Thần Cấp Ở Rể

Chương 30




"Meo Meo!" Đường Đường gấp, "Ngày hôm qua Meo Meo vì bảo vệ con mà bị đuôi cá sấu quật một cái, chân trái phía trước của nó bị gãy!"

Ba con mèo con trong động cảm nhận được hơi thở quen thuộc của mẹ, dồn dập kêu.

Người trong động nguyên bản thấy Meo Meo xuất hiện, nhìn hình thể nó lớn như vậy, nhất thời cảm giác mình được cứu rồi, nhưng sau khi nghe Đường Đường nói xong, Lý Phi Vũ cẩn thận xem chân Meo Meo, quả nhiên không như bình thường, phía dưới cái chân kia bị biến hình cong vẹo đi, đồng thời đi đứng cũng rất gắng sức.

Mà bên kia, Meo Meo khom lưng, cảnh giác từ từ di động đi vòng qua cá sấu. Cá sấu há miệng bổ nhào về phía Meo Meo!

Meo Meo tuy bị thương, nhưng phản ứng của nó cũng không chậm, tại nháy mắt cá sấu nhào tới, nó bật người nhảy một cái, nhảy đến giữa không trung, tứ chi đạp lên không thay đổi phương hướng, né tránh cú cắn xé của cá sấu, cái đuôi mạnh mẽ cũng quật lên xuống, cân bằng thân thể cho nó. Hai chân trước của nó đã hoàn toàn lộ ra móng sắc nhọn, móng lộ ra phải dài hơn mười cm, hung hăng cào vào gáy cá sấu, ngay sau đó chân sau đạp một phát thừa dịp đuôi cá sấu quét tới mà nhảy sang bên cạnh, lần thứ hai đề phòng.

Nếu chỉ có một con cá sấu bình thường, đối đầu với Meo Meo lúc không bị thương, thì căn bản không phải đối thủ của nó, thế nhưng hiện tại kích thước cá sấu rất lớn, khí lực cùng phản ứng nhạy bén đều gia tăng, Meo Meo đã bị thương đứng trước mặt nó, liền có điểm không đáng chú ý rồi.

Móng vuốt Meo Meo tuy sắc bén lại còn dài, thế nhưng da của cá sấu quá cứng rắn, một phát trảo của Meo Meo cào xuống cũng chỉ lưu lại một vết xước trên da nó, ngay cả vết thương cũng không tạo được. Nó híp mắt lại, không công kích sau gáy nó được, chỉ có thể cắn cổ họng nó. Thế nhưng công kích vị trí này, trình độ nguy hiểm là rất cao, một chút không chú ý thôi sẽ bị cái đuôi to lớn của cá sấu quật trúng.

Cá sấu lần thứ hai phát động tấn công Meo Meo, Meo Meo né tránh mấy lần, tựa hồ đang tìm kiếm góc độ có lợi nhất cho nó cắn con cá sấu. Lại sau một lần nữa, Meo Meo bật lên không tránh thoát công kích của cá sấu, nhảy lên thân cây bên cạnh, sau đó mượn lực, bổ nhào về phía vị trí cổ họng của cá sấu, răng nanh sắc bén của nó như nguyện mà đâm vào yết hầu bạc nhược của đối thủ, thế nhưng không đợi nó triệt để cắn vào, cái đuôi lớn đã quật tới, cho dù nó nhanh chóng nhả ra để tránh né cũng không còn kịp nữa, cái đuôi bị mạnh mẽ quật trúng, toàn bộ đuôi đều đứt gãy, Meo Meo đau đến mức rống lớn một tiếng.

Nhìn thấy Meo Meo bị thương, tất cả người trong động đều bóp chặt tâm.

Cảnh Lâm nói: "Chúng ta nhất định phải ra ngoài giúp nó!" Xem tình huống trước mắt, Meo Meo muốn chế phục được cá sấu, hoàn toàn là chuyện không thể, nếu cứ đợi chờ như vậy, đến cuối cùng lúc Meo Meo không còn đứng lên nổi, như vậy bọn cậu cũng không thể trốn được uy hiếp tử vong đến từ cá sấu. Thế nhưng hiện tại nếu đi ra ngoài, Meo Meo còn có khí lực có thể chiến đấu cùng cá sấu, sẽ giúp bọn cậu làm một ít phòng thủ, để phòng cá sấu tập kích trí mạng.

Có điều đi ra ngoài giúp nó, nói thì dễ, lại có mấy ai đồng ý ra. Vừa nghe Cảnh Lâm đề nghị, phần lớn người trong động đều lùi về sau, có kẻ khóc thảm thiết nói: "Chúng ta đi ra ngoài, không phải đi chịu chết sao?"

Nghiêm Phi nói: "Ngồi chờ chết cùng đi chịu chết khác nhau ở chỗ nào." Y lấy ra đao lớn được vải bông bọc lại, hít sâu: "Tôi đi ra ngoài."

Cảnh Lâm nắm lấy cái dao đốn củi nhà cậu, cậu cũng đi theo sau Nghiêm Phi đi ra ngoài, Triệu Chí Văn gỡ xuống đao lớn đeo trên lưng, ném dây thừng lúc đi thuận tiện mang theo xuống đất, không nói hai lời liền đi theo, Nghiêm Lộ vẫn chờ mong so khí lực với cá sấu xem ai lớn hơn, theo sát bước chân ba người.

Mà người còn lại trong động, chỉ có Đường Hào di chuyển, hôm nay những người này cũng vì giúp hắn tìm con gái mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm này, hắn tuyệt đối không thể làm con rùa đen rút đầu.

Mọi người còn lại đột nhiên trầm mặc, bọn họ nhìn lẫn nhau, khuôn mặt đối phương đều cực kỳ quen thuộc. Đều là cùng nhau từ nhỏ đến lớn nhìn đối phương trưởng thành, mặc dù bình thường khả năng có một vài chuyện vặt vãnh xảy ra xung đột với nhau, nhưng nhiều lúc đều là bạn bè tốt sống chung quê nhà.

Mã Thuần Chính cắn răng một cái, đứng lên, vỗ hai chân vô dụng đến bây giờ vẫn còn như nhũn ra, cùng đi theo ra ngoài, sau đó, là anh em Mã Thuần Khang, Triệu Thiểu Kiền, Lý Phi Vũ, Cao Trường Huy, Trương Khải...

Cuối cùng hai mươi người, thêm một Đường Đường nữa, lại lục tục tất cả đều chui ra!

Thời khắc này, từ đáy lòng bọn họ cảm giác được có thứ gì đó đã thay đổi, nó nhanh chóng lên men, khiến cho bọn họ lấy hết dũng khí, tứ chi tràn đầy sức mạnh.

Bốp!

