biết ông cụ hỏi.

“Đến nhà bạn. ”

Bọn họ đánh giá Cảnh Lâm một hồi, nhìn cậu thân cao chân dài, sắc mặt trắng nõn, ăn mặc cũng chỉnh tề sạch sẽ, nhìn qua so với những thành viên tiểu đội của các thế lực trong huyện còn khỏe mạnh hơn, rõ ràng một bộ chưa từng chịu khổ.

Tất cả mọi người ước ao, bọn họ đối với cháu trai ông Khúc đều có ấn tượng, người trẻ tuổi trước mắt này bọn họ chưa từng thấy, đố kỵ bảo: “Người bạn nào lại đối tốt với ông như vậy a, còn tiếp ông qua ở, trong nhà khẳng định có rất nhiều lương thực đúng chứ?”

Vấn đề này ông Khúc cười cười không trả lời, đơn giản ứng phó hai câu, liền giục Cảnh Lâm đi mau.

Thời điểm tới ngã ba, Tào Tam Gia đã đến đợi một lúc rồi, thấy Cảnh Lâm tới, không nói hai lời liền bắt đầu xuất phát. Bọn hắn hôm nay rất bận rộn, số gia sản còn lại trong huyện ít phải chạy hai, ba chuyến nữa, bận đến lúc chập tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.