Meo Meo lại một lần nữa bị đuôi cá sấu quật trúng, cái chân bị thương của nó khiến nó tụt hậu rất lớn, phản ứng nhạy bén thường ngày tại hôm nay không phát huy được một nửa. Trên người nó đã có nhiều chỗ gãy xương, nhưng vẫn một lần lại một lần bò dậy từ dưới mặt đất, đối diện với con cá sấu.

Đồ ăn mới mẻ tự động bò ra, cá sấu từ bỏ công kích với Meo Meo, quay đầu chạy hướng đoàn người.

Meo Meo nhanh chóng đuổi theo.

"Tản ra!" Nghiêm Phi hét lớn một tiếng.

"Trốn sau cây!" Cảnh Lâm bổ sung.

Nghiêm Phi lăn ra khỏi chỗ, né tránh thân thể cao lớn của con cá sấu đang xông thẳng về phía bên này, cơ thể bị cọ qua một phát, trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài. Có điều trước đó, Cảnh Lâm đã sớm cho y bùa Phòng ngự, nên tuy va chạm có lực rất lớn, nhưng sau khi lăn vài vòng trên cỏ y lại không cảm giác được có bao nhiêu đau đớn.

Cảnh Lâm bị dọa sợ nhảy dựng một cái, chạy tới nâng y dậy hỏi y có sao không, sau khi thấy y lắc đầu xác thực không có chuyện gì, một phát túm được tay phải của y, sờ sờ lòng bàn tay y, cảm nhận lá bùa vẫn còn, mới thở phào nhẹ nhõm. Điều này chứng minh tấm bùa Phòng ngự vẫn rất hữu dụng.

Mọi người tan tác như chim muông, đều nghe Cảnh Lâm mà hướng về bốn phía trốn sau đại thụ. Sau đó bọn họ bắt đầu cảm giác bản thân may mắn, kỳ thực chỉ cần mình chạy trốn rất nhanh, chạy vòng quanh đại thụ, thân thể cá sấu lại quá khổng lồ, bị đại thụ trở ngại cũng không thể lập tức đuổi theo bọn họ. Có điều đây cũng là một tai hại, muốn vậy thể lực của ngươi phải đầy đủ, duy trì tốc độ chạy trốn nhanh chóng không chậm lại mới sẽ không bị cá sấu cắn trúng.

Lý Phi Vũ đang bị cá sấu đuổi theo, hắn một bên sợ khóc oa oa một bên chạy trối chết, hắn cơ hồ có thể cảm giác được tiếng thở mang theo mùi máu tanh hôi thối của con cá sấu phát qua bên tai.

"Con cá sấu thối tha! Nhìn bên này!" Đường Đường trốn dưới một gốc cây mang theo khuôn mặt trắng xám đứng tại chỗ vẫy hai tay. Cô bé chỉ mang tính thăm dò gọi một cái thôi, không nghĩ tới con cá sấu kia thật sự quay đầu xem cô bé, sau đó vọt chạy tới.

"!" Đường Đường lập tức xoay người chạy vòng quanh gốc cây, cô bé cảm giác mình hẳn là điên rồi, trong lòng sợ muốn chết còn rất thần kinh nghĩ mình là quán quân chạy cự li dài trong lớp cơ mà, chạy bền cái gì, cô bé hoàn toàn không sợ có được hay không, cùng cá sấu thi đấu chạy cự li dài, toàn trường phỏng chừng chỉ có một mình nàng thôi, nói đến đây cũng thấy ngưu chết a. (ngưu: trâu bò)

Lập tức tất cả mọi người đều nhìn ra chỉ số thông minh của con cá sấu này không cao lắm, mọi người liền thống nhất ý kiến, thay phiên nhau dụ cá sấu chạy, trong lúc đó Meo Meo sẽ phân tán sự chú ý của cá sấu cho những người đang bị đuổi theo không còn kiên trì được, để người đó không đến nỗi bị cá sấu thương tổn.

Không nghĩ tới phương pháp không đủ cao minh đó, lại có hiệu quả thần kỳ!

Bởi vì thời điểm cá sấu đuổi theo bọn họ, tốc độ chạy đã càng ngày càng chậm! Về sau, nó bởi vì chạy hết nổi, còn ngừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.

Có là người ngu đi nữa cũng biết lúc này không thể để mặc cho cá sấu khôi phục thể lực, nhưng phải chủ động đến đánh giết cá sấu, độ khó vẫn rất lớn.

Cảnh Lâm liếc mắt một cái, thấy bó dây thừng Triệu Chí Văn vứt tại cửa động, bỗng nhiên nói: "Thử trói nó lại xem."

Hỏi thăm ý mọi người, cậu nhặt lên dây thừng lẻn đến, sau đó dựa theo kích thước đầu của cá sấu thắt nút kết một cái vòng dây, loại nút buộc này càng kéo càng thít chặt, bọn cậu chỉ cần kéo chặt một đầu dây, đầu kia tròng vào đầu cá sấu, mặc cho nó có giãy giụa ra sao đều vô dụng.

Mọi người bất cứ lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của cá sấu, Meo Meo càng là tập trung cao độ không chớp mắt, chỉ cần đối phương hơi có động tĩnh, nó sẽ kêu lên nhắc nhở.

Vòng buộc rất lớn, hai người sẽ lôi hai bên vòng dây đi đến bên cá sấu. Còn vấn đề hai người nào đi tròng dây vào cá sấu, người đó chắc chắn phải có dũng khí làm việc này, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi chủ động nhận việc, dù sao bọn cậu thân thủ đúng là tốt nhất trong đám người, trên cơ thể còn có bùa Phòng ngự mà người khác không biết.

Cảnh Lâm mở ra thần trí của mình, cậu không muốn quan tâm những thứ gì khác ngoài cá sấu, cậu thử đem sự chú ý đều tập trung trên người cá sấu.

Lúc Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi từng bước một tới gần cá sấu, tất cả mọi người nín thở. Khi vòng dây bắt đầu đến mõm con cá sấu, Cảnh Lâm "nhìn thấy" cơ thịt xung quanh miệng cá sấu bắt đầu giật giật, lúc này giật mình một cái, hô hướng tất cả mọi người: "Kéo!" Buông lỏng ra vòng dây, lẻn một cái trốn khỏi tập kích của cá sấu.

Cùng lúc đó, Nghiêm Phi lôi kéo dây thừng cũng cấp tốc lui về sau, mọi người đứng phía sau y đã sớm vào chỗ, cả đám cùng kéo dây thừng về phía mình. Vòng buộc lập tức thít lại, vững vàng bao chặt lấy miệng của cá sấu, cái miệng vốn đưa về phía Cảnh Lâm bị lôi trở lại.

Dây thừng này đủ dài, con cá sấu bị trói chặt miệng nhằm hướng đoàn người. Mọi Người nhanh chóng tản ra, Nghiêm Phi lôi kéo dây thừng chạy vòng quanh một gốc đại thụ, mỗi khi chạy một vòng liền quấn dây thừng lên trên thân cây, đợi đến lúc tất cả dây thừng đã bị quấn xong, mặc kệ cá sấu có kéo ra sao thì sợi dây thừng quấn trên thân cổ thụ cũng không xi nhê gì, cá sấu sẽ bị buộc chặt bên cạnh đại thụ.

Thể lực cá sấu đã tiêu hao hết sạch, cho dù phẫn nộ mà kịch liệt giãy giụa, cũng không kiên trì được bao lâu. Mà độ bền chắc của dây thừng cũng vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, mặc cho nó giãy giụa lôi kéo ra sao, cũng không xuất hiện hiện tượng đứt rạn.

Lúc này, Nghiêm Lộ nhiều lần nói muốn so khí lực với cá sấu, cầm cái rìu của chính mình chạy tới phía sau cá sấu, hướng về cái đuôi nó một trận đập loạn, trong khi đó cũng bị quật bay nhiều lần, đang lúc mọi người một lần lại một lần kinh hãi, tiếp tục đứng lên đập tiếp, mãi đến tận khi cái chuôi rìu đều đập đến gãy còn không dừng tay, mà Meo Meo đã sớm nhảy lên phần lưng của cá sấu, không có cái đuôi của nó uy hiếp, Meo Meo thành công cắn được yết hầu cá sấu, cái đầu giằng giằng chuyển động, cứ kiên trì như vậy mãi đến tận hơn mười phút sau, mới cắn chết được con cá sấu.

Meo Meo trượt xuống từ trên lưng cá sấu, nó đã hoàn toàn hư thoát.

"Meo Meo!" Đường Đường quỳ rạp bên người Meo Meo, vươn tay nhặt một chiếc răng nanh đầy máu tươi của nó rơi trên mặt đất, không nhịn được gào khóc.

Lúc này Meo Meo giống như một con mèo nhỏ, nó "meo ô" một tiếng, duỗi ra cái lưỡi đầy xước măng rô cẩn thận từng li từng tí liếm mu bàn tay của chủ nhân bé nhỏ, biểu thị chính mình không có chuyện gì.

Hình thể cá sấu lớn, cũng vô cùng nặng, hai mươi mốt người hợp lực kéo con cá sấu vẫn không nhúc nhích, sau khi thử nghiệm nhiều lần rồi thất bại, mọi người liền thương lượng với nhau, chọn bốn người trở lại thông báo người trong thôn đến giúp vận chuyển.

Tốc độ trở lại theo đường đi tới nhanh hơn rất nhiều, mọi người ở tại chỗ đợi chừng nửa giờ sau, bốn người kia đã dẫn hơn hai mươi người nữa lại đây, bên trong còn có vài thím khí lực lớn.

Thời điểm mất công mất sức kéo cá sấu xuống núi, rất nhiều người vẫn còn biểu hiện hoảng hốt. Ai cũng không nghĩ tới tại lúc bọn họ nghĩ chính mình sắp chết không toàn thây, lại có thể không mất một sợi tóc mà sống sót thoát khỏi miệng cá sấu, không những sống tốt, bọn họ còn đánh chết một con cá sấu biến dị.

Đương nhiên, Meo Meo có cống hiến lớn nhất.

Meo Meo cùng ba con mèo nhỏ của nó đều được đặt trên lưng cá sấu đồng thời được kéo xuống núi, vết thương trên người nó cần cứu trị. Nó đã thành anh hùng trong lòng mọi người rồi, tất cả không hy vọng nó chết.

Từ sáng sớm sau khi bọn cậu vào núi không bao lâu, không ít người trong thôn đều loanh quanh ngay trong ruộng đất nhà mình, vẫn luôn nhìn phía núi rừng, cầu khẩn bọn cậu bình an trở về, vì thế nhóm người thứ hai mới có thể nhanh đến nơi như vậy. Khi những người còn lại nhìn thấy bọn cậu vất vả kéo theo một con cá sấu, toàn bộ thôn đều sôi trào.

"Các anh đánh chết?" Tôn Lỵ Lỵ cũng là một trong những thành viên đứng chờ, nàng sau khi trải qua điều dưỡng, thai nhi trong bụng đã không thành vấn đề, lúc Mã Thuần Kiện đi nàng vẫn không yên lòng, vì thế kể cả mặt trời có chút lớn nàng cũng không muốn về nhà, kiên trì đứng cầm ô che nắng dưới tán cây chờ.

"Đương nhiên!" Mã Thuần Kiện cực kỳ tự hào, vẻ mặt những người khác gần giống như hắn, thẳng thắt lưng hưởng thụ ánh mắt khen ngợi, sùng bái từ người xung quanh.

Một nhà Đường Đường sau khi bình an đoàn tụ, Đường Hào lưu lại, Đường Vân Yến cùng Đường Đường mang theo Meo Meo đi tìm Triệu An Quốc, không có thú y, chỉ có thể đến Triệu An Quốc thử xem một chút.

Chờ người trong thôn kinh ngạc xong, bắt đầu thương lượng vấn đề cá sấu thuộc về ai.

Lần này đi ra ngoài tổng cộng hai mươi, sau đó lại tới hai mươi mấy, cơ hồ các gia đình trong thôn đều ra sức lực, vì thế thịt cá sấu người người có phần, Đường Hào chủ động biểu thị mọi người đều là giúp hắn, đem phiền phức đến cho mọi người, hắn rất xin lỗi, thời điểm phân cá sấu cũng không cần tính xuất của hắn.

"Như vậy sao được. Ngày hôm nay Đường Đường ngược lại chạy nhanh lắm, giúp chúng tôi kéo dài thời gian. Anh không muốn, cũng phải lưu một phần lại cho Đường Đường nha, phân nửa phần của tôi cho cô bé cũng không vấn đề gì. Hơn nữa, còn có Meo Meo đại công thần đấy, anh thế nào cũng phải lĩnh về cho nó!" Người nói lời này, chính là người đàn ông lúc trước ở trong động bởi vì quá sợ hãi mà mắng Đường Đường, tại sau khi cùng mọi người trải qua thử thách sinh tử, quan hệ đã bất tri bất giác xích lại gần nhau, đối với hành vi trước đó của mình cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hơn nữa Đường Đường chạy trốn nhanh, cô bé là người xuất lực lớn nhất dẫn đi cá sấu, cô bé này so phần lớn người trưởng thành còn dũng cảm hơn, vì thế người đàn ông kia hiện tại chủ động nói chuyện cùng Đường Hào, cũng mang theo một phần xin lỗi.

Đường Hào cũng không trách cứ hành động lúc trước của hắn, mọi người đều là người thường, dưới tình huống như vậy có loại phản ứng kia mới là chuyện bình thường, do đó hắn cũng thẳng thắn cười không từ chối, "Vậy tôi liền mặt dày nhận cho Đường Đường."

"Thế mới đúng chứ!"

Thời điểm lột da cá sấu, cơ hồ người toàn thôn đều vây xem, như là đi quan sát một sự kiện trọng đại. Theo vết cắt thủng của Meo Meo, mấy người đàn ông khí lực lớn banh da ra, bên cạnh có mấy người cầm dao thái được mài đến bóng loáng đứng phụ trợ. Cá sấu quá lớn, chỉ riêng lột da đã mất hơn một giờ, cả một tấm da cá sấu quá cứng rắn, bọn họ dùng kim loại thường cắt không ra, bởi vì bốn người Cảnh Lâm trừ Meo Meo xuất lực nhiều nhất, lúc kéo cá sấu trở về Nghiêm Lộ còn dùng khí lực một người bằng năm tên đàn ông, nên mọi người nhất trí quyết định đem da cá sấu cho bốn bọn cậu, tùy tiện bọn cậu chia thế nào thì chia.

Sau đó là thịt cá sấu, tính tổng số cân thịt cá sấu được cắt xuống, cơ hồ từng nhà đều gọi người nhà mình ra hỗ trợ, mỗi gia đình đều cung cấp chậu để đựng thịt. Mọi người cùng bận việc, cuối cùng tính ra tổng trọng lượng thịt cá sấu lấy được là hơn 7300 cân. Nhân khẩu trong thôn đến hiện tại tổng cộng 110 mấy người, hơn bảy nghìn cân phân chia, kể cả đứa nhỏ còn đang trong bụng, thì mỗi người cũng được hơn sáu mươi cân a.

Đương nhiên, cũng không phải sẽ phân như thế, dù sao thời điểm đánh chết cá sấu không phải tất cả mọi người đều giúp sức, vì thế nhận được lượng thịt cá sấu nhiều nhất, chính là hai mươi người trước đó. Nhưng cho dù như vậy, những người hỗ trợ kéo về kia, ít nhất cũng được phân đến hơn ba mươi cân.

Có người sầu lo nói: "Trước luôn muốn ăn thịt, hiện tại đúng là có rồi, thế nhưng lập tức có nhiều như vậy, trời lại nóng nữa, cũng chẳng cất trữ được bao lâu, cuối cùng còn không phải hỏng hết sao!"

"Cứ ăn đi!" Có người mới mặc kệ, có thể ăn được bao nhiêu tính bấy nhiêu.

Cuối cùng, người toàn thôn đều vui mừng khiêng lên thịt phân phối trở về nhà, Mã Nhân Thiện còn cố ý đưa cho Tằng Thẩm Nhi mười mấy cân thịt. Tinh thần Tằng Thẩm Nhi so quãng thời gian trước tốt hơn nhiều, chuyện thôn đánh được cá sấu trở về bà ở trong phòng cũng biết đến, thấy Mã Nhân Thiện đưa cho bà thịt, còn cười, hướng ông nói tạ ơn.

Mã Nhân Thiện có chút kinh ngạc về chuyển biến của Tằng Thẩm Nhi, có điều cười so khóc tốt hơn, chỉ cần bà không hề chìm đắm trong bi thương, tóm lại vẫn là chuyện tốt.

Mỗi người giúp sức đánh cá sấu đều được phân đến 200 cân! Cảnh Lâm trực tiếp đem phần thịt của mình đồng thời kéo về nhà Triệu Chí Văn, nhìn hai cái sọt thịt cá sấu mà phát sầu.

Chu Ngọc cũng sầu a, bà nói: "Trước làm chút thịt khô đi, có thể tồn bao lâu thì tồn." Ăn không hết, cũng chỉ có thể vứt đi.

Có điều vấn đề này cũng không quấy nhiễu các thôn dân bao lâu, bởi vì đột nhiên trở trời rồi!

Nửa đêm cùng ngày, Cảnh Lâm bị Quạc Quạc nhảy đến trên mặt mổ cho tỉnh, cậu mơ mơ màng màng muốn hỏi Quạc Quạc chuyện gì, sau đó cảm giác trên người quá lạnh lẽo. Cậu mặc áo ba lỗ quần đùi ngủ, thời điểm bị Quạc Quạc đánh thức trên người tất cả đều là da gà nổi lên do lạnh. Nhạc Nhạc bởi vì lạnh, cả người đều gắt gao dán vào cậu.

Làm sao lại lạnh như thế, không phát hiện ngược lại không cảm thấy, cảm giác thấy Cảnh Lâm mới phát hiện chân tay mình đều lạnh lẽo hết.

Ngay lúc ăn cơm tối mọi người bởi vì khí trời oi bức còn cảm thán một hồi nắng gắt lợi hại cuối thu, không nghĩ tới lúc này dưới ánh đèn há miệng hít thở đều có thể thấy khói trắng!

Mở ra tủ quần áo, Cảnh Lâm hít một hơi khí lạnh, chỉ ngăn ngắn trong vòng một phút này, cậu cảm giác nhiệt độ lại hạ thấp xuống không ít, cậu run rẩy lấy ra chăn lông cách một quãng thời gian lại mang ra phơi nắng một hồi, những vẫn bị nhiễm mùi băng phiến ở trong tủ, ôm Nhạc Nhạc vào trong chăn mới đánh thức bé.

"Cậu, sao lại lạnh như thế a!" Nhạc Nhạc lạnh đến mức phát run, hàm răng va lập cập vào nhau. Chờ Quạc Quạc sà vào đây mới phát hiện người Quạc Quạc rất ấm áp, liền ôm chặt Quạc Quạc không tha.

Cảnh Lâm đang đem quần áo mùa đông ra chuẩn bị mặc cho hai người, cậu nói với Nhạc Nhạc: "Trở trời rồi, trước chớ ngủ, đợi lát nữa cùng cậu đi ra ngoài, đến nhà ông bà xem một chút." Cậu sợ bọn họ không biết để mà tỉnh, đến lúc lạnh ngã bệnh thì không ổn. Nhạc Nhạc gật đầu, ngáp một cái, dụi dụi mắt ứa ra nước mắt, dùng sức mở to, không để cho mình ngủ.

Hai người sau khi mặc xong quần áo, Cảnh Lâm lấy ra một cái túi sưởi mua hồi trước, đổ nước sôi vào bên trong, đóng nắp lại, nhét vào lồng ngực Nhạc Nhạc để bé ôm, đã đeo găng tay cho bé nên cũng không sợ bé nóng, hai người còn đội mũ nữa.

Nhấc theo ngọn đèn, vừa ra khỏi vửa, sương trắng đầy đất, đất đều bị tổn thương do giá rét, khí trời cũng quá quỷ dị đi.

Cảnh Lâm tăng nhanh bước chân đi về phía nhà Triệu Chí Văn, thời điểm cậu đến, thấy trong cửa sổ nhà hắn có ánh đèn, biết người cũng bị lạnh tỉnh rồi. Gõ cửa vào nhà, toàn gia đều đang lần nữa trải giường chiếu, Triệu Chí Văn vừa kéo khóa quần áo vừa oán giận, "Thời tiết hỏng bét này, mới vừa sang thu đã đến ngay mùa đông rồi."

Hai người bọn cậu còn muốn tới nhà họ Nghiêm xem sao.

"Anh của em còn nói mau mau đến xem hai người đây." Đến nhà họ Nghiêm, vừa vặn gặp gỡ hai anh em Nghiêm Phi ra khỏi cửa, mọi người thấy đối phương đều nghĩ đến mình, nhìn nhau nở nụ cười. Nếu đã dậy hết, vậy còn phải đến các nhà khác trong thôn nhìn một chút, người trẻ tuổi thì không có chuyện gì, nhưng thời tiết chợt biến đổi như vậy đối người có tuổi nhất định không chịu được.

Thân là thôn trưởng, Mã Nhân Thiện sau khi thức dậy cũng muốn đi nhìn các gia đình, trên đường chạm mặt với đám Cảnh Lâm, liền cùng đi.

Trong thôn có mấy đứa bé bị đông cứng ngã bệnh, khuôn mặt nhỏ sốt đến đỏ chót, đều mang đến Triệu Thiểu Kiền xem bệnh. Còn có mấy gia đình có người già cũng đổ bệnh, thân thể mấy người đó vốn đã có tật xấu, chịu không nổi lạnh, vài người cao tuổi bị đông cứng, đau đến sắc mặt trắng bệch, không nhịn được kêu thành tiếng. Những người già này, cũng từ đám Cảnh Lâm hỗ trợ đưa tới nhà Triệu Thiểu Kiền.

Đương nhiên vẫn phải quan tâm một hồi người già mẹ góa con côi trong thôn, ví dụ như Tằng Thẩm Nhi. Bình thường Cảnh Lâm rất ít tiếp xúc với người trong thôn, Tằng Thẩm Nhi cũng chỉ cùng qua lại quan hệ với ít người trong thôn thôi, vì thế lẫn nhau đều không quen thuộc. Thời điểm bọn cậu đến nhà Tằng Thẩm Nhi, Tằng Thẩm Nhi đã dậy rồi, mặc áo khoác có lớp lót bằng bông thật dày ra mở cửa, tỏ vẻ chính mình không có chuyện gì.

Cảnh Lâm nhíu nhíu mày, không dấu vết nhìn vào trong sân nhà bà. Cậu cảm giác có một luồng hơi thở khác thường, không nói rõ được đó là thứ gì, nhưng cảm giác là lạ. Cậu lặng lẽ thả ra thần trí của mình tra xét một phen, nhưng cái gì cũng không cảm giác được.

Tằng Thẩm Nhi thấy Cảnh Lâm xem hướng trong sân, nhẹ nhàng chuyển động một cái ngăn trở tầm mắt Cảnh Lâm, luôn biểu thị chính mình không có chuyện gì, lại hỏi tình huống những gia đình khác trong thôn, sau đó mau chóng cất bước đám Cảnh Lâm.

"Có cái gì bất thường sao?" Nghiêm Phi thấy Cảnh Lâm vẫn cứ không nhịn được quay đầu lại xem, cho là có vấn đề gì.

Cảnh Lâm nghĩ một hồi, "Nói không rõ, luôn cảm giác có thứ gì đó nhìn chằm chằm chúng ta."

"Có phải Tằng Thẩm Nhi có thứ gì đó cổ quái không?" Triệu Chí Văn nói, "Cậu xem bà ấy cũng quá không bình thường, Cao Trác mất, tinh thần của bà trái lại so trước đây Cao Trác đi làm công bên ngoài còn tốt hơn, mới vừa rồi còn nở nụ cười với chúng ta đấy."

Nghiêm Lộ run run một hồi, vỗ Triệu Chí Văn một cái, "Đêm hôm khuya khoắt, đừng nói đề tài dọa người như vậy." Cuộc đời nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ trí tưởng tượng của não người, ngươi không biết bên trong đầu óc ngươi có thể liên tưởng ra những thứ đáng sợ đến nhường nào, vốn nó cũng chẳng đáng sợ đâu, nhưng nhiều lúc não bổ lại có thể dọa chính mình chết tươi.

"Chú ý nhiều hơn vậy." Nghiêm Phi nói, nếu Cảnh Lâm cảm thấy khác thường, vậy khẳng định có chỗ nào đó không đúng, y vô điều kiện tin tưởng Cảnh Lâm.

Trở trời trong một đêm, tối đó tất cả mọi người không sao ngủ được, chạy sang nhà này chạy sang nhà kia, mang theo cỗ sức lực hưng phấn không giải thích được.

Trời đã sáng, Cảnh Lâm cùng Triệu Chí Văn kéo hết đám thịt cá sấu treo trong giếng từ tối qua ra, nhìn trên bề mặt kết một tầng băng mỏng không còn gì để nói.

Chu Ngọc bất đắc dĩ: "Được rồi, cũng không sợ thịt hỏng nữa, trời này đều có thể đóng băng, tủ lạnh thiên nhiên a."

Tất cả mọi người còn chưa ăn bữa sáng, Chu Ngọc ở nhà đun thức ăn, Triệu Chí Văn đem những thịt cá sấu kia cắt ra chờ Chu Ngọc làm thành thịt khô, Cảnh Lâm cùng Triệu Thừa Hoài đi ra đồng nhìn.

Vốn ruộng đồng trong thôn từ sớm đã được thu hoạch xong, nay đã nhú lên cỏ xanh, trải qua thời tiết đêm qua, đều bị chết rét. Bên trong đất trồng rau vẫn không có động tĩnh gì, hơn nữa không lâu sau liền tới vụ đông trồng lúa mì cùng rau cải dầu, hiện tại lạnh như thế, kể cả trồng xuống lúa mì đã nảy mầm, phỏng chừng cũng không lớn được.

"Lão thiên gia a, không muốn người sống phải không." Triệu Thừa Hoài ngồi xổm bên bờ ruộng, đặc biệt muốn rít một điếu thuốc. Vừa mới vượt qua đả kích vấn đề giảm sản lượng trong thu hoạch vụ thu, năm nay vụ đông xuân còn chưa bắt đầu gieo trồng đâu, liền gặp gỡ chuyện đất trồng đông cứng, năm tiếp theo muốn sống thế nào.

Lúc này, cha con Nghiêm Phi cũng đi tới, Nghiêm Nhuệ Phong cười khổ nói: "Lần đầu ham hố trồng trọt, liền cho em một vấn đề nan giải như vậy." Về thôn đã lâu, sách báo về trồng trọt ông cũng đã đọc nhiều, tự nhiên biết khí hậu nơi này của bọn ông, đều là tháng chín đến tháng mười gieo lúa mì vụ đông, nhưng trời lạnh thế này mà đi gieo xuống, thì năm tháng sau sang năm có thể thu hoạch hay không, là một vấn đề rất lớn.

"Dựng mành che đi." Cảnh Lâm nói, muốn năm sau thu hoạch khá hơn chút, thì đây là biện pháp tốt nhất rồi.

Triệu Thừa Hoài nói: "Hiện tại đi nơi nào tìm mành che, trong thôn lại nhiều ruộng đất như vậy, không phải con số nhỏ a."

Nghiêm Phi hỏi Cảnh Lâm: "Em có ý kiến gì?"

Cảnh Lâm nói: "Tôi biết thị trấn Tân Loan trên huyện thành có một xưởng sản xuất mành che. Đi đến đó, nhất định có thể tìm được."

Nghiêm Phi nói: "Trong thôn nhất định sẽ mở hội nghị, chúng ta qua nghe chút lại tính tiếp."

Cảnh Lâm gật đầu: "Tôi cũng có ý này."

Ăn xong bữa sáng, người trong thôn lại một lần nữa mở hội nghị.

Không ít người bị cảm, lúc nói chuyện đều mang theo giọng mũi, thường ngày còn ước ao cây hoa quế cao lớn che bóng nhiều trước cửa nhà Mã Nhân Thiện, vào lúc này đứng dưới lại cảm giác đã lạnh còn lạnh hơn, một đống người hận không thể cùng ôm thành một đoàn.

"Trong những tiệm tạp hóa kia không phải đều bán mành che sao, năm ngoái chúng ta trồng rau ươm giống đã đi hỏi mua rồi."

"Mành che trong những cửa hàng đó có thể có bao nhiêu chứ, riêng đất cho một nhà cũng chẳng đủ dùng."

"Trấn Tân Loan không phải có một xưởng sản xuất mành che sao? Một người bạn của tôi từng làm một đoạn thời gian trong đó. Trong xưởng dạng mành che gì đều có hết, số lượng khẳng định cũng nhiều." Có người nghĩ đến cùng nơi giống Cảnh Lâm, trong thôn cần không ít mành che.

"Hiện tại đã loạn lên, xưởng kia khẳng định đã sớm đóng cửa, trước không có xe kéo nên không đi, thêm nữa trong đó cũng chẳng phải đồ ăn, khẳng định không ai muốn, chúng ta nhanh chân một chút, nói không chừng có thể kéo đủ về dùng trong thôn đấy."

Nếu bọn cậu có thể ngay lập tức nghĩ tới vấn đề vụ lúa mì đông xuân, thì khẳng định cũng có những người khác có thể nghĩ đến. Việc cấp bách, phải đi trước những người khác a, nếu không mà chậm trễ, liền nước tráng miệng cũng không hớt được.

Mã Nhân Thiện nói: "Nhà nào có xe đạp thì đạp xe, không có thì dùng xe kéo xe đẩy, người đi nhiều một chút, có thể mang nhiều đồ trở về, trên đường cũng an toàn một chút."

Cuối cùng, trong thôn tập hợp ba mươi mấy người, quy mô lớn đi về phía trấn Tân Loan cách đó không xa.

"Xe trâu này của cậu không tệ nha." Triệu Thiểu Kiền đẩy xe đẩy, nói với Trương Khải đi bên cạnh hắn, nhìn đối phương ngồi trên xe mặc cho trâu lôi kéo đi, một dạng thoải mái nhàn nhã này, khiến người khác nhìn mà ao ước không thôi.

"Đâu nào, sao sánh được Nghiêm Phi." Trương Khải nói, người trong thôn hiện tại nuôi trâu cũng chỉ có nhà hắn, thế nhưng so gia đình Nghiêm Phi nuôi hai con ngựa, đúng là chẳng đáng chú ý gì.

Bởi vì muốn hết sức mang nhiều mành che về, nên Nghiêm Phi đều mang hai con ngựa dắt ra dùng, lôi kéo hai cái xe lá sắt đã được y cải tạo qua, có thể chứa rất nhiều đồ.

Nhờ phúc ngựa nhà Nghiêm Phi, thời điểm Cảnh Lâm cùng Triệu Chí Văn xuất phát liền đem xe ba bánh nhấc đầu lên treo phía sau xe ngựa, bánh xe đằng sau tự động lăn là di chuyển được rồi, hai người bọn cậu thì ngồi trong thùng xe, so những người khác đều thoải mái hơn.

Trên đường không nhìn thấy bóng dáng những người khác, nhưng sẽ luôn có người bọn cậu không nhìn thấy ở những nơi đoàn người đi qua, một đường tới thị trấn, tuy cỏ dại ven đường không bị diệt trừ, thế nhưng đã bị người mạnh mẽ đạp ra một con đường, vừa vặn đủ cho xe lá sắt hoặc xe ba bánh của bọn cậu đi qua, đi đường ngoại trừ có chút lạnh ra, thì trái lại vẫn rất thoải mái.

Lúc sắp tới trấn Tân Loan, thì những địa phương đi qua đều đã thanh trừ cỏ dại, có thể thấy được tung tích hoạt động của con người, có một ít người đang đào đất bên trong những bồn cây dài giữa đường phố, Cảnh Lâm quan sát một chút, tất cả đất bên trong bồn cây xanh đều bị đào đi khá nhiều rồi.

Những người kia nhìn thấy đám Cảnh Lâm, đồng loạt dừng lại động tác nhìn sang, có người vẫy tay, Nghiêm Phi đem xe ngựa dừng lại bên cạnh, nhíu mày hỏi đối phương có chuyện gì.

"Mấy đứa là người trong thôn gần đây sao?" Người đặt câu hỏi chính là một cụ ông tuổi chừng năm mươi, hơi gầy, dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, mặc một thân áo lông chim dài tới đầu gối, trên tay cầm cái xẻng sắt nhỏ dính đầy bùn đất.

Nghiêm Phi đáp: "Đúng thưa ông, mọi người đang làm cái gì đấy?"

"Xúc chút đất trở về trồng rau a." Ông cụ nói, "Tình huống trong thôn mấy đứa đều như nào rồi?"

"Không tốt, thu hoạch vụ thu gần như tuyệt thu." Tuyệt thu ngược lại không đến mức đấy, có điều Nghiêm Phi cũng không ngu như vậy, người khác hỏi gì đáp nấy.

"Ai!" Ông cụ đồng cảm thở dài, lòng hiếu kỳ của ông thật nặng, "Mấy đứa đi nhiều người như vậy, làm gì đó?"

"Tìm chút đồ. Trong trấn an toàn sao?" Nghiêm Phi hỏi.

"Một đoạn thời gian trước rất loạn, mỗi ngày đều có người chết. Sau đó Tào Tam Gia mang theo thủ hạ tiếp nhận trị an một mảnh nơi này cho chúng ta, gần nhất đúng là yên ổn rất nhiều."

"Tào Tam Gia là ai?"

"Một đầu lĩnh lưu manh." Ông cụ nói, "Nghe nói lúc loạn là vừa mới được thả trong tù ra, chúng ta mỗi tháng nộp cho hắn chừng 20 cân lương, hắn đảm bảo chúng ta bình an, người đúng là rất coi trọng chữ tín."

Mỗi tháng 20 cân, nghe không nhiều, nhưng kết hợp với tình huống thực tế, lại cũng không thiếu, huống chi số lượng gia đình một mảnh này nhìn qua cũng không ít.

"Đảm bảo bình an như thế nào a?" Triệu Chí Văn trong xe chen vào một câu.

Ông cụ nói: "Nếu nơi nào xuất hiện động vật hoặc thực vật biến dị đả thương người, hắn sẽ dẫn đàn em đi xử lý."

"Hắn và đàn em hắn lợi hại như vậy sao?" Triệu Chí Văn tiếp tục hỏi, "Có người bỏ mạng không?"

"Đương nhiên có người bỏ mạng rồi." Ông cụ nói, "Do một đám chuột biến dị đó, lần đấy Tào Tam Gia tổn thất nhân số nhiều nhất, thế nhưng ấy vậy mà nạn chuột không triệt để tiêu diệt được, không ít con chuột chạy thoát."

Vừa nghe là con chuột, Triệu Chí Văn nổi hết cả da gà lên, hắn không sợ chuột, chẳng qua chán ghét con vật bẩn thỉu kia thôi.

Ông cụ thấy người bên cạnh đều đào sắp xong rồi, tuy còn muốn cùng Nghiêm Phi tán gẫu vài câu, nhưng người khác không chờ ông, ông không thể làm gì khác hơn là nói lời từ biệt với mấy người Nghiêm Phi, nhấc theo xô bùn đất mình đào đi rồi.

Mấy người Nghiêm Phi không nghĩ tới trong huyện còn có một tên lưu manh tiếp quản, có điều không quản đến trên đầu bọn y là tốt rồi, vì thế mấy người nghe qua cũng chẳng để trong lòng.

Rời đi nơi đó, đoàn người rất nhanh đi tới trấn Tân Loan, tiến vào phạm vi trấn Tân Loan, lại là cỏ dại bao trùm, chỉ có đường nhỏ bị người đạp ra, không đủ cho xe đi qua, xe ngựa của Nghiêm Phi đi đằng trước mở đường, đem cỏ dại đè ép xuống, người phía sau cũng dễ dàng đi hơn, cứ theo thứ tự mà đi tới.

Mọi người tìm đến xưởng mành che, biển hiệu nhà máy đều biến hình gỉ sét hết rồi, bên trên bò đầy dây leo thực vật. Mọi người dừng xe cạnh nhau, lưu lại mấy người trông, những người khác tất cả đều cầm vũ khí tiến vào nhà xưởng.

Trong xưởng bởi vì cây cỏ mọc len vào, nên các máy móc bị lật nghiêng ngả loạn hết lên, mọi người đi vòng một vòng xem qua, đếm mấy cái mành che còn hoàn hảo đều nhặt ra. Rồi đến khu nhà kho xưởng.

Cửa lớn nhà kho đóng chặt, khóa bị gỉ vẫn còn treo nguyên trên cửa, Nghiêm Phi dùng tay khêu một cái, móc ra thanh sắt sáng nay lúc xuất phát cố ý để vào trong túi, bên này uốn uốn bên kia uốn uốn, sau đó cắm vào trong ổ khóa, lạch cạch một tiếng, khóa liền mở ra.

"Anh Nghiêm thế mà lại có chiêu ấy." Lý Phi Vũ dựng thẳng ngón tay cái lên.

"Điều cậu không biết còn nhiều hơn đấy." Đẩy cửa ra, Nghiêm Phi đi vào.

Kho hàng đóng kín một quãng thời gian rất dài, nên mùi vị bên trong rất khó ngửi, đem cửa mở toang hết ra, sánh sáng chiếu vào, có thể nhìn thấy nửa kho là mành che.

Màu trắng, màu đen, màu xanh lá, hai màu đen trắng, vài loại mành dùng cho trồng trọt phân loại đặt thành từng ống từng ống, vẫn chồng đến mức cao nhất có thể. Nhiều mành che như vậy, kể cả chỉ lấy đi một nửa, ngày hôm nay bọn cậu phải kéo nguyên một ngày phỏng chừng mới mang về hết.

Động tác nhanh chóng đem những tấm mành che thích hợp nhất, cần dùng nhất cho lên xe, tiêu tốn thời gian nửa giờ, sau đó đi về nhà.

Về đến nhà dỡ tấm mành che xuống, sau đó nghỉ cũng không nghỉ, tiếp tục xuất phát.

Lần này thời điểm trải qua thôn họ Tạ, vừa vặn gặp gỡ Tạ Thư ra mở cửa, vừa thấy bọn cậu nhiều người như vậy, liền hỏi đi làm gì. Nghe nói đi tìm mành che, nhất thời kích động, bọn họ đang sầu lo chuyện này đây, liền biểu thị muốn đi cùng bọn cậu.

Nghiêm Phi đồng ý mang theo người thôn bọn họ đi, thế nhưng hiện tại không thời gian chờ bọn họ chuẩn bị, bảo bọn họ chuyến tiếp theo tập hợp đi cùng.

Và thế là, đội ngũ lại thêm mười mấy người nữa.

Liên tiếp kéo vài chuyến, đến sau bữa cơm trưa, tấm mành che dùng cho hai năm tới trong thôn đã đầy đủ, mọi người chuẩn bị lại đi kéo một chuyến nữa, ngược lại cái kho kia rất lớn, hàng tồn bên trong còn có rất nhiều.

Bọn cậu sáng sớm một mực tới tới lui lui trấn Tân Loan, địa phương đi qua cũng có người nhìn thấy, người thành phố không có kinh nghiệm trồng trọt hoa mầu, nhìn thấy đám Cảnh Lâm vận chuyển tấm mành che, sau khi tò mò hỏi, cũng bắt đầu chuyển mành che về nhà. Tuy bọn họ ở tại trên huyện trấn không có đất, thế nhưng có thể trồng rau trên ban công, hơn nữa đã có người bắt đầu phân chia dải cây xanh rồi, chuẩn bị trồng các thứ trên bồn cây đó, cho nên mành là thứ nhất định cần đến.

Buổi chiều thời điểm bọn cậu một lần nữa tới xưởng mành trên trấn, bất ngờ phát hiện trước cửa nhà xưởng dừng thật nhiều xe, giống với bọn cậu, xe ba bánh, xe kéo tay đều có.

Hai người trẻ tuổi canh giữ ngoài cửa vừa thấy bọn cậu, lập tức phòng bị, cản lại bọn cậu, một người ngậm lấy ngón tay huýt sáo một tiếng, chỉ một phút sau, có rất nhiều người từ trong nhà máy đi ra, đều là thanh niên trai tráng.

Một nam nhân chừng ba mươi tuổi, đeo kính mắt đi ra từ trong đám người, xem ra hắn tựa hồ là người cầm đầu, thái độ của hắn vẫn tính khá thân thiện, hỏi: "Các cậu cũng là đến tìm mành che sao? Tôi hỏi qua người chung quanh, bọn họ nói cho tôi biết sáng nay các cậu đã mang đi không ít."

Lời này có ý tứ. Ám chỉ số dư còn lại muốn một mình nuốt hả?

Nghiêm Phi đáp: "Đúng là không ít, có điều số lưu lại càng nhiều a, chúng tôi lôi đi chưa tới một nửa đâu."

Bên đối phương có người cướp lời: "Chúng ta đến muộn hơn so các ngươi, ai biết các ngươi đến cùng đã mang đi bao nhiêu."

Mọi người không còn gì để nói, có mấy người chính là vô vị như thế, luôn nghĩ bản thân chịu thiệt, bọn y chỉ dự định lấy xong chuyến này liền không tới nữa, còn dư lại đều để cho những người yêu cầu dùng đến, ấy vậy mà những người này vừa tới đã muốn độc chiếm số dư còn lại, xem ra cũng đều đã biến dị a, da mặt trở nên đặc biệt dầy.

Nghiêm Phi nói: "Người anh em, hiện tại sống cũng không quá tốt, tôi lấy thêm một chuyến nữa, còn dư lại các người lấy một nửa, cũng đủ dùng tới tận mấy năm. Đừng quá tham lam, vấn đề vụ đông xuân năm nay mấy người cũng đều có thể suy xét đến, lưu đường sống cho người khác kỳ thực cũng là lưu đường lui cho chính mình."

"Nói đến là hiên ngang lẫm liệt, cái bụng của tao còn lấp không đầy đây, quản người khác sống chết làm gì!"

Nghiêm Phi hô Nghiêm Lộ xuống xe ngựa, Cảnh Lâm cùng Triệu Chí Văn cũng từ trong xe đi ra. Nghiêm Phi hỏi đối phương: "Ý của mấy người là không cho chúng ta vào?"

"Các ngươi lấy quá nhiều rồi."

Thật khó chơi đi. Nghiêm Phi từ bỏ việc giảng đạo lý tới đối phương, y rút ra gậy rút cắm ở bên hông, giật phăng một cái, nhìn chằm chằm đối phương: "Vậy mấy người muốn đánh một trận hả?"

Người kia cũng đủ tàn nhẫn, trực tiếp lộ ra dao găm giấu trong ống tay áo.

Đám người Cảnh Lâm ánh mắt đều tối sầm lại, đối phương biểu hiện hung tàn, nhìn dáng dấp trên tay đối phương cũng chẳng sạch sẽ gì, tựa như một dạng đã thấm máu người.

Mắt thấy song phương giương cung bạt kiếm, rất có tư thế một lời không hợp liền đánh lên. Vẫn là cái người đeo kính kia đứng dậy, ngăn ở trước mặt người kia, mang theo nụ cười ôn hòa nhìn như chân thành kỳ thực lại giả nhân giả nghĩa khuyên nhủ: "Hiện tại đại nạn ngập đầu, chúng ta càng nên đoàn kết hỗ trợ nhau mới đúng, người của tôi tính khí có chút kích động, kỳ thực không có ác ý chi. Cậu đã nói là một chuyến cuối cùng, vậy thì là một chuyến cuối cùng rồi."

Ý tứ, nếu như lát nữa còn đến thêm một chuyến, hắn liền thật không khách khí gì.

"Đạo đức giả!" Sau khi tiến vào kho, Nghiêm Lộ nhớ tới dáng dấp tên nam nhân đeo kính mắt âm dương quái khí kia, không nhịn được mắng.

"Kỹ xảo diễn quả thực khiến người thấy gượng gạo." Triệu Chí Văn nhún vai.

"Một đám người đối phương cũng không phải dạng hiền lành gì." Cảnh Lâm nói, "Vừa nãy nếu quả thật đánh nhau, mấy người bọn mình còn được, nhưng những người khác phe bên mình thì nhất định sẽ chịu thiệt."

Nghiêm Phi cũng nói: "Thực lực không đủ, khí thế bù lại, rất nhiều khi đánh nhau phải nhìn khí thế phương nào mạnh hơn —— ai giả bộ đến thuần thục, đương nhiên nếu gặp phải tên thô lỗ nào, một chiêu vừa rồi của anh kia căn bản không hữu hiệu, chủ yếu là kẻ cầm đầu đối phương tuy giả nhân giả nghĩa, nhưng cũng không phải loại sẽ dễ dàng trở mặt, chỉ có điều người như thế cũng dễ thù dai, lần sau nếu như chẳng may chạm mặt thì đều phải cẩn thận, tên bại hoại giả lịch sự thích nhất hại người sau lưng."

Tất cả mọi người gật đầu.

Bỏ qua một bên khúc nhạc dạo ngắn kia, thì ngày hôm đó kỳ thực cũng rất thuận lợi.

Tấm mành che chuyển về đều đặt trong sân nhà Mã Nhân Thiện, đợi người đến đông đủ thống nhất phân phối, số lượng phân phối được nhiều ít dựa theo có bao nhiêu đất ruộng đến mà chia.

Chia xong tấm mành che, Mã Nhân Thiện kêu lại một nhà Ngô Đại Hưng, để bọn họ chờ một chút hẵng về.

Mọi người đi hết, Mã Nhân Thiện đối với Ngô Đại Hưng trụ cột gia đình, nói: "Đại Hưng a, không người nào lại thích luôn vì người khác làm việc mà không được trả công, trong thôn nhiều lần xảy ra chuyện như vậy, nhà các chú hai nam đinh, lại không lấy ra được một người đi làm việc?"

Ngày hôm qua khiêng cá sấu về,phụ nữ sức khỏe tốt một chút trong thôn đều đi hỗ trợ, một nhà Ngô Đại Hưng lạikhông đến, cuối cùng số thịt phân cho nhà gã ít Liêu Thục Phân còn tỏ vẻ có ýkiến. Ngày hôm nay thương lượng người đi vận chuyển tấm che cũng thế, bởi vì muốnnghĩ cho tập thể, nên người có thể đi ra ngoài đều đi kéo tấm che, vận chuyểnqua qua lại lại, không phải việc thoải mái nhàn hạ gì, người khác đều tự nguyệnđi làm, sau khi điểm danh nhân số Mã Nhân Thiện còn cố ý đi nhà gã nói rồi, mặckệ trong hai cha con là ai đi, cũng phải góp mặt một người, ấy vậy mà đã luônmiệng đáp ứng sẽ đi, sẽ đi, kết quả vẫn không thấy đâu. Đều là người trong thônsao lại có khác biệt lớn như vậy được, người khác chẳng nợ nần gì nhà cácngươi, sao luôn muốn chiếm tiện nghi nhà người ta chứ.    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